Lúc quay về quầy lễ tân, Lê Vị kiên quyết đặt hai phòng. Vì điều này, Liêu Đình Ngạn dùng ánh mắt anh âm thầm kháng nghị, nhưng cuối cùng thất bại. Ở trước cửa phòng 906, Liêu Đình Ngạn muốn nói lại thôi. Mắt nhìn Lê Vị mở cửa phòng 908 ở bên cạnh, anh vẫn chưa chịu từ bỏ tiếp tục hỏi: "Hay là, vào trong ngồi một lát?" Hôm nay Lê Vị chạy đông chạy tây cả một ngày, cô đã mệt lắm rồi. Đầu cũng không ngẩn chỉ nói một câu "Không cần", bước vào trong phòng, bình thản đóng cửa phòng lại. Nhìn vào cánh cửa vừa đóng lại, Liêu Đình Ngạn có chút hối hận. Lúc nãy nếu anh dùng thêm một chút sức lực xông vào, có thể bản thân anh bây giờ đã ở trong cánh cửa đó. Không phải cô đã nói là cô mệt rồi sao? Nhưng anh không mệt! Liêu công tử im lặng nhìn cánh cửa một hồi lâu, phát hiện cánh cửa đó không thể nào mở ra, lúc này mới từ bỏ ý định quay người mở cửa phòng 906 rồi đi vào phòng. . Nghe thấy tiếng cánh cửa đóng lại, tim của Lê Vị đột nhiên đập rất nhanh. Lê Vị lặng lẽ đi đến phòng khách, cầm điện thoại gọi cho một người. Rõ ràng bên cạnh không có người khác, chỉ có một mình cô ở đó, cô vẫn bật âm lượng nhỏ lại. "Alo, Vu Minh à? Đúng, là em. Em muốn nói là, ừm. Hôm qua anh cũng nhìn thấy rồi, bố mẹ em không vui. Em sợ họ sẽ đi khiếu nại khách sạn tình nhân gì đó, vì vậy muốn hỏi anh, tên và số điện thoạii của khách sạn đó. Muốn trao đổi với người ta một số vấn đề." Lê Vị nhanh chóng ghi lại tên của tiểu lầu đó. Nhưng mà, cô chưa từng đến đó, cảm thấy đi xác minh với Trịnh Vu Minh một chút sẽ tốt hơn. Tối hôm nay Trịnh Vu Minh mở tiệc để chiêu đãi và cảm ơn những anh em cứu vớt tình hình tối qua. Bây giờ mới ăn cơm xong, đang đưa anh em đó về. Bên trong xe họ mở nhạc rất lớn. Anh gầm lên một tiếng "bật nhạc nhỏ một chút" , rồi nói Lê Vị nói lại một lần, mới hiểu rõ ý cô muốn nói, cười vui vẻ nói: "Không sao đâu! nếu khiếu nại thật cũng không sợ. Tới lúc đó anh sẽ có cách xử lý." Lê Vị lo lắng đến nổi sau lưng cô đổ mồ hôi ướt cả áo, "Em phải hỏi một câu trước. Anh nói cho em biết." Mặc dù tiếng nhạc đã nhỏ hơn trước đó, nhưng không thể nào chịu đựng những tiếng nói chuyện ồn ào trên xe. Những tiếng cãi nhau của bọn khiến Lê Vị rất đau đầu, nhất thời không muốn nói gì, trực tiếp đưa điện thoại cho Lê Vị. Sau khi nhận được số điện thoại, Lê Vị nhanh chóng gọi đến đó. ". . . . . . Có phải là tiểu lầu Thanh Hương không? Tôi muốn đặt một suất ăn tình nhân. Đúng, tôi muốn nó trong tối nay. Đến phòng 908, a tôi quên tên khách sạn mất rồi. Ơ, cần phải đặt trước sao? phải như thế sao. . . . . . ngày mai không được. Ngày mai tôi phải đi rồi. Được, cảm ơn ạ." Vào lúc này, Lê Vị vô tình nhận ra, Trịnh Vu Minh chắc chắn dùng thân phận của Hoa Thiên Thành, như vậy mới định được thức ăn nhanh như vậy. Người giống như cô đi đặt, người ta sẽ làm theo quy định, không nhận đơn của cô. Có thể thấy được thế lực là thứ gì đó rất tốt. Nhưng bây giờ cô không dùng nó được. Cho dù là dùng lớp quan hệ nào để đặt, xong việc sợ người ở cấp đó sẽ biết chuyện. Suy nghĩ một chút, "Lê Tự à, cậu định đặt phần nào vậy? chà, còn đặt kèm khách sạn tình nhân sao? cùng với ai vậy?" Thôi bỏ đi. Hình ảnh đó, nhất định sẽ rất đẹp. Lê Vị cảm thấy, Lê Vị cảm thấy nên dữ thể diện của mình một chút. Thành thật từ bỏ cơ hội tốt lần này. Nguyện vọng không thể thực hiện được, cãi khó chịu trong lòng cô. Tắt máy xong cô lười đi thay áo quần, mệt mỏi ngã lăn ra ghế xô-pha ngẩng mặt lên nhìn trần nhà, thầm nghĩ trong lòng tại sao tối hôm qua không đặt chứ? Nếu như tối hôm qua gọi điện sớm hơn một chút, tối hôm nay hai người có thể ngồi thưởng thức thức ăn dưới ánh nến rồi. Đúng thật là. Để lỡ một cơ hội tốt như vậy! Trong lòng cảm thấy không vui, cơm tối cũng không muốn ăn. Tắm xong trèo lên giường , ngủ một giấc đến sáng hôm sau. Ở lại thêm một đêm, mới biết chuyện của Lạc Thanh Ninh dây dưa rất nhiều. Việc có liên quan đến ttl, thông qua việc thẩm vấn, ông ta có thành thật khai báo một chút, ngoài ra còn có rất nhiều chuyện bị che giấu, cần phải ở lại thành phố K để hợp tác công tác điều tra của cảnh sát. Trong năm nay e rằng sẽ không có kết quả cuối cùng. Trước mắt sắp đón năm mới rồi, nếu cứ tiếp tục phải ở lại đây, e rằng phải ở cùng bố Dược và bà Doãn rồi. Nếu như vậy cô thà rằng cô quay về Hằng Thành tim ông bà cho rồi. Thế là cô cảm ơn những đồng chí cảnh sát, rồi lên máy bay bay về. Trên đường, Lê Vị đang buồn lòng vì không thể tối hôm qua không thể đặt được bữa ăn tình nhân. Liêu Đình Ngạn không biết những suy nghĩ trong lòng cô, nhìn cô chán nản như vậy, liền nhẹ nhàng an ủi cô. "Em không cần lo lắng đâu." anh nói, "ttl chạy không thoát đâu. Ở phía Hằng Thành, cảnh sát đã vào cuộc điều tra anh ta rồi. Chắc là năm sau sẽ có kết quả chắc chắn rồi." Dáng vẻ anh nhẹ nhàng an ủi, khiến cô rất thích. Không nhịn được cứ nhìn anh mãi. Đồng thời, trong lòng cô càng thêm tiếc nuối. Thiếu một chút nữa. Chỉ thiếu một chút thôi, buổi tối hôm qua cô có thể làm một chuyện đại sự rồi. Thành công cưa đổ anh rồi. Chà. Vì vậy mới nói, chuyện gì cũng phải có kế hoạch trước. Không thể lúc nào cũng nghĩ mình có số may mắn. . Ở nhà họ Liêu đón năm mới, là một chuyện rất vui. Ông bà Liêu rất thích Lê Vị, nên không thể trái ngày nào cô cũng muốn ở đây. Nghe nói năm mới này cô sẽ ở lại Hằng Thành, hai ông bà rất vui. Tự lái xe đến chợ hải sản, mua về rất nhiều loại hải sản. Nhìn lấy vùng da ở giữa chân mày của Liêu Cảnh Văn nhăn lại. "Bố, Mẹ. Mua những thứ đó về làm gì?" Liêu Cảnh Văn nói: "Cần thứ gì, con gọi điện thoại nói với người ta một tiếng. Họ trực tiếp đưa đến là được rồi. Những thứ này điều từ những gánh hàng rong, cũng không biết có tốt hay không." "Không tốt thì cũng nuôi lớn những chàng trai như mấy đứa đó!" Vốn dĩ bà không dính chiêu này, Liêu Cảnh Văn càng chê bai, bà giáo huấn càng lớn tiếng, "Chà. Hóa ra bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, thì có thể quên sao. Cái gì mà chỗ này tốt chỗ kia không tốt. Té ra là làm quan lâu rồi, mở miệng là chê bai, không thèm ăn đồ ăn của lão bách tính chúng tôi nữa sao!" Trong lòng Liêu Cảnh Văn rất bực bội. Nhưng đây là mẹ ông. Có bị mắn thêm nữa cũng phải nhịn. Liêu Cảnh Văn ở giữa căn phòng, ông cúi nửa đầu, tai này nghe xong thì cho ra tai kia. Vừa hay lúc này Lê Vị đang đi theo lda, Liêu Đình Ngạn vừa về từ nhà của tvn, vừa mới vào đến cửa. Đã nhìn thấy cảnh này. lda cười khanh khách. Liêu Đình Ngạn ở bên cạnh có lòng nhắc chở cụ nhà: "Bà, lúc trước bố còn nói, gần đây mắt bà rất yếu, muốn đi làm kính lão cho người nữa. Bố rất thương người đấy ạ." Nhìn có vẻ là đang giải hòa. Nhưng thật ra là đang đổ dầu vào lửa. Hai hôm trước cụ nhà đã tự mình đi làm kính lão rồi. Chuyện này Liêu Cảnh Văn cũng biết. Dĩ nhiên là Liêu Cảnh Văn chê cãi của bà làm không tốt, vì vậy mới cố tình bồi thêm một câu như vậy. Cụ nhà như được châm thêm lửa, chỉ Liêu Cảnh Văn nói: "Cái của ta làm có chỗ nào không tốt? Con lúc nào cũng thích lãng phí. Định làm cho ta những thứ nhập khẩu chứ gì. Ta cứ thích sản phẩm trong nước đấy. Con có ý kiến gì !" Bị một trận dạy dỗ xong. Liêu Cảnh Văn bị la đến nổi không thể ngẩng đầu lên được, tranh thử dùng ánh mắt oán hận liếc Liêu Đình Ngạn một cãi. Liêu Đình Ngạn giả vờ không nhìn thấy. Anh léo Lê Vị, và lda nói chuyện, đi thẳng vào phỏng. Không để ý đến khoảnh khắc đó của bố mình. Trong những ngày qua năm mới đó, Liêu Đình Ngạn hầu như không để ý Liêu Cảnh Văn. Đoàn Hoa Phương cũng biết điều đó, lặng lẽ đi hỏi Lê Vị: "Chuyện đó là sao vậy?" Lê Vị không biết cốt lõi của chuyện này, cũng không thể giải thích rõ được. "Mẹ. Người đừng quan tâm nữa." lda ở bên cạnh chủ động chen vào: "Người không lo nổi đâu. Để bố con tự mình giải quyết đi." Ý anh là, Liêu Cảnh Văn không xử lý tốt chuyện giữa ông, Doãn Thục Lan và Lê Chính Dược , thì Đại Ngạn sẽ tiếp tục dùng bộ mặt đấy nhìn ông mãi. Chỉ có điều những chuyện xảy ra ở khách sạn Thanh Dương, anh không tiện nhắc đến. Đại Ngạn, Tiểu Vi và anh, đều có ý giấu giếm chuyện này. Không nói cho người trong nhà biết. Đoàn Hoa Phương không biết những chuyện đó, đắn đo một lúc, cảm thấy có thể chồng mình không đồng ý khách làm kinh doanh của Đại Ngạn. Trước giờ về vấn đề này hai người luôn như vậy, có thể lần này cũng thế. Thế nên không hỏi han gì nữa. Chỉ qua một đêm giao thừa, Liêu Cảnh Văn rất bận rộn không có thời gian để mà đứng nghỉ ngơi. Thời gian làm việc và nghỉ ngơi cũng không cố định, theo bản năng cũng lôi kéo luôn Đoàn Hoa Phương, bước vào căn nhà nhỏ. Chỉ có thời gian rảnh mới đến xem hai cụ nhà. Trong đài thật ra không cho nghỉ hoàn toàn. Mồng hai Lê Vị liền có nhiệm vụ ghi hình. Có điều là lãnh đạo trong đài cũng rất rộng lượng, biết lúc này là thời gian đón năm mới, nên không có quá nhiều yêu cầu. Chỉ lúc cô ghi hình chương trình nhất định phải đến đài, bình thường cũng không cần đi theo học hỏi chương trình, ở nhà luôn cũng được. Đến mồng 8 thì chính thức làm việc. Lê Vị vui vẻ qua một năm mới. Ở trong viện đi chúc tết, lại nhận được rất nhiều bao lì xì. Đến một độ tuổi nào đó, trưởng bối quan tâm hậu bối lại có thêm một vấn đề. "Tiểu Vi à, có người yêu chưa con?" "Tiểu Vi à, có đối tượng chưa con?" "Tiểu Vi, cần bạn trai không? con biết không, ta có một thằng cháu, vừa mới tốt nghiệp tiến sĩ, từ nước ngoài trở về, nó sắp về nước rồi. Hay là, đến lúc đó hai người gặp mặt nhé?" . . . . . . Điều là những trưởng bối trong viện họ chứng kiến sự trưởng thành của Lê Vị. Lê Vị biết mọi người điều quan tâm đến cô, cô cười vui vẻ trả lờ, lại tùy tình huống mà uyển chuyển từ chối. Trở về nhà họ Liêu, lại gặp điều khó xử. Lê Vị có thể cảm nhận được, bác Liêu và dì Phương đối xử với cô rất tốt. Tối thiểu, lúc ở thành phố K, cô nhìn thấy bác Liêu và bố mẹ mình cãi nhau, trở về nhà họ Liêu ăn tết, nửa chữ bác trai cũng không nhắc đến, cũng không hề làm khó cô. Thậm chí sau khi gặp mặt, vẫn đối xử với cô như trước đây. Càng không cần nhắc đến người trước giờ luôn yêu thích Lê Vị. Vì vậy, nếu như cô thật sự muốn ở bên cạnh Liêu Đình Ngạn, thì người nhà họ Liêu cũng không ngăn cản . Ngăn cách lớn nhất, đến từ nhà bố mẹ cô. Bây giờ cô có thể hiểu tâm trạng của Liêu Đình Ngạn. Điều quan trọng nhất là tôn trọng ý nguyện của cô. Dù gì là bố mẹ cô. Anh không muốn làm khó cô. Nhưng, Lê Vị nghỉ, so với những điều đó, cô muốn nhanh chóng xác nhận mọi chuyện. Nếu không như vậy, cô dì, chú bác trong viện gấp gáp tìm đối tượng cho cô, chuyện này cũng khó làm thật đấy. Vì điều này Lê Vị đã lên kế hoạch từ lâu. Thậm chí cô còn đi tìm một số tiều lầu tương tự như tiểu lầu Hoa Mai, liệt ra một danh sách, nghĩ cô có thời gian cô sẽ đặt. . . . . . . . Tiếc là cô vẫn chưa thực hiện được. Bởi vì bây giờ cô phải dẫn hai chương trình. Phụ trách ghi hình hai chương trình. Vào tháng 3 cô lại phải trở về trường, bắt đầu bảo vệ luận văn tốt nghiệp. Một thời gian nữa cô  phải rời xa Hằng Thành nửa tháng, công việc trong đài cần phải sắp đặt trước thật tốt. Những chương trình này phải ghi hình trước vài tập, mới có thể đảm bảo rằng không để xảy ra sai sót gì. Lê Vị bây giờ thật sự rất bận, không cách nào để phân thân. Vì vậy âm mưu của cô bì đùn lại rất lâu, cho đến khi trở về thành phố K, cũng chưa thực hiện được. Đây thật đúng là ý trời mà! đi vòng vòng rồi lại về đây. Lê Vị âm thầm gọi điện thoại cho tiểu lầu Hoa Mai để đặt trước một ngày, đặt một suất. Sau đó, nghĩ cách khiến Liêu Đình Ngạn đi cùng cô đến thành phố K.