Thái trợ lý nhất định cực kỳ được cưng chiều, lúc tôi hầu hạ hắn nằm viện, chẳng những Tô tổng tới, mà ngay cả vị Đại công tử lạnh như băng của Thiên Duyệt kia cũng tới thăm nom hắn. Vừa vào cửa, đôi mắt lạnh của anh ta đảo qua, liền đặt ở trên người Thái Kỳ đang truyền nước, tôi vốn đang nằm bên giường ngủ gà ngủ gật, bị ánh mắt lạnh lùng kia kích thích, lập tức run rẩy tỉnh lại. “Người trông nom sao lại ngủ được, nước truyền dịch mà cạn! Máu sẽ chảy ngược!” Câu đầu tiên anh ta mở miệng chính là dạy bảo tôi. Cau mày, con ngươi lạnh như băng, nhìn thấy Thái Kỳ đang suy yếu nằm trên giường, sắc mặt thoáng hòa hoãn, khẽ gật đầu, giống như chào hỏi. Thật là một tình thế quỷ dị. “Hồng Kỳ, đi gọi y tá đi!” Tôi hoảng hồn, Thái Kỳ đang nửa ngồi nửa nằm, chỉ vào chai truyền dịch, làm động tác phất tay với tôi, giống như đang đuổi ruồi vậy. Thái trợ lý, anh thật là giảo hoạt, tôi lệ rơi đầy mặt đứng dậy, giống như một chú ong mật cần cù bay ra ngoài tìm y tá. Chỉ có ba phút ngắn ngủi thôi, mà lúc về, vị đại công tử ngạo mạn kia đã không thấy bóng dáng đâu, chỉ còn lại đồng chí Thái Kỳ tinh thần phấn chấn đang ngồi trên giường, đã tự mình rút kim ra, ra sức cầm một quả dứa, gặm rồn rột. “Thái Kỳ, kim quy huynh đâu?” Tôi rơi lệ, chạy tới túm ga giường, vén rèm cửa, lấy trạng thái hỗn loạn của bệnh nhân tâm thầm, tìm kiếm thái tử gia Thiên Duyệt đột nhiên mất tích. “Đi rồi!” Thái Kỳ chẳng thèm ngẩng đầu lên, tiếp tục gặm dứa, “Tôi bảo này Hồng Kỳ, cô cả đêm còn chưa ngủ. giờ đã vội bồi dưỡng tình cảm với vị kia, chẳng phải là rất hoang đường?” Tôi lặng lẽ bóp cổ tay, xoay người qua chỗ khác, nghĩ đến cơ hội lại vuột mất, không nhịn được mà muốn lao vào tường. “Sẽ có cơ hội thôi, Diệp Hồng Kỳ!” Hắn an ủi tôi, đưa tay kéo tôi, ngồi bên mép giường hắn: “Hai ngày cuối tuần cố mà ngủ cho ngon, nghỉ ngơi một chút, thứ hai có tiệc giao lưu, tôi muốn thấy cô với vẻ mặt rạng rỡ nhất!” Hắn không nói thì tôi cũng quên mất, Đại công tử Thiên Duyệt được trao quyền chủ trì bữa tiệc lần này, may thay là phòng thị trường cùng với bộ kỹ thuật cũng chỉ có mình tôi là con gái, nếu không không biết sẽ có bao nhiêu đối thủ cạnh tranh chứ… “Nhớ đắp mặt nạ cho tốt, chiều chủ nhật tôi sẽ đến đón cô, dẫn cô đi thử mấy bộ đồ!” Tôi kinh ngạc nhìn hắn, hỏi: “Sao lại phải long trọng như vậy?” Con ngươi của hắn lóe lóe, giống như bỗng nhiên nhớ tới điều gì bật cười một tiếng, vươn tay ra, nhàn nhã gối đầu, nói: “Hồng Kỳ, chẳng lẽ cô không muốn để Ninh Mặc thấy dáng vẻ bây giờ của cô, cô chẳng lẽ không muốn được làm công chúa Bạch Tuyết một đêm sao?” Tôi lập tức mù quáng, lòng hư vinh không ngừng tăng lên. “Diệp Hồng Kỳ, phải khiến cho tất cả mọi người rớt kính mắt!” Ánh mắt Thái Kỳ nhấp nháy, nắm lấy tay tôi, cánh môi cong lên, vẻ rất đắc ý. Hắn chậm rãi kéo tay tôi qua, đặt bên khóe miệng, giống như một hoàng tử ưu nhã mà cao quý in lên đó một nụ hôn, tôi cứng tay lại, nhìn vẻ tràn đầy kiêu ngạo tự hào tràn ngập trong mắt hắn, cặp mắt hoa đào của hắn, ánh sáng lưu chuyển, giống như có tình ý thật sâu đậm, quả nhiên là trời sinh đã phong lưu. Tôi hơi hoảng hồn, để hắn túm được sơ hở. Chờ tôi lệ rơi đầy mặt rụt tay về, trên tay đã có một dấu răng rõ sâu. Grào…. Tên này đúng là cầm tinh con chó mà! “Hồng Kỳ nhà ta, nhất định sẽ khiến cho tất cả kinh diễ m!” Hắn một bộ tràn đầy tự tin, nhìn về phía tôi cau mày, sau đó, vuốt trán, thổn thức phiền muộn: “Aiz, nhà có con gái mới lớn….” Thái papa bắt đầu có ý thức lo âu! Đến lúc đi được, đồng chí Thái Kỳ nổi hứng chơi đùa, lôi kéo tôi, nhất định phải chơi trò chơi, “Hồng Kỳ, chớp mắt chơi hết vui rồi, có muốn chơi trò mới không?” Hắn híp mắt cười: “Chơi rất vui nhớ…” Aiz, lòng hiếu kỳ của tôi nhất thời bị hắn khơi dậy. Hắn cong cong ngón tay, kéo cổ tôi qua, lè lưỡi liếm liếm cổ tôi, tôi sợ hết cả hồn, một chưởng vung qua, “Anh là chó à, không ngửi thì lại liếm!” “Ngốc ạ, đây là khúc dạo đầu, trước phải tẩy độc, rửa sạch bụi bặm!” Hắn cười to, lại kéo cổ tôi qua lần nữa, đè tôi lại, hung hăng hút trên cổ tôi một cái, sau đó, ánh mắt cong cong cười to: “Hắc hắc hắc, Hồng Kỳ, con dấu, dấu đỏ nhớ!” Thấy tôi lạnh lùng nhìn hắn, hắn ngượng ngùng giơ mu bàn tay ra, rất ngây thơ hồn nhiên cười: “Cô có muốn đóng dấu một cái không? Rất thú vị!” Anh là cái đồ ngớ ngẩn, cái trò này từ hồi tiểu học tôi đã không chơi nữa rồi, đẳng cấp thấp! Tôi hoàn toàn khinh bỉ hắn, hơn nữa không chút lưu tình đánh hắn: “Thái Kỳ, anh thật ngây thơ!” “Uây? Bị khinh bỉ rồi đây!” Hắn như đang suy nghĩ cái gì vuốt vuốt cằm, tà tà cười một tiếng: “Aiz, Hồng Kỳ, thì ra là tôi đã coi thường cô.” “…” Tôi hoàn toàn trượng nhị hòa thượng không sờ nổi đầu*. *Thường nói là “Trượng nhị kim cương không sờ nổi đầu” – nghĩa là pho tượng kim cương cao hai trượng, chúng ta không sờ đến đầu của nó ~ đơn giản mà nói chính là chẳng hiểu gì cả, giải thích xong +”+ “Được!” Hắn vỗ mặt một cái, điệu bộ rất chi là vui vẻ: “Như cô mong muốn, lần sau chúng ta chơi trò nào người nhớn một chút!” Phụt, tôi mửa ngay tại chỗ. Lời của hắn quá nhiều nghĩa bóng, tôi lại liếc mặt nhìn vẻ ngây thơ hồn nhiên của hắn, buồn bực ẩn nhẫn, vỗ ngực đẩy cửa bước ra ngoài, mặc dù lời của hắn có nghĩa bóng, nhưng mà tôi phải giả như không biết, nếu mà để hắn nhìn ra, kiểu gì cũng sẽ cười nhạo tư tưởng của tôi không thuần khiết! ╮ ( ╯▽╰ ) ╭ , thực ra thì hắn không biết, nội tâm của tôi trong vắt như thủy tinh vậy…. Lúc tôi về nhà đã là giữa trưa, đẩy cánh cửa của căn phòng dưới tầng hầm, đã thấy trong phòng cón có ánh đèn màu cam mờ mờ. Hữu Bảo tiểu thư đang khoanh chân, ngồi trước bàn sùm sụp húp mì ăn liền. Thấy tôi đẩy cửa đi vào, thất kinh, sau khi nhìn rõ là tôi xong, sợi mì trong miệng cũng lộp bộp rớt trở lại, vốn cái bát sứ đã vơi đi một nửa lập tức lại đầy. “Hồng Kỳ, mày phẫu thuật chỉnh hình à?” Nó thét chói tai. Nhào tới nhìn mặt tôi, kéo tóc tôi: “A a a, quả đầu này được đấy, thì ra mặt mày xinh xắn sáng sủa như vậy, lại còn là tiểu mỹ nhân bại hoại nữa chứ…” “…” Tôi tiếp nhận sự thác loạn thần kinh của con bé, yên lặng cầm túi đồ trang điểm đặt trên bàn. Hữu Bảo chỉ liếc một cái, mặt nạ trên mặt nhanh chóng nứt ra: “Oa… Đây là hàng chợ đen đúng không, mày sao mua nổi mấy thứ đồ trang điểm mắc vậy thứ…” Nó sáp lại gần nhìn tôi cẩn thận, ánh mắt dừng lại trên gương mặt rũ xuống của tôi, một điểm trên cổ, đột nhiên hóa đá. Tôi nhìn thấy vô số phấn nền tuôn rơi lả tả, ánh mắt của nó trừng to bằng cái chuông đồng “Hồng Kỳ, mày không có tiết tháo, vô nguyên tắc…” A? Tôi sao lại không có tiết tháo, vô nguyên tắc chứ! “Ngày hôm qua mày làm gì, có phải là đi viện giao* đúng không!” Con bé nước mắt rưng rưng nhìn tôi, đấm lên vai tôi: “Cho dù Ninh Mặc không cần mày, mày cũng không được tự giận mình như thế!” * một thuật ngữ xuất xứ từ Nhật bản, ban đầu dùng để chỉ các cô gái vì tiền mà hẹn hò cùng với đàn ông, nhưng không nhất định phải có các hành vi liên quan đến tình dục. Hiện nay, ý nghĩa của từ này được hểu thay cho việc các học sinh hoặc người chưa thành niên tự đi tìm khách mại dâm. Tôi thấy gân xanh trên trán mình giật giật, trong khoảnh khắc, có nỗi xúc động muốn lật bàn: “Bạn Hữu Bảo, con mắt nào của bạn thấy tớ làm cái trò đó!” Con bé này, xem phim điện ảnh của Đài Loan Nhật Bản nhiều quá, rất hay có cảm giác nhập vai, thích gọi ngã tư mới đầu phố là Ginza*, gọi mấy cô nàng đứng đó là viện giao. * Ginza là khu thương mại sang trọng nhất Tokyo, được coi là nơi tập trung của các cửa hiệu đắt nhất thế giới. “Mày không thừa nhận?” Con bé lôi từ trên bàn ra một cái gương con, chiếu vào cổ tôi, “Thấy không, đây chính là chứng cớ!” Tôi cúi đầu nhìn, phía trên có một vết hồng hồng như quả anh đào, giống như một vết bớt nho nhỏ, nằm trên cổ tôi. “Aiz, đây là cái gì?” Tôi tò mò dùng đầu ngón tay nhéo, ngẩng đầu nhìn Hữu Bảo, hỏi nó: “Là muỗi cắn sao?” Hữu Bảo nổi giận, cầm lấy tay tôi, dùng miệng liều mạng hút vào, không lâu sau, tôi nhìn thấy, phía trên quả nhiên có một vết giống hệt vết kia. Grào, tôi thấy dấu vết, đột nhiên ký ức vọng lại, nhảy về phía sau một bước, bám lấy cửa không dám nhìn Hữu Bảo. “Nói nói nói, là ai?” Hữu Bảo gấp gáp, chạy tới gỡ tay tôi ra, nôn nóng: “Hồng Kỳ, mày đừng có mà học cái xấu xa, chúng ta mới bước vào xã hội, đi nhầm một bước, sau này coi như hỏng.” Đâu có nghiêm trọng như vậy chứ… Tôi xấu hổ vô cùng quay đầu đi, nhìn nó, lắp ba lắp bắp: “Hữu Bảo, không phải như mày nghĩ đâu…” “…” Hữu Bảo dùng ánh mắt nhìn một đứa thiểu năng nhìn tôi: “Diệp Hồng Kỳ, mày là đồ ngu, có phải bị người khác chiếm tiện nghi, bản thân còn không biết?” Chiếm tiện nghi? Tôi nhớ lại cặp mắt ngây thơ vô tội kia của đồng chí Thái Kỳ, lập tức lắc đầu phủ quyết, vậy nên tôi gãi đầu, cười trừ: “Đó là dấu ấn của Thái papa tao, ổng lúc nào cũng thích làm mấy trò ngây thơ.” Hữu Bảo khóc thật, ôm đầu tôi, nói không mạch lạc: “Hồng Kỳ à, mày còn học người ta nhận cái loại đó làm cha nuôi sao, mày sa đọa rồi!” “….” Tôi hoàn toàn nổi giận, lắc đầu, phản bác: “Tao mà sa đọa, mới không thèm tìm mấy lão già ấy! Mục tiêu của tao là đại công tử tập đoàn Thiên Duyệt!” Hữu Bảo vẻ mặt phức tạp nhìn tôi một cái, cho là tôi đang giận, vỗ vỗ bả vai tôi, an ủi: “Hồng Kỳ Hồng Kỳ, đừng như vậy, không có Ninh Mặc, chúng ta cón ngàn vạn những anh chàng đẹp trai khác…” Chim sẻ mới biết chí lớn của thiên nga, tôi say mê nhắm mắt lại, nhún nhún vai, aiz, con bé hoàn toàn không hiểu mục tiêu xa xôi mà đầy vinh quang kia của tôi. SIGH, đây chính là tác hại khi không tìm được một ngọn đèn sáng. Tôi bình tĩnh đáp lại nó: “Hữu Bảo, tao không thích Ninh Mặc nữa!” Nó vẫn đang tự mình lầm bẩm: “Mặc dù phần lớn không đẹp trai được như lão ấy, cũng không có tiền như lão, nhưng lại có một thứ lão ấy không có!” “…” Tôi nhìn nó, thật sự tò mò không biết con bé sẽ phun ra từ gì. “Thứ đó gọi là lương tâm!” Tôi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hữu Bảo, đột nhiên cười, thật ra thì tôi vẫn rất hạnh phúc, bên cạnh vẫn có bạn bè thay tôi tức giận, che chở cho tôi, điên với tôi, dung túng đủ loại hành vi hâm dở của tôi. Tôi vỗ vỗ bả vai Hữu Bảo, rất nghiêm túc nói cho nó biết: “Hữu Bảo, cám ơn mày, tao đối với Ninh Mặc, đã không còn bất kỳ cảm giác nào nữa rồi!” Tôi thật sự đã buông tay! Hữu Bảo cũng không tin tôi, thở dài một hơi, dọn dẹp chén đũa tiếp tục chạy đi làm cái mặt nạ khác. Trước khi đắp mặt nạ, nó nghiêm túc hỏi tôi: “Thái papa kia của mày, là một ông chú trung niên đẹp trai hở? Có đối xử tốt với mày không vậy!” Tôi đang uống một ngụm nước, đều dâng hiến hết cho nó, đồi với vấn đề này, tôi bây giờ không trả lời nổi, Thái đồng chí hào hoa phong nhã, một bộ tiểu bạch kiểm tuấn tú, phỏng chừng chẳng liên quan gì đến ông chú trung niên đẹp giai nào cả. Thật ra thì tôi cũng chẳng phải buồn lòng lâu, vì buổi tối Thái Kỳ đã giúp tôi đưa ra một câu trả lời thuyết phục.