Linh lực mất đi, công kích trên tay Nhan Tử Dạ cũng biến mất, năng lượng của hai thú nhân cấp S hai bên lập tức đánh úp tới. Nhan Tử Dạ lùi về sau, hai nguồn năng lượng lập tức công kích hai gã thú nhân, bọn họ lập tức né tránh. Dây leo lập tức quấn Nhan Tử Dạ thành bánh chưng, hai thú nhân cấp S kia tiến tới giữ chặt cậu. Bên kia, An Nhĩ Tư đang chiến đấu với hai thú nhân, nhìn thấy Nhan Tử Dạ bị bắt thì có một phút sững sờ, cũng vì thế mà bị hỏa cầu đánh trúng, tiếp đó cũng bị bắt giữ. Nhìn thấy hai người bị bắt, người áo đen cầm đầu liền cười ha hả: “Hai tên nhóc còn chưa đạt tới cấp S mà vọng tưởng có thể đối kháng à?” Nhan Tử Dạ giãy dụa một chút, nghiến răng nghiến lợi nói: “Các người bắt tụi tôi làm gì?” Thú nhân cầm đầu nhìn chằm chằm Nhan Tử Dạ nói: “Tao muốn một thứ trên người mày, nó rất quan trọng với Nhan gia. Tao khuyên mày ngoan ngoãn giao ra đi, nếu không hai đứa mày đừng nghĩ tới chuyện an toàn rời đi.” “Tôi không biết ông nói gì, trên người tôi không có thứ các ông muốn tìm.” Nhan Tử Dạ lạnh lùng nói. “Mày đã không chịu ngoan ngoãn giao nộp thì tụi tao chỉ có thể mạnh bạo thôi. Tụi mày lục xét người nó cho tao.” Người cầm đầu ra lệnh cho hai thú nhân đang áp chế Nhan Tử Dạ, hai người nọ lập tức vươn tay muốn kiểm tra. “Dừng tay lại, nếu dám đụng vào em ấy thì bọn mày sẽ lập tức biến mất khỏi thế giới này.” An Nhĩ Tư ở bên cạnh thấy vậy thì lập tức quát lớn. “Ha ha, bọn mày hiện giờ đã là chim trong lồng mà còn muốn uy hiếp tụi tao à? Tao thấy bọn mày chưa nhìn rõ tình huống hiện giờ đi.” Người nọ đi tới trước mặt An Nhĩ Tư, từ trên cao nhìn xuống: “Đáng tiếc, nếu đêm nay mày không ở cùng một chỗ với nó thì mày đã sống lâu hơn một chút rồi.” Hai thú nhân áp chế Nhan Tử Dạ đưa tay xuống phần eo cậu, ngay lúc bọn họ sắp chạm vào quần áo Nhan Tử Dạ thì trên người cậu phát ra một đạo hồng quang mãnh liệt, bàn tay của bọn họ lập tức bị phỏng rộp, cả người bị bắn ngược ra ngoài. “Ầm…” Dây leo đang trói Nhan Tử Dạ bùng cháy, không tới hai giây đã cháy rụi thành tro tàn. Sau đó Nhan Tử Dạ thuấn di tới trước mặt một thú nhân, trong tay nháy mắt ngưng tụ lưỡi kiếm lửa chém về phía ngực gã, thú nhân nọ hét thảm một tiếng. Quần áo của người nọ bị cháy rụi, lộ ra miệng vết thương thật dài đang trào máu tươi trên ngực. “Thực ngại quá, tôi miễn dịch với mùi hương của dây leo.” Nhan Tử Dạ cười nhạt nhìn ba gã thú nhân bị thương. Gã thú nhân cầm đầu bên kia phản ứng rất nhanh, bất quá lại không nhanh bằng An Nhĩ Tư, khoảng cách của gã với An Nhĩ Tư không tới một mét. An Nhĩ Tư trong nháy mắt giãy khỏi kiềm chế của hai gã thú nhân, cấp tốc di động ra phía sau gã cầm đầu. Người nọ xoay người lại tung ra đòn công kích nhưng bị An Nhĩ Tư hóa giải, chỉ qua hai chiêu, gã đã bị An Nhĩ Tư bóp cổ. “Đứng im không được nhúc nhích.” An Nhĩ Tư vừa bóp chặt cổ gã cầm đầu vừa nói với năm thú nhân còn lại. Trong số năm bọn họ, ba người bị Nhan Tử Dạ đả thương, hai người còn lại thì không có việc gì, bất quá thấy người cầm đầu bị bắt, tất cả đều không có động tác. “Đừng để ý tới tao, mau bắt bọn nó… a….” Gã còn chưa nói xong đã bị An Nhĩ Tư đấm một quyền vào bụng, lúc đối phương vì đau đớn mà khom người, An Nhĩ Tư dùng một tay kéo gã lên, nheo nheo mắt, tiếp đó cùng giọng điệu phi thường ôn nhu nói: “Đừng tưởng tôi không dám giết ông, chỉ cần tôi muốn, giây tiếp theo ông sẽ chết.” “Khụ khụ… mày… mày là thú nhân cấp S…” Thú nhân cầm đầu thực khẳng định nói, tuy vừa nãy gã quả thực có chút sơ ý, thế nhưng trong quá trình giao thủ, gã rõ ràng cảm giác được áp lực. Một thú nhân ngụy S cơ bản không thể chế phục gã, thế nên chỉ có một đáp án mà thôi, chính là An Nhĩ Tư là thú nhân cấp S, hơn nữa ít nhất cũng là trung cấp. Năm gã thú nhân kia nghe người cầm đầu nói An Nhĩ Tư là thú nhân cấp S thì đều lộ ra biểu tình kinh ngạc, còn trẻ như vậy mà đã đạt tới cấp S? Ba gã thú nhân bị thương lập tức dùng ánh mắt kiêng kị nhìn Nhan Tử Dạ đứng bên cạnh An Nhĩ Tư, theo uy lực công kích của Nhan Tử Dạ vừa nãy, sức chiến đấu của cậu ta tựa hồ cũng không phải ngụy S. Nói cách khác, hai người này đều là thú nhân cấp S, chẳng qua vừa nãy không tung hết sức muốn gạt bọn họ mà thôi. “Thế nào, tình thế thay đổi, không ngờ lại rơi vào tay tụi tôi đi? A Phổ Lý.” Nhan Tử Dạ cười tủm tỉm nói với gã đầu lĩnh bị An Nhĩ Tư bóp cổ. Thú nhân nọ nghe Nhan Tử Dạ nói ra tên mình thì lập tức trợn mắt. Nhan Tử Dạ đưa tay xé lớp mặt nạ bảo hộ của gã: “Ông không cần kinh ngạc như vậy, tôi đã sớm biết Nhan gia phái ông tới đối phó tôi. Sở dĩ tôi tới đây vì nơi này là nơi hoang vu dã ngoại, cho dù giết hết đám các người thì cũng chẳng ai biết là tôi làm.” “Làm sao mày biết được?” A Phổ Lý trừng mắt, kế hoạch của gã chu toàn như vậy, Nhan Tử Dạ làm sao biết được. Hay là, có người bán đứng gã? “Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, ông đã làm thì nên chuẩn bị tinh thần bị phát hiện.” Nhan Tử Dạ vừa nói xong thì cảm giác sau lưng có tập kích, cậu xoay người, lưỡi kiếm trong tay biến đổi, vô số bông tuyết màu lam đỏ tung bay. Theo một tiếng ‘nổ’ của Nhan Tử Dạ, toàn bộ bông tuyết nổ mạnh, năm gã thú nhân nọ lùi về sau, ngay sau đó, không đợi khói bụi tản đi, một luồng ngân quang đã bao phủ bọn họ. Tiếp đó bọn họ nhìn thấy phía sau Nhan Tử Dạ xuất hiện vài thú nhân xông tới công kích bọn họ, hai bên bắt đầu đánh nhau. Trong mắt Nhan Tử Dạ, sau khi bị dị năng tinh thần của An Nhĩ Tư công kích, năm thú nhân kia bắt đầu phát dị năng tấn công lung tung trong không kích. Năm thú nhân cấp S này cư nhiên không thể chống lại dị năng của An Nhĩ Tư, giá trị tinh thần cùng sức chiến đấu của anh rốt cuộc đã đạt tới cấp bậc nào a? Thấy Nhan Tử Dạ dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn mình, An Nhĩ Tư nhịn không được mỉm cười, bất quá tai anh đột nhiên giật giật một chút, hô lớn: “Nếu đã tới rồi thì không cần trốn tránh, xuất hiện đi.” Theo lời An Nhĩ Tư, trong bụi cỏ bên phải cư nhiên có ba thú nhân nhảy ra. Ba người này ăn mặc khá bình thường, không hề ngụy trang, Nhan Tử Dạ nhìn thấy người cầm đầu thì có chút kinh ngạc. “Nhan quản gia?” Nhan quản gia dẫn theo hai thú nhân đi tới trước mặt Nhan Tử Dạ, cúi đầu khom lưng một góc bốn mươi lăm độ, giọng điệu cung kính nói: “Nhị thiếu gia, đã lâu không gặp.” Nhìn bộ dáng cung kính của Nhan quản gia, khóe miệng Nhan Tử Dạ cong lên thành một mạt cười lạnh: “A, trong mắt ông chỉ sợ nhị thiếu gia tôi đây còn không bằng một ngón tay của Nhan An Húc đi. Ông không cần giả mù sa mưa trước mặt tôi, tôi biết là Nhan Tôn bảo ông tới giết tôi, thuận tiện mang công pháp tu luyện của Nhan gia về.” “Nếu thiếu gia đã biết thì tôi cũng không quanh co. Đúng vậy, gia chủ quả thực đã phân phó tôi tới lấy đồ trên người thiếu gia, nên xin thiếu gia hãy giao ra, tôi không muốn làm ra chuyện bất kính với cậu.” Biểu tình Nhan quản gia vẫn cung kính như cũ, bất quá giọng điệu đã trở nên lạnh lùng. “Ha ha, kia thực có lỗi, thứ đó sớm đã bị tôi hủy rồi, ông phí công chuyến này rồi a.” Kỳ thật cả Nhan gia chỉ có mỗi Nhan quản gia đối xử tốt với nguyên chủ, vì thế cậu ta vẫn thực biết ơn. Chỉ là hiện giờ phải đối đầu, Nhan Tử Dạ không khỏi cảm thán. Cho dù đối tốt thì sao, Nhan quản gia là thủ hạ của Nhan Tôn, hết thảy chỉ là ngoài mặt mà thôi. Nghe Nhan Tử Dạ nói thứ đó đã bị hủy, Nhan quản gia sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng: “Nếu thiếu gia đã hủy thứ đó thì tôi chỉ có thể mạo phạm.” Nhan quản gia vung tay, hai thú nhân phía sau lập tức tấn công Nhan Tử Dạ. Nhan quản gia đã nhận lệnh, bất luận có lấy được đồ hay không, nhất định phải giết Nhan Tử Dạ. Mặc dù có vài phần tin tưởng, bất quá Nhan quản gia vẫn quyết định sau khi giết Nhan Tử Dạ phải kiểm tra một chút. Hai thú nhân mà Nhan quản gia mang tới cư nhiên đều là cấp S trung cấp, tuy sức chiến đầu của Nhan Tử Dạ hiện giờ có thể liều mạng đối kháng với thú nhân cấp S, thế nhưng chỉ giới hạn là cấp S sơ cấp mà thôi, cậu căn bản không phải đối thủ của hai thú nhân cấp S trung cấp kia. Chỉ thoáng chốc, Nhan Tử Dạ đã bị vây vào thế yếu. An Nhĩ Tư thấy Nhan Tử Dạ gặp nguy hiểm thì lập tức bắn một đạo ngân quang vào cơ thể A Phổ Lý, sau khi xác định A Phổ Lý đã ngất xỉu thì lập tức xông tới trợ giúp Nhan Tử Dạ. Có An Nhĩ Tư gia nhập, Nhan Tử Dạ thoải mái hơn một chút. Sức chiến đấu của An Nhĩ Tư rõ ràng mạnh hơn hai thú nhân cấp S trung cấp kia, lưỡi dao bạc vung lên đả thương một gã thú nhân. Tiếp sau đó anh di động tới trước mặt Nhan Tử Dạ, bàn tay nhắm vào thú nhân đang chiến đấu với cậu, năng lượng bạc phóng xuất nổ bay người nọ. Hết thảy chỉ xảy ra trong một khoảnh khắc, Nhan quản gia thấy hai thú nhân mình mang theo cư nhiên không địch lại An Nhĩ Tư thì lập tức tiến tới, hồng quang chợt lóe, bắt đầu đối chiến với An Nhĩ Tư. Cùng Nhan quản gia giao thủ, sau khi ngăn chặn một đòn hỏa công của đối phương, An Nhĩ Tư nhịn không được nhíu mi, thú nhân cấp S cao cấp? Ai có thể ngờ được vị quản gia của Nhan gia cư nhiên lại là thú nhân cấp S cao cấp, đường đường là cấp S cao cấp lại chạy tới nhà người ta làm hạ nhân, nếu không phải tự mình giao thủ, ngay cả An Nhĩ Tư cũng không tin tưởng. Sức chiến đấu của An Nhĩ Tư cùng Nhan quản gia tựa hồ không sai biệt, hai người đánh tới đánh lui, ngân quang cùng hồng quang không ngừng lóe sáng. Lúc thi đấu, mặc dù có trang bị thiết bị kiểm tra sức chiến đấu, bất quá bởi vì Nhan Tử Dạ che dấu nên chỉ tra được là ngụy S. Thế nhưng kỳ thực sức chiến đấu của cậu đã đạt tới tiêu chuẩn cấp S sơ cấp, thế nên mới dễ dàng chiến thắng Cổ Đức Luân. Chẳng qua đó là Nhan Tử Dạ dựa vào năng lực tu yêu, trên thực tế thì cậu vẫn là ngụy S mà thôi, hiện giờ phải đấu với hai thú nhân cao hơn mình một bậc, Nhan Tử Dạ chỉ hữu tâm vô lực. Một phút không cẩn thận, Nhan Tử Dạ liền bị năng lượng của một thú nhân đánh bay ra ngoài, tiếp đó lại bị lôi điện của người còn lại đánh trúng. Toàn thân Nhan Tử Dạ tê rần đau đớn, ngã bệch xuống đất. … Hoàn Chương 71.