Tình Yêu Thu Thập Công Lược
Chương 61
Dương vật Tiêu Minh Vũ khảm chặt ở tiểu bức, bụng nhỏ nổi lên một đoàn lửa, đốt lên đến lồng ngực, chỉ có dâm thủy của cô mới dập tắt được. Bàn tay to phủ lên hai vú, xoa bóp nhũ thịt, đôi tay Giang Mạt bi chế trụ, phía dưới bị đại dương vật nhét đầy, vú bị tùy ý đùa bỡn, cái miệng nhỏ bị chặn kín mít, không có sức phản kháng, chỉ có thể bị bắt mở chân ra chịu thao, khi bị làm tàn nhẫn, cổ họng tràn ra vài tiếng hừ kiều mị tận xương, tao ngứa nhân tâm.
Tiêu Minh Vũ ước lượng hai luồng thịt trong tay, liếm đầu vú nàng, "Chiêu Minh, cữu cữu vẫn luôn tò mò, sao vú con lại lớn đến vậy? Mềm mại, lòng bàn tay cữu cữu cũng nắm không hết..."
"Không biết, con không biết..." Giọng Giang Mạt run rẩy, nức nở nhỏ giọng cầu hắn, "Cữu cữu, bỏ đi được không, con... Ân a..."
Nàng chưa nói xong, Tiêu Minh Vũ đã đâm sâu coi như trừng phạt, quy đầu đâm cung khẩu, đâm nó hé mở ra.
Lực quá lớn, làm nàng có ảo giác như bị xỏ xuyên, giống như một cây đao đặt trên yết hầu, áp bách nàng hít thở không thông.
"Chiêu Minh, cữu cữu đã dạy con, lời nói vô dụng, thì đừng có nói."
Tiêu Minh Vũ giương mắt nhìn nàng, hai tròng mắt đen như dục vọng sắp nhảy ra, hơi thở nóng rực phả lên người nàng, giọng nói trầm thấp, mang theo hương vị độc đáo của độ tuổi này.
"Nằm yên chịu thao, cữu cữu làm con thoải mái, được không?"
Giang Mạt bị hắn hù sửng sốt, sau đó mới biết miệng nam nhân đều là gạt người.
Nam nhân gần 30 tuổi mới phá thân nên rất độc ác, động tác không hề kỹ xảo, đấu đá lung tung không hề thua những tiểu tử mao đầu, nhưng bền hơn nhiều so với người trẻ tuổi, dục vọng tích góp nhiều năm phát tiết hết lên người nàng, tìm được điểm mẫn cảm của nàng thì liều mạng đâm. Khoái cảm tập trung hết lên chỗ đó, thân thể dâm đãng chảy nước ào ào, bụng nhỏ kẹp chặt dương vật, thịt châu toát ra từng viên, cọ xát làn da xung quanh quy đầu, còn lại một viên chống lại mã mắt chui vào trong.
Qua khỏi trận đó, Tiêu Minh Vũ ngứa nửa người dưới, quy đầu run lên ở huyệt, thiếu chút nữa đã bắn vào bức nàng.
Lúc trước làm thỏ nên tiết nhanh nhiều lần, bây giờ làm người lại, không thể vô dụng như vậy.
Tiểu cô nương dưới thân bị thao mềm chân, mắt ngập nước, không có một chút sức lực. Thủy dịch phun hết lên âm mao của hắn, dính thành từng sợi nhỏ.
Tiêu Minh Vũ buông tay nàng ra, đánh lên mông nhỏ ấn hông nàng, dương vật ngang ngược thao hoa tâm, giống như đóng cọc, sau mấy chục lần thì thuận lợi mở cung khẩu.
"Cữu cữu, ân a... Tiểu cữu cữu..."
Giang Mạt liên tục khóc ngâm, hai chân quấn eo hắn, hạ thân bị nâng lên, thân thể bị đâm từ thẳng thành cong, giống như dây cung.
"Con không được, cữu cữu nhẹ một chút được không...A a, chỗ đó không được... Ân, vào hết rồi... Quy đầu thao đến tử cung rồi, đau quá căng quá, căng muốn chết... Sắp ra."
Tiêu Minh Vũ vừa lòng hưởng thụ chỗ sâu bị dâm thủy tưới lên, lúc trước còn chống đẩy nói không cần, bây giờ thì mềm nhũn mặc kệ hắn, tao bức chủ động kẹp hắn không rút ra được.
Bỗng nhiên hắn đã hiểu cho Bùi Dương, thân thể tao lãng như vậy, nam nhân nào dừng lại được?
Hai vú trước ngực lắc lư như sóng đánh, Tiêu Minh Vũ nhìn đỏ mắt, nhéo núm vú lôi kéo, động tác thô lỗ không thèm thương hương tiếc ngọc.
Tinh hoàn chứa đầy tinh, đánh lên mông nàng "Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng", đánh da thịt ửng hồng.
Lý trí mất hết, Tiêu Minh Vũ cúi đầu chăm chú nhìn tao bức hồng diễm nuốt dương vật đỏ tím của mình, nước chảy lai láng, tiếng kêu của thiếu nữ động lòng người, hừ một tiếng, dương vật lớn thêm một phần.
Bức kẹp càng ngày càng chặt, sắc mặt Tiêu Minh Vũ càng thêm dữ tợn, hắn ôm ngoại tôn nữ thao bức khắp nơi, quy đầu dán vách tử cung đâm mấy trăm lần, gầm nhẹ bắn nùng tinh vào.
Tiêu Minh Vũ sống gần 30 năm, mới cảm nhận được cá nước giao hoan, cho nên hắn cảm thấy ngoại trừ sảng khoái, thì không tìm thấy từ thứ hai để hình dung khoái ý.
Thiếu nữ dưới thân vẫn còn trong dư vị mới cao trào, đuôi mắt đỏ bừng, trên mặt dính đầy nước mắt, núm vú cứng rắn đặt trước mặt hắn, mỹ nhân súc vào ngực hắn, duỗi cánh tay ra là có thể ôm nàng vào lòng.
Giang Mạt thật sự không còn sức lực dư thừa, Tiêu Minh Vũ đẩy tóc mướt mồ hôi, hôn lên gò má nàng, thấp giọng hỏi: "Là dương vật của cữu cữu lớn, hay là của Bùi Dương lớn?"
Tiểu huyệt nàng đã ăn hai dương vật này, trên chuyện này, nàng có quyền lên tiếng nhất, nghe vậy nàng thật sự cẩn thận tự hỏi.
Kỳ thật kích cỡ của hai người đều là cực phẩm trong nam nhân, phẩm chất hẳn là không cao không thấp, đều đâm vào sâu nhất, chẳng qua của Bùi Dương dài hơn một ít, nếu mà tư thế thích hợp, sẽ cảm giác như đâm đến dạ dày, mà Tiêu Minh Vũ thắng ở độ cung, cho nên có thể chạm đến những nơi thường ngày không chạm vào được.
Nhưng Giang Mạt không quên giả ngu, mặt đỏ cãi cọ với hắn, "Con làm sao biết Bùi thiếu tướng quân... Thế nào?"
Tiêu Minh Vũ bị nàng chọc cười, nha đầu ngốc làm như hắn không biết?
Nếu nói vừa rồi làm tình có chỗ nào làm hắn bất mãn, chính là Chiêu Minh quá rụt rè, khi nàng làm với Bùi Dương, rõ ràng lời cợt nhả gì cũng hạ bút thành văn được.
Nhưng mà không sao, tương lai còn dài.
"Vậy không bằng cữu cữu đổi cách hỏi." Tiêu Minh Vũ sờ nhục huyệt còn ngậm dương vật, đẩy ra cánh hoa tìm được hoa châu, dùng sức niết, nghe thiếu nữ kiều suyễn, mỉm cười hỏi nàng: "Là cữu cữu thao con thoải mái hơn, hay là Bùi thiếu tướng quân?"
Giang Mạt cắn môi không chịu nói chuyện, ánh mắt rơi xuống cái tay giữa hai chân, nhìn thấy lục lạc được xâu bằng dây tơ hồng, hơi khựng lại, bất chấp trước mắt là trường hợp gì, nắm lục lạc, ngơ ngẩn hỏi hắn, "Cữu cữu, đây là lục lạc của A Bạch, là con tự tay đeo cho."
Nàng nhớ tới lúc nãy A Bạch cũng liếm bức cho nàng, Tiêu Minh Vũ bỗng nhiên xuất hiện, hơn nữa trên người còn mặc quần áo xuân thú.
Ngày đó tiểu cữu cữu bị mất tích, A Bạch được nhặt về, bây giờ A Bạch biến mất, tiểu cữu cữu xuất hiện một lần nữa.
"Người..."
Giang Mạt vừa định hỏi, đã bị Tiêu Minh Vũ hôn lên miệng.
Hắn không muốn nha đầu ngốc này liên hệ hắn đến con thỏ ngốc kia một chút nào.
Đặc biệt là ba tháng đã qua, rất nhiều chuyện nghĩ lại hắn cảm thấy rất thẹn...
Giang Mạt bị hôn choáng váng, cảm giác côn thịt nửa mềm trong thân thể cứng lên lần nữa, vội vàng lắc đầu.
Tiểu huyệt bị ma đau nên nóng rát, bị tàn phá một lần nữa.
Tiêu Minh Vũ muốn lăn lộn nàng lần nữa.
Lão nam nhân nghẹn ba tháng quá tàn nhẫn, khắp đầu óc đều là làm tình.
Hắn mở ra cái hộp được Giang Mạt đặt trên đầu giường, lấy ra ngọc thể nhỏ nhất, khoa tay múa chân dưới thân nàng, muốn nhét ngọc thể vào cùng.
Giang Mạt bị doạ sợ, "Không, không được... Sẽ hư, nhất định sẽ hư"
Tiêu Minh Vũ không dao động. Giang Mạt mềm giọng, "Cữu cữu, người nói thương con..."
"Hai dương vật cùng thương con không được sao?" Tiêu Minh Vũ nóng lòng muốn thử, thấp giọng dỗ nàng: "Chiêu Minh, thử một lần, ngoan ngoãn đừng lộn xộn, cữu cữu sẽ không làm con bị thương... Con cũng thích hai dương vật cùng thao con đúng không? Sau này nếu cữu cữu và Bùi thiếu tướng quân cùng thao con, hai cái thô vậy, phải nhét vào hết đó..."
Giọng nói trầm thấp như ác ma, Giang Mạt có thể tưởng tượng ra hình ảnh đó, nhục huyệt run rẩy, phun ra một ngụm nước, thật sự ngoan ngoãn nghe lời không lộn xộn.
"Đúng là rất tao."
Tiêu Minh Vũ hừ cười, lót hai cái gối dưới mông nàng, bẻ hai cái đùi ra, chân tâm ngậm dương vật chảy tao thủy, cực kỳ trơn tru. Tiêu Minh Vũ duỗi tay vớt hoa dịch, bôi lên ngọc thể, ngọc thể bóng loáng trở nên thủy quang đầm đìa.
Hắn dùng ngón tay nghiền tiểu huyệt, sau đó thử cắm ngọc thể vào.
Tiểu huyệt bị kéo mạnh ra, Tiêu Minh Vũ bẻ hai chân nàng càng rộng, nùng tinh bắn vào lúc trước bị chảy ra, ngọc thể từ từ đẩy mạnh vào trong, chỉ lát sau đã vào được nửa căn.
Tiểu huyệt bị căng trắng bệch, Giang Mạt cảm giác huyệt khẩu căng chặt, thật ra không đau, nhưng băng băng lạnh lạnh đột nhiên chui vào thân thể, khác với côn thịt như lửa nóng, làm nàng rùng mình, tiểu huyệt co rút theo.
Tiêu Minh Vũ râu rĩ hừ, cắn răng nhịn.
Hoa huyệt chặt chẽ chứa đủ dương vật hắn đã là khó khăn, bây giờ thêm một cây ngọc thể, cho dù là nhỏ nhất, cũng làm hắn cảm nhận được áp bách, hơn nữa thân thể Giang Mạt quá mẫn cảm...
Ngọc thể nhét vào hơn phân nửa, Tiêu Minh Vũ hỏi nàng: "Khó chịu không?"
Khuôn mặt Giang Mạt ửng đỏ, quay đầu không nhìn hắn, "Không sao..."
"Ta bắt đầu động."
"Ừ"
Tiêu Minh Vũ đồng thời ra vào côn thịt và ngọc thể, nóng lạnh cùng ra vào ở tiểu huyệt, cảm quan bị phóng tới cực đại, đây mới là đối lập của nóng và lạnh.
"Không... Lạnh quá, nóng quá, ân... Đâm đến hoa tâm rồi, ô ô... Cữu cữu, khó chịu."
Giang Mạt lung tung kêu, Tiêu Minh Vũ không thống nhất với tiết tấu ngọc thể, nàng cảm giác như có hai người đang thao nàng, Giang Mạt chịu đựng cảm giác thẹn thùng và hưng phấn.
Trán Tiêu Minh Vũ chảy một tầng mồ hôi mỏng, tốc độ và lực đạo nhanh hơn, vừa thao cô, vừa hỏi: "Là cữu cữu làm con thoải mái, hay là ngọc thể làm con thoải mái?"
Khi hỏi ra vấn đề này, trong lòng cư nhiên thấy chua, nhưng Tiêu Minh Vũ không thừa nhận hắn ăn dấm với một cây ngọc thể.
"Ân, ân... Đều, đều thoải mái."
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
33 chương
12 chương
10 chương
120 chương
915 chương
28 chương