Buổi sáng. Nắng lên. Một vài tia nắng lọt qua khe cửa sổ, chiếu rọi vào khuôn mặt của Phong Hoàng Quỳnh vẫn còn đang say giấc. Cô vẫn mê man ngủ, tối qua cô thức rất khuya nên đến giờ vẫn chưa nhấc mình dậy nổi. Hoàng Đăng bước vào phòng, mở tung những cánh cửa sổ, căn phòng tối tăm màu gỗ bỗng nhiên sáng bừng đầy sức sống, cơn gió buổi sáng cũng theo đó len vào làm tóc anh bay bay. Xem chừng anh cũng mới vừa ngủ dậy, mặt mũi vẫn còn hơi mơ màng, trên người mặc quần ngố áo thun rộng rãi, mái tóc vốn dĩ đã lộn xộn giờ lại bị gió thổi tung lên, anh lấy tay làm lược chải chải vuốt vuốt vài cái lấy lệ, rồi ngồi xuống chiếc ghế lười bên cạnh giường. Cảm giác có người vào phòng, cửa sổ cũng được mở, Hoàng Quỳnh tự đánh thức mình ra khỏi giấc nồng, nhếch miệng mệt mỏi trong khi mắt vẫn nhắm chặt không thể mở. -“Anh dậy sớm thế?” dù vậy thì cô vẫn biết rõ người đó là Hoàng Đăng. -“Ừ. Chưa tỉnh được sao? Vậy thì ngủ tiếp đi”. Anh nhìn cô trả lời, lưng dựa ngả vào chiếc ghế êm màu xám. Nghe anh nói vậy cô yên tâm ngủ tiếp, khuôn mặt thỏa mãn lại vùi sâu vào gối. Anh khẽ mỉm cười, vươn vai ngáp một cái rồi cũng nhắm mắt ngủ luôn trên ghế. Nắng buổi sáng rất trong, gió cũng rất nhẹ. Trong căn phòng rộng thoáng mát, hai anh nhà họ Phong cùng say sưa trong giấc ngủ yên bình. Vài tia nắng rất mỏng chiếu khẽ vào phòng làm không gian bừng lên màu ấm áp, gió rung tóc họ nhè nhẹ, và hương hồng dại cũng bay vào khiến họ càng thêm ngon giấc. Một khung cảnh thần tiên êm đềm như hư như thực, một thứ hạnh phúc bình dị thỏa mãn đủ các giác quan. Xa lánh cái ồn ào thị phi nhập nhằng phía ngoài kia, cái không khí bình yên trong này làm họ không muốn tỉnh giấc. Nhưng hơn ai hết, họ biết, cái sự bình yên này chỉ là tiền đề cho cơn bão sắp nổ ra. …………… -“Dậy đi”- Hoàng Quỳnh vừa kéo rèm vừa làu bàu. Mặt trời đã lên rất cao, nắng chói chang rọi thẳng vào phòng khiến cô không thể ngủ tiếp được- “ai mượn anh vào đây rồi mở tung cửa thế này chứ!”- cô chau mày nhìn Hoàng Đăng, anh vẫn còn đang say sưa ngủ, ngủ ngon như quên hết sự đời. Cô ngồi phịch xuống giường, đưa chân đá vào chân anh. -“Giờ anh có dậy không? Có giường không ngủ, qua đây nằm co ro trên ghế như trời đày thế này”. Anh khẽ cựa quậy nhưng vẫn chưa tỉnh. Cô dùng lực đá mạnh vào chân anh một phát, anh giật mình mới lớ mớ mở mắt ra. Anh nhìn cô vẻ bất mãn. -“Lên giường mà ngủ”. Một câu nói như thế của cô cũng đủ làm anh mỉm cười. Cô em gái này cũng biết nghĩ cho anh trai quá đi chứ. -“Không cần, anh hết buồn ngủ rồi”- anh lắc đầu, dùng tay chỉnh lại mớ tóc rối. -“Có chuyện gì mà tìm em sớm thế?”- cô hỏi khi đang thu dọn giường, gấp chăn, chỉnh gối, vuốt thẳng lại ga. -“À…”- Hoàng Đăng nhìn em gái, ánh mắt trầm xuống- “…tối qua Lâm Hoàng Huy đến đây?” Hoàng Quỳnh nhún vai, quay lại nhìn anh: -“Em cũng nghe nói thế”. Trả lời xong cô đến bên bàn làm việc, sắp xếp lại mớ giấy tờ lộn xộn, vẻ mặt bình thản khiến anh ái ngại. -“Sao em không ra gặp cậu ta?” anh hỏi, giọng rất thấp, hai tay khoanh lại trước ngực, mắt nhìn thẳng về phía cô. Cô dừng tay, ngẩng đầu nhìn anh: -“Để làm gì?” Cô định lờ đi nhưng ánh mắt như xuyên tâm của anh khiến cô không thể trốn tránh. Anh cơ hồ chỉ bằng một cái nhìn đó mà biết cô đang nghĩ gì, cơ hồ như nhìn thấu hết tâm tư của cô, cảm xúc của cô. Thế nên cô tiếp tục. -“Chẳng để làm gì. Thế tại sao phải gặp? Anh ta có cuộc sống riêng của anh ta, em cũng có cuộc sống riêng của em. Anh ta và em chẳng còn chút liên quan gì. Lâu như vậy rồi, cái gì cần hết cũng đã hết”. Nói xong cô lại quay lại với việc dọn dẹp, biết rõ Đăng vẫn đang nhìn mình. Cô buông tất cả xuống, nhìn anh mỉm cười. -“Đi thôi, em đói”. Cô xoay người bước ra phía cửa. Anh cũng đứng lên đi theo cô. -“Em ổn chứ?”- anh hỏi khi cô vừa mở cửa. -“Em ổn”- cô đứng lại đợi anh- “còn anh?” -“Không”- Hoàng Đăng trả lời khô khốc, vượt lên cô đi về phía trước. Cô nhìn theo anh, cơ thể như chựng lại, ánh mắt nhuộm một màu buồn thương. “Đúng rồi, anh làm sao ổn được”. Cô cắn chặt môi dưới, hít một hơi thật sâu rồi thở ra. “Em sẽ đòi nợ họ rồi trả nợ cho anh”. Ting. Có tin nhắn đến. “Chiều nay cô rảnh không? Gặp nhau nhé!” Tin nhắn được gửi từ một người có tên là Thiên Hoàng. Cô nhếch một nụ cười mờ ám, bấm nút gọi trên điện thoại. -“Phong Mỹ, vào phòng tôi gấp”. --------------- Hoàng Quỳnh gặp Thiên Hoàng ở một tiệm sách cũ khá rộng xa trung tâm thành phố. Dù là miễn cưỡng gặp anh ta nhưng vừa bước vào tiệm, cái mùi đặc biệt của những quyển sách cũ lại làm cô thấy thư thái. Cô yêu sách từ những năm đầu biết đọc, đó như là người bạn hiểu tâm tư cô nhất, an ủi cô nhiều nhất và chân thành với cô nhất trong cuộc đời. Hơn cả một sở thích, hơn cả một thói quen khó bỏ, mà như là một phần máu thịt của con người cô. Tiệm sách rất vắng người, nên người chủ già cũng không để tâm lắm vào việc buôn bán, ông đang bận rộn ghi chép cái gì đó vào cuốn sổ đã ngả vàng, không thèm liếc mắt vào hai vị khách vừa bước vào. Phía trong khá rộng, những chiếc giá sách được đặt ngay ngắn thẳng hàng, màu gỗ hao gầy chứng tỏ tuổi thọ của chúng cũng kha khá, nhưng lại rất sạch sẽ và tươm tất, chỉ nhìn thôi cũng biết được người chủ phải yêu chúng đến mức nào. Phong Hoàng Quỳnh vô thức bước nhẹ nhàng như sợ làm kinh động không gian im lìm ấy, ngón tay thon dài lướt nhẹ trên đầu sách có mùi thơm đặc biệt và hầu hết đã ngả vàng nhờ thời gian. Thiên Hoàng theo sau cô, cơ mặt giãn ra dễ chịu, cậu ta nhìn những quyển sách bằng ánh mắt vô cùng thân thuộc, hẳn cậu đã đến đây rất nhiều lần. Trong căn phòng rộng như thế, chỉ có hai người họ, cô đi trước, cậu theo sau, cô nhìn những quyển sách bằng đôi mắt hứng khởi, cậu nhìn chúng trìu mến như với những người bạn thân quen. Khung cảnh hiện tại, chính họ cũng quên mất rằng lý do tại sao họ đến đây, lý do họ gặp mặt đối phương và những âm mưu toan tính họ đã nghĩ rất kỹ lúc chạy xe trên đường. Vứt bỏ mọi bộn bề thù hận phía ngoài kia, thế giới của sách đón nhận họ với một trái tim thuần khiết. Cô khẽ dừng lại trước kệ sách nằm gần phía góc phòng, nhìn chăm chú vào một tựa sách rồi với tay lấy nó ra. -“One flew over the cuckoo’s nest?” Thiên Hoàng thoáng nhìn qua bìa sách, rồi lại nhìn vào mắt Hoàng Quỳnh hỏi với giọng thích thú. -“Bay trên tổ chim cúc cu”- cô đáp, giọng rất nhẹ, tan lẫn vào khoảng không trước mặt. ……………. Song song với khoảng thời gian đó. Tại lầu 7 khu chung cư K sát trung tâm thành phố. Phong Mỹ đang từng bước tiến tới số phòng 713. “Trong lúc tôi cùng hắn ra ngoài, hãy đột nhập nơi ở của hắn, hy vọng sẽ tìm ra thứ gì đó có ích”- Phong Hoàng Quỳnh ngồi đối mặt với Phong Mỹ, dứt khoát ra lệnh. “Được rồi, tiểu thư”- Phong Mỹ trả lời với ngữ điệu cũng dứt khoát không kém. “Nhưng cần phải chú ý, hắn ta là người đa nghi, hẳn sẽ có vài chiêu thức phòng vệ, như CCTV chẳng hạn”- Hoàng Quỳnh cẩn thận dặn dò. “Đúng vậy, trên góc trái cửa ra vào quả là có gắn loại siêu nhỏ”. “Tôi nghĩ không chỉ có bên ngoài đâu, trong phòng hẳn cũng có lắp ở vài chỗ hiểm. Bài toán khó với cô rồi”. Phong Mỹ nghĩ ngợi một chút, hít sâu một hơi rồi thở ra. “Tôi có một người bạn là hacker siêu đẳng, nếu cậu ấy chịu giúp thì chuyện trở nên dễ như trở bàn tay. Bây giờ tôi đi tìm cậu ấy”. “Chắc trên 90% mới được phép hành động. Chúng ta không thể đánh cược được. Bởi vì chúng ta không thể thua”- Phong Quỳnh cảnh giác dặn dò, việc lần này rất quan trọng, nếu sơ hở, mọi thứ sẽ quay vể điểm bắt đầu, mà cô thì không đủ tự tin để khởi động lại. “Tôi hiểu” Phong Mỹ trả lời trước khi rời khỏi phòng, ánh mắt đăm chiêu lần tìm số một ai đó trong danh bạ điện thoại. Chỉ còn vài bước nữa là đến phòng cần đến, Phong Mỹ bước chậm lại, nhìn trân trân vào chấm nhỏ màu đen trên cánh cửa phòng 713. Bỗng bên tai vang lên giọng nói. -“Đã xử lý xong”. Chỉ đợi có thế, cô tiến nhanh về phía cửa, bằng kỹ thuật điêu luyện, cô nhanh chóng mở khóa và tiến vào bên trong. ………………. -“Cô thích quyển sách này?” Cô mỉm cười trong vô thức, gật đầu: -“Mc Murphy là người anh hùng tuyệt nhất trong tôi”. Thiên Hoàng có hơi ngạc nhiên hỏi lại. -“Không phải ai khác mà chính là gã bệnh nhân tóc đỏ?”. Hoàng Quỳnh trả lời châm biếm với khóe môi hơi nhếch. -“Vì thế giới này điên hết thảy nên có vẻ tiêu chuẩn đang bị đảo ngược?”. Thiên Hoàng bật cười thích thú. -“Ồ cái sự tưng tửng bất chấp tất cả của hắn xem chừng đã chinh phục được cô”- cậu hơi nhướng mày- “còn tôi thì lại thấy tiếc cho hắn, có làm việc đến trầy da tróc vảy trên các công trường đi nữa cũng tốt hơn gấp bội lần việc bị giam lỏng trong hàng rào kẽm gai của trại tâm thần. Hẳn là hắn ta đã vô cùng hối hận vì quyết định đó”. Mi tâm của cô khẽ kích động. -“Anh ấy không hối hận vì Liên hợp chưa bao giờ đụng được đến anh ấy. Anh hiểu không? Cái sự tự do thần thánh ấy”. Lời nói của cô rõ ràng là có chút phẫn nộ, ngừng ngay cái việc đưa McMurphy ra bàn luận khi không hiểu gì về tâm hồn của anh ấy. Điên ư? Có mà thế giới này điên thì có. Cậu thu lại nụ cười khi thấy cơ mặt của cô biến đổi. -“Đừng cãi nhau về vấn đề này. Tôi thừa nhận là tôi chưa nghiên cứu kỹ tác phẩm, cũng không hiểu rõ McMurphy”- cậu cố gắng giảng hòa bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể- “Nhưng mà…cô thích Mc đến vậy chẳng lẽ cô chưa có cuốn sách này, sao trông cô còn hứng thú với cuốn trên tay như vậy?” Tay vẫn đang mân mê bìa sách, cô đáp: -“Tôi thích bìa sách xuất bản lần đầu này, có hàng rào kẽm gai, có cánh chim bay vút lên. Bìa sách tái bản hình vẽ cũng rất tốt, nhưng tôi thấy bản đầu tiên vẫn là thể hiện đúng tinh thần nhất của tác phẩm”. -“Vậy thì…”- cậu đưa tay sờ sờ mũi vẻ khó nói- “…báo với cô một tin buồn. Đây không phải tiệm sách cũ đâu, vì không có chuyện mua bán gì ở đây hết. Chỉ là một hình thức trưng bày cho những người yêu sách thôi. Cô đến, xem sách, thậm chí là có thể ngồi hàng giờ ở đây để đọc, nhưng tuyệt đối không được dời chúng ra khỏi đây. Tất cả chỗ sách này là tài sản vô giá với ông lão kia đấy”- cậu chỉ chỉ tay về phía ông chủ già vẫn đang say sưa ghi chép vào quyển sổ trước mặt. Cô hơi ngạc nhiên, mắt vô thức mở to, môi mỉm lại đầy vẻ tiếc nuối. -“Còn có hình thức đó nữa sao? Đành chấp nhận thôi. Lần sau lại đến vậy”. -“Đúng rồi, lần sau”- Thiên Hoàng nở nụ cười đầy ẩn ý, đáy mắt phát ra một tia tinh quái và thỏa mãn. Hoàng Quỳnh mặc dù lúc đó đang đứng vuông góc với cậu ta nhưng lại cảm nhận rõ ràng mùi xảo trá và toan tính phát ra từ cái nhìn và nụ cười tưởng như là của một người bạn ấy. Cô vờ ngây thơ quay lại hỏi. -“Anh không định có lần sau?” -“À không…”- cậu ta vội vàng xua tay- “tôi hy vọng có lần sau”. Cô nhìn thẳng vào mặt cậu ta một lúc, không cười cũng không hiện lên bất cứ cảm xúc gì. “Tôi cũng hy vọng là có lần sau”- cô ném lại một câu rồi sượt qua cậu, bước thẳng ra phía cửa. Cánh cửa gỗ phai màu vừa bị đẩy ra, một cơn gió đêm nhẹ nhàng trờ tới, nhưng cơn gió ấy chẳng bằng một phần mười độ lạnh lẽo trên gương mặt hai con người trẻ tuổi đang bước ra. Nhất định sẽ có lần sau… Không. Là nhất định phải có lần sau. ------------------------ -“Thế nào? Tìm ra được gì?”- Hoàng Quỳnh vội vàng hỏi khi vừa bước vào phòng, Phong Mỹ đã ngồi đợi sẵn cô ở đấy. Phong Mỹ gật nhẹ đầu, ý nói là chuyến mạo hiểm vừa rồi đã có kết quả, rồi đợi Hoàng Quỳnh yên vị trên ghế xong mới bắt đầu lên tiếng. -“Có tìm được thứ này…”- Phong Mỹ lôi từ trong túi ra chiếc điện thoại màu xám bạc- “là sổ ghi chép, tôi chụp lại”. Hoàng Quỳnh đón lấy, quan sát kỹ bức ảnh đầu tiên chụp bìa cuốn sổ màu đen, cô phóng to lên, chú ý từng chi tiết. -“Tuy chỉ là những ghi chép tủn mủn ngẫu hứng, nhưng nếu liên kết lại chắc chắn sẽ tìm ra được gì đó”- Phong Mỹ nói trong lúc Hoàng Quỳnh vẫn đang chằm chằm vào điện thoại. Một tia mơ hồ phức tạp lóe lên từ ánh mắt Hoàng Quỳnh khiến Phong Mỹ lo lắng, có chuyện gì không ổn sao? Hoàng Quỳnh lướt nhẹ sang trái, bức ảnh tiếp theo hiện ra, trang giấy trống trơn, chỉ có trên góc phải ghi một cái tên ba chữ: Hoàng Thiên Đạt. -“Họ Hoàng?”- cô khẽ nhíu mày. -“Theo tôi biết thì Phong gia chưa từng gây thù chuốc oán với bang phái nào là Hoàng gia, cũng không có bang phái như vậy trên giang hồ. Chỉ có một băng đảng họ Hoàng buôn bán ma túy ở thành phố S, nhưng cũng thuộc loại tép riu kiếm tiền để sống, hoàn toàn không có tư cách tranh quyền đoạt vị trong giới hắc đạo”- Phong Mỹ tiếp lời Hoàng Quỳnh. Hoàng Quỳnh lắng nghe, không đáp lại, chỉ khẽ gật đầu, xét về thâm niên trong nghề và hiểu biết về thế giới ngầm, Phong Mỹ hơn đứt cô. Phong Mỹ sinh ra và lớn lên ở Phong gia, từ lúc cất tiếng khóc chào đời đã là ở giữa sào huyệt của bang hắc đạo, từ đầu tiên thốt ra cũng là với người cha hắc đạo, bố của cô ấy từng là cánh tay trái thân tín nhất của Phong Tú: Dương Đằng, năm cô ấy ba tuổi, bố cô ấy qua đời trong lúc bảo vệ mẹ con Hoàng Quỳnh ở bệnh viện, kể từ đó cô ấy cùng em trai là Phong Quý do Phong Tú đích thân dạy dỗ, năm năm tuổi đã cùng Hoàng Đăng học võ cùng nhân vật thân thủ xuất thần nhất Phong gia: Dương Hòa, do tính cách cứng nhắc cùng quy luật khắt khe của Phong gia mà cả hai người họ đã phải chịu không ít cực khổ, kể cả địa vị thiếu gia của Hoàng Đăng cũng không ăn thua gì, hai người họ hết lên núi đao rồi phải xuống biển lửa, trải qua vô vàn thử thách với những bài học đẩy con người ta đến cảnh giới cao nhất, hết học võ rồi lại học dao, lớn lên một chút thì học bắn súng, nghiên cứu thuốc nổ, một năm 365 ngày không ngày nào quên việc rèn luyện thể lực. Mọi sự cố gắng trên đời này đều không uổng phí, năm 19 tuổi Phong Mỹ đã leo lên chức vị khiến bao người thèm khát: là người toàn quyền quản lý khu vực phía Nam. Lão gia Phong Tú đã tin tưởng Phong Mỹ như thế, nên có những kẻ dưới quyền cô dù căm phẫn khi bị một phụ nữ sai khiến cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Lúc Hoàng Quỳnh gặp chuyện, Phong Tú triệu hồi Phong Mỹ về lại khu biệt thự, thứ nhất là để bên cạnh bầu bạn bảo vệ cô, thứ hai là để huấn luyện võ thuật cũng như những thủ đoạn trong giới hắc đạo để Hoàng Quỳnh cứng cáp hơn. Ba năm được Phong Mỹ che chở, Hoàng Quỳnh biết đây là người cô có thể hoàn toàn tin tưởng vào, cũng vì vậy mà luôn cố gắng luyện tập để không phụ công Phong Mỹ. -“Tôi muốn tạo ra phong ba bão táp, không phải trên đất liền mà là trên biển. Đất liền thì dễ chống lắm, ở biển chỉ cần đắm thuyền một cái là xong”. Hoàng Quỳnh đọc thành tiếng những chữ được viết trên trang tiếp theo cuốn sổ. Phong Mỹ trầm ngâm, còn Hoàng Quỳnh thì nhíu mày phân tích: -“Chữ viết đậm, nghiêng về phía bên trái, chữ nhỏ nhưng hình dạng lại góc cạnh; anh ta là một người tự tin không cần che giấu, nhưng tính cách thâm trầm cẩn trọng, thích làm việc một mình, là kẻ có nhiều tham vọng”. -“Tôi đang đọc ‘Cá voi trắng’ của Herman Melville”. Hoàng Quỳnh lại tiếp tục: “Chữ a và chữ o khép kín…hắn đang che giấu một điều gì đó?”. -“Tôi nghĩ hắn có nỗi ám ảnh về biển”- Phong Mỹ dặt dè lên tiếng. Hoàng Quỳnh nhíu chặt đôi lông mày thanh tú. -“ ‘Cá voi trắng’ là một cuộc vật lộn trên biển đầy xúc động”- giọng Phong Mỹ đều đều- “không tự dưng cả hai ghi chép đều nhắc đến biển, đây đâu phải là ngẫu nhiên”. Hoàng Quỳnh cử động ngón tay, cô bất giác hít một hơi thật sâu rồi mới nói. -“Đúng rồi, không phải ngẫu nhiên, ghi chép thứ ba cũng liên quan đến biển”- “Biển nghìn thu ở lại…nghìn thu ngậm ngùi”. -“Vậy là chắc chắn rồi, hoặc là hắn có xuất thân từ biển, hoặc là hắn có mối thù với biển, hoặc là…”- Phong Mỹ đưa ra phỏng đoán. -“Còn Phong gia?” Hoàng Quỳnh nghi vấn, dĩ nhiên hắn phải có hận thù gì đó với Phong gia mới làm ra những chuyện như vậy, chứ bản thân cô lúc đó làm gì có khả năng làm cho người khác oán hận đến mức khủng khiếp nuôi ý định trả thù như thế. -“Hoặc là…”- Phong Mỹ thở dài nói ra phỏng đoán cuối cùng- “hoặc là Phong gia đã khiến hắn phải từ bỏ biển, chính vì không thể dứt bỏ được những ký ức ở biển nên mới không cam tâm, bởi thế mà tạo ra nỗi ám ảnh điên cuồng”. Hoàng Quỳnh vẫn tiếp tục lướt ngón tay trên điện thoại, rồi dừng lại rất lâu trước một bức ảnh, một tia căm phẫn điên cuồng bừng lên trong ánh mắt. -“Ở đây có nhắc đến tên Trần Gia Khánh. Không sai, quả là chúng cùng ngồi một thuyền”- một già một trẻ kia rành rành là có liên quan, cấp trên cấp dưới ai ai cũng biết, nhưng lại mật thiết như thế, người này đào tạo người kia, người kia vạch mưu tính kế cho người này thì quả là chuyện hay, không phải là không lường trước, nhưng sự thật phơi bày thì hẳn cũng đáng ngạc nhiên. Hai người họ cứ thế ngồi trong màn đêm mà nghiên cứu hết cuốn sổ ghi chép của Hoàng Thiên Đạt, mỗi người một câu phân tích cố gắng làm rõ âm mưu mục đích của hắn để tìm cách chặn đầu. Lòng dạ hắn tối như phân chó thế nào họ đều biết rõ, đối phó với loại người như vậy, muốn thắng chỉ có một cách duy nhất là ra tay trước, giữ thế chủ động. Dòng chữ trên trang giấy cuối cùng được đọc lên, cũng là kiểu nội dung mơ hồ mông lung gì đó về biển, nhưng hai người họ bỗng dưng khựng lại. Hoàng Quỳnh nín thở, Phong Mỹ nuốt nước bọt một cách khó khăn. -“Khoan đã…” -“Có phải là hắn ta giăng bẫy?” -“Hắn đoán trước hành động của chúng ta”. -“Nên mới để sẵn cuốn sổ”. -“Mẹ kiếp, không phải có CCTV là đủ rồi sao?” -“Hắn tinh quái hơn là chúng ta nghĩ”. -“Tôi là nhìn vào những trang giấy gần cuối, nó không có vết lật giở nhiều lại cùng một màu mực, những trang đầu tiên đã hơi ngả vàng, cũng sử dụng ngẫu nhiên những loại bút khác nhau. Chứng tỏ những trang cuối được viết cùng một lần nên không nghĩ đến chuyện đổi bút. Bìa của cuốn sổ cũng rất lạ, mặt bìa nhám nên nhiều chỗ bị dính bụi, một cuốn sổ nếu ngày nào cô cũng động vào nó thì không có tình trạng đấy đâu”- Hoàng Quỳnh nghiến răng phân tích, khốn thật, lại thua hắn một lần nữa rồi. Phong Mỹ cũng thở dài giải thích. -“Tôi thì chú ý vào nội dung, những ghi chép đầu cách hành văn rất tùy hứng ngẫu nhiên, kiểu như nghĩ gì viết đó. Nhưng những ghi chép sau ngôn từ lại trau chuốt, cách hành văn cũng rất kịch, không được tự nhiên. Chứng tỏ hắn cố tình ghi ra để chúng ta đọc”. Không gian rơi vào trạng thái im lặng, cả hai cô gái đều cáu bẳn với chính mình, biết rõ là hắn rất thủ đoạn, vậy mà vẫn không lường trước được tình huống này, lại bị hắn chơi cho một vố đau đớn như vậy. Nhưng trên tất thảy, cái quan trọng nhất bây giờ là làm sao để giải quyết vụ này. Âm mưu của hắn khi cố tình để lộ cuốn sổ vẫn chưa biết được, hắn sẽ làm gì tiếp theo đây? Một lúc lâu sau Hoàng Quỳnh mới lên tiếng, cơ mặt giãn ra chứng tỏ cô đã tìm ra cách. -“Tiêu diệt Sắc bang, diệt sạch không trừa một mống”. Phong Mỹ hiều ngay ý của Hoàng Quỳnh. Sắc bang chính là phe cánh của Trần Gia Khánh, là cái bang khốn nạn có hợp tác với gã họ Trần kia vào cái đêm Hoàng Quỳnh ra đời cho đến tận bây giờ. Dĩ nhiên Trần Gia Khánh muốn cắt đứt lắm chứ, nhưng e là có nội tình nên vẫn phải dây dưa với cái bang đốn mạt ấy. Mà đứng trên lập trường của Sắc bang, Chủ tịch hội nhà báo chẳng phải là bức bình phong và là chỗ dựa rất tốt sao, chúng lại có trong tay điểm yếu để mà buộc chặt hắn ta, tuyệt đối chúng sẽ không buông. Xét về lực lượng cũng như gia thế, Sắc bang ấy chẳng xứng là đối thủ của Phong gia, việc san bằng chúng dễ như trở bàn tay, cũng không phải anh em Hoàng Quỳnh chưa từng muốn làm, hơn ai hết, họ hận bọn kia đến tận xương tủy, nhưng Phong Tú chỉ một lời bảo cấm, hai anh em không cam tâm nhưng cũng không dám manh động, đến bây giờ mới hiểu rõ lý do tránh bứt dây động rừng của bố. Nhưng tình hình hiện tại thì đây là cách duy nhất, Hoàng Thiên Đạt có mối liên hệ đặc biệt với Trần Gia Khánh, một khi Sắc bang bị tiêu diệt, tất nhiên hắn cũng phải hợp lực cùng Trần Gia Khánh tìm hiểu ngọn nguồn và kế sách đối phó. Có như vậy mới phân tán sự chú ý của hắn vào chuyện cuốn sổ, phía Hoàng Quỳnh có thể điều tra kỹ để đề ra giải pháp lâu dài. -“Cái gì? Tiêu diệt Sắc bang?” Hoàng Quỳnh và Phong Mỹ đồng loạt giật nảy mình khi giọng nói ấy phát ra, Phong Hoàng Đăng không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh họ. -“Lý do?” Anh mạnh tay kéo chiếc ghế ngồi xuống phía đầu bàn, ở giữa hai người, ánh mắt lạnh lùng kỳ lạ của anh nhìn xoáy vào Hoàng Quỳnh khiến cô cảm thấy khó thở. Cô biết, chỉ khi tức giận đạt đến giới hạn không thể kiềm chế được anh mới lạnh lùng với cô như vậy. -“Còn không nói?” Anh gằn giọng khi thấy hai người bên cạnh im thin thít không chịu mở miệng. Lại còn muốn giấu anh? Rõ ràng hai người họ đang làm điều gì bí mật. Anh đã nghi ngờ từ lâu, nhưng anh muốn đợi đến lúc cô tự nguyện kể hết mọi chuyện với anh, vì anh tin tưởng cô vô điều kiện. Nhưng bây giờ cô lại muốn tự một mình đi tiêu diệt Sắc bang? Bất chấp lệnh cấm của bố? Hoàng Quỳnh hít một hơi dài rồi từ từ thở ra. -“Em đã tìm ra kẻ đó, kẻ viết bài báo”- Chuyện đã đến nước này, muốn giấu cũng không giấu được, chi bằng kể hết với anh cho xong. Hoàng Đăng nổi nộ khí, đứng dậy nghiến răng nói từng chữ một. -“Anh đã bảo đừng tìm hắn, quên hết đi”- cô còn nuối tiếc gì chuyện cũ mà lại muốn đi đào bới nó lên? Cô bình thản trả lời: -“Tìm chứ, tất nhiên là phải tìm. Nợ một nhát em trả một nhát”. Anh cố đè nén cơn giận giữ, tay nắm chặt nổi rõ đường gân xanh, chỉ sợ không kiềm chế được mà tát cho cô một phát. Chẳng phải đã thống nhất quên đi chuyện đó rồi sao, quên hết mấy bài báo khốn kiếp đó và cả cái tên Lâm Hoàng Huy rồi sao? Vấn đề của chuyện đó là ở gã luật sư họ Lâm, sóng gió một chút cũng không vượt qua được thì lấy tư cách mà gọi là yêu, gã coi trọng danh dự, sự nghiệp và cái tôi của gã hơn tất thảy, một kẻ như thế, dù không có mấy bài báo đó, sớm muộn gì cũng vứt bỏ em thôi. Phong Hoàng Quỳnh, vậy mà em vẫn còn nặng tình với hắn sao? Thấy tình hình có vẻ không ổn, Hoàng Đăng sắp bộc phát mà Hoàng Quỳnh lại im lặng chẳng nói gì thêm, Phong Mỹ bất đắc dĩ lên tiếng giải thích. -“Là vì hắn có liên quan đặc biệt với Trần Gia Khánh, là đồng bọn, ngồi chung một thuyền…” Hoàng Đăng quay qua nhìn Phong Mỹ, chờ đợi cô nói tiếp. -“Hơn nữa, hắn ta là muốn trả thù Phong gia, không phải nhằm vào mỗi Hoàng Quỳnh. Nếu để lâu không biết hắn sẽ gây ra chuyện gì tiếp theo”. Phong Mỹ ngưng lại, quan sát nét mặt của Hoàng Đăng, cơ mặt anh đã hơi giãn ra, dù vẫn còn vẻ cáu giận khó coi nhưng nói chung là đã ổn. Anh thở dài một hơi, cau mày nói với Phong Mỹ: -“Em cũng cùng em ấy giấu giếm anh?” Vì đối với Hoàng Đăng, Phong Mỹ không chỉ như một đứa em gái mà còn là bạn từng vào sinh ra tử trong khóa huấn luyện tử thần, anh tin tưởng cô, nên trong một lúc anh lại càng như thấy sự phản bội của cả hai người bên cạnh. Nghĩ như vậy nên khuôn mặt anh lại càng xám xịt khó coi. -“Lúc đó…cô ấy vừa qua đời, tâm trạng anh không được tốt, nên mới không nói với anh”- Phong Mỹ cúi đầu, cái nhìn đau đáu của anh khiến cô không thể chịu nổi. Hoàng Đăng day day thái dương, ngồi phịch xuống ghế. -“Thế còn bây giờ?” -“Em nói, bây giờ em nói hết với anh” Hoàng Quỳnh bình tĩnh nhìn vào mắt Hoàng Đăng, đợi một chút để anh điều hòa lại tâm trạng rồi rành rọt tóm tắt lại những gì bọn họ điều tra được cho anh nghe. Hoàng Đăng từ đầu tới cuối im lặng, khoanh tay ngồi nhìn thẳng ra phía cửa sổ, gương mặt không biểu hiện cảm xúc, chỉ có ánh mắt thi thoảng phát ra vài tia phức tạp như có như không. Hoàng Quỳnh đã kết thúc sự việc, không gian chìm vào khoảng im lặng đến nghẹt thở. Hoàng Quỳnh và Phong Mỹ đưa mắt nhìn nhau, không biết nên làm gì với người ngồi ở giữa kia, chỉ vài phút trước thôi, anh còn hung hăng cáu thét điên cuồng, vậy mà giờ đây lại trầm ngâm như một bức tượng. -“Có phải…”- anh đột ngột lên tiếng, giọng trầm thấp lạ lùng- “…anh ngủ đông quá lâu rồi không?” đến nỗi anh không biết gì về thế giới ngoài kia, chỉ biết lấp đầy cuộc sống bằng những ly bia và những cuộc bỏ trốn xa nhà, hèn nhát và sợ hãi. Cả hai cô gái đồng loạt thở dài không đáp. Hoàng Đăng ơi là Hoàng Đăng, ông trời thật quá tàn nhẫn với anh, nhắc đến lại buồn, nhưng Hoàng Đăng…anh tuyệt đối đừng trách bản thân, để chúng tôi oán trách ông trời thay anh, được không? Khốn kiếp làm sao, cái xứ sở của bọn không bằng cầm thú mà ông trời tạo nên! -“Tiêu diệt Sắc bang, để anh lo”- anh lạnh lùng lên tiếng- “anh tỉnh ngủ rồi”. Hoàng Quỳnh và Phong Mỹ nhìn vào khuôn mặt đanh lại của Hoàng Đăng và họ hiểu đó là quyết định cuối cùng của anh, không có lý do gì để ngăn cản. -“Vậy là cô có thể lo chuyện khác rồi”- Hoàng Quỳnh nói với Phong Mỹ. -“Tôi biết, chúng ta bây giờ đang chạy nước rút. Nhưng phải đợi đến lúc thiếu gia tấn công Sắc bang tôi mới có thể khởi hành, hẳn là hắn đang quan sát hành động của chúng ta đấy”- Phong Mỹ trả lời. -“Ngay bây giờ”- Hoàng Đăng nói. -“Bây giờ?”- Phong Mỹ nhíu mày. Hoàng Đăng nhếch môi nhìn vào khoảng không gian trước mặt. -“Sợ gì mà không phải là bây giờ chứ?”.