Đang ngổn ngang với đống suy nghĩ trong đầu, tiếng nước của vòi hoa sen bỗng dừng. Cánh cửa của phòng tắm được mở ra. Lê Vị chột dạ lấy chăn đắp qua đỉnh đầu, nghe thấy tiếng bước chân tiếng lại gần. Cô giả vờ như mình đang đang ngủ say. "Tỉnh rồi?" Liêu Đình Ngạn bước đến giường, vừa nhìn qua đã biết chăn lúc này nhăn hơn trước đó, anh đi rót một cốc nước, "Muốn ăn gì, anh đi mua." Lê Vị định giả vờ ngủ cho đến cùng. Tình hình bây giờ khiến cô hơi khó nghĩ, nhất thời vẫn chưa nghĩ ra được cách để ứng phó. Đợi một lúc lâu cũng không có động tĩnh gì. Liêu Đình Ngạn để ly nước xuống, dùng tay vỗ nhẹ vào cái chăn, "Có cần phải pha một ly sữa không? sẽ dễ tiêu một chút." Tối hôm qua cô uống rất nhiều rượu, chắc là bụng rất khó chịu. Thật ra anh cũng có thể nhờ người đưa đồ ăn đến. Cái này không phải là sợ cô ngại sao, vì vậy anh cố ý đi ra ngoài dạo một vòng. Cho cô một chút thời gian để thay đồ. Trong cái chăn vẫn không có động tĩnh gì. Nếu như là trước đây, Liêu Đình Ngạn có thể lật cái chăn ra, đối mặt trực tiếp với cô để hỏi thẳng. Bây giờ nghĩ đến quang cảnh trong chăn. . . . . . Họng của Liêu Đình Ngạn có chút khô khan, biểu cảm ánh mắt có chút không tự tại. Tối hôm qua cô uống say, ông anh quay qua quay về. Khiến anh suýt nữa là không cầm nổi lòng. Trước phút cuối cùng, nha đầu này đột nhiên bất tỉnh. Kiểu thế nào cũng không tĩnh. Trên người hai người điều là mùi rượu, còn lúc cô xoay tới xoay lui là đổ nước tưởng của món bò bít tết. Những màu sắc mùi vị trộn lại với nhau, không thể nào nhịn được. Liêu Đình Ngạn không có cách nào khác, đành phải đi tắm thay áo quần. Lại sợ cô khó chịu, sau khi cởi áo quần cho cô xong, lại giúp cô tắm rửa. Quá trình đó. . . . . . Quả thực là khiến người ta một lời khó nói hết. Hại anh cả buổi tối không ngủ được, chạy vào phòng tắm liên tục, lấy nước lạnh để tắm. "Dậy đi." giọng nói của Liêu Đình Ngạn có chút khàn khàn, ho nhẹ một tiếng, ngồi một bên giường, ngưỡng đầu lên nhìn trần nhà, tiếp tục nói: "Đừng giả vờ ngủ nữa. Cũng không có gì lớn lao. Lúc nhỏ anh còn tắm cho em nữa cơ, em không để ý là được rồi." Vừa nghe thấy câu đó, Lê Vị không chịu được, thoát ra từ trong chăn, "Cái gì mà từng tắm cho em? Lúc đó em đã hơn 5 tuổi rồi. Còn nhớ chuyện. Anh đừng hòng lừa em, cơ bản không hề có chuyện đó." Liêu Đình Ngạn cười nhìn cô, "Chà, chịu ra rồi sao?" Lúc này Lê Vị mới biết mình bị lừa rồi, hừm một tiếng lại còn hách cằm ,ên. Đang định nói thêm vài câu, lúc hách cằm lên, cái chăn không được giữ lại nên từ từ rơi xuống, lạnh lẽo, khiến cơ thể không chịu được run lên. Cuối cùng cô cũng nhớ được là bây giờ mình đang ở trong trạng thái gì. Hình ảnh dữ dội lúc nãy giờ không thấy đâu. Nhìn anh, lại nghĩ đến việc mình làm. Dã man, Lê Vị vừa xấu hổ vừa áy náy, rồi cúi đầu, đỏ từ mặt đến cổ, "Việc đó. Chuyện hôm qua, ừm, anh, em. . . . . ." Sau đó không nói tiếp được nữa. "Thật sự là không có gì lớn lao cả." Liêu Đình Ngạn nói: "Chỉ là tắm thôi." nghĩ đến lời nói này có hơi mạnh, anh cắn môi, hừ nhẹ rồi nói: "Cũng không phải sau này không nhìn thấy. Sớm vài ngày mà thôi." Liêu Đình Ngạn lặng lẽ nhìn Lê Vị. Cũng không biết cô nghe có hiểu những câu sau của anh hay không. Lê Vị lại đờ người ra. Những câu sau, cô cố tình không nghe rõ. Cô quan tâm đến là những câu đầu. "Tắm?" Lê Vị thì thào, "Chỉ có thế thôi sao." Lê Vị từ từ nhận ra, cô mới bắt đầu có phản ứng. Hóa ra là cô không có làm chuyện gì? ! A. . . . . . Thì ra là anh giúp cô tắm rửa thôi! Nếu nói như vậy, cô lúc nãy xấu hổ lâu như vậy, bỗng nhiên có sức lực hơn hẳn. Nhấc chân bước xuống giường, ngẩng đầu tức giận nhìn Liêu Đình Ngạn. "Ai cho phép anh tắm cho em?" Bởi vì những hiểu lầm lúc nãy, trong lòng cô lại có một chút tức giận, "Để em hôi một đêm không được sao! không khiến anh tốt bụng tắm cho em!" Khiến cô khó chịu một hồi lâu. Loại tổn thất tinh thần này tìm ai bồi thường đây chứ! Liêu Đình Ngạn không ngờ rằng bỗng nhiên cô lại thay đổi thái độ như vậy. Nhìn cô một hồi lâu, anh mới hiểu ra, khóe môi khẽ cong lên, mở lời hỏi cô: "Nếu không chỉ là tắm thôi thì sao, em còn muốn làm chuyện khác không?" Những lời này, có đánh chết Lê Vị cũng không trả lời. Cô tức giận nhìn Liêu Đình Ngạn, "Tư tưởng của anh không tốt tí nào! tầm bậy tầm bạ nghĩ đi đâu vậy chứ." Giọng điệu rất ngông cuồng. Nhưng mặt cô lại rất đỏ. Liêu Đình Ngạn không nhịn được cười, cóc vào trán cô, "Anh thấy em mới là người nghĩ sâu xa thì đúng hơn." Hai người cải qua cải về như vậy, không khí khó xử lúc nãy cũng không còn nữa. Liêu Đình Ngạn cũng không cần trốn đi để mua thức ăn sáng nữa, anh có thể kêu người đưa thức ăn đến. Lại tìm được một ít áo quần trong hành lý rồi đưa đến giường cho cô. Bởi vì trong phòng bật nhiệt độ điều hòa khá ấm, Liêu Đình Ngạn tắm xong chỉ quàng một chiếc áo tắm. Trên người còn có mang theo mùi hương từ phòng tắm, trên da còn có một vài giọt nước đọng lại. Lê Vị ôm chăn nằm trên giường, nhìn anh bận rộn tới lui, trong lòng lại có chút tiếc nuối. . . . . . . Đúng là vụt mất cơ hội tốt. Sao lại không mượn rượu để tóm anh lại chứ. . Sau khi ăn sáng xong, Liêu Đình Ngạn đưa Lê Vị đến trường. Trên đường đi Lê Vị nghe cuộc gọi đến của Kỷ Hạ. "Lê Tử, cậu có nhận được tin tức gì không?" Kỷ Hạ nhân lúc trường quay đang trong thời gian nghỉ ngơi để gọi một cuộc điện thoại, vì vậy cô nói vừa nhanh vừa gấp. "Tin gì?" "Hôm nay Trương Tân Lực đến tpk." Trương Tân Lực? Tôi hôm qua Lê Vị bắt đầu nghĩ đến chuyện của Liêu Đình Ngạn, không hề có thời gian rảnh để để ý chuyện đó. Nghe kỷ hạ nói như vậy, cô mới nhớ ra rồi hỏi Liêu Đình Ngạn, "Tên họ Trưởng đó cũng đến đây rồi?" Liêu Đình Ngạn định muộn một chút mới nói cho Lê Vị biết. Tên họ Trương đó làm nhiều chuyện vô liêm sĩ như vậy, không cần thiết phải nói cho cô biết, khiến cô không vui. Chỉ có điều, cô đã biết rồi, anh cũng không cần phải giấu nữa. "Ừ." Liêu Đình Ngạn làm như không để tâm đến loại người đó, đối với anh mà nói, đối phó với Trương Tân Lực không phải là chuyện khó. Chuyện khó là thuyết phục bố mẹ cô, "Em đừng quan tâm nữa. Chuyên tâm đi họp đi." Lê Vị biết, Liêu Đình Ngạn nói không cần cô quan tâm. Nghĩa là cô không cần phải lo nghĩ gì. Nhìn sắc mặt của Liêu Đình Ngạn, nhìn qua ngủ quan của anh một vòng. Trong lòng cô nghĩ, người đàn ông của mình sao mà tốt đến vậy. Không nhịn được cười khúc khích nói: "Ok. Vậy em không quan tâm nữa. Anh cẩn thận một chút, đừng mắc bẫy của hắn." . Bởi vì tình hình lúc sáng có hơi đặc biệt, trì hoãn một chút, lúc lái xe không thể tránh thời gian tắt xe được. Lúc Lê Vị đến trường, cách thời gian họp chỉ còn mười mấy phút. Vội vã chào tạm biệt Liêu Đình Ngạn, rồi chạy về hướng hành lang phòng học. Kết quả vẫn muộn một chút. giáo viên đã bước vào phòng học. Khương Lâm giữ chỗ cho cô. Nhưng vị trí đó lại ở trước giáo viên, vào lúc này Lê Vị không thể đi vào, theo bản năng cô đi vào từ cửa sau, tìm một ghế trống ở gần cửa để ngồi xuống. Cũng rất trùng hợp. Vừa mới ngồi xuống, bên cạnh lại vang lên một giọng nói không vui vẻ gì. "Ai cho cô ngồi đây vậy? Tôi không thích ngồi chung với cô tý nào đâu." giọng nói của cô gái này không cao không thấp, vốn dĩ tiếng nói không cần phải vang xa như vậy. Nhưng bây giờ vì sự có mặt của giáo viên trong phòng, nên không có ai nói gì, nên giọng nói đó mới vang to như vậy. Điều tối thiểu là một nữa người trong phòng có thể nghe thấy. Mọi người đồng loạt nhìn lui dãy cuối cùng. Lê Vị cười nhạt, không để ý đến vẻ mặt khó coi của Mục Đình Đình, thản nhiên nói: "Tôi cảm thấy ở đây rất tốt. Nếu như cô không thích, cô có thể đi nơi khác." Vừa nói vừa chăm chú nhìn về hướng bục giảng, không quan tâm những thứ bên cạnh. Trước lúc Lê Vị đến tpk để ghi hình chương trình 《Ẩm Thực Tám Phương 》Mục Đình Đình đã oán hận Lê Vị rồi. Lần này định làm khó Lê Vị Lê Vị, ai ngờ Lê Vị lại xem đó là chuyện vặt. Nếu như lúc này Mục Đình Đình tiếp tục ngồi. Vậy, có nghĩa là Mục Đình Đình chỉ động kiềm chế để ngồi lại. Nếu như bây giờ quyết định bỏ đi, vậy đồng nghĩa với việc cô chủ động nhường chỗ. Cho dù chọn như thế nào, về mặt khí chất điều thấp thua Lê Vị một nửa. Mục Đình Đình tức qua vứt luôn cả quyển sách trong tay mình, cắn răng tiếp tục nghe giảng. Việc họp lần này chủ yếu nói về việc chọn đề tài và giáo viên hướng dẫn. Lê Vị âm thầm nhớ lại, định muộn một chút sau khi về khách sạn sẽ gọi điện thoại cho chị Tiền, rồi thảo luận một chút về những vấn đề liên quan. -- Giám đốc Tiền là giám đốc chi nhánh của htt ở Sùng Thị. Vợ của anh ta, vừa hay cũng là đàn chị của Lê Vị. Liêu Đình Ngạn từng nhắc đến chuyện giúp cô liên hệ giáo viên hướng dẫn. Đối phương rất nhanh chóng đã nhận lời chuyện đó, Lê Vị thân là đàn em, quay về chủ động liên hệ với người ta một chút sẽ tốt hơn. . Sau khi cuộc họp kết thúc, Lê Vị vừa nói chuyện với Khương Lâm vừa bước ra ngoài. Không bao lâu, khi đến cửa ngã rẽ. Khương Lâm về ký túc xá, Lê Vị tiếp tục đi về hướng ngoài trường. Xe đỗ ở ngoài trường. Liêu Đình Ngạn đã đợi ở đó rồi. Anh công việc bận rộn. Mặc dù là tới đón cô, cũng không quên đem văn kiện đi để xem. Lê Vị nhìn từ xa, chỉ nhìn thấy anh ngồi trong xe chăm chỉ đọc tài liệu, có lúc sẽ lấy viết khoanh lại một chút, không hề bị những tiếng ồn ở bên ngoài làm ảnh hưởng. Cho dù anh bận đến mấy, cũng phải đến đây đón cô. Trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp, cô bước nhanh tới bên chiếc xe, mở cửa bước vào. Liêu Đình Ngạn đầu cũng không ngẩn lên chỉ nói: "Một chút nữa là được, em đợi một chút." Lê Vị "ừm" một tiếng, rồi cầm điện thoại ra, cầm lấy tay cầm bút của anh, và tay trái của cô đang lại, sau đó chụp một tấm hình. Chụp xong liền lập tức buôn tay. Liêu Đình Ngạn đang tập trung làm việc, không nhìn qua, cũng không nghĩ nhiều. Đợi đến lúc cô buông tay, anh tiếp tục lật tài liệu. Lê Vị ở một bên âm thầm mở ảnh ra, từ từ chỉnh sửa ảnh, chỉnh hình ảnh đó thành màu hồng, rồi dán thêm một trái tim nhỏ màu đỏ ở bên cạnh. Nhìn tới nhìn lui cảm thấy hài lòng rồi, lúc này cô mới gửi nó cho hai người. Bố Dược. Bà Doãn.