Editor: AnnYang Beta-er: Yulmi2704 Sản phẩm hợp tác giữa Bunny và Đường Chỉ có mức tiêu thụ rất tốt, Giản Ngôn bận rộn mấy ngày cuối cùng cũng đợi được đến ngày nghỉ đầu tiên. Nói là ngày nghỉ nhưng với Giản Ngôn thì chỉ là đổi nơi làm việc mà thôi. Bây giờ không phải chạy bản thảo, cô ở nhà chỉnh sửa tài liệu thu thập được, lên ý tưởng cho nhân vật nam nữ chính. Đảo mắt một cái đã đến trưa, cô vươn vai định đến phòng bếp nấu cơm, nhân tiện hoạt động gân cốt một chút. Còn chưa ra khỏi phòng thì điện thoại trên bàn đã vang lên. Tiếng chuông này đặc biệt được cài riêng cho Lâm Trân, sợ Giản Ngôn bận đến mức không nghe được điện thoại. Giản Ngôn cầm điện thoại, bước ra ngoài: “Lâm tổng, có chuyện gì?” “Số tạp chí hôm nay bị điên cuồng tranh cướp! Số trang phục Bunny này bán được nhiều như vậy cũng là nhờ sức nóng của bộ truyện tranh”. “Ừ, em còn chưa nhận được tạp chí đâu, chị mua à?” “Mua, trang bìa dùng hình em vẽ, đợi biên tập gửi tạp chí đến phòng làm việc thì chị sẽ đưa cho em xem. Với lại bên tạp chí nói phải chuẩn bị xuất bản thành sách, còn phải có bìa cứng nữa, sau khi sắp xếp hợp đồng xong chị sẽ đưa cho em.” “Ừ, được”. Lâm Trân vô cùng tin tưởng vào năng lực của Giản Ngôn, hơn nữa phòng làm việc cũng vô cùng có uy tín, cho nên cô mới có thể an tâm đi theo Lâm Trân nhiều năm như vậy. “Còn chuyện này nữa, có công ty muốn mua bản quyền audiobook của “Thượng Khả”, về phần giá cả nhất định sẽ khiến em hài lòng. Chị đã gửi hợp đồng đến hộp thư của em, nếu em thấy không có vấn đề gì thì chúng ta có thể ký hợp đồng ngay”. Bản quyền audiobook sao? Giản Ngôn suy nghĩ một chút, nói: “Buổi chiều em sẽ đọc hợp đồng, nội trong hôm nay sẽ trả lời chị”. “Được, hôm nay em cũng đến bách hóa Tinh Quang sao?” “Không, hôm nay nghỉ”. Lâm Trân cười nói: “Chị cảm thấy công việc này rất tốt, ít nhất không thể ép em làm thêm giờ”. Giản Ngôn bĩu môi nói: “Chị không có chuyện gì nữa thì em đi nấu cơm đây”. “Được rồi, em cứ từ từ mà nấu, lúc nào rảnh thì lên trang web đăng truyện xem một chút, số phiếu hàng tháng của em xếp thứ 3 đấy, vui không?” Giản Ngôn chớp mắt hai cái, đây đúng là tin vui. Mạng internet phát triển nhanh chóng đã mở ra vô số cơ hội làm ăn, đối với truyện tranh cũng vậy. Truyện tranh của Giản Ngôn lúc đầu cũng chỉ đăng trên tạp chí, sau đó các trang web và ứng dụng về truyện tranh ngày càng nhiều, cô cũng được yêu cầu đăng tác phẩm của mình lên đó. Tuy rằng manga còn đang đăng trên tạp chí không thể được cho vào hệ thống VIP (*), gửi bài viết mới cũng phải chậm hơn tạp chí một tuần, nhưng độc giả trên mạng vẫn rất nhiệt tình, thường tặng phiếu khen thưởng hàng tháng cho cô, mỗi phiếu trị giá nửa tệ đó! (*) Chỉ những truyện nào có lượt view cao và điểm tích phân cao thì mới được cho vào hệ thống VIP, người đọc phải trả tiền nếu muốn đọc những chương này, việc set VIP sẽ bắt đầu với chương mới nhất sau khi được cho vào hệ thống VIP Số phiếu hàng tháng của “Thượng Khả” đứng đầu bảng xếp hạng giành cho thiếu nữ, hiện tại sau khi hoàn thành đã nhảy lên vị trí thứ 3 trên bảng xếp hạng tổng hợp, đây là rất nhiều tiền đó! Giản Ngôn cảm thấy buổi trưa có thể ăn ngon hơn một chút. Lấy thịt bò bít tết trong tủ ra nấu, Giản Ngôn vừa ăn trưa vừa đọc hợp đồng Lâm Trân gửi cho mình. Bên mua bản quyền là một công ty lớn, hợp đồng cũng vô cùng thỏa đáng, Giản Ngôn thấy số tiền nhuận bút được in đậm liền sặc miếng thịt bò trong miệng. Không hổ là công ty lớn giàu có, giá tiền nhuận bút khiến cho cô cảm thấy bữa ăn hôm nay thật quá nghèo nàn. Vì thế cô lại lên mạng mua thêm đồ ăn về. Sau khi nhìn qua tiền nhuận bút, cô lại nhìn kỹ điều khoản trong hợp đồng, bên trên viết việc chọn diễn viên sẽ hoàn toàn tôn trọng ý kiến của cô, nếu có chỗ nào không đồng ý với kịch bản thì cô cũng có thể nói để biên kịch chỉnh sửa. “Hợp đồng không có vấn đề gì, ký đi”. Cô nhắn tin cho Lâm Trân, sau đó đi lau bàn ăn. Lúc quay về chỗ liền nhận được tin trả lời của Lâm Trân: “Ok, vậy em sớm in hợp đồng ra rồi ký lên đi, đợi lát nữa chị sẽ đưa số QQ của em cho người phụ trách phía bên kia, có vấn đề gì hai người có thể trực tiếp liên lạc với nhau”. “Được”. Giản Ngôn vừa trả lời xong thì đồ ăn vừa gọi đã đưa đến. Mặc dù cô vừa mới ăn hai miếng bò bít tết cộng thêm một chút mỳ ống, nhưng ăn thêm hai món nữa cũng hoàn toàn không thành vấn đề, ai nói dạ dày của cô là dạ dày 128G (*). (*) Ý Giản Ngôn là dạ dày cô ấy lớn gấp nhiều lần người bình thường, đây là cách nói vui ý nói Giản Ngôn ăn được rất nhiều Cơm nước xong Giản Ngôn mới ký hợp đồng, sau đó bận rộn đến chạng vạng tối, lúc này mới có thời gian nhìn đến điện thoại. Có thông báo mới, là người phụ trách audiobook của “Thượng Khả” gửi. Cô chấp nhận yêu cầu kết bạn, đối phương liền gửi một tin nhắn: Chào sư phụ Đường Chỉ, tôi là người phụ trách audiobook của “Thượng Khả”, Sốt Bơ Mè ^_^ Đường Chỉ: Xin chào ^_^ Sốt Bơ Mè: Lâm tổng nói sư phụ đã xem hợp đồng rồi, hợp đồng bên tôi còn phải đi theo quy trình nhưng chúng ta có thể thảo luận về công việc trước. Về vấn đề diễn viên, sư phụ có muốn đề cử ai không? Giản Ngôn suy nghĩ một chút, trả lời: Tôi cũng không có hiểu biết nhiều gì về vấn đề này, bên cô có ý tưởng gì không? Sốt Bơ Mè: Lúc trước tôi đã liên lạc với hai người, nữ chính là Giang Giang, nam chính là Vọng Tư. Bọn họ đều rất có kinh nghiệm về việc đọc audiobook. Sốt Bơ Mè: Ở chỗ tôi có file thu âm giọng của bọn họ, để tôi phát cho cô nghe trước. Đường Chỉ: Ok. Bởi vì tính chất công việc nên Giản Ngôn có biết một số người đọc audiobook, ít nhất hai người mà Sốt Bơ Mè nói cô cũng đã từng nghe tên. Sau khi nghe giọng của bọn họ xong, cô cảm thấy cũng không tệ lắm, liền nhắn tin cho Sốt Bơ Mè: Rất tốt. Sốt Bơ Mè: Được, vậy bên tôi sẽ thành lập một nhóm chat nhỏ, thêm cả nam nữ chính và biên kịch vào, nếu như sư phụ không ngại thì cùng vào đi, nếu có yêu cầu gì với bọn họ thì có thể trao đổi trực tiếp. Đường Chỉ: Không thành vấn đề. Sốt Bơ Mè: ^_^ Sau khi ăn tối xong, Giản Ngôn phát hiện mình đã ở trong nhóm, cô nhìn lướt qua lịch sử nói chuyện phía trên, chào hỏi mọi người: Buổi tối tốt lành ^_^ Giang Giang: A a a, Đường Chỉ đại thần! Thật sự là Đường Chỉ đại thần! Vọng Tư: Đường Chỉ đại thần buổi tối tốt lành! Sốt Bơ Mè: Hoan nghênh sư phụ Đường Chỉ, biên kịch hiện tại không có ở đây, bị tôi kêu đi viết kịch bản rồi ^_^ Đường Chỉ: Ha ha ha cô thật năng suất, 66666. Sốt Bơ Mè: Tất nhiên rồi ~ Dự án này của chúng ta dự định sẽ được công chiếu vào lễ giáng sinh, một tập vào tối thứ tư và tối chủ nhật, mỗi tập khoảng 20 phút. Đường Chỉ: Ok Giang Giang: Đường Chỉ đại thần, vừa rồi tôi và Vọng Tư đã thu thử vài câu, phiền chị nghe một chút, nếu có chỗ nào không đúng xin chỉ giáo. [xấu hổ] Đường Chỉ: Được, thật ra tôi cũng đã nghe qua tác phẩm trước đây của hai người rồi. [cười trộm] Giang Giang: A a a a a a xấu hổ quá! Vọng Tư: A a a a a a xấu hổ quá! Giang Giang: Lầu trên copy của tôi, không có thành ý gì cả ←_← Vọng Tư: [giọng nói] Giản Ngôn chớp mắt, đang muốn nghe thử anh ta nói gì thì có thêm một người được thêm vào nhóm, sau đó người này gửi một tin nhắn tự động chào hỏi. “Chào mọi người, tôi là Nam Tư”. Trong nhóm yên lặng một giây, sau đó bị Giang Giang phá vỡ. Giang Giang:!!!!!! Giang Giang: Nam thần!!! Giang Giang: Mẹ nó!!! Giang Giang: Thật xin lỗi, bây giờ tôi hơi kích động! Tại sao nam thần lại ở đây! Giang Giang: Chẳng lẽ muốn thay tên Vọng Tư ngu ngốc kia lên làm nam chính sao!!! Giang Giang: A a a a a a! Tôi hạnh phúc quá! Vọng Tư: … Vọng Tư: Đã chụp lại 🙂 Lát nữa đăng Weibo để cho fan của cô nhìn xem âm thần của họ là một nữ thần kinh như thế nào 🙂 Sốt Bơ Mè: Giang Giang bình tĩnh, Nam Tư đại thần được mời đến để hát ca khúc chủ đề cho chúng ta. Giang Giang: Không thể bình tĩnh được! Không ngờ lại có thể cùng nhóm với nam thần! A a tôi muốn Sốt Bơ Mè: … Nam Tư đại thần bị cô dọa chạy mất rồi [mồ hôi] Nam Tư: Không đâu, tôi vẫn ở đây 🙂 Mọi người buổi tối tốt lành, tác giả buổi tối tốt lành. Lúc này Giản Ngôn đang ngẩn người trước màn hình máy tính mới phục hồi tinh thần, ngón tay gõ lên bàn phím: Buổi tối tốt lành. Tâm trạng của cô bây giờ có chút không bình tĩnh, mấy hôm nay bởi vì bận bịu công việc nên chuyện Nam Tư cô cũng dần quên mất, không ngờ… Đột nhiên lại cùng nhóm với anh ta. Sốt Bơ Mè: Ca khúc chủ đề của chúng ta đặc biệt mời phòng chế tác, sau khi hoàn thành lời bài hát sẽ gửi đến cho sư phụ xem trước ^_^ Đường Chỉ: Được được. Trong đầu Giản Ngôn nghĩ, không hổ là công ty lớn. Giang Giang: Nam thần, không phải anh nói chỉ nhận những bài hát mà bản thân cảm thấy hứng thú sao! Anh cũng xem “Thượng Khả” rồi à?? Nam Tư: Ừ, chủ yếu tôi cảm thấy quần áo do sư phụ Đường Chỉ thiết kế trong truyện rất đẹp. Đường Chỉ: Quá khen… Giang Giang: Nam thần cũng có hứng thú với quần áo sao? Nam Tư: Công việc của tôi ít nhiều cũng liên quan đến quần áo 🙂 Khóe mắt Giản Ngôn giật giật, có liên quan tới quần áo? Là công việc gì chứ? Giang Giang cũng đang đặt vô số câu hỏi cho anh, nhưng đều bị Nam Tư lấp liếm cho qua. Giang Giang: Nam Thần gõ chữ thật khổ, anh nói thành lời đi [mặt chân thành] Vọng Tư: →_→ Nam Tư: [giọng nói] Chỉ nhìn đoạn âm thanh năm giây ngắn ngủi đã khiến cho tim Giản Ngôn rạo rực giống như buổi tối hôm nghe được bài hát kia. Cô chạm tay vào đoạn ghi âm, một giọng nam hấp dẫn phát ra: “Mặc quần áo không có phong cách, con người cũng sẽ trở nên không thú vị”. Giờ phút này Giản Ngôn vô cùng hoài nghi thần Cupid có tồn tại, nếu không tại sao trong lòng cô lại có cảm giác điên cuồng như bị mũi tên của thần tình yêu bắn trúng thế này? Đây là lời thoại đầu tiên mà nam chính nói khi nhìn thấy Thượng Khả. Thượng Khả, người cũng như tên, khuôn mặt thượng khả, vóc dạng thượng khả, thành tích thượng khả, nhân duyên thượng khả… Nói cách khác, chính là không tầm thường. (*) Thượng khả có thể hiểu là vượt trội Vì thế được một đàn anh cùng trường đại học hẹn đi chơi, Thượng Khả vô cùng bất ngờ. Hôm đó cô mặc bộ quần áo đẹp nhất tới, không ngờ lúc đến nơi mới phát hiện, đó chẳng qua chỉ là cuộc cá cược giữa mấy đàn anh, cược xem cô có đến hay không. Thượng Khả vô cùng tức giận chất vấn đàn anh đã hẹn gặp cô, kết quả lại bị hắn cười nhạo không biết tự lượng sức mình. Tất cả đều bị Dịch Niệm ngồi bên cạnh nhìn thấy, anh đi tới bên cạnh Thượng Khả đang tan nát cõi lòng, không một lời an ủi, chỉ nói một câu… Mặc quần áo không có phong cách, con người cũng sẽ trở nên không thú vị. Chính là câu mà Nam Tư vừa nói. Giang Giang: A a a a a a Dịch Niệm!!! Nam thần đúng là nam thần! Giang Giang: Vọng Tư, tôi cảm thấy cậu không có khả năng đâu! Vọng Tư: … Vọng Tư: Được, tôi đi! Sốt Bơ Mè: Đừng ~! [cười khóc] Nam Tư: Ha ha, khả năng đọc lời của tôi không tốt, nói mấy câu sẽ lộ ngay, không thể so sánh với Vọng huynh được. Vọng Tư: [giọng nói] Lần này Giản Ngôn lại mở ghi âm giọng nói của Vọng Tư ra, anh ta nói đúng bốn chữ “Nam huynh khách khí”, giọng nói cũng vô cùng trầm ấm dễ nghe. Đường Chỉ: Hy vọng sau này đại thần nhắn tin đều sẽ dùng giọng nói, tôi rất hạnh phúc [cười ngốc]