Mộ Dung Kiệt cười lạnh, mới đây không lâu còn hỏi anh một câu nếu không có cô ở bên cạnh, mình có nhớ tới cô không?
Lời cảnh cáo thay cho câu trả lời, thế nhưng cô vẫn nhanh hơn một bước ngoài sự kiểm soát của anh, Ngải Tuyết, tốt nhất em nên cầu nguyện đừng để anh tìm thấy em, một khi anh bắt em đồng nghĩa với việc cuộc sống của em sau này chả khác gì ở địa ngục!
Mộ Dung Kiệt đấm mạnh vào tường, trên gương mặt tuyệt đẹp bây giờ nhăn lại thành một đống, làm cho người khác sợ hãi!
"Thiếu gia, không tìm thấy Ngải tiểu thư!" Một tên bảo vệ đầy mồ hôi lạnh hấp tấp chạy tới báo tin.
Ánh mắt Mộ Dung Kiệt đã lạnh nay càng lạnh hơn, lạnh lùng lên tiếng"Không cần tìm nữa!" .
Người phụ nữ chết tiệt, cứ rời khỏi anh như vậy, dễ dàng từ bỏ anh đến thế sao.
Lời anh nói rõ ràng như vậy, cho dù có con không, cô chỉ có thể là phụ nữ duy nhất của riêng anh.
Mộ Dung Kiệt anh nói được làm được, để cô có lòng tin, tin tưởng vào anh?Hay ngay cả chính anh cũng không có lòng tin với bản thân?
Tóm lại, Mộ Dung Kiệt anh không cần loại phụ nữ này! Bởi vì, cô ta không đáng giá! Thật sự không đáng để anh lưu tâm hay nhớ thương gì!
Anh không cần! Anh từ bỏ!
Một nơi khác, Ngải Tuyết mơ màng mở hai mắt ra, quan sát xung quanh có chút kì lạ.
Chợt, Ngải Tuyết mắt trừng mắt thật to, đây không phải là căn phòng của cô!
Lập tức muốn bò dậy, lại phát hiện trên người một chút sức lực cũng không có!
Chuyện gì xảy ra?Đây là đâu?
"Kiệt, anh đang ở đâu?"Ngải Tuyết kêu to.
"Kiệt, Mộ Dung Kiệt, anh ở đâu?"Trong lòng Ngải Tuyết hoảng loạng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cô nhớ Mộ Dung Kiệt đi ra khỏi phòng cô lập tức nằm ở trên giường chơi điện thoại! sao lại ở chỗ này?
Ngải Tuyết gian nan lăn xuống giường, ‘Bịch…’ cô té xuống đất.
Ngải Tuyết cắn chặt hàm răng, nước mắt đảo quanh tròng mắt, chẵng lẽ mình đang gặp phải nguy hiểm sao?
"Kêu la cái gì?Im lặng một chút đi!" Một tên cơ bắp vạm vỡ cuồn cuộn đẩy cửa đi vào, tức giận la Ngải Tuyết!
Ngải Tuyết bị hắn dọa sợ hết hồn"Anh, anh là ai? Mộ Dung Kiệt đâu?" .
Bắp thịt của kẻ vạm vỡ đó run lẩy bẩy, "Anh ta, cô cũng đừng nghĩ tới nữa, ông chủ nhà chúng tôi muốn gặp cô!Đi theo tôi!"
Không đợi Ngải Tuyết mở miệng, hắn trực tiếp vác Ngải Tuyết lên vai, rời khỏi phòng!
Ngải Tuyết hoảng sợ trợn to mắt, hai cái tay không ngừng đánh vào lưng hắn, nhưng chả khác gì chuột đánh voi, hắn không đau ngược lại cô đau đến đỏ tay, Ngải Tuyết muốn bật khóc!
"Anh muốn mang tôi đi đâu? Tôi không đi, tôi không muốn gặp ông chủ nhà mấy người, dẫn tôi đi gặp Mộ Dung Kiệt!".
Không chút khách khí ném Ngải Tuyết xuống đất, Ngải Tuyết đau đến nhíu mày, cắn răng chịu đựng.
Đang muốn thét lên chửi mắng hắn, sau lưng cô truyền đến âm thanh của người khác!
"Làm cái gì thế?Không thể nhẹ nhàng một tí sao?"
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
11 chương
25 chương
377 chương
68 chương
145 chương
12 chương