Nóng. Nóng như thiêu đốt. Lục Quý Trì khó chịu mà kéo kéo cổ áo, muốn kéo cái đang thít cổ mình ra. Nhưng mà không có cà vạt, cũng không có nút thắt, vải dệt trong tay cũng không trơn trượt, xúc cảm giống như là tơ lụa. .... Nhưng rõ ràng hắn mới tham gia tang lễ của ba mình, còn chưa kịp thay âu phục trên người mà? Trong đầu Lục Quý Trì bỗng chốc thanh tỉnh, nhưng lại nhanh chóng trở nên mơ hồ. Trên người như thiêu đốt khó chịu, đặc biệt chỗ không thể nói nào đó, càng là ngo ngoe rục rịch, giống như muốn nổ tung. “Tham kiến điện hạ.” Bỗng nhiên một trận u hương trực diện đánh đến, âm thanh e lệ ngượng ngùng vang lên, “Nha! Mặt điện hạ sao lại hồng như vậy, có nơi nào không thoải mái?” Điện hạ? Cái quỷ gì? Lục Quý Trì ngẩn người, nỗ lực mở đôi mắt nặng trịch, nhưng mà trước mắt chỉ thấy mơ hồ bóng đen, ngẫu nhiên có vài ngọn đèn dầu, những cũng cách rất xa. Đây là chỗ nào? Hắn không phải đang lái xe về nhà sao? “Điện hạ?” Giọng nữ xa lạ ngày càng gần, “Điện hạ đang mệt mỏi?” Không mệt? Mệt sắp chết đến nơi rồi đây này. Đang muốn nói có thể giúp ta rót một ly nước đến, chủ nhân của âm thanh kia bỗng nhiên dựa gần vào đỡ lấy hắn, ở bên tai hắn mà phun khí như lan nói: “Nếu như điện hạ mệt mỏi, ta đỡ ngài đi nghỉ nhé?” Nghỉ tạm? Bản năng cảnh giác của Lục Quý Trì bỗng nhiên nhận được một tia không thích hợp, vừa muốn cự tuyệt, bỗng nhiên một ngọn gió đánh tới, nữ nhân đang đỡ hắn kêu lên một tiếng sợ hãi, mềm mại mà ngã xuống. “Cô nương, được.” Âm thanh cực thấp, nghe như gần như xa. Lúc Quý Trì cố gắng trợn to mắt, lại vẫn không nhìn thấy gì như cũ, hắn nhíu mày, bằng trực giác mà đi về phía trước hai bước, muốn nói cái gì, dưới chân như dẫm phải thứ gì, cả người không chịu không chế mà cắm thẳng về phía trước. “Cô nương!” Thấp giọng kêu lên một tiếng kinh ngạc, Lục Quý Trì nghe không rõ. Hắn giống như đụng phải thứ gì, lạnh lạnh, thơm tho mềm mại, thật thoải mái.... Hắn nhịn không được mà ôm chặt cái “đồ vật’ kia, cằm hướng về phía “nó” mà cọ cọ. “Đồ vật” kia giống như là giãy dụa đẩy hắn hai cái, nhưng lúc này Lục Quý Trì đã hoàn toàn mơ hồ, chỉ còn lại bản năng. “Lưu manh! Buông cô nương nhà chúng ta ra!” Tóc bị người túm lấy, Lục Qúy Trì bị đau thoáng thanh tỉnh, vừa muốn ngẩng đầu, liền nghe một giọng nữ mềm mại dễ nghe bình tĩnh mà nói: “Tấn Vương điện hạ uống nhiều quá về sau vô ý rơi xuống nước, nhanh chóng đi gọi người cứu hắn lên!” Sau khi uống nhiều vô ý rơi xuống nước? Lục Quý Trì trong đầu mơ hồ hiện lên một tia dự cảm không tốt, ngay sau đó, người trong lồng ngực dùng sức một cái, đẩy hắn ra ngoài. Hắn theo bản năng lui về phía sau, lại không nghĩ phía dưới chân trống rỗng. Tùm... Một tiếng vang lớn sau đó, nước bọt lạnh băng bao trùm lấy hắn. “Ai nha! Nơi này có người rơi xuống nước! Người đâu mau đến!” Lục Quý Trì: “....” Hắn muốn mắng người, ý thức lại bắt đầu tiêu tan, không trong chốc lát, bóng đêm nhanh chóng phủ lấy hắn. Lục Quý Trì là bị liếm đến tỉnh. Đầu lưỡi ướt dầm dề, bên trên có gai nhọn, từng chút từng chút, liếm đến nỗi da mặt hắn sắp rớt ra. “Đản... Đản ca tha mạng.” Ý thức rốt cuộc từ trong bóng đêm đi ra, hắn cố sức mà nâng mí mắt nặng nề lên, trong hoảng hốt, đối mặt với đôi mắt hổ phách to. Màu hổ phách? Không đúng, Nhị Đản nhà hắn có đôi mắt màu xanh lục.... Lúc Quý Trì mờ mịt một lát, chăm chú nhìn lại. Lông vàng đốm đen, thể trạng mạnh mẽ, một đôi mắt màu hổ phách sáng ngời, miệng đầy răng nhọn... Đệt! Đây đâu phải con mèo béo tròn Nhị Đản nhà hắn, đây rõ ràng là một thanh niên báo đốm nha! Lục Quý Trì nháy mắt thanh tỉnh, đồng thời thiếu chút nữa bị dọa đến tiểu ra quần, con báo đốm to kia, nhìn thấy hắn tỉnh. Dường như rất cao hứng, liên tiếp liếm hắn không nói, còn hướng cả cái đầu vào lồng ngực hắn mà kêu “Meo meo”. Lục Quý Trì từ trước giờ chỉ đứng xa xa trong vườn bách thú để xem đại gia hỏa này, “....” Tiếng kêu của con báo hiển nhiên còn đáng yêu giống như tiếng của mèo bệ hạ... Không đúng, này không phải trọng điểm, trọng điểm là, tên gia hỏa này từ đâu đến? “Điện hạ tỉnh?’ Bỗng nhiên có một âm thanh xa lạ từ cửa truyền đến, Lục Quý Trì theo bản năng nhìn lên. Nam nhân khoảng tầm 30 tuổi, cao lớn như hùng, cơ bắp rắn chắc, trên gương mặt cương nghị có một vết sẹo to bằng ngón trỏ, trong dữ tợn lại mang theo chút khí chất “Lão tử không dễ chọc.”. Hắn mặc một thân viên lãnh bào hoa văn màu đen, tóc đeo thúc quan*, hông đeo trường kiếm, là bộ đồ của cổ nhân! (* trang phục truyền thống của người Trung Quốc.) Lại nhìn chiếc chăn gấm thêu hoa trên người mình, còn có căn phòng trang trí hương vị cổ... Lục Quý Trì yên lặng mà ngây ngốc trông chốc lát, quay đầu nhắm mắt lại. Hắn nhất định là đang nằm mơ rồi. “.... Điện hạ?” “Meo?” Nhưng tại sao âm thanh của một người một báo cũng không biến mất, ngược lại càng thêm rõ ràng, Lục Quý Trì, “...” Dùng sức ổn định lại chính mình, hắn mở mắt ra, đối mặt với người nam nhân có gương mặt hung ác kia, vẫy vẫy tay:“Ngươi lại đây.” Nam nhân có chút khó hiểu, nhưng vẫn làm theo. Lục Quý Trì đã bắt được bàn tay thô ráp của hắn. Nam nhân: “....?!” Cảm xúc thật chân thật... Lục Quý Trì đờ đẫn mà thở dài một hơi, muốn nói cái gì, trong đầu có những đồ vật xa lạ lần lượt ào đến. “...Điện hạ?” Nhớ tới bộ dáng coi thường nữ sắc hàng ngày của chủ tử nhà mình, khóe mắt Ngụy Nhất Đao hơi nháy nháy, chịu đựng suy nghĩ lạnh lẽo ác độc dưới đáy lòng mình, nếu như điện hạ thật sự đoạn tụ giống như trong lời đồn, chính mình có nên từ mặt hắn không? Lục Quý Trì không biết vị huynh đệ mặt ngoài hung ác nhưng lại có một tâm hồn ngốc manh này, trầm mặc một lát, cứng đờ mà buông tay hắn ra, “Kia... Ta ngủ tiếp một lát, ngươi đi ra ngoài trước đi.” Ngụy Nhất Đao như trút được gánh nặng, nhanh chóng rụt tay về, “Điện hạ có phải có chỗ nào không thoải mái không?” Thoạt nhìn rất không thích hợp nhé! “Không, ta có chút buồn ngủ, ngươi đi đi.” Thấy hắn kiên trì, Ngụy Nhất Đao tuy trong lòng khó hiểu, những vẫn dắt theo báo đốm lui xuống. Lục Quý Trì ngồi trên giường thơ thẩn trong chốc lát, thoáng nhìn gương đồng đặt trên bàn cách đó không xa, chậm rãi xuống giường đi qua. Gương đồng phản chiếu hình ảnh một thiếu niên, tầm mười bảy tuổi, mắt to mi dày, ngũ quan tuấn lãng, lớn lên vô cùng đẹp, chỉ là thần sắc kiêu căng, ánh mắt âm trầm, có loại cảm giác “Cả thế giới nợ ta 500 vạn, sớm muộn gì ta cũng sẽ đòi lại”... Khóe miệng Lục Quý Trì hơi giật giật, dùng sức xoa mặt, mới làm cho biểu tình làm người khác đau trứng kia giảm bớt. Lại vừa thấy, khá hơn nhiều. Chỉ là.... Hắn đây là đuổi kịp làn sóng xuyên không trong truyền thuyết? Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt có năm phần tương tự với chính mình trong gương kia, Lục Quý Trì lâm vào trầm tư. Hắn nhớ rõ khi xảy ra chuyện, chính mình vừa tham dự lễ tang của lão ba hỗn đản, khi đó sắc trời u ám, mưa to gió lớn, hắn lái xe về nhà, tâm tình không tốt chút nào, lúc này một thằng nhóc chạy ra đường, hắn vội vàng phanh lại, lại bị người theo đuôi. Nhưng khi đó tốc độ của mọi người đều không nhanh, lẽ ra sẽ không xảy ra chuyện gì mới đúng, như thế nào, trong nháy mắt, hắn liền biến thành cái gì mà Tấn Vương điện hạ của triều Đại Chu này? Đỡ ghế chậm rãi dựa vào, Lục Quý Trì buồn bã mà điểm lại những ký ức không mấy thân thuộc với mình. Lục Quý Trì, mười tám tuổi, là huynh đệ cùng cha khác mẹ với đương kim thiên tử Chiêu Ninh Đế, tấn phong Tấn Vương, nhờ mẹ đẻ có ân với Chiêu Ninh Đế mà được thánh sủng, nhưng.... “Chẳng qua chỉ là sinh sau vài năm, luận xuất thân năng lực, hắn có điểm nào so được với ta? Dựa vào cái gì mà ngôi vị hoàng đế này không có phần của ta? Các ngươi hãy chờ xem, giang sơn này, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày rơi vào tay bổn vương! Yên tâm, chỉ cần các ngươi đi theo bổn vương hành sự, bổn vương sẽ cho các ngươi từng bước tiến lên quan tước, phong hầu bái tướng!” Trong đầu hiện lên chủ nhân của khuôn mặt này vỗ ngực đón gió kêu gào, Lục Quý Trì: “....” Có bệnh phải trị nha người trẻ tuổi! Còn chưa tiêu hóa xong, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân vội vàng. “Điện hạ! Ngài ngủ rồi sao?” Là âm thanh của huynh đệ vừa rồi, nghe rất hưng phấn, Lục Quý Trì do dự một lát, quay trở lại nằm trên giường: “Vào đi!” Cổ nhân mê tín, trước khi tìm được biện pháp trở về không được phép lộ ra sơ hở, bằng không chỉ sợ là không xong. Lại nghĩ đến mẹ ruột sống nương tựa vào nhau là Phương Trân Châu nữ sĩ còn đang ở nhà chờ mình về, trong lòng Lục Quý Trì đau khổ, thở dài một hơi. “Điện hạ! Tin tức tốt! Kế hoạch của chúng ta sắp hoàn thành rồi!” Cửa bị đẩy ra, Ngụy Nhất Đao mặt đầy vui vẻ vọt vào. Lục Quý Trì hoàn hồn, có một loại cảm giác không ổn kỳ lạ: “Kế hoạch gì?" Ngụy Nhất Đao sửng sốt: “Chính là kế hoạch Lưu mỹ nhân đó! Điện hạ đã quên?” Lưu mỹ nhân... Lục Quý Trì tìm tòi trong trí nhớ của nguyên chủ, cả người đều không tốt. Lưu mỹ nhân là gian tế mà nguyên chủ phí rất nhiều tâm tư để xếp vào hậu cung, nguyên chủ bảo nàng ta tìm cơ hội tiếp cận Chiêu Ninh Đế, hạ dược làm cho người tinh thần thác loạn, để cho hắn mất đi năng lực khống chế triều đình, chính mình thừa cơ mà lên ngôi. Lưu mỹ nhân lúc trước vẫn luôn không được sủng, cho nên kế hoạch này không thể thuận lợi triển khai, mấy ngày trước nàng ta rốt cuộc được Chiêu Ninh Đế sủng hạnh, lúc này mới truyền ra tin tốt. “Tôn tiên sinh bảo ta đến nói cho điện hạ, hắn ta đã phái người đi trợ giúp Lưu mỹ nhân một tay, điện hạ yên tâm, lúc này chúng ta khẳng định có thể thành công!” Ngụy Nhất Đao hạ giọng, mặt lộ ra vẻ âm ngoan: “Qua hôm nay, vị trong cung kia sẽ từng bước trở thành con rối cho chúng ta, nghiệp lớn của điện hạ...” Lục Quý Trì đờ đẫn ngắt lời hắn: “Cụ thể khi nào động thủ?" “Lưu mỹ nhân vừa mấy ngày trước được sủng hạnh, bệ hạ đối với nàng ta là cảm giác mới mẻ, gần đây đều đến cung của nàng ta dùng cơm trưa, cho nên thuộc hạ cảm thấy nàng ta hẳn là chốc lát sẽ hạ dược vào lúc dùng cơm...” Ngụy Nhất Đao lộ ra nụ cười dữ tợn có thể dọa trẻ con khóc, đang muốn tiếp tục nói triển vọng tương lai tốt đẹp, lại thấy Lục Quý Trì té lộn nhào một cái: “Chuẩn bị xe! Lập tức chuẩn bị xe!” Lúc này chuẩn bị xe làm cái gì? Nên ăn cơm trưa nha! Ngụy Nhất Đao có chút phát ngốc, nhưng từ trước đến giờ hắn rất nghe lời của Lục Quý Trì, cho dù trong lòng nghi hoặc, cũng không hỏi nhiều, chỉ nhanh chóng gọi người chuẩn bị xe, dưới sự phân phó của Lục Quý Trì mà tiến vào cung.