Giang Nghiêu thấy công chúa của hắn mở to mắt nằm trên giường, ánh mắt vô thần, đầy dấu răng trên da thịt trước ngực, trên cổ tay cũng đầy vệt đỏ, càng đáng sợ hơn là trên giường đầy lớn lớn bé bé ngọc thể, dính đầy tinh dịch. Không khó để nghĩ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Lương Vương đúng là súc sinh! Công chúa là ngoại tôn nữ của hắn, là ruột thịt! Giang Nghiêu quỳ gối trên bàn đạp, giọng nói nồng đậm tự trách: "Công chúa, là nô tài sai, nô tài vô dụng." Tưởng rằng sau khi Bùi Dương rời kinh, sẽ không có người nửa đêm bò giường công chúa, cho nên hắn lơi lỏng nhiều ngày, không trắng đêm canh giữ ngoài phòng như lúc trước, cho nên khi Lương Vương động tay với công chúa, hắn không phát hiện ra, làm công chúa bị khuất nhục. Hắn đáng chết vạn lần! Giang Mạt thấy hắn hối hận khổ sở như sắp khóc ra, nắm tay hắn, lẩm bẩm nói nhỏ: "Chuyện này giải thích rất phức tạp, cữu cữu..." Nàng dừng một chút, tựa hồ không biết nói thế nào, hoặc là nên nói từ đâu, một lúc sau chỉ biết thở dài, "Thật ra, không phải hoàn toàn là lỗi của cữu cữu." Đứng ở góc độ của Tiêu Minh Vũ, ngay từ đầu là hắn cưỡng bách, nhưng sau đó nàng cũng ỡm ừ mặc kệ, huống hồ là cữu cữu ngưỡng mộ từ nhỏ, cho nên Chiêu Minh công chúa cảm thấy mọi chuyện xong rồi, có lẽ sẽ có ảo não oán trách, nhưng chưa đến mức thống hận. Giang Nghiêu khiếp sợ ngước mắt, công chúa... Nguyện ý? Dù Lương Vương có là thân cữu cữu của nàng? Trong đầu thiếu niên ù ù, gông xiềng mang tên luân thường tròng lên cổ hắn đã xuất hiện vết nứt. Giang Mạt bỗng nhiên ngồi dậy, "Sơ Cửu, mau thay quần áo cho ta, ta muốn vào cung." Tiêu Minh Vũ là một vai ác đứng đứng đắn đắn, khi làm con thỏ, sau khi biến về Lương Vương muốn gió được gió muốn mưa được mưa, dù giá trị tình yêu đã tới 80, hắn sẽ không ngồi yên, nếu Giang Mạt làm bé ngoan nghe lời, mọi chuyện mặc hắn bài bố, vậy chờ đến lúc hắn buông xuôi hai tay, nàng còn chưa công lược được lão nam nhân này. Huống chi thân phận của Giang Nghiêu, sớm muộn gì cũng bị đào ra. Tự giác khi chân đạp ba thuyền, chính là phải nghĩ cách chừa đường lui trước. Giang Mạt tiến cung đêm khuya khi nữ đế đã ngủ, nữ quan bên người biết bệ hạ và hai vị thị quân đã hồ nháo một đêm, vừa mới nghỉ ngơi, muốn khuyên công chúa trời sáng lại đến, lại thấy nàng quỳ xuống ở tiền điện nói phải chờ tới hừng đông. Đêm đã khuya, nếu Chiêu Minh công chúa có chuyện gì, không ai chịu trách nhiệm nổi, nữ quan đành căng da đầu vào báo. Cách nửa năm, Giang Mạt gặp lại nữ đế, nhưng cách một màn lưới, có thể mơ hồ thấy được hai nam nhân trẻ tuổi một trái một phải rúc vào người bà. "Đã trễ thế này, chuyện gì?" Giọng nói mỏi mệt mất tiếng, nghe như già thêm mười tuổi. Giang Mạt đi thẳng vào vấn đề: "Lũng Địa đại hạn, hai năm liên tục không có thu hoạch, quan viên trong triều vì thế phát sầu, nữ nhi ngày đêm khó ngủ, nguyện đi Lũng Địa cứu tế cầu mưa, tỏ lòng mẫu hoàng quan tâm con dân!" Nữ đế không ngờ buổi tối nữ nhi đến đây chỉ vì chuyện này, hữu khí vô lực xua tay, "Mang nhiều thị vệ, trên đường cẩn thận." "Dạ, đa tạ mẫu hoàng!" Giang Mạt có cớ, dẫn theo Giang Nghiêu suốt đêm rời kinh. Cứu tế cầu mưa là giả, chủ yếu là nàng muốn tránh Tiêu Minh Vũ một thời gian, tranh thủ bồi dưỡng tình cảm với Giang Nghiêu. Vì thế chờ khi Tiêu Minh Vũ nhận được tin, Giang Mạt đã không thấy, nghe nói đi vào ban đêm, hắn tức giận cười ra tiếng. Trúng kế tiểu nha đầu rồi! ... Giang Mạt dẫn theo 20 thị vệ đến Lũng Địa, giả dạng thành thương nhân, vận chuyển vật tư cứu tế. Nàng ngồi trong xe ngựa nhìn phong cảnh bên ngoài, vốn dĩ đang là mùa xanh um tươi tốt, bởi vì khô hạn, bây giờ vàng khô. Giang Nghiêu cũng ngồi trong xe ngựa với nàng, hắn canh cánh trong lòng chuyện Lương Vương, mà người trong cuộc không có gì khác thường, không thèm để ý chuyện đêm đó. "Công chúa..." "Bây giờ không có công chúa nào cả." Giang Mạt liếc hắn, "Kêu ta a tỷ." Trong lòng Giang Nghiêu nhảy dựng, giây phút đó hắn cho rằng công chúa đã biết thân phận của mình, tay nắm chặt, tâm thần không yên, nhưng bị nàng thúc giục, gian nan phun ra hai chữ: "A tỷ." "Ngoan lắm." Giang Mạt như dỗ con nít, vừa lòng vỗ đầu hắn. Giang Nghiêu cảm giác sau này kêu a tỷ cũng không khó khăn như hắn nghĩ. Lũng Địa nhiều núi, đất đai khô cằn, nếu ông trời không chiều lòng người, ngày tháng bá tánh càng thêm khổ sở, thiên tai mấy năm liên tục, không thể tránh khỏi nông dân tạo phản, hoặc là giặc cỏ tác loạn. Khi đi qua một vách núi, đội ngũ của Giang Mạt đã bị tập kích. "Bảo vệ chủ tử!" Thị vệ đi theo lập tức cảnh giác, vây quanh xe ngựa. Giang Mạt nhìn ra ngoài xe, được lắm, mã tặc có ít nhất là 100, dù thị vệ nàng mang theo đều là tinh nhuệ, cũng không thắng nổi nhiều người như vậy. "A tỷ đừng ra ngoài, để đệ ra giúp!" Giang Nghiêu cầm trường đao xông ra ngoài. Bên ngoài truyền đến tiếng binh khí giao nhau kịch liệt, có mấy vũ tiễn bắn vào xuyên qua cửa sổ xe, Giang Mạt định ra ngoài, mông con ngựa trúng một mũi tên, kinh hoảng thất thố nhảy lên, ném nàng vào thùng xe một lần nữa. "A tỷ!" Giang Nghiêu thấy con ngựa chạy về phía vách núi, vội kéo ngựa đuổi theo, vươn tay về phía Giang Mạt, "Đưa tay đây!" Giang Mạt nhìn con ngựa cách vách núi ngày càng gần, nhìn Giang Nghiêu ra sức chạy về phía mình, do dự hai giây mới nắm tay hắn. Quy luật vai chính không chết, thử một lần! Khoảng cách này, ngựa không đến gần được, Giang Nghiêu ôm người vào lòng, bọn họ rơi xuống vách núi. "Đừng sợ, đừng sợ." Giọng nói thiếu niên trầm thấp làm người an tâm, Giang Mạt chỉ biết hắn nắm được một cành cây khô, nhưng vẫn rơi xuống, sau đó lăn dài xuống sườn dốc, vẫn ôm chặt nàng vào lòng. Khi Giang Mạt tỉnh lại trời đã tối, trên người đau như vỡ thành từng mảnh nhỏ, động tay chân, phát hiện không bị thương đến gân cốt, Giang Nghiêu vẫn còn ôm nàng, quần áo rách nát, làn da đầy vết thương, đặc biệt là sườn bên trái bị một nhánh cây đâm vào, còn có máu đang chảy ra. "Sơ Cửu, Sơ Cửu?" Giang Mạt kêu hắn, không trả lời, nhưng chắc chắn là vẫn còn sống. Vai chính thế giới đều là người may mắn, có thể gặp dữ hóa lành, Giang Nghiêu chính là loại này. Nàng sờ túi quần áo, phát hiện còn vài bao thuốc trị thương. May mắn Bùi Anh thường dặn dò, làm nàng có thói quen mang theo thuốc. Rút nhánh cây ra, Giang Mạt lột quần áo hắn, rải lên thuốc cầm máu ở chỗ bị thương, dùng khăn tay băng bó lại, lúc này Giang Nghiêu chỉ nhíu mày, không tỉnh. Nàng nhìn côn thịt mềm oặt giữa hai chân thiếu niên, cho dù không cương cứng, chiều dài đã rất kinh người, nhìn kĩ một chút, cứng lên có khi còn dài hơn Bùi Dương một ít. "Không tồi." Đầu ngón tay Giang Mạt điểm điểm trên quy đầu hắn, "Bị ta xem hết rồi, xem sau này ngươi còn giả thái giám thế nào!"