Tình yêu của độc duy là gì
Chương 9
An Nhiên ngồi yên bất động tại chỗ, toàn bộ cơ thể như ngừng hoạt động. Thiên Lam trong tình trạng chưa hoàn hồn nhẹ nhàng quay mặt lại huých vào tay cô một cái.
An Nhiên sực tỉnh, hét lên một tiếng rồi lấy tay bụm miệng, mắt mở to hết cỡ nhìn lên sân khấu.
MC quan sát phản ứng của cô, cười nói: Hạnh phúc đến quá bất ngờ sao?
An Nhiên cảm thấy câu này thực sự rất quen thuộc, thế nhưng nhất thời không thể nhớ ra người từng nói nó với cô là ai... Thế nhưng chuyện đó với tình huống dở khóc dở cười cô đang trải nghiệm này thì làm sao có thể nhiều muối bằng chứ!!
Vương Nguyên dường như đã hết kiên nhẫn, cậu đưa mic lên miệng: Bạn Tiểu Thang Viên may mắn này, mời bạn lên đây.
Tiếng hét chói tai kia vang lên càng lúc càng lớn làm An Nhiên hồn xiêu phách lạc.
An Nhiên quay sang nhìn Thiên Lam cầu cứu, chỉ hận không thể viết dòng chữ tôi không biết, tôi không biết gì hết rồi treo trước ngực.
Thiên Lam chớp chớp mắt, sau đó nhe răng cười hết sức nham hiểm.
Lúc đầu An Nhiên gặp Thiên Lam, cô nảy sinh một loại cảm xúc chính là cực kỳ sùng bái, nhưng bây giờ cô không mong muốn gì hơn ngoài việc xiên chết cô ấy ngay tại chỗ.
An Nhiên chắc chắn kiếp sau cô sẽ may mắn lắm, tại xui rủi dồn hết vô nửa đời trước rồi.
Cô rón rén bước từng bước ra khỏi hàng ghế rồi đi vòng lên, bộ dạng lấm lét như đi ăn trộm.
Trong đầu An Nhiên đang hiện ra hàng đống câu hỏi.
Vậy là, phải... bắn tim... với người mà cô ghét cay ghét đắng trước mặt người cô yêu thầm hơn bốn năm trời, bốn phương tám hướng đều là máy quay, lại còn được vinh dự công khai trước cả triệu con người...?
Chết tiệt... Liệu cô có bị chính nhà mình đem tế sống không!?
Lên đến bậc cầu thang nối khán đài với sân khấu, cô chỉ ước gì nó dài vô tận, dài bằng khoảng cách từ đây tới sao Hoả luôn cũng được.
Nhưng giọng nói tinh nghịch của anh MC kia đã đẩy cô về hiện thực tàn nhẫn.
Mời bạn qua đây.
An Nhiên đi với tốc độ không nhanh không chậm dừng chân bên cạnh anh MC, nào ngờ anh ấy lại vòng ra đứng với Vương Nguyên, cô định chạy lại đứng ở bên kia của sân khấu, nhưng cô vừa rụt rè di chuyển, vô tình chạm phải ánh mắt nhẫn nại của Vương Nguyên
Tim An Nhiên giật thót một cái, nắm tay chặt đến mức để móng đâm sâu vào da thịt. Tuy cô không thấy đau chút nào, nhưng lại đứng như chôn chân tại chỗ, từ đầu đến cuối đều cúi gằm mặt.
Bạn fan may mắn này, bạn có thể giới thiệu một chút về bản thân mình được không?
An Nhiên e dè nhận lấy mic từ tay anh MC, hít một hơi thật sâu, lồng ngực căng ra hết sức khó chịu, nói bằng giọng nhẹ hết mức có thể, không cân nhắc câu từ mà nghĩ ra cái gì liền tuôn ra một mạch.
Em... em là Hạ An Nhiên... Năm nay cũng mười bảy tuổi... Vé concert lần này là... em nằm trong mười bảy người may mắn được Vương Nguyên chọn là có lời chúc hay nhất... À ừm, chúc Nguyên Nguyên sinh nhật mười bảy tuổi vui vẻ... Mong tuổi mười bảy này cậu sẽ có thêm nhiều niềm vui...
An Nhiên miệng vừa thốt ra từ Nguyên Nguyên đã có cảm giác ruột gan bị đảo lộn một vòng, có thứ chất lỏng chua chua trào ngược lên trong dạ dày của cô, cô âm thầm nuốt nó vào trong.
Cô quên béng mất rằng khi quá phấn khích hoặc căng thẳng cô sẽ bị đau bụng!
Cái này ngày nào An Nhiên cũng bị nên nó đã trở thành bệnh kinh niên của cô, riết rồi cũng trở thành một phần trong cuộc sống. Ngược lại nếu sáng sớm cô không thấy bụng cô đau quằn quại, có lẽ nên đi cấp cứu.
Có lần Tử Tuệ còn trêu Ăn Nhiên vì cô ăn quá nhiều làm dạ dày hoạt động không kịp nên lúc rảnh rỗi các nội tạng bên trong người cô tổ chức một cuộc biểu tình để kêu gọi vật chủ của tụi nó hấp thụ dinh dưỡng ít một chút đi để tụi nó còn nghỉ ngơi.
An Nhiên nhẹ nhàng phái bạn nhỏ trong tưởng tượng của cô cầm nắp nồi đập chết Tử Tuệ.
MC trêu chọc: Anh còn chưa hỏi em có lời nào muốn nói với Tiểu Nguyên mà em đã nói hết rồi, vậy tiếp theo anh phải nói gì đây?
An Nhiên giật bắn mình, gãi gãi đầu cười trừ. Mồ hôi toát ra như suối làm áo con dính chặt vào lưng như một lớp áo giáp lạnh lẽo.
Mười bảy năm tồn tại trên cuộc đời này, hôm nay đã tổng hợp đủ xui xẻo của cô trong tám mươi ba năm sau rồi!!
An Nhiên cô từ đầu đã biết, tham dự concert này là sai lầm mà!!!
Vương Nguyên hơi nhướn mày nhìn người con gái trước mắt đang bày ra khuôn mặt cực kỳ khó coi ra kia, tự nhiên cảm thấy quái lạ.
Cậu tuy là người nhạy cảm song lại nhất thời không thể đoán ra biểu cảm và ánh mắt phức tạp của cô gái tên Hạ An Nhiên kia là gì.
Chẳng lẽ hồi hộp quá sao? Từ lúc lên sân khấu cậu cứ thấy cô ấy ôm bụng suốt, hay là khó chịu ở đâu đó?
Vương Nguyên có đọc một bài báo nói rằng, theo giải thích của các nhà khoa học, hiện tượng đau bụng do căng thẳng là do tác động của dây thần kinh vận động khiến cơ ruột bị co thắt dữ dội. Nghiên cứu cho thấy, trên bề mặt tế bào cơ ruột có một cấu trúc phân tử được gọi là channel, khi con người trong trạng thái căng thẳng hoặc bị áp lực, cấu trúc phân tử này lập tức bị kích hoạt, khiến cho một lượng lớn phân tử canxi trong cơ thể sản sinh ra dòng điện khi đi qua đây, kích thích thần kinh vận động, từ đó khiến cơ ruột bị co thắt gây đau bụng.
Thế thì nên chụp ảnh nhanh một chút cho cô ấy về nghỉ ngơi thì hơn.
Vương Nguyên giả vờ dụi dụi mắt, quay mặt đi chỗ máy quay không chiếu vào, lén lút gạt tai nghe ra rồi vừa nở nụ cười thương mại vừa nói nhẹ bẫng với An Nhiên, chỉ đủ để hai người nghe thấy.
Cậu đừng cứ cúi người như vậy, đứng gập bụng sẽ càng đau hơn đấy, đứng thẳng lên sau đó xoa xoa phần bụng gần rốn, có lẽ sẽ cảm thấy đỡ hơn. Với lại, đừng căng thẳng quá, không sao đâu.
Vừa dứt lời, cậu trở về vị trí cũ, cách một khoảng nhất định với cô, chỉnh lại loa, tiếp tục bán moe với mọi người.
Hơi thở của Vương Nguyên nhẹ nhàng lướt qua tai An Nhiên làm cô bủn rủn cả tay chân. Chất giọng bạc hà dịu dàng này... Nó thực sự... thực sự... quá là... quá là...
Gợi cảm đi!!!
Nói ra điều này An Nhiên cũng có chút buồn nôn, nhưng cô không thể tìm ra được từ nào khác hợp hơn.
Vậy được rồi, bắt đầu chụp ảnh nhé!
MC không đùa nữa, vỗ tay hai tiếng.
An Nhiên thở phào nhẹ nhõm, chụp xong là thoát rồi, sau khi nhận quà cô sẽ dùng mặt nạ Chando, chữ ký sẽ ném cho Bảo Diệp, còn tấm ảnh này... Cô sẽ âm thầm xoá sổ, cho nó đi vào dĩ vãng.
Vương Nguyên di chuyển ra giữa sân khấu, tay tạo thành một đường vòng cung, dịu dàng nhìn An Nhiên.
Cô có hơi chột dạ, tuy không sợ hãi, ngại ngùng như ban đầu nhưng vẫn cảm thấy bản thân ngập tràn trong tội lỗi, vậy nên giữ yên cho tay mình cách Vương Nguyên vài cm.
Vậy mà vẫn vô tình chạm nhẹ phải tay cậu ấy.
Một luồng điện từ đầu ngón tay cô chạy dọc sống lưng, truyền thẳng lên não bộ làm cô khẽ rùng mình.
Tiểu Thang Viên phía dưới gào lên như bị cắt tiết.
Nội tâm của An Nhiên cũng gào thét không kém.
Quả là ông trời không phụ lòng người. Đúng lúc ấy một chị gái có vẻ như là nhân viên công tác lên sân khấu, nói gì đó với anh MC, vẻ mặt chị ấy hết sức nghiêm trọng, hội trường bắt đầu phát lên những tiếng xôn xao.
MC đưa ánh mắt thành khẩn nhìn An Nhiên làm cô ngẩn người ra không hiểu gì, sau đó anh ta ra hiệu cho chị gái kia đi vào.
MC khó xử nói: Bộ phận ghép ảnh xảy ra sự cố ngoài ý muốn, vậy nên không thể chụp được.
Vương Nguyên và An Nhiên không hẹn cùng bỏ tay xuống, há hốc mồm.
Thế giới quan của cô dường như sụp đổ.
Bây giờ vẫn đang sửa chữa, chúng ta sẽ đẩy màn tiếp theo lên. Bạn fan này, bạn có thể đứng xuống sân khấu đợi được không? Có lẽ sẽ nhanh thôi.
Có lẽ sẽ nhanh thôi? Là bao giờ? Là khi nào? Mặt An Nhiên dần trở nên u ám.
Vương Nguyên bỗng lên tiếng: À, để bạn ấy trên sân khấu cũng không sao đâu!
MC nghiêng đầu, đưa ánh mắt kỳ lạ nhìn Vương Nguyên, sau đó đột nhiên hiểu ra vấn đề, cất giọng cao vút: Vậy sự bất ngờ tiếp theo chính là, chuẩn bị mời hai người anh em tốt tới hiện trường sinh nhật để mừng tuổi mới của Vương Nguyên.
An Nhiên mở to mắt hết cỡ, đứng bất động tại chỗ.
Chúng ta cùng vỗ tay chào đón Vương Tuấn Khải và Dịch Dương Thiên Tỉ!
Hai người con trai từ cánh gà thong thả đi ra, khuôn mặt của một trong hai người ấy như một quả bóng ký ức không báo trước đập mạnh vào cửa sổ trái tim cô vỡ tan tành.
Giây thứ nhất, nụ cười trên mặt cô cứng đờ, vùng đất hoang vu bao lâu nay bỗng được trải một thảm cỏ xanh mướt.
Giây thứ hai, độ cong của nụ cười thay đổi, sự bi thương bao trùm cả khuôn mặt, có một thứ cảm xúc nảy mầm bên trong con người cô, nó như chất sáp bịt chặt toàn bộ lỗ chân lông, dù chỉ một làn gió nhẹ thoảng qua cũng khó chịu và đau đớn vô cùng.
Giây thứ ba, từng đường nét quen thuộc của gương mặt cô ngày đêm mong nhớ hiện ra, giọt lệ đong đầy nơi khóe mắt, tuyết cùng cánh hoa rơi lả tả trên không trung, vừa chân thực lại vừa mơ hồ...
Từng tấm ảnh, video, kỷ niệm về bốn năm làm fangirl dồn dập dội xuống tâm trí làm An Nhiên choáng váng.
Cậu ấy, người mà Hạ An Nhiên cô nguyện yêu một đời một kiếp, người mà cô muốn dùng cả tính mạng để bảo vệ, người mà cô mãi mãi cách một màn hình, không thể với tới, đang ở đây, ngay trước mặt cô, bằng da bằng thịt.
Cảm xúc vỡ oà, An Nhiên quay người chạy vội xuống sân khấu, nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt. Cô không kìm được mà quay đầu lại.
Cậu ấy, vẫn luôn ở đây.
Trọn vẹn, đủ đầy.
_______________________
2036 từ=))) Chương này tốn hơi bị nhiều chất xám đó, thế nên bình chọn với quăng gạch cho tui cái đi:)
Truyện khác cùng thể loại
349 chương
10 chương
52 chương
10 chương
111 chương
8 chương
43 chương