Cô gái hai mươi tuổi đứng đó , nở nụ cười tươi tựa như đóa hoa, lại xinh đẹp, sáng sủa… Từ nhỏ đến lớn, dù trong chuyện học hành hay việc bắt gian, Tân Thần vẫn luôn kém hơn bạn mình, Ngụy Tử. Lúc này quay trở về, tình trạng của Tân Thần không khác xưa là bao. Nhớ hồi Thôi Thuấn Hoa vẫn còn là bạn trai của Tân Thần, cô vừa khóc vừa hét, đạp cửa phòng Thôi Thuấn Hoa mấy chục cái, cuối cùng Thôi Thuấn Hoa đành phải đi ra mở cửa cho cô trong tình trạng nửa người còn quấn khăn tắm. Bây giờ, người mở cánh cửa ấy vẫn là Thôi Thuấn Hoa, nhưng người đạp cửa phòng anh lại là Ngụy Tử. Đi theo Ngụy Tử tới trước cửa phòng, Tân Thần thấy Ngụy Tử chỉ cầm tấm thẻ phòng quẹt một cái “tách” là cửa phòng khách sạn tự động bật mở. Tân Thần hơi run, nắm chắc chiếc camera trong tay đi theo Ngụy Tử. Sàn khách sạn sáu sao được trải một tấm thảm lông dê thật dày, giúp người đi không phát ra tiếng động nào. Đi qua phòng khách bật đèn sáng trưng là tới phòng ngủ. Cửa phòng ngủ mở rộng, bên trên chiếc giường lớn là một đôi nam nữ đang trong lúc chiến đấu ác liệt. Thằng nhãi Thôi Thuấn Hoa, thân hình anh ta vạm vỡ hơn năm xưa, chân tay thon dài, rắn chắc, cả người nổi lên cơ bắp đang ướt đẫm mồ hôi, các đốt ngón tay to, rõ ràng đang dùng lực ôm siết lấy chiếc eo nhỏ nhắn. Cô nàng nằm trên giường kia có vòng eo thon nhỏ, mềm mại như không xương đang bị Thôi Thuấn Hoa đè cả người lên, trong mắt tràn ngập ý xuân, cái miệng nhỏ cắn cắn ngón tay, lại còn phóng đãng phát ra những tiếng rên rỉ mềm mại thỏa mãn. Vừa nhìn thấy cảnh ấy, hai mắt Ngụy Tử đỏ hồng, bước từng bước dài xông vào phòng ngủ, tóm lấy tóc con tiểu yêu tinh kia kéo xuống khỏi giường, vung tay tát cho ả hai phát “chát chát” rồi nhấc chân, nhắm gần vào ngực rồi giẫm mạnh lên ngực cô nàng. Thôi Thuấn Hoa lập tức quấn khăn trải giường nhảy xuống đất, tách hai người phụ nữ đang giằng co ra khỏi nhau. Trong lúc bận rộn gỡ rối, anh ta quay về phía Tân Thần mà rống: “Đem thứ đồ chơi trong tay cô tắt đi!” Tân Thần chĩa camera, quay cận cảnh hơn. Thôi Thuấn Hoa kéo chăn mền trên giường che kín đầu cho tiểu yêu tinh, vừa mặc quần vừa chặn vợ: “Ngụy Tử, cô đừng làm loạn!” Ngụy Tử không thèm để ý đến hắn, cô chỉ một lòng một dạ muốn cào nát mặt con tiểu yêu tinh kia. “Đừng có làm loạn!” Thôi Thuấn Hoa cuối cùng cũng mặc được chiếc quần dài, để nguyên bộ ngực trần cường tráng, đứng tại chỗ quát to, trợn mắt nhìn thẳng vào vợ. Ngụy Tử thấy chồng giận dữ mà bênh vực cô ả kia thì mắt đỏ ửng, đứng bất động. Tân Thần nhíu mày, đóng máy camera lại rồi túm lấy Ngụy Tử: “Ngụy Tử, đi!” Bắt gian tại giường, chứng cứ trên tay, còn nói được gì nữa chứ? Ngụy Tử hất tay cô, quay lại chỉ tay vào con tiểu yêu tinh đang ôm ngực đứng bên cạnh chồng, nói: “Thuấn Hoa, chỉ cần anh bỏ cô ta trước mặt tôi, tôi lập tức tha thứ cho anh.” Tân Thần nhất thời ngẩn ra. Thôi Thuấn Hoa trầm mặc. Nhân lúc mọi người trong phòng còn đang trầm ngâm thì cô ả yêu tinh kia đã định thần lại, quấn chăn mền che ngực rồi đứng lên, đưa tay hất hất tóc, lộ ra khuôn mặt quyến rũ tinh xảo. “Mấy người…” Ngón tay thon thon chỉ về phía Tân Thần và Ngụy Tử đang đứng, ả yêu tinh vừa nghĩ được hai câu nói mỉa tàn nhẫn ngực đã dấy lên một trận đau nhói, xoay người ra phía khác ho khan. Tân Thần cười lạnh, nhướn mày nói: “Tôi nói cho cô nghe này, tục ngữ có câu “Vuốt mặt phải nể mũi”. Nhân dịp vợ anh ta ở đây, cô mau quỳ xuống dập đầu gọi tiếng chị đi. Cô vội vội vàng vàng ngủ cùng chồng người ta, dù sao cũng phải hỏi ý kiến trước đã. Cô chỉ cần mở hai đùi ra là thu lại gấp mấy lần tiền người ta kiếm được, cô nói xem nên làm thế nào mới phải?” Ả yêu tinh mặt trắng bệch, Thôi Thuấn Hoa lúng túng ho “Khụ” một tiếng: “Thân Thần…” “Đã đến lượt anh nói chuyện với tôi hả cái đồ chỉ biết gieo giống khốn nạn kia?” Tân Thần vẫn không liếc mắt nhìn anh ta dù chỉ một cái. Thôi Thuấn Hoa ngậm miệng không nói gì nữa, Ngụy Tử khóc lóc đẩy hắn một cái rồi quay người chạy ra khỏi phòng. Tân Thần cũng đuổi theo, Thôi Thuấn Hoa kêu “Ôi” một tiếng, muốn đuổi theo nhưng lại bị tiểu yêu tinh kia ôm lấy eo từ phía sau. *** Đi ra từ khách sạn nhưng Tân Thần không đuổi theo Ngụy Tử nữa, cô cứ đi không có mục đích, bụng thì trống trơn, dạ dày cô réo lên vì đói. Ánh đèn điện rực rỡ thắp lên, bóng đêm dần hạ, thành phố G rực rỡ một cách lạ kì, buổi tối ở thành phố dần náo nhiệt. Tân Thần đang ăn mì trong một quán mì nhỏ trên vỉa hè thì nhận được điện thoại của Ngụy Tử. Cô vội vàng bỏ lại bát mì đang ăn mà chạy đến chỗ bạn. Đi tới quán rượu thì mặt Ngụy Tử đã ửng hồng vì hơi say. Tân Thần gọi bia, thuận tay đẩy vài món nhắm ra trước mặt Ngụy Tử: “Ăn lót dạ rồi hẵng uống tiếp.” “Cậu đừng cản tôi!” Mắt Ngụy Tử đỏ hồng, khuôn mặt thanh tú của cô đỏ hồng vì uống rượu. “Cậu im lặng ngồi một chỗ hộ tôi! Cậu cứ thoải mái ngồi đó nhìn tôi tự chế nhạo bản thân đi!” “Cậu gọi tôi đến vì chuyện này?” Tân Thần nhìn Ngụy Tử một cái, “Vậy tôi xin phép.” “Không được đi!” Ngụy Tử bỗng nhiên phát điên, cô nhảy ra khỏi chiếc ghế cao đang ngồi ở quầy bar, giữ chặt tay Tân Thần lại rồi đẩy mạnh, Tân Thần ngã về phía sau, cánh tay trái của cô bị đập mạnh vào quầy bar làm từ đá cẩm thạch. Người trong quán bắt đầu chú ý tới hai bọn họ, Tân Thần toát mồ hôi lạnh vì đau, lại phải nhẫn nhịn lắm mới không quát mắng lại Ngụy Tử. Ngụy Tử mắt đỏ hồng, “Tân Thần, chắc giờ này cô đang thích thú lắm nhỉ?!” Ánh mắt cô lúc này như đang muốn giết người, “Tôi cướp được người đàn ông của cô, hiện giờ bản thân tôi lại lâm vào cảnh bị cướp chồng, đúng là báo ứng mà! Cô xem, rất thích thú phải không?!” Tân Thần thấp giọng chửi một tiếng, cắn răng đứng trước mặt Ngụy Tử, bốn mắt nhìn nhau. Đôi mắt cô như phảng phất một ngày đông có tuyết trắng, bình thản hơn bao giờ hết. Thần sắc ấy của cô khiến Ngụy Tử chợt yếu đuối. “Thần Thần!” Ngụy Tử yếu ớt gọi bạn, mắt cũng ngấn lệ. “Cậu thôi ngay!” Giọng Tân Thần không lớn, không nhỏ nhưng cũng đủ để át tiếng nhạc trong quán bar. “Đừng nói gì cả! Chẳng phải cậu giận lây sang tôi sao?” Cô cúi xuống, nhặt túi mình bị rơi, “Nhưng tôi nói cho cậu biết, Ngụy Tử: Ai thích thú nhìn cậu nói linh ta linh tinh? Cậu cùng Thôi Thuấn Hoa đều là những kẻ chuyên gây rắc rối, khiến cho người ta phải phát điên lên vì mấy người!” Cô xách túi chuẩn bị đi ra khỏi quán thì Ngụy Tử kéo lấy quai túi, trong chốc lát nước mắt đã đầm đìa: “Mình xin lỗi, mình uống say… Thần Thần, mình xin lỗi mà!” “Buông ra” Tân Thần nói với giọng đều đều. Nhưng Ngụy Tử không chịu buông tay, kéo tay trái Tân Thần rồi lại đẩy vài cái khiến cô đập tay vào bàn đá phía sau, đau thấu xương. Cô buông túi, đánh Ngụy Tử một cái: “Mẹ nó chứ, cậu buông ra ngay!” Ngụy Tử vốn có thân thủ tốt, cô có thể tránh cái tát của Tân Thần dễ dàng nhưng lại không tránh. Cô lảo đảo ngã về phía sau, tựa lên thành ghế bên quầy bar như vừa bị trúng một đòn mạnh lắm. Vừa lúc đó, Thôi Thuấn Hoa từ trong đám đông đi ra. “Ô, hai người đang diễn vở kịch nào đấy?” Thoi Thuấn Hoa cười vui vẻ, hỏi. Ngụy Tử khóc lóc, mặt đẫm nước mắt, chạy bổ nhào vào lòng chồng, kéo áo anh ta, không nói nên lời. Tân Thần cười lạnh, tay trái cô tê cứng, bất động. Cô xoay người đi ra khỏi quán bar. Thôi Thuấn Hoa nhìn theo bóng lưng của cô, mắt bỗng lóe lên, đẩy Ngụy Tử đang ở trong lòng ra rồi chạy theo Tân Thần, giữ cô lại, “Tay em sao thế?” Tân Thần đá anh ta một phát rồi bỏ đi. *** Tân Thần đi rất nhanh, Thôi Thuấn Hoa chạy theo tới bãi đỗ xe mới đuổi kịp cô, ép cô ngồi vào trong xe, không nói năng gì liền lái xe đi thẳng tới bệnh viện. Trên đường đi, Tân Thần chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, ngang bướng không nói một câu nào với Thôi Thuấn Hoa. Thôi Thuấn Hoa tranh thủ lúc chờ đèn đỏ nhìn cô một cái, hỏi: “Sao quay về mà không liên lạc với anh?” Cô nhóc này đi Mỹ suốt hai năm mà cô chỉ gọi cho anh đúng một lần. Tân Thần nổi nóng: “Sau lần đấy anh cũng không liên hệ với tôi, việc gì tôi phải quan tâm!” Thôi Thuấn Hoa cười, lại có đèn đỏ, xe dừng lại. Hắn đưa tay tới gần Tân Thần xoa mặt cô, giọng điệu nhẹ nhàng mà ngả ngớn, nói: “Từ trước đến nay anh luôn yêu nhất cái miệng nhỏ nhắn của em.” Khi bác sĩ bôi thuốc cho Tân Thần thì Thôi Thuấn Hoa đi ra chỗ cửa sổ, đứng sau chiếc rèm, trên mặt còn in dấu tay mới tinh, tay bấm bấm điện thoại gọi cho ai đó. Anh ta tặc một tiếng đầy bực bội, vừa nghe giọng người trong điện thoại là biết ngay đó là phụ nữ. Tân Thần bình tĩnh nhìn hắn ta cúp điện thoại, nhíu mày hỏi: “Ngụy Tử còn ở quán rượu sao?” “Hả? Em không gọi điện cho cô ấy sao?” Thôi Thuấn Hoa dừng một chút, lẩm bẩm nói: “… Chắc giờ này cô ấy đã về nhà rồi.” Thì ra không phải gọi điện hỏi thăm Ngụy Tử! Lúc này mà hắn ta còn nói chuyện với tình nhân! Tân Thần tức đến phát nghẹn, cầm một cuộn băng gạc gần đó ném vào hắn: “Chúng tôi vừa mới cãi nhau như thế, chẳng lẽ cô ấy sẽ nhận điện thoại của tôi à!” “Cô ấy lại càng không nhận điện thoại của anh.” Thôi Thuấn Hoa nghiêng đầu tránh cuộc băng, thở dài nói. Bác sĩ trách Tân Thần: “Đừng động đậy!”. Thôi Thuấn Hoa thấy vậy liền đi tới bên cô an ủi: “Cô ấy hiện giờ nhất định sẽ chạy về nhà mách bố về chuyện vừa rồi… Em còn không hiểu cô ấy sao? Cô ấy không đi làm phiền người khác mới là việc kì lạ. Tố Tố bị cô ấy đánh đến mức phải nằm viện kìa.” Hóa ra con yêu tinh da trắng, dáng người mềm mại kia tên là Tố Tố. Ánh mắt Tân Thần nhìn Thôi Thuấn Hoa như muốn phi dao vào người hắn: “Anh cút đi!” Thôi Thuấn Hoa đi được hai bước, nghĩ thế nào lại quay trở lại: “Thế thì em sẽ về muộn mất. Hay để anh ở lại chờ em khám xong rồi đưa em về nhé?” Tân Thần lườm hắn một cái, “Tôi và Ngụy Tử cùng học Tiệt quyền đạo, lực đòn của tôi không kém gì cô ấy, anh đi bồi Tố Tố của anh đi.” Thật ra tâm trí của Thôi Thuấn Hoa đã sớm bay đến nơi có vòng eo thon thả, cặp đùi ngọc ngà đang chờ đón anh ta. Nghe Tân Thần nói vậy, anh ta cười đến cong cả khóe mắt, nhộn nhạo nói: “Thần Thần à, em không biết cô ấy mê hoặc đến thế nào đâu! Người cô ấy rất đẹp, có thể nói là hoàn mỹ, mỗi khi ở trên giường, cô ấy toàn kêu anh phải mạnh hơn khi…” Tân Thần: “…” “… Này này Thần Thần, em đang làm cái gì thế?! Để cái kéo xuống! Cứu tôi với!” *** Thôi Thuấn Hoa thấy bác sĩ vừa khám cho Tân Thần cũng thật nóng nảy, xuống tay cũng mạnh, cùng lắm cô chỉ bong gân mà lại băng bó y như gãy xương. Tin tức về cánh tay trái cuốn băng trắng giống như có cánh, bay khắp tòa soạn ngày hôm sau. Các phiên bản xã hội dần dần ra đời, từng nhóm người lần lượt rủ nhau đến xem, như muốn để lại đầy chữ “XX đã từng đến đây một lần” trên băng vải trắng toát, buổi tối Tân Thần trở về lập tức gỡ băng gạc ra Ngụy Tử gọi điện xin lỗi cô, nói rằng đêm đó quả thật cô uống nhiều, mong Tân Thần không để bụng chuyện tối hôm ấy nữa. Tân Thần cũng lười đôi co với Ngụy Tử nên coi như không có gì xảy ra. Phòng làm việc của cô bị mất trộm. Trong ngăn kéo bàn có tiền mặt và vài đồ trang sức khá quý giá nhưng không thấy bị lấy đi, chỉ có hai chiếc camera là bị lấy mất. Một trong hai cái đó là của Tổng biên tập cho cô mượn, là chiếc camera mà sếp quý nhất. Khi nhận được tin, Tổng biên tập tức đến giậm chân, lấy quan báo tư thù, giao cho cô một tin phải liên hệ với văn phòng thành phố để tìm hiểu về một vùng nông thôn, cực nhọc vô cùng. Thế là Tân Thần chịu khổ cực, ngày nào cũng chạy quanh văn phòng thành phố, đi lại nhiều đến nỗi thư kí của Bí thư Vương chỉ cần nhìn thấy cô là mỉm cười chào. Hầu như đến buổi chiều là có phóng viên của mấy tòa soạn đến để tìm thông tin, nhưng họ cách vài ba ngày họ mới tới, ngồi đợi thông báo tin tức, chỉ có cô gái này là bướng bỉnh ngày nào cũng tới dò tin. “Bí thư Vương!” Tân Thần thấy ông ta liền chạy tới hỏi: “Hôm nay ngài có những kế hoạch gì?” Cô gái hai mươi tuổi đứng đó, nở nụ cười tươi tựa như đóa hoa, lại xinh đẹp, sáng sủa khiến Bí thư Vương không khỏi nghĩ đến đứa con gái nhỏ của mình, trả lời cô với giọng điệu thân thiện: “Hai giờ rưỡi chiều nay sẽ diễn ra một buổi kỉ niệm, chúng tôi hoan nghênh giới truyền thông tới dự và tham gia đưa tin.” Tân Thần tốc ký vào quyển sổ trong tay, một tay phóng viên bên cạnh rảnh rỗi sinh nông nổi, giật lấy quyển sổ của cô, giơ lên cao. Tân Thần tuy thấp bé nhưng lém lỉnh nhanh nhẹn, dẫm thẳng vào chân tay ký giả cao to như ngựa kia không chút nể nang. Mọi người xung quanh thấy vậy cười ầm ĩ. Bí thư Vương nhìn cô gái trẻ cá tính như vậy thì tâm tình thoải mái, vui hơn hẳn. “Ngôn Tuấn”, ông gọi người thư kí trẻ tuổi vừa đi tới, hỏi: “Tối nay chuẩn bị để đến Bùi Dương hả? Chắc cậu đã sắp xếp người rồi đúng không?” “Có chuyện gì vậy ạ?” “Thông báo cho tòa soạn thành phố là cậu và Tiểu Tân chiều nay sẽ đi cùng nhau. Nếu như cần cử thêm vài ký giả về vùng nông thôn để lấy thêm thông tin thì cứ báo cho tòa soạn.” Người đàn ông tuấn tú tên Ngôn Tuấn “Vâng” một tiếng rồi liếc nhìn Tân Thần ở gần đó, cô đang chăm chú nói chuyện vui vẻ với mọi người, trông cô hoạt bát, rạng rỡ, tràn đầy sức sống. Anh chợt động lòng, quay đầu lại nói với Bí thư Vương: “Tối nay tôi sẽ tới.” Bí thư Vương nhìn anh, nhoẻn miệng cười.