Tình yêu này dây dưa hơn, bất lực hơn, khác xa với tưởng tượng của cô. Bản thân chỉ có thể lún sâu vào, muốn thôi mà không thể. Chương 18.1 Lâm Khải Chính đi nhưng không nhanh trở về, từ Hồng Kông lại đi New York, sau đó lại tới Thượng Hải. Anh đúng như hẹn ước, ngày ngày gọi điện thoại, nhưng thường trong bối cảnh cực kỳ yên tĩnh, chắc là tìm nơi nào không có người mới bắt đầu gọi    . Còn tôi thấy số của anh cũng sẽ nghiêng người tránh những kẻ nhàn rỗi xung quanh. Nghĩ tới bản thân cũng cảm thấy thật buồn cười, tôi vốn là một người cực ngay thẳng, lại vì tình yêu với người đàn ông này mà làm ra việc như vụng trộm. Nhưng có lẽ cũng chính vì như vậy, ngọt ngào lại tăng lên gấp bội. “Thật muốn nhanh chóng trở về, nhưng quả thật không thể rứt ra được.” Anh thường nói một cách vô cùng áy náy. “Không sao, anh chú ý sức khỏe.” Tôi thường chu đáo trả lời. “Có nhớ anh không?” “Có chứ.” “Khi nào?” “Bây giờ.” “Nhưng anh thì khác. Chỉ có lúc này, khi nghe thấy giọng của em mới không nhớ em.”     Giọng nói thì thầm của anh khiến trái tim tôi như cất lời ca, cúp máy, tôi nhìn ra xa, cười ngốc nghếch hồi lâu mới thu lại tâm tư bay xa trở về. Chỉ điện thoại lại có thể ngăn lại nỗi nhớ nhung như thủy triều dâng trào mỗi sáng, tuy là tình yêu vụng trộm lại đặc biệt dày vò trái tim tôi. Cao Triển Kỳ lật mặt triệt để với tôi. Từ hôm đó, anh ta hiếm khi gặp mặt tôi, cho dù bất đắc dĩ phải tiếp xúc, cũng thể hiện hoàn toàn lãnh đạm. Nhưng thi thoảng tôi cũng nghe thấy anh ta gọi điện thoại người khác, thái độ thân thiết, đoán chắc quan hệ không bình thường, cộng thêm việc nghe các đồng nghiệp bàn luận, nói anh ta và con gái của chánh án toà án nào đó qua lại rất thân mật,     khiến tôi nhẹ nhõm. Vốn nên như vậy, mất đi khả năng với tôi còn có thể tạo ra càng nhiều khả năng. Một tuần sau, một công ty tôi cố vấn bị kiện cáo vì tranh chấp bản quyền, tôi nhất định phải đi Bắc Kinh biện hộ    . Ngày tôi xuất phát cũng chính là ngày Lâm Khải Chính trở về. Muốn gặp anh ấy một lần, vì vậy tôi đặt vé máy bay chuyến cuối cùng hôm đó, giữa thời gian bay và thời gian anh hạ cánh có hai tiếng, còn có thể gặp nhau. Nhưng, thời tiết không tốt, Thượng Hải mưa dông, toàn bộ chuyến bay bị chậm lại. Anh gọi cho tôi trong tiếng huyên náo ở sân bay kêu tôi nhất định đợi tới thời gian cuối cùng mới vào kiểm tra an ninh. Tôi vẫn cứ trì hoãn trong sảnh lớn, cho tới khi trên loa thông báo chuyến bay của tôi bắt đầu soát vé mới không lưu luyến không rời mà vào cửa kiểm tra an ninh. Lúc vội vàng xếp hàng soát vé, nghe thấy loa thông báo chuyến bay của Thượng Hải đã hạ cánh. Thật không đúng lúc, chính là 10 phút trước sau, anh đến tôi đi. Điện thoại đột nhiên reo, anh sốt ruột hỏi: “Em lên máy bay chưa?” “Đang xếp hàng chuẩn bị lên rồi.” Tôi thất vọng trả lời. “Anh vừa xuống. Em có thể ra ngoài cửa kiểm tra an ninh không?” “Không được đâu, sắp cất cánh rồi.” “Có thể đi chuyến bay sáng sớm ngày mai không?” “Không kịp, sáng mai tòa án có cuộc họp hòa giải, nhất định phải tham gia. “Vậy được rồi, sớm trở về em nhé!” Anh nói một cách thông cảm. Tôi đồng ý rồi cúp máy, tâm trạng suy sụp. Từ chỗ tôi xếp hàng có thể lờ mờ nhìn thấy chỗ đỗ máy bay, biết rõ không thể nhìn thấy cái gì, tôi vẫn cố gắng phân biệt những chiếc máy bay to nhỏ ngoài kia,     đoán xem anh xuống từ cái nào. Thỉnh thoảng có cảm giác về số mệnh, dường như tôi với anh luôn bở lỡ giống như duyên phận chưa sửa chữa được. Hoặc có lẽ, khi đầy hoài nghi lo lắng cho tương lai sẽ dễ dàng trở nên mê tín nhỉ. Tiếp viên hàng không bắt đầu cho khách qua, tiếng “đinh đinh” của máy kiểm tra vé vang lên. Tôi chấn chỉnh lại tâm trạng, di chuyển lên phía trước theo đoàn người, phía sau có người áp sát lên, tôi vội tiến lên trước nhường đường, nhưng người đằng sau vẫn áp sát lên, lại nhường, lại áp sát lên. Chuyện này làm tôi rất khó chịu    , định quay đầu nổi giận, trong giây phút quay đầu, ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt cực quen thuộc, sau đó lại thấy gương mặt mỉm cười của Lâm Khải Chính. Tôi ngạc nhiên vui vẻ kêu to một tiếng, hai chúng tôi ôm chặt nhau. Mọi người xung quanh chắc là kinh ngạc không hiểu, tôi đã không còn để ý nhiều nữa, chỉ vùi mặt lên vai anh, ra sức cọ đi cọ lại, tới khi hai má ửng đỏ mới ngẩng đầu cười ngốc với anh. “Sao anh vào được?” Tôi hỏi “Đương nhiên anh có cách.” Anh đáp Cuối cùng cũng thấy anh, cảm giác tiếc nuối vừa này biến thành hư không. Mọi người xung quanh đều vào cửa soát vé, anh ôm tôi lên trước, tôi đưa vé cho tiếp viên, quay đầu định nói tạm biệt với anh    . Nhưng anh cười không nói, lại lấy ra tấm vé đằng sau, đưa tiếp viên hàng không. Tôi càng kinh ngạc: “Anh cũng đi Bắc Kinh?” “Không, anh tiễn em đi Bắc Kinh.” Anh đáp. “Tiễn em?!” Tôi không tin hỏi lại. “Đúng, tiễn em. Sáng mai anh trở lại, chiều có cuộc hợp nhất định phải tham gia.” Anh vừa nói vừa lấy túi máy tính trong tay tôi. “Cảm ơn.” Tôi cảm động chỉ nói được hai từ này. “Không cần cảm ơn.” Anh lại trả lời một cách nghiêm túc, tôi đánh nhẹ anh một cái. Hai chúng tôi lên máy bay, anh không ngồi ghế mình, mà cùng tôi tới khoang thường, thương lượng đổi vị trí với người ngồi cạnh tôi, hạng thường đổi lấy hạng VIP, người đó đương nhiên chọn cái tốt, đứng lên rời đi. Sau đó, anh ngồi cạnh tôi, dáng cao chân dài, có phần hơi chật. Lần gặp mặt không ngờ này hoàn toàn khiến tôi choáng váng đầu óc. Tôi chỉ biết ngây ngốc nhìn anh, nhìn anh cởi áo khoác ngoài, tháo lỏng cà vạt, thắt dây an toàn, chỉnh lại tư thế ngồi. Anh thấy tôi như vậy, giơ tay véo cằm tôi: “Ngốc à?” “Không ạ, trở thành si tình rồi.” Tôi nói: “Con gái của văn phòng chúng em từng hỏi em, khi ở cùng anh có chảy máu mũi, chảy nước miếng, tầm nhìn bị mơ hồ, kích động muốn phạm tội không? Còn nói đây là triệu chứng bệnh si tình.” “Nói gì vậy? Làm như anh giống heroin.” Anh ra làm vẻ không vui. “Đừng đắc ý, không tốt như vậy đâu, em nói giống như bệnh chó điên.” Tôi phản bác. Anh cười, nhưng mặt lại lộ ra vẻ mệt lả, hốc mắt có phần sâu xuống. “Gần đây có phải rất vất vả không?” Tôi hỏi “Ừ, một tuần chạy 3 nơi, tham gia không dưới 20 cuộc họp, gặp không dưới trăm người, mỗi ngày ngủ không quá 4 tiếng, em nói vất vả hay không?” “Sao còn gấp thế? Không thể sắp xếp nghỉ ngơi một chút à?” ”Anh muốn nhanh về gặp em, liều mạng thu ngắn thời gian, kết quả em lại phải đi, anh không cam tâm, vì vậy sắp xếp bọn họ mua vé cùng chuyến bay với em, may mà vé máy bay hạng nhất chưa bán hết.”     Anh giơ tay ôm tôi vào lòng: “Không gặp em lần nữa, anh sẽ phát điên mất.” Máy bay bắt đầu lên không trung, tôi dựa vào lòng anh, cảm nhận được hạnh phúc và yên ổn. Tôi cầm tay anh lên, nhìn đường chỉ tay: “Em biết xem tay à?” Anh hỏi “Biết ạ.” Tôi đáp bừa. “Nhìn thấy gì rồi?” “Nhìn thấy nhà anh gia sản bạc triệu, thê thiếp thành đàn, trai gái quanh chân.” Tôi dùng tay vẽ nhẹ vào lòng bàn tay anh. “Vậy em có nhìn thấy công việc hàng ngày của anh, tâm sức quá mệt mỏi, không cách nào hưởng thụ cuộc sống không.” “Thế ư? Bận thật vậy à?” Tôi ngẩng đầu đau lòng nhìn anh. “Cơ thể đã không còn của mình, hoàn toàn không có tự do.” Anh than thở “Không bằng làm ít đi một chút, dù sao anh cũng có đủ tiền rồi.” “Nhà anh rất phức tạp, không biết em đã từng nghe qua chưa.” “Biết một chút.” “Bố anh đã lùi lại phía sau, kinh doanh tạm thời giao anh quản lí, nếu anh có chỗ sơ suất, ông ấy có thể thay người bất cứ lúc nào. Vì vậy, anh phải tự mình làm mọi việc, không thể dựa vào ai. “Đổi thì đổi, cùng lắm em nuôi anh.” Tôi nửa đùa nửa thật. Anh cười khẽ, không trả lời. Trên cổ tay anh vẫn đeo đồng hồ, dây đồng hồ toàn bằng thép , khá dày, ánh vàng rực rỡ. Tôi hỏi: “Chiếc đồng hồ này sao có hai vòng số?” “Thiết kế hai múi giờ, khi ra nước ngoài sẽ tiện hơn.” Anh đáp Tôi nghịch đồng hồ của anh, đột nhiên phát hiện trên cổ tay và mu bàn tay anh có vài vết sẹo nhỏ. “Đây là thế nào? Mẹ kế ngược đãi anh à?” Anh véo tai tôi nói: “Trong đầu em đâu ra lắm suy nghĩ khác thường thế hả? Chỉ là hồi nhỏ anh nghịch ngợm, thường hay đánh nhau với bạn học.” “Thắng nhiều hay thua nhiều hơn?” “Mỗi thứ một nửa. Anh đánh nhau từ tiểu học tới trung học, từ trong nước tới nước ngoài, người nước ngoài khá khỏe, độ khó càng lớn.” “Thật nhìn không ra, anh nho nhã vậy, giống một đứa trẻ ngoan hơn.” Tôi thẳng người, nhìn kĩ anh. “Càng trông không giống, càng biết đánh.” Anh có phần đắc ý. “Bây giờ còn đánh không?” “Không đánh nữa, khi sắp tốt nghiệp trung học, đột nhiên anh hiểu ra một đạo lí, vũ lực không tốt như tiền bạc. Vì vậy về sau, anh không còn đánh nhau nữa.” “Là cha dạy anh à?” “Đúng, ông dạy anh học cách biết khi nào dùng tiền mua chuộc lòng người.” Ngữ khí anh có phần tự chế giễu. “Khải Chính…” Tôi phủ lên ngực anh, lần đầu tiên gọi tên anh. “Gì em?” Anh kề mặt hỏi. “Em chỉ cần một nửa của anh, chỉ cần một nửa, hoặc có thể ít hơn, 30%, 20%, 10%, kể cả 1% cũng được.” “Anh muốn cho em 100%” “Không cần nhiều đến vậy, chỉ cần một chút chút bé nhỏ, nhưng, nhất định là điểm tốt nhất của anh, được không?” Tôi dùng đầu ngón tay biểu thị một chút chút. Anh giơ tay ra nắm tay tôi: “Phần tốt nhất của anh không chỉ một chút chút.” “Vậy anh có thể để lại một ít cho người khác.” Tôi trả lời. Anh biết tôi nói gì, anh biết tôi chỉ ai, vì vậy anh im lặng. Còn tôi, nhất thời nhớ lại gương mặt tươi cười của Giang Tâm Dao đứng trước Quan Âm nghìn tay, trong lòng cũng dâng lên cảm giác có tội. Một lúc lâu sau, anh lên tiếng: “Vì sao em chưa từng hỏi về Giang Tâm Dao?” “Muốn hỏi nhưng không biết nên hỏi thế nào?” Tôi trả lời thành thật. “Đối với Tả Huy, anh cũng như vậy.” Anh nói “Tả Huy? Rất đơn giản, yêu nhau thời đại học, tốt nghiệp xong kết hôn, sau đó anh ta ngoại tình, đòi ly hôn, em đồng ý, chỉ đơn giản như vậy thôi.” Tôi dùng vài câu ngắn gọn khái quát 10 năm trước của mình. “Nhưng em từng khóc rất thương tâm vì anh ta.” “Cảm giác bị người khác phản bội thật không dễ chịu. Vì vậy, anh cũng đừng để Giang Tâm Dao biết tới sự tồn tại của em.” “Cô ấy sớm muộn cũng sẽ biết.” “Hy vọng cô ấy mãi mãi không biết. Cô ấy là một người con gái đáng yêu.” Tôi tự nói. “Anh quen cô ấy nhiều năm rồi, hồi ở Mỹ, bọn anh ở cùng một khu phố. Cha anh từ lâu đã nói cho anh biết,  nếu anh  muốn thành công trong sự nghiệp nhất định phải lấy cô ấy làm vợ. Vì vậy, anh liền theo đuổi cô ấy, tặng cô ấy hoa, tặng cô ấy quà, anh luôn cố gắng để bản thân thích cô ấy, cũng khiến cô ấy thích anh.” “Hai người quả thực vô cùng xứng đôi.” “Đúng vậy, tất cả đều rất hợp, cũng rất thuận lời. Nhưng sau khi gặp em , anh mới phát hiện, nếu thực sự yêu một người, trái tim của mình sẽ không nghe theo khối óc chỉ huy, anh không cố gắng làm gì cả nhưng chỉ cần nhìn thấy em,     anh đã không còn thuộc về chính mình nữa.” Anh dùng cằm chạm nhẹ lên tóc tôi. “Em cũng vậy. Nhưng Cao Triển Kỳ nói, phụ nữ yêu anh trên cả trăm nghìn?” Tôi phải công nhận, lời nói của Cao Triển Kỳ trước sau đều khiến tôi canh cánh trong lòng. “Nhưng người phụ nữ Lâm Khải Chính yêu từ đầu đến cuối lại chỉ có mình em.” Anh khẽ trả lời. Nhìn từ cửa sổ bé nhỏ, chúng tôi bay lượn trên tầng mây, dưới những vì sao dày đặc. Tôi dựa lên ngực anh, đếm nhịp tim anh. Mỗi một giây đều quý giá như vậy. Tới Bắc Kinh đã 8h tối. Anh nắm tay tôi ra khỏi máy bay, ngồi lên chiếc xe đã đợi từ lâu. Chúng tôi trải qua một buổi tối cực kỳ vui vẻ, bữa ăn phong phú cùng với triền miên cả đêm. Ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy trong ánh nắng buổi sớm, anh vẫn ngủ say cạnh tôi, gương mặt đẹp trai nhìn nghiêng thật khiến người ta rung động. Tôi nhẹ nhàng vào nhà tắm, sợ làm anh tỉnh giấc. Nhưng khi tôi bước ra khỏi nhà tắm, phát hiện anh đã mặc quần áo xong, đứng bên cửa sổ nghe điện thoại, sắc mặt trầm xuống. “Cho dù thế nào, tôi không đồng ý. Cuộc họp chiều nay tôi vẫn giữ ý kiến này.” Anh nói chắc như đinh đóng cột trong điện thoại, sau đó gập máy một tiếng “bụp”. Anh quay người, thấy tôi, sắc mặt dịu lại, tôi hỏi: “Không có chuyện gì chứ?” “Không có gì.” Anh bước tới ôm nhẹ tôi: “Ngủ ngon không?” “Ngủ ngon ạ.” “Anh phải đi rồi, chuyến bay lúc 10h, Bắc Kinh lại hay tắc đường.” Anh vừa nói vừa bước vào nhà tắm. Tôi buồn bã nằm lên đệm vẫn còn hơi ấm, không ngừng lưu luyến. Anh bước ra, cúi người nhìn tôi: “Không vui à?” “Vâng.” “Không nỡ ư?” “Vâng.” “Lần sau chúng ta sẽ đi tới nơi khác, đi xa hơn một chút, lâu hơn một chút, được không?” Anh dỗ dành tôi. “Vâng.” “Đi ăn sáng thôi, anh phải ra sân bay rồi.” Anh kéo tôi lên, ôm tôi rời phòng. Phòng ăn trên tầng hai, sáng sủa sạch sẽ, tràn ngập ánh nắng mặt trời, bữa sáng phong phú đa dạng. Tôi đói bụng, cầm đĩa chọn trái lựa phải, chất thức ăn lên đĩa thành ngọn núi nhỏ. Lúc này quay đầu tìm người, Lâm Khải Chính đã ngồi bên bàn cạnh cửa sổ, đang uống café. Tôi bước tới, thấy trước mặt anh chỉ có cốc café. “Sao anh không ăn gì?” Tôi hỏi “Không đói, uống chút café là được rồi.” Anh đáp “Vậy không được, ít nhất cũng phải ăn chút gì, em đi lấy giúp anh.” Tôi đặt đĩa trong tay xuống, chuẩn bị quay người. Anh nắm lấy tay tôi: “Không cần, đừng lãng phí, mình em ăn đi.” Tôi nhìn anh, vẻ mặt anh rất nghiêm túc. Với tâm trạng của tôi bất kể thế nào cũng thật muốn nhét chút đồ vào miệng anh, nhưng thái độ của anh khiến người ta không có chỗ mà phản đối. Tôi đành ngồi xuống, cảm giác đói cũng bị giảm đi. Anh nhấm ngụm café, nhìn ra ngoài cửa sổ, đầy tâm sự. “Anh có chuyện gì à?” Tôi hỏi Anh nhìn tôi, trả lời: “Không có, bữa sáng thế nào?” “Khá ngon, anh có muốn ăn một chút không?” Tôi tiếp tục nói. “Cảm ơn, không cần đâu, em ăn nhiều hơn chút.” Anh nói xong lại nhìn ra xa, bắt đầu suy nghĩ. Di động trong tay không ngừng đóng mở. Tôi ăn một cách cực kỳ vô vị. 10 phút sau, không nén được lại lặp lại chủ đề cũ: “Xảy ra việc gì rồi, dáng vẻ anh hình như rất lo lắng?” Suy nghĩ của anh lại bị tôi lôi về, nhưng anh trả lời một cách dễ chịu: “Không có gì, việc công ty thôi.” “Hoặc anh có thể nói ra, chúng ta thảo luận một chút, em cũng biết ít nhiều việc công ty bọn anh mà.” Anh nhìn tôi, do dự vài giây rồi nói: “Cha anh muốn anh trai anh Lâm Khải Trọng trở về làm giám đốc bộ phận tài vụ công ty, anh luôn phản đối, nhưng xem ra vẫn không thay đổi được tâm ý của cha anh.” “Chẳng phải anh ta từng chiếm dụng tiền của công ty à?” Tôi hỏi. “Em biết việc này à?” “Em có nghe qua.” “Vì vậy, anh kiên quyết phản đối anh ấy trở về phòng tài vụ, căn bản không có cách nào giám sát quản lí anh ta, ai biết anh ta có thể làm ra việc như vậy nữa không!” “Cha anh chẳng phải không biết anh ta đã từng phạm sai lầm, vì sao còn khăng khăng sử dụng anh ta?” “Anh ta là con trưởng, mẹ anh ta vẫn còn sống, hàng ngày tìm cha anh muốn để con trai bà ta hơn hẳn mọi người.” Lời của Khải Chính đột nhiên khiến tôi có phần chua xót, mẹ của người khác còn sống, còn có thể ra mặt đi giành lấy cho con trai, còn anh, chỉ có thể dựa vào bản thân. Tôi giơ tay ra nắm tay anh, cổ vũ: “Không sao, anh là phó tổng, lớn hơn anh ta, giám sát anh ta chặt hơn chút, tìm cơ hội hạ thủ “chặt”. Tay kia của tôi thể hiện động tác chém. Biểu hiện của tôi khiến anh mỉm cười, anh lật ngược tay nắm lấy tay tôi: “Trâu Vũ, anh biết anh nói những lời này không có ý nghĩa nhưng anh thực sự muốn nói, kế thừa gia sản Trí Lâm là lý tưởng của anh, anh không thể từ bỏ, nhưng ở cùng em là tâm nguyện của anh, anh cũng hy vọng thực hiện. Vì vậy, thiệt thòi cho em, nhẫn nại chờ đợi anh, chờ anh đứng vững, anh nhất định sẽ……”Đột nhiên anh dừng lại, dường như khó mở miệng. “Anh sẽ ly hôn rồi kết hôn với em.” Tôi nói trôi chảy những lời anh không dám nói. Anh có chút băn khoăn nhưng vẻ mặt kiên định gật đầu. “Nếu đến lúc đó em vẫn chưa kết hôn, em sẽ suy nghĩ đề nghị của anh.” Tôi trả lời một cách nghiêm túc. Nghe thấy lời của tôi, anh bật cười, nếp nhăn mờ mờ nơi khóe mắt, khiến anh thêm vài phần hấp dẫn. Anh sát lại gần, nói thầm: “Phụ nữ từng yêu anh, sẽ không thể yêu người khác được nữa.” Tôi dùng tay vỗ nhẹ lên má anh: “Đừng kích động em, cẩn thận em thử đấy.” Anh nắm chặt hai tay tôi, mỉm cười, nói từng chữ: “Anh sẽ không cho em có cơ hội.” Tôi nhìn anh, đột nhiên thấy được ý quả quyết trong mắt anh, đấy là sự ngang ngược mà tôi không nhìn thấy trong mắt người khác. Lâm Khải Chính, một người nỗ lực vì đỉnh cao quyền thế, chung quy không phải người đàn ông bình thường. Cho dù anh sẽ lo lắng, cho dù anh sẽ băn khoăn, nhưng anh sẽ vẫn nghĩ cách để nắm mọi thứ trong tay. Điện thoại của anh reo, anh liếc nhìn số gọi đến, buông tay tôi, nói: “Xin lỗi, anh nhận điện chút.” Sau đó anh đứng lên, tới ban công phòng ăn, mới đặt điện thoại lên tai. Tôi ngồi trước bàn, tuy nghe không rõ anh đang nói gì nhưng có thể thấy rõ biểu hiện của anh, khuôn miệng của anh. Anh đang nói tiếng Anh, ngắt quãng, không có trọng điểm, khóe mắt hẹp lại hoặc lộ ra vẻ dịu dàng. Là với người phụ nữ đó? Là với người phụ nữ sắp gả cho anh? Tôi thầm tự suy đoán trong lòng. Khi nói chuyện điện thoại với tôi cũng có vẻ dịu dàng như thế không? Hay còn ngọt ngào hơn? Sẽ cười vui vẻ hơn? Tôi luôn cố gắng muốn quên đi tháng 10 sắp đến, nhưng, quên không có nghĩa là sẽ không đến. Dường như rất lâu sau, anh mới trở về ghế ngồi. “Ăn xong chưa? Anh phải đi rồi.” Anh giục tôi. Tôi nhìn thẳng anh, thình lình nói: “Anh định khi nào kết hôn?” Anh sững lại, suy nghĩ hồi lâu, trả lời một cách khó khăn: “18 tháng 10.” “Ờ, ở đâu?” Tôi hỏi “Cái gì ở đâu?” Anh hỏi lại. “Tổ chức tiệc ở đâu?” “Không có tiệc, chỉ đăng kí.” “Uhm, em vốn định đi phong bì đây này.” Tôi muốn đùa nhưng nghe ra lại đầy ý ghen tuông. “Trâu Vũ.” Anh nắm chặt tay tôi, nhìn sâu mắt tôi: “Giữa anh và em, không liên quan tới chuyện này. Em đừng nghĩ tới nó, OK?” Tôi nỗ lực lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, gật đầu với anh: “Vâng, em chỉ thuận  miệng hỏi thôi. Đi nào, anh sắp muộn rồi.” Tiễn anh lên xe, nhìn xe rời khách sạn, trái tim tôi có chút hiu quạnh. Trở về phòng, quần áo anh mặc hôm qua còn vắt trên ghế sô fa, sự xa xỉ của con nhà giàu không giống mọi người    , anh không có hành lý, tối qua cửa hàng độc quyền lầu dưới mang tới tận tay, sau đó tất cả quần áo thay ra đều tiện tay vứt đi. Tôi ngơ ngẩn dựa lên ghế sô fa, đầu gối lên quần áo anh, chiếc áo tỏa ra hương thơm rừng cây quen thuộc, còn có mùi rượu và thuốc lá tối qua, giống như một giấc mơ. “Phụ nữ từng yêu anh sẽ không thể yêu người khác.” Lời anh nói vang lên trong đầu. Tôi vốn tưởng rằng, tôi có thể kiểm soát được tình cảm này, nhưng, có lẽ thực sự như anh nói, tình yêu này, dây dưa, bất lực, khác xa tôi tưởng tượng, còn tôi đã giẫm chân xuống hố bùn, muốn thôi mà không được rồi. Tuy anh dặn dò khách sạn để lại căn phòng tới khi tôi rời Bắc Kinh nhưng căn phòng xa hoa của khách sạn 5 sao lại há là nơi ở lâu dài cho tầng lớp lao động chúng tôi. Tôi trả phòng, kéo hành lý trở về ký túc xá của công ty cố vấn    . Tôi không nỡ vứt quần áo anh thay ra nên mang theo luôn. Buổi tối, tôi giặt sạch chúng, treo trên ban công ngoài phòng. Áo sơ mi màu xám nhạt nhảy múa đung đưa trong gió, tôi ngồi bên giường nhìn đến mê mẩn. Di động reo, là điện thoại của anh. “Sao không ở khách sạn?” Anh mở đầu đã hỏi. “Không tiện.” Tôi đáp. “Anh đã thông báo khách sạn chuẩn bị cho em một chiếc xe.” “Không cần, em ở bên công ty cũng rất tốt, rất quen.” “Thế à? Anh nghĩ ở khách sạn thoải mái hơn chút.” “Cảm ơn. Còn nữa, em không vứt quần áo của anh đi, giặt sạch rồi, về sẽ đưa anh.” “Được rồi. Trước giờ chưa có người phụ nữ nào giặt quần áo cho anh cả.” “Không lẽ anh tự giặt?” “Đều là người giúp việc, người làm công theo giờ giặt.” “Đó chẳng phải phụ nữ ư?” Tôi nắm vào điểm sơ hở. “Ừ, sửa lại, chưa có người phụ nữ anh yêu thương giặt quần áo giúp anh.” Anh vội nói “Là trước giờ chưa từng có người phụ nữ anh yêu thương? Hay là chưa có người giặt quần áo? Anh phải nói rõ ràng.” “Nói chuyện với luật sư thật tốn sức. Ngoài em ra, chưa từng có người phụ nữ nào anh yêu thương, càng không nói tới giặt quần áo. Hài lòng chưa?” “Còn được. Dưới sự dẫn dắt của em, logic chặt chẽ hơn rồi.” Anh cười bên đầu kia điện thoại, tôi lại có phần vui vẻ yên tâm, nói chuyện với tôi, chắc anh thường cười nhiều hơn. “Khải Chính.” Tôi gọi tên anh, dường như là đặc quyền của tôi. “Ừ.” Anh trả lời. “Em thấy bộ quần áo của anh khiêu vũ trong gió, lần sau anh đưa em đi nhảy nhé?” “Được, lần sau anh đưa em đi Châu Âu, Paris, London, Vienna, Venice, đi từng nước từng nước để khiêu vũ, được không?” “Vâng.” “Trâu Vũ……” Đổi lại, anh gọi tên tôi. “Dạ?” “Phải vui nhé? Đừng vì nghĩ tới anh mà em trở nên không vui.” “Vâng.” “Về sớm nhé!” Anh dặn dò. Tôi gập điện thoại, tiếp tục nhìn chiếc áo sơ mi nhảy nhót đó, lòng thầm nghĩ, đi Châu Âu khiêu vũ thật tuyệt, nhưng, nhảy ở Trung Quốc, nhảy trên đường lớn, nhảy trong PARTY toàn người quen, đó mới là sự mong mỏi của tôi.