Tình yêu thứ ba 2
Chương 16 : Đá cản đường
Sáng sớm, khi Hạ Kiều Vi vẫn còn đang ngủ, cô mơ màng cảm nhận được cả người được bao bọc bởi vòng ôm ấm áp, ngửi được mùi hương quen thuộc, Hạ Kiều Vi liền biết là Trịnh Nguyên Khải. Bởi vậy, cô cũng không bài xích, rúc người thêm gần vào lồng ngực anh.
Bàn tay Trịnh Nguyên Khải vuốt ve khuôn mặt mang dáng vẻ ngây thơ khi đang ngủ của Hạ Kiều Vi. Anh ghé mặt xuống bên tai Hạ Kiều Vi, nhẹ nhàng gọi: " Vi Vi ". Hạ Kiều Vi có chút không vui khi bị làm phiền, nhíu mày hừ nhẹ vài cái, không có ý muốn dậy. Trịnh Nguyên Khải thấy bộ dạng lúc này của Hạ Kiều Vi vô cùng đáng yêu, giống hết như một đứa trẻ đang giận dỗi vậy.
Trịnh Nguyên Khải hôn nhẹ lên trán Hạ Kiều Vi, tiếp tục nói: " Ngày mai, anh sẽ cùng Tần Lam bay về Trung Quốc ".
Nghe được lời nói của Trịnh Nguyên Khải, cả người Hạ Kiều Vi liền thanh tỉnh. Cô từ từ mở mắt, ngước lên nhìn Trịnh Nguyên Khải: " Phải đi thật sao?". Nghe câu hỏi của Hạ Kiều Vi, vòng tay đang ôm Cô của anh càng thêm chặt, lằng lặng trả lời: " Ừ ".
Một lúc lâu sau không thấy Hạ Kiều Vi có phản ứng, Trịnh Nguyên Khải liền cảm thấy lo lắng. Tay anh đưa xuống nắm lấy tay Hạ Kiều Vi, hỏi: " Vi Vi, ngày mai em có muốn trở về cùng anh không? Anh sẽ sắp xếp."
" Không, em không muốn. Nhìn thấy anh đi cùng chị ta, em chắc chắn sẽ rất khó chịu. Em cũng phải biết bảo vệ bản thân chứ. " Hạ Kiều Vi nửa đùa nửa thật nói, sau đó vươn người lên, cắn nhẹ vào cổ Trịnh Nguyên Khải.
Trịnh Nguyên Khải đương nhiên hiểu rõ tính tình con mèo nhỏ này, chỉ còn biết dịu dàng vỗ về cô: " Được, được. Vậy em cứ ở lại chơi thêm 1,2 ngày, khi nào chơi chán thì về, được không?"
" Anh về rồi, em ở đây một mình thì có gì vui chứ." Hạ Kiều Vi phụng phịu nói.
Trịnh Nguyên Khải thấy thái độ cùng lời nói của Hạ Kiều Vi thì liền cảm thấy bản thân vô cùng có lỗi, dù sao người biến quan hệ của bọn họ thành như bây giờ, đều là anh.
" Vi Vi, anh xin lỗi, để em chịu thiệt thòi rồi, tại anh không tốt." Giọng nói Trịnh Nguyên Khải nhẹ nhàng, trầm ấm mang theo sự cưng chiều vang lên.
Thực ra, đối với việc Trịnh Nguyên Khải và Tần Lam về Trung Quốc, Hạ Kiều Vi cũng đã đoán trước được. Cô không tức giận cũng không cảm thấy bản thân phải chịu thiệt thòi gì cả. Hạ Kiều Vi bày ra dáng vẻ giận dỗi như bây giờ, chủ yếu chỉ vì muốn xem thái độ của Trịnh Nguyên Khải đối với cô như thế nào mà thôi.
" Đồ ngốc. Anh có làm sai gì đâu mà phải xin lỗi. Em biết nhiều việc anh cũng là lực bất tòng tâm, em không trách anh, em đã chọn đi trên con đường này, em không hối hận." Hạ Kiều Vi chân thành nói.
Nghe được những lời này của Hạ Kiều Vi, Trịnh Nguyên Khải cảm thấy trong lòng vô cùng ấp áp. Anh từ từ cúi đầu xuống, ngậm lấy cánh môi Hạ Kiều Vi. Nụ hôn của anh không có dục vọng, chỉ mang theo sự dịu dàng cùng tình yêu.
Trái tim Hạ Kiều Vi như tan chảy, đầu óc dần trở nên mụ mị. Cô nhẹ nhàng đáp lại, đưa đẩy theo nụ hôn của Trịnh Nguyên Khải.
Hai người đều đang đắm chìm trong sự ngọt ngào thì bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại của Trịnh Nguyên Khải vang lên, phá vỡ không gian yên tĩnh. Trịnh Nguyên Khải luyến tiếc rời khỏi đôi môi Hạ Kiều Vi, rút điện thoại trong túi quần ra, là Tần Lam gọi. Anh có chút khó xử nhìn Hạ Kiều Vi. Thấy người gọi đến là Tần Lam, Hạ Kiều Vi cũng không bất ngờ, nói với Trịnh Nguyên Khải: " Không sao, anh cứ nghe máy đi."
Nhận được sự đồng ý của Hạ Kiều Vi, Trịnh Nguyên Khải nhấc máy: " Anh đây. " đầu dây bên kia, Tần Lam cũng nhanh chóng đáp lại: " Sớm như vậy anh lại đi đâu thế?"
Trịnh Nguyên Khải nhàn nhạt trả lời: " Anh ra ngoài đi bộ 1 lát, đang trên đường trở về rồi."
" Vậy anh về nhanh nhé, chúng ta ăn sáng, sau đó đi mua chút quà biếu ba mẹ." Tần Lam vui vẻ nói.
" Được." Trịnh Nguyên Khải nói xong, ngắt điện thoại, quay sang phía Hạ Kiều Vi, có chút khó xử nói: " Bây giờ anh phải đi rồi."
" Ừm, vậy tối anh có đến không?" Hạ Kiều Vi cũng không quá để tâm, ngón tay thì nghịch ngợm lồng ngực Trịnh Nguyên Khải.
" Có, nhưng sẽ muộn một chút, đợi anh." Trịnh Nguyên Khải âu yếm trả lời. Sau đó, anh hôn nhẹ lên đôi môi Hạ Kiều Vi, rồi đứng dậy rời đi.
Sau khi Trịnh Nguyên Khải đi, Hạ Kiều Vi cũng không tiếp tục ngủ được nữa. Nằm trên giường, Hạ Kiều Vi tỉ mỉ suy nghĩ về tương lai của cô và Trịnh Nguyên Khải. Con đường bọn họ đi sau này sẽ có rất nhiều khó khăn. Mà hòn đá ngáng đường lớn nhất chính là Tần Lam. Bởi vậy, Hạ Kiều Vi phải nghĩ cách dần dần đập vỡ viên đá này.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
52 chương
73 chương
170 chương