- Con gái à, con muốn về thật sao?_ông Bảo nhìn người con gái mà ông yêu quý bằng ánh mắt buồn - Cha yên tâm, bên đó còn Thiên Thiên mà_nó ôm lấy ông Bảo - Đúng, còn Thiên Thiên nữa mà, nhưng trở lại là 1 Lệ Tuyết thì con sẽ ko sao chứ_ông Bảo gật đầu mỉm cười. - Ko sao đâu ạ, con còn 2 anh trai nữa mà_nó cười nhẹ với người cha nuôi mà nó yêu quý nhất. - Ừ, con chuẩn bị hành lí đi, 2 tiếng nữa con sẽ bay_ông xoa đầu nó, cố ngăn những giọt nước mắt chảy ra - Con yêu cha, cám ơn cha đã giúp đỡ con trong nhiều năm qua, con sẽ gặp lại cha vào thời gian sớm nhất có thể_nó cúi đầu trước ông - Cha cũng yêu con nhiều, con gái_ông ôm nó khóc. Đúng 2 tiếng sau, chuyến bay về cất cánh, tầm 8 giờ sáng nó đến sân bay Nội Bài, nó bước ra với hàng ngàn con mắt đang nhìn nó, nó mặc chiếc váy hồng trông rất trẻ con, mái tóc tết lệch để trước vai. Đôi giày cao tầm 7 phân màu hồng nốt. Nó trở về căn nhà nó đã xa cách 10 năm trời, ngôi nhà màu trắng sữa, vườn hoa bạch hồng năm xưa vẫn còn, bộ bàn ghế là nơi mẹ nó kể chuyện cho 3 anh em nó vẫn còn, bước vào nhà, nó đến gần bên cha nó cúi chào - Thưa cha, con đã về_rồi nó quay sang người đàn bà_con chào dì - Tiểu Tuyết, con thật lễ phép_người đàn bà đó cười - Dạ, con cám ơn dì đã khen ngợi_nó cúi đầu lần nữa với người đàn bà nhưng trong lòng thì rất khinh bỉ bà ta. - Con đến học với các anh con nhé_cha nó ôm nó - Dạ thưa cha_nó cười rồi đi đến trường Diamond. Nó bước vào phòng hiệu trưởng với khuôn mặt lạnh tanh. Nhìn thấy nó, hiệu truởng liền đứng dậy cúi chào nó - Chủ tịch đích thân ghé thăm trường có việc gì ạ? - Em sẽ học trường này với thân phận là tam tiểu thư tập đoàn Nguyễn Đỗ, mong thầy giữ kín thân phận chủ tịch của em, và coi em như học sinh trong trường_nó nói 1 mạch rồi đi thẳng về phía lớp A ko để ông thầy trả lời trả lời. Đến cửa lớp, đã có 1 cô giáo đứng chờ, cô giáo liền cười nhẹ bảo nó - Em chờ cô giới thiệu đã nhé - Vâng thưa cô xinh đẹp_nó tinh nghịch trả lời Cô giáo vào lớp được 1 phút rồi ra hiệu cho nó vào lớp, nó bước vào lớp với tràng vỗ tay của các boy rõ to - Chào các bạn, mình là Nguyễn Băng Lệ Tuyết, gọi mình là Sara cho thân mật_nó cười rõ tươi nhưng nhìn kĩ đó chỉ là 1 nụ cười giả tạo. Ở dãy cuối, 3 chàng trai vừa nghe thấy nó giới thiệu thì vội ngẩn đầu lên, chính là Kan, Ken và Leo. 3 chàng chạy lên định ôm nó, theo phản xạ, nó tránh cái ôm nhưng nhớ ra là mình ko biết võ thì liền ngã xuống, 3 chàng liền hoảng hốt đỡ nó dậy, nó xoa xoa đầu gối nói - Sao mấy anh ẩn em hả? - Thôi chết, xin lỗi em_Kan và Ken rối rít xin lỗi, còn Leo cố nhịn cười nhưng bắt gặp ánh mắt giết người của nó thì im luôn. 3 chàng đỡ nó về chỗ ngồi trước con mắt hụt hẫng của boy và anh mắt như muốn giết nó của các girl - Mà mày quen em gái tao à?_Kan hỏi Leo - Em gái tao mà, ko fải tao kể có 1 đứa em gái tên Sara à?_Leo cười - Các em dãy cuối tập trung nào?_cô giáo nhắc nhở - Dạ, xin lỗi cô, bọn em sẽ chú ý ạ_nó đứng lên lè lưỡi trông rất đáng yêu. Vừa nghe xong thì Leo cười sặc sụa như thằng điên vì quá bái phục tài diễn của nó. 1 con người lạnh lùng tàn nhẫn mà bây giờ lại ngoan ngoãn dễ thương và nó nhìn Leo như ám chỉ: "rồi anh khác chết". Leo nhìn thấy ánh mắt nó thì liền im bặt, ko dám ho he nửa tiếng. Hắn từ đầu đã để ý đến nó. Cái trò giả vờ ngã của nó làm sao có thể qua được mắt hắn nhưng với cách tránh của nó thì đã khiến hắn nghĩ nó ko fải bình thường mà fải là 1 người cực giỏi võ. Ở chỗ nó và 3 chàng kia cứ cười nói vui vẻ làm cả lớp ghét, girl ghét vì nó dám ngồi cạnh 4 hoàng tử còn boy thì ghé bọn hắn vì nó mới vào lớp đã nói chuyện với nó.