-Ờ..-Tôi gật đầu. Tin …tin ……tin -Em nghe nè anh Quân.-Nàng nhấc máy. -Lát anh đến đón em đấy. -Em biết rồi. Nàng tắt máy quay sang tôi,cười cười đủ để tôi hiểu nàng chuẩn bị nhấc mông lên ghế và chào tạm biệt tôi. -Ừm..Ly về.-Tôi chào trước. -Ừm..à khi nào đến quán mình chơi nhá Từ Minh Ân. Café Smile-Nàng gọi cả họ và tên làm tôi bất ngờ. -Cậu..biết tớ sao? -Từ Minh Ân thì ai mà chẳng biết. Cậu quá nổi tiếng còn gì.-Nàng cười cười nhìn tôi rồi nói tiếp.-Ban đầu nghe nhiều bạn trong lớp tớ bảo cậu rất kiêu ngạo,nói thật tớ cũng hơi ghét cậu. Nhưng có lẽ gặp rồi thì tớ mới biết Từ Minh Ân đâu đến nỗi thế.-Nàng đá nheo tôi. Cái hành động dễ thương ấy đã làm tôi bật cười. -Vậy sao? -Nếu cậu không chê thì cứ đến quán tớ,tớ đợi.Chỉ ở bên kia đường và đi xuống tí thôi.-Nàng nhìn tôi,rồi cũng vẫy tay chào tạm biệt. Tôi nhìn theo bóng nàng. Lần đầu tiên có người đối với tôi như vậy. Có khi nào sau này…cô ấy sẽ là một người bạn của tôi –một người bạn bình thường. *** Từ nhà hát XXX trở về,tôi uể oải bước vào nhà với bộ đồ làm tôi không được thoải mái cho lắm. Tin….tin…tin -Chị nghe. -Chị đi diễn về ổn thỏa cả chứ. -Hai đứa quan tâm chị như vậy thì mau mau về với chị đi.-Tôi dừng hành động cởi giày ra nói chuyện điện thoại với nhóc. -Aishh..biết sao giờ. 4 tuần lận mà chị. Tụi em đang ở biển Nha Trang đây. Đang vui sao về.-Nhóc ghẹo tôi. -Aishh..cái thằng…hai đứa đi về với gia đình chứu có phải đi hưởng tuần trăng mật đâu chứ. –Tôi ganh tị,có lẽ.-Nếu mà không về sớm thì chị hai đứa đây sẽ cắt lương hai đứa 2 tháng tới đấy. -Thôi mà chị.-Nhóc cười cười.-Tụi em biết rồi mà. Đang họp gia đình,em sẽ gọi lại sau. -Ừm…à mà nè…em gọi hộ chị mấy ông sữa điện giúp với. Chị không biết như thế nào nữa. Điện trong nhà bị cắt hết dây. Suýt nữa,chị của hai đứa đã từ trần rồi đấy. -Vâng. Vừa nói chuyện với nhóc vừa đi nhanh vào nhà khách,chưa gì đã bắt gặp ngay bản mặt chàng đang xem hài mà cái mặt thì không cảm xúc. -Hai đứa có việc thì làm đi. Chị sẽ nói chuyện sau. “Bịch” Tôi vừa tắt máy là chàng đã vứt ngay cái điều khiển ti vi xuống bàn nhìn thẳng vào tôi. Tôi liếc sang chàng,cái thái độ đáng ghét. -Chuyện gì? -Bà ngồi xuống đó.-Chàng nhìn sang ghế đối diện ý tôi sẽ đặt đít ở đấy. Tôi nhìn sang,bỉu môi rồi cũng đặt đít xuống nhìn đối diện chàng. -Bà có cái tính tự tiện vậy khi nào vậy hả?-Nói àm cứ như muốn hét thẳng vào mặt tôi. -Chuyện gì? Nói không hiểu gì cả.-Tôi nhăn nhó vòng tay trước ngực dựa lưng vào ghế. -Xe tôi..chưa có phép mà dám lon ton chạy ào ra đường. Cũng may là bà có sữa lại,nếu không tôi cho ở ngoài đường rồi.-Chàng nghiến răng nói với tôi. -Thì tôi đã sữa rồi đấy.-Tôi cong môi nói chuyện. -Còn nữa.-Chàng nhìn lên căn phòng đó.-Căn phòng tít đằng kia,bà dám tự tiện vào lục lọi vậy. -Tôi…đâu…đâu…có-Tôi phủ. -Còn không.-Chàng nắm chặt tay lại.-Đi ra mà chẳng khóa cửa nữa. -Hực..-Tôi ào đến. Đúng là đãng trí mà. Lần này thì chết rồi,biết vậy ban đầu nhận cho nhanh.-Tôi xin lỗi.-Tôi thành thật. -Bà nên nghĩ đến những hành động này đi. Tôi không thích ai ở chung nhà với mình,đã thế còn có cái tính tự tiện nữa. Chưa được phép tôi thì cấm đụng vào. Tôi trố mắt nhìn mấy lời ăn tiếng nói của chàng. Đúng là “thức đêm mới biết đêm dài,ở lâu mới biết con ngài hư nên”. Lưu Xuân Lộc là một con người ăn nói thô lỗ,khó tính và thường xuyên nhăn nhó nữa. ( Cô cũng ít quá -_- ) Tôi nhìn chàng một hồi sau trận dài nói luyên thuyên từ cái miệng điên đảo của chàng. Cho một bài ca xong,tôi đăm chiêu nhếch nữa miệng. Đúng là càng nhường thì càng lấn tới. Đúng là ở nhờ,nhưng ở nhờ cũng có lòng tự trọng chứ. -Nè…-Tôi hét lên.-Anh cũng nên nói lại ít đi. Đúng là Từ Minh Ân này làm sai. Nhưng không có nghĩa là ông được nước lấn tới mà ăn nói tôi quá lố vậy chứ. Lưu Xuân Lộc mà mọi người yêu mến đây sao. -Vậy thì đã sao?-Chàng nóng nảy đứng phất dậy đi thẳng lên trên thềm. -Ông có biết là biết bao nhiêu người muốn tôi ở nhờ không mà tỏ cái thái độ như con lợn nái vậy hả?-Tôi quay lưng sau ghế nhìn thẳng lên chàng. -Vậy thì đến nhà đấy ở nhờ đi.-Chàng nhếch nữa miệng quay sang nhìn tôi một hồi rồi nói tiếp.-Biết tại sao mà cô không có bạn không. Đến cả một người bình thường cũng không có. Đó là vì cô không như mọi người khác. Cô cực kiêu ngạo,tự tiện. Lúc nào cũng tôn bản thân mình lên cao,xem bản thân người khác ở phía dưới mình. Đó là con người của cô. Cuộc sống của cô không ai xen vào, không phải,mà vì họ không dám xen vào. Họ sợ con người của cô sẽ không tôn trọng họ. -….-Tôi im lặng nhìn chàng sau những câu nói ấy. -Vì thế..hãy xem lại bản thân mình. Coi thử đã đủ để người khác nhìn vào và tự đến với cô chưa.