Tình yêu của độc duy là gì
Chương 10
Thiên Tỉ bắt gặp ánh mắt đờ đẫn của nàng fan may mắn kia thì khẽ gật đầu lấy lệ, sau đó cao lãnh quay mặt đi.
Ánh mắt của cậu ấy như khẩu đại bác bắn thủng chín mươi chín lớp phòng ngự của cô, chỉ còn một lớp cuối cùng mang tên mình đang ở concert của Vương Nguyên ngăn lại.
An Nhiên bị làm cho bất ngờ tới phát ngốc, chỉ biết đứng ngây ra. Những lời nói của ba người họ cùng MC mơ hồ dần bên tai cô, không còn nghe thấy nữa. Trên đầu cô dường như có một mũi dao nhọn hoắt, tuy chỉ mới chạm nhẹ vào da đầu nhưng đã đau tới buốt óc. Mồ hôi đã bớt giờ lại túa ra như suối.
Trước mặt cô... là Thiên Tỉ? Là cậu ấy thật sao? Là người mà cô yêu thích suốt bốn năm?
Cô đã gặp được cậu ấy rồi ư? Cậu ấy còn gật đầu chào với cô?
Phút chốc kẻ mà vài phút trước còn nghĩ mình là người đen đủi nhất vũ trụ giờ lại có cảm giác rằng kiếp trước mình đã cứu cả thế giới.
Tay cô không tự chủ được mà giơ lên, tát mạnh một cái vào má. Cảm giác tê rát từ má chậm rãi truyền tới.
Trời ạ, sao cô lại quên được cứ đến sinh nhật một người trong ba người họ là hai người còn lại lại tới chứ?
Ban đầu cô chúa ghét cái truyền thống này, bây giờ lại chính vì nó mà cô mới gặp được thần tượng của mình, có phải là tự vả hơi đau rồi không?
Cuộc đời cô viên mãn rồi, kiếp sau dù có phải làm cẩu cũng không hối hận.
Lúc cô lấy lại được thần trí thì hai người kia cũng đã nhanh chóng đi xuống. Vương Nguyên đang nói vài lời trước khi hát bài hát mới, còn anh MC thì đang tiến về phía cô.
Ai ya, thật ngại quá. Bây giờ Tiểu Nguyên không thể chụp ảnh với em được vì chưa kết thúc concert, hay là em nhận hai bộ sản phẩm Chando tặng kèm chữ ký của Vương Nguyên? Còn nếu em muốn chụp ảnh cùng thì sẽ phải đợi tới khi xong concert, sau đó còn nhận phỏng vấn,...
Bây giờ... tính sao nhỉ?
An Nhiên tất nhiên không muốn chụp cùng Vương Nguyên, lỡ ai đó lấy ảnh, tìm được danh tính của cô trên weibo rồi mò ra địa chỉ thì chẳng phải ngày hôm sau trước cửa nhà có một đám người mặc áo đỏ cầm gậy sao?
Cô cố diễn sao cho vẻ mặt đầy tiếc nuối, nói giọng bất đắc dĩ: Lúc đó em có việc bận rồi, thôi thì... Em sẽ lấy hai bộ Chando vậy...
Ha, cô nghĩ sau này nhất định cô sẽ được tuyển thẳng vào Học viện Điện Ảnh Bắc Kinh, khỏi cần thi đầu vào!
Bỗng, đầu An Nhiên loé lên một tia sáng.
A, em có thể lấy chữ ký của Thiên Tỉ... à nhầm Vương Tuấn Khải... À không, cả ba người được không ạ?
Em là Tứ Diệp Thảo?
Động tác An Nhiên có hơi dừng lại một chút, nhưng ngay giây tiếp theo, cô quả quyết gật đầu. Cô thật không ngờ, mình lại có ngày phải hạ thấp bản thân giả dạng Đoàn Gia để xin chữ ký Thiên ca...
Mặt anh MC hơi biến sắc, dò xét nhìn cô một chút, sau đó chỉ ừm một tiếng, đi vào trong.
An Nhiên nghĩ thầm, như vậy là đồng ý rồi phải không?
...
MC của concert - Dương Dương đẩy cửa bước vào phòng dành cho nghệ sĩ. Bắt gặp hình ảnh hai chàng trai một đã mười tám một sắp mười bảy mỗi người ngồi một góc, dựa hẳn người vào ghế, gác chân lên bàn trang điểm vừa chơi điện thoại vừa nói chuyện với nhau, vứt luôn cái gọi là hình tượng đi.
Hai đứa... đang làm gì thế?
Thiên Tỉ và Tiểu Khải vừa nghe thấy có tiếng động liền bật dậy như dẫm trúng công tắc, trừng mắt nhìn người trước mặt. Sau khi nhận ra người quen, Thiên Tỉ thở ra một hơi, khuôn mặt trở về bình thường.
Hoá ra là anh, có chuyện gì không?
Hai đứa có mang poster nhóm không?
Tiểu Khải nghiêng đầu: Để làm gì a?
Bạn fan lúc nãy là Tứ Diệp Thảo, nên muốn xin chữ ký của cả ba đứa bọn em.
Thiên Tỉ nghe thấy từ Tứ Diệp Thảo tâm trí liền bị chấn động, cơ thể giống như vừa trải qua một cơn động đất, khẽ run bắn lên. Tiểu Khải cũng kinh ngạc không kém: Là... Tứ Diệp Thảo thật ư?
Cụm từ này, hình như đã rất lâu rồi chưa nhắc tới, Tiểu Khải vừa thốt nên câu, cảm thấy khẩu hình miệng có chút lạ lẫm, điều này làm chính anh cũng phải sững sờ.
Dương Dương gật đầu, lấy tấm poster Tiểu Khải đưa, đặt lên bàn.
Hai đứa ký đi! Nhanh lên một chút, Tiểu Nguyên hát xong anh lại phải lên sân khấu rồi.
Hai người cầm bút lên, tay không hiểu sao lại cùng rịn mồ hôi, đến nét chữ cũng trở nên run rẩy.
Tiểu Khải và Thiên Tỉ ký xong, Dương Dương không nói lời nào vội vã cầm poster chạy ra khỏi phòng.
...
An Nhiên thấy anh MC từ trong chạy ra, đang định hỏi thì anh ấy đi thẳng lên sân khấu. Khi đó cũng là lúc Vương Nguyên mới hát xong.
Xung quanh tối đen nên Vương Nguyên không nhìn thấy gì cả, chỉ mập mờ thấy Dương Dương đưa một tờ giấy cùng với bút cho cậu. Cậu đoán chắc là để cho bạn fan may mắn kia nên lấy bút ký vào bên trái poster, đó là thói quen của cậu từ khi mới debut.
Dương Dương chạy vào hậu trường, vội đưa cho An Nhiên rồi lại lên sân khấu tiếp tục công việc.
An Nhiên đưa ánh mắt mơ hồ nhìn poster, hình như đây là tấm ảnh nhóm đầu tiên cô có sau bốn năm làm Thiên Chỉ Hạc. Cô chưa thấy tấm ảnh này bao giờ, có lẽ là phiên bản giới hạn? Nhưng mà dù có thế, MC đưa cho cô cái này làm gì? Sau khi về nhà cô sẽ trực tiếp xé phần của Thiên ca ra thôi.
À quên, vừa nãy cô nói mình là Tứ Diệp Thảo! Độc Duy đến nhiều lúc bị lú luôn rồi. An Nhiên liếc tấm ảnh, định đi xuống khán đài thì vô tình chạm phải phần chữ ký có mực chưa khô của Vương Nguyên, tạo ra một vệt nhòe màu đen. Cô trố mắt, nghiêng người hứng lấy ánh sáng, dí sát tờ giấy vào mặt.
Là... chữ ký tay?
An Nhiên đưa tay lên, tát mạnh vào má còn lại của mình một cái.
Đau. Không phải là mơ. Vậy...
Cuộc đời cô viên mãn rồi.
Sau này dù có phải đi dự thêm chục cái concert đồng đội nữa cô cũng cam lòng.
Truyện khác cùng thể loại
349 chương
10 chương
52 chương
10 chương
111 chương
8 chương
43 chương