Bây giờ đã là tháng 3 rồi. Thời tiết ấm áp, cành cây đâm chồi, khắp nơi điều là màu xanh, hiện lên sự sống mãnh liệt. Trên đường từ sân bay về trường, Lê Vi không ngừng nhìn ra ngoài cửa xe. Nhìn có vẻ như cô đang thưởng thức khung cảnh mùa xuân, nhưng thực ra, vừa nghĩ đến bữa tối hôm nay, cô liền rất căng thẳng. Vừa khéo hình như Liêu Đình Ngạn cũng có chuyện gì đó. Thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại, không làm phiền cô. Khiến Lê Vi nhẹ nhõm hơn nhiều. Vì phải theo kịp tiến độ ghi hình, Lê Vi đến trường có hơi muộn, nên đến thẳng trường học luôn. Taxi đưa cô đến đại học C trước, Liêu Đình Ngạn phụ trách đưa hành lý của hai người đến khách sạn. Khách sạn được đặt lần này, là khách sạn mà lần trước hai người ở sau cùng. Lần này trở lại thành phố K, thứ nhất là vì kế hoạch bí mật của cô, thứ hai là vì chuyện không vui trước đó, thậm chí Lê Vi còn không nhắc đến chuyện cô sẽ trở lại. Trong lúc đón năm mới, cô và bố Dược và bà Doãn có liên lạc với nhau. Nhưng chỉ là gửi tin nhắn chúc phúc mà thôi, không gọi điện thoại trực tiếp. Để tránh việc phải nói những lời khó xử. Hôm nay không phải ngày nghỉ, ký túc xá của đại học C rất yên tĩnh. Lê Vi quyết định đến ký túc xá trước. Bình thường cô rất ít khi ở ký túc xá, quan hệ với bạn ở trong ký túc cũng không được thân lắm. Khương Lâm là bạn được coi như là tốt nhất trong ký túc xá. Hôm nay Khương Lâm có việc bận, nên không có ở trong phòng. Cô ấy biết Lê Vi trở về, đã viết sẵn một số thông báo lên giấy dán, dùng keo hai mặt dán lên bàn của cô. Sau khi Lê Vi nhìn thấy tờ giấy đó, không trực tiếp lấy xuống liền, trước tiên cô lấy phần quà của Khương Lâm để trên kệ bàn của cô ấy, tiếp đó cô đem những món quà của những bạn trong phòng lần lượt bỏ trên bàn của họ. Lúc này mới quay lại bóc tờ giấy đó đi. Trong thời gian xuống lầu cô đã xem hết tất cả nội dung trong tờ giấy đó. Lê Vi đi đến văn phòng trường, gặp mặt thầy cô, nói chuyện một lát. Bây giờ là những phút cuối cùng của tiết năm rồi sắp đến giờ ra tiết. Lê Vi liên tục  đảm bảo ngày mai nhất định sẽ đến họp đúng giờ, giờ thì cô về khách sạn. Nghĩ đến kế hoạch tối hôm nay, Lê Vi chỉ sợ tiết học sớm mai sẽ đến muộn. Vì vậy trên đường đến khách sạn, cô lấy điện thoại đặt sẵn báo thức. Để tránh để lỡ cuộc họp của khoa. Vào lúc này, trời bắt đổi màu rồi. Lê Vi ngồi trong xe taxi, sau khi gọi điện thoại cho Khương Lâm để bày tỏ lòng cảm ơn. Cô bắt đầu suy nghĩ đến tình hình mà tối nay cô phải gặp, nghĩ đến đã thấy vui rồi, lại có chút lo lắng. . Sau khi Liêu Đình Ngạn về đến khách sạn, cũng không được rảnh rang. Đầu tiên là đi tắm một cái cho thỏa mái, sau đó, gọi một cuộc điện thoại cho tiểu lầu Hoa Mai, xác nhận một số chuyện liên quan. Không ngờ lúc anh hỏi đến tình hình chuẩn bị thức ăn như thế nào, thì lại nghe quản lý của khách sạn nói rằng tối nay có tổng cộng hai xuất thức ăn sẽ được đưa đến phòng. Liêu Đình Ngạn vừa mới tắm xong, vẫn chưa kịp sấy tóc. Điện thoại và tay phải để bên tai dính phải nước, ướt ướt trơn, cũng không biết là do tay anh đổ mồ hôi hay là nước còn đọng lại trên tóc rơi xuống. "Hai phần món ăn?" Liêu Đình Ngạn chỉ cảm thấy giống như mình đang nghe nhầm, anh lặp lại một lần để xác nhận với đối phương, "Anh chắc chắn là phòng 1818. Suất ăn tình nhân, hai phần sao?" "Phải." Vị quản lý đó khó xử nói: "Lê Tử, lúc nãy tôi nhìn thấy tin tức này, còn muốn nói với người đây, việc này phải làm sao đây. Bởi vì nhân viên trực ban trao đổi tin tức sơ lược, thế mà ở một địa chỉ, mọt phòng lại đặt hai đơn. Đây đúng là chúng tôi thất trách. Không biết anh muốn phần A hay là phần B đây?" Liêu Đình Ngạn nghe đến đây liền biết rằng đây không phải là sơ suất của nhân viên. Rõ ràng là hai đơn đặt hàng. Anh đặt là loại cao nhất phần A, còn phần B. . . . . . Liêu Đình Ngạn nhìn vào phòng 1816 bên cạnh, miệng anh không nhịn được khóe môi bỗng cong lên. Biết được số phòng , chỉ có anh và Lê Vi. Phòng là do Lê Vi đặt. Hôm nay ở trên máy bay, thấy cô có nhấn mạnh, 18 là phòng của anh, 16 là phòng của cô. Lúc đó Liêu Đình Ngạn không hiểu là vì sao. Bây giờ thì anh đã thấu hiểu rồi. Nhất định là do cô đặt phần ăn đó, lại ngại ngùng không dám chủ động nói chuyện này với anh, liền cho người đưa đồ đến phòng của anh. Liêu Đình Ngạn cười cười lắc lắc đầu. Nha đầu này đúng thật là. Chuyện này phải do anh làm mới đúng. "giữ A lại, hủy phần B." Liêu Đình Ngạn nói một cách chắc chắn, "Đúng rồi, làm ơn dặn dò nhân viên. Nếu như có một cô gái gọi điện thoại cho tiểu lầu các câu, hỏi han về chuyện đặt phần ăn, thì cứ nói với cô ấy là mọi chuyện đã được sắp xếp xong là được rồi. Những chuyện tỉ mỉ không cần phải nói với cô ấy." giám đốc của tiểu lầu Hoa Mai không dám thất lễ, liên tục nhận lời, lại nghiêm túc bảo đảm. Kết thúc cuộc nói chuyện , nụ cười của Liêu Đình Ngạn càng ngày càng sâu, rồi thong thả sấy tóc. . Bởi vì nói chuyện với các thầy cô ở trường hơi lâu, vượt qua dự đoán về thời gian, lúc trở về lại gặp đỉnh điểm của việc ùn tắc vì đây là thời gian tan tầm, nên cô bị tắc xe một tiếng đồng hồ. Cái lo lắng trong lòng của Lê Vi đó. Lo lắng nhìn điện thoại thoại liên tục, muốn nhìn thấy anh sau khi nhìn thấy suất ăn đó sẽ có phản ứng như thế nào. Nhưng điện thoại lại im lặng, cơ bản không có động tĩnh gì. Cô chỉ có thể áp chế những suy nghĩ trong lòng xuống, đợi xe chạy đến dưới lầu của khách sạn. Bước đến của phòng 1818, Lê Vi lo lắng đến nổi toàn thân cứng lại, hầu như không hề thả lỏng. gõ gõ cửa phòng, không thấy động tĩnh gì. Tim của cô trong chốc lát lại đập rất mạnh, chân lại không nghe theo sự chỉ huy, bắt đầu nhìn về hướng phòng 1816. Vẫn chưa đi được hai bước, cửa đột nhiên được mở ra. "Vào đi. Anh đợi em lâu lắm rồi." Lê Vi nuốt nuốt nước bọt, chậm chạp nghiêng người qua xem. Điện ở trong phòng được tắt, từ góc này, chỉ có thể nhìn thấy sự mờ ảo của những cây nến. Trong ánh sáng mờ ảo, Liêu Đình Ngạn mặc bộ vest được đặt may khá vừa người, khuôn mặt lại hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt chăm chú nhìn qua. Lê Vi nhìn thấy liền bất bất động, chân giống như có đá đè lên vậy, không động đậy được. Liêu Đình Ngạn bước tới trước, đưa tay mình ra, cầm lấy tay cô vào trong tay mình. Nhẹ nhàng đưa tới, ôm cô vào trong lòng mình, rồi hai người cùng nhau vào phòng. Khắp nơi trong phòng điều là hoa tươi . Không dùng đến đèn xông hương, chỉ có hoa tươi đã khiến khắp phòng thơm ngát. Trong phút chốc cũng khiến lòng người mềm mỏng. Liêu Đình Ngạn tiện tay ấn chiếc điều khiển từ xa để ở góc bàn, lại rút ra một bông hồng trong 999 đóa hồng, Tiếng nhạc du dương, êm ái vang lên. Hoa hồng tươi đẹp ướt át được đưa đến trước mặt Lê Vi. Không khí nửa sáng nửa tối, đột nhiên lại có thêm vài phần cảm động lòng người và thâm sâu. "Anh. . . . . ." Lê Vi nhận hoa hồng, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về hướng của Liêu Đình Ngạn. "Năm ngày trước anh đã đặt trước những thứ này, bảo bọn họ chuẩn bị trước, chỉ có điều lúc đó không đưa cho họ số phòng." Liêu Đình Ngạn mỉm cười, đưa tay gõ vào trán của cô, "Sớm hơn em nhiều lắm." Lê Vi cắn cắn môi, cô muốn nhịn cười, nhưng không nhịn được, sau cùng xụ mặt "ôi" một tiếng. Liêu Đình Ngạn vỗ nhẹ vai của cô, anh nói "Đi đi, tắm một lát, thay áo quần." Rồi đưa lễ phục dạ hội cho cô. Lê Vi cũng tự mình mua một bộ lễ phục đơn giản. Chỉ có điều, không đẹp bằng cái hiện tại. Vừa nhìn đã biết là do nhà thiết kế có tiếng thiết kế. Rượu vang, âm nhạc, hoa hồng. Không khiêu vũ thì thật uổng khúc nhạc và bầu không khí này. Lê Vi tắm rửa một cách nhanh chóng, đặc biệt có ý chỉnh đốn tóc gọn gàng mới thay đồ rồi bước vào phòng khách. Liêu Đình Ngạn đang cầm hoa hồng trong tay, nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn qua. Đầu tiên là cười một cái. Sau đó anh đứng dậy rồi bước đến trước mặt cô. Thời khắc hai tay chạm nhau, bước chầm chậm đã bắt đầu di chuyển. Trong tiếng nhạc nhẹ nhàng, hai người nắm chặt tay nhau. Bài thứ nhất kết thúc, bài thứ hai sắp bắt đầu. Trong ánh sáng mờ ảo, chân của Liêu Đình Ngạn di chuyển chậm chậm rồi dừng lại. Tim Lê Vi đập rất nhanh, nhưng lại không nhịn được, ngẩng đầu lên nhìn anh. Liêu Đình Ngạn nhẹ nhàng quay người, tiến đến bên môi của Lê Vi, rồi đặt xuống đó một nụ hôn. Hô hấp của Lê Vi bỗng dừng lại, một chút cũng không dám hít thở. Lúc Vành tai và tóc mai chạm vào nhau, vào lúc nụ hôn đó được hôn sâu hơn nữa, ở ngoài không biết từ nơi nào, bỗng có tiếng ộ ộ vang lên rất to. Sau đó là có tiếng bùm bùm như pháo hoa vang lên. Lê Vi giật mình, theo bản năng ngẩng đầu lên. Không cảnh kiều diễm đột nhiên bị đánh tan. Liêu Đình Ngạn để cằm của mình ở trên vai của cô, bất lực thở dài, "Em đói rồi phải không ?" anh hỏi, "Ăn một gì đó trước đi?" Lê Vi mặt mày khổ sở gật gật đầu. Cô hối hận đến nỗi mất cả hứng, lúc ăn cơm, vừa hay có rượu vang ở bên, rầu rĩ uống liên tiếng vài ly. Bởi vì cô không uống thường xuyên, Lê Vi bắt đầu chóng mặt, đi đứng xiên vẹo. Mặc dù cũng ăn khá nhiều thức ăn. Nhưng mà, rượu lại uống nhiều hơn đồ ăn. Cũng có thể là do trong lòng tiếc nuối, hoặc là vì có say một chút rồi, rót rượu hình như trở thành thói quen. Cô ý thức được mình đã đổ rồi, nên tự mình uống, Liêu Đình Ngạn muốn ngăn cũng không ngăn được. Tiếp sau đó. . . . . . Tiếp sau đó nữa Lê Vi chỉ nhớ mang máng là mình ôm Liêu Đình Ngạn nói mãi không dứt, còn nói là muốn hôn anh. Những thứ khác thì rất mơ hồ cô không nhớ nữa. Cô cũng không nhớ được là cuối cùng mình đã thành công hay chưa. . . . . . . Buổi sáng ngày hôm sau, Lê Vi bị chuông báo thức hôm trước của mình đặt gọi cô dậy. Bên cạnh không có một ai. Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước rơi của người đang tắm. Trong phòng điều là mùi hương thơm hôm qua mới tắm xong, không có mùi khó ngửi sau khi say rượu xong. Lê Vi ngỡ ngàng nhìn trần nhà, động đậy thân hình, phát hiện hình như hông có đâu một chút, trên người không mặt áo quần. . . . . . Mặc dù người cô trắng nõn không có dấu tích hay vết xước gì, nhưng trong phút chốc Lê Vi bị những tình tiết trong tiểu thuyết dọa cho sợ. Cô giật mình nhận ra một vấn đề. Buổi tối hôm qua. Có lẽ nào cô, cô thật sự đã xử tên tiểu tử đó không? !