Vì ngươi thay đổi thiên hạ
Chương 1 : Đào thoát
Hắn ngồi trên xe, co người lại, nhìn về phía con đường trước mặt tối lờ mờ vì trời chưa sáng, trong lòng hoang mang. Nắm trong tay tín vật, hắn có chút ngẩn ngơ không rõ. Hắn không biết được, thứ tiếp theo chờ đón hắn là thứ gì.
Mười ba năm cuộc đời, trong chớp mắt trôi qua đầu hắn.
Hắn tên Lý Lân, là Đại Tuyên triều hoàng tử, nhưng không phải là hoàng tử được sủng ái.
Hắn không biết mẹ ruột của mình là ai, nhưng hắn biết được, vị phi tần nuôi hắn không phải mẹ ruột của hắn. Này là cảm giác đi?
Thỉnh thoảng có những đêm yên tĩnh, hắn lại nhớ tới hình ảnh hắn một mình đứng ở giữa sân, nhìn thấy một người mà hắn cảm giác được là mẹ ruột của mình, xoay người bỏ lại hắn ở nơi đó. Một thời gian sau, có một thái giám đến dẫn hắn đi, gặp qua rất nhiều người, rồi cuối cùng liền tới gặp mặt vị phi tần đó, cũng bắt đầu cư trú tại cung điện đó. Tái sau đó, hắn không gặp người mà hắn có cảm giác là mẹ ruột của mình ở đâu nữa. Sống với Hiền phi một thời gian, ban đầu hắn còn nhớ rõ người này không phải mẹ ruột của mình, về sau thì vú nuôi, cung nữ, thái giám đều bảo hắn gọi người kia là mẫu phi, dần dà, hắn cũng thừa nhận người kia là mẫu phi, rồi cũng quên đi hình ảnh hồi nhỏ nọ.
Năm hắn 5 tuổi, thái gia gia của hắn mất. Năm hắn 7 tuổi, gia gia của hắn nhường ngôi cho phụ thân của hắn. Gia gia lúc đó trở thành Thọ hoàng, còn phụ thân của hắn thì thành hoàng đế. Hiền phi được tấn phong quý phi, còn một vị nữa họ Hà, được tấn phong làm Hà hoàng hậu.
Năm đó lễ tấn phong rất lớn, hắn vì thân phận của mình, cũng được đưa đi tham gia. Lễ nghi trong cung có bao nhiêu thứ, hắn nhớ không hết, cho nên để chuẩn bị cho ngày đó, hắn phải tập lễ nghi trước đó vài ngày, cho nên hắn nhớ rõ. Hắn lúc đó mới nhìn thấy được mình cũng có hai anh trai. Trước đó hắn hoàn toàn không biết mình có huynh đệ. Hắn đã nghĩ lại làm quen với hai người kia, nhưng hai người kia gặp hắn liền mặt lạnh nhìn hắn, còn nói hắn là con tiện chủng. Hắn không hiểu, nhưng hắn cảm nhận được ác ý, cho nên khi về cung, hắn tìm mẫu phi hỏi lại. Mẫu phi chỉ nói, hắn hiện tại là nhi tử của mẫu phi, không phải là tiện chủng.
Khi đó, hắn đã đủ tuổi, cho nên liền có lão sư tới dạy hắn học, cũng có thầy dạy võ tới dạy hắn một vài quyền chiêu. Chỉ là bọn họ chỉ dạy hắn được một thời gian, hắn đọc được chữ, hiểu được nghĩa, thì những người đó liền rời đi. Sau vài tháng, một hôm qua vài ngày không thấy lão sư tới, còn có mấy đoạn trong sách hắn đang chờ nghe giảng, hắn đã ngạc nhiên hỏi mẫu phi, mẫu phi suy nghĩ một lúc rồi nói, để người nghĩ cách.
Hôm sau, mẫu phi dẫn hắn đến gặp gia gia thỉnh an. Rồi mẫu phi nói với gia gia rằng hắn hiếu học. Gia gia nghe vậy liền hỏi hắn một vài câu. Hắn nhớ được cái gì xem được trong sách, nhất nhất nói ra. Hắn nhớ không nhiều lắm vì có những đoạn khó hiểu thực sự, hắn vừa xem vừa đoán, không hiểu, hắn liền nói ra cái hắn nghĩ, rồi hỏi gia gia, có phải là như vậy hay không.
Gia gia nghe xong liền giảng cho hắn, rồi bảo mẫu phi đưa hắn trở về. Ngày hôm sau, lại có lão sư tới dạy hắn đọc sách viết chữ luyện quyền cước.
Năm hắn 11 tuổi, hắn cảm nhận được phụ hoàng thay đổi. Trước đó người còn thỉnh thoảng tới nhìn hắn, lúc này liền không còn nhìn hắn. Có lần hắn đi thăm gia gia xong, phát hiện gia gia ho nhẹ, hắn đã nghĩ tìm người thăm bệnh, liền có người truyền lời phụ hoàng bảo không cần đi xem Thọ hoàng. Hắn đã kinh ngạc, nhưng năm đó lời của phụ hoàng là chiếu lệnh, nên hắn cũng không tới thăm gia gia.
Năm 12 tuổi, tình hình càng lúc càng tồi tệ. Hắn đã không còn đến gặp phụ hoàng, vì lần nào đến, phụ hoàng hỏi hắn vài câu xong cho hắn rời đi, hoàn toàn là hờ hững. Thậm chí có lần hắn vô tình ở ngoài vườn hoa đụng trúng một người, mà sau này hắn biết là anh trai hắn, liền bị mắng một trận.
Từ đó cho tới năm nay...
Hắn ôm chân, che giấu đi tiếng khóc nức nở.
Từ đó cho tới năm nay cũng chỉ qua nửa năm, hoàng cung thay đổi nhanh đến nỗi hắn nhận không ra. Hắn muốn gặp gia gia đều phải lén gặp, vì hoàng hậu cấm người trong cung đến thăm gia gia. Hắn đã cảm thấy kỳ lạ, đã chất vấn cung nhân, nhưng bọn họ không nói nửa lời, đang làm gì liền làm nấy, không ai dẫn hắn đi. Một lần hắn lén gặp, đem dược hoàn cho gia gia uống, khi đi ra, hắn bị người phát hiện.
Người này, sau này hắn liền nghe nói, là người của hoàng hậu.
Bị người phát hiện, hắn liền bị lôi đến chỗ hoàng hậu, rồi hắn bị người lột trần ra, đánh một trận. Hắn đau quá đã van xin tha thứ, nhưng vẫn là không thể. Hắn không nhớ rõ mình bị đánh bao lâu, hắn chỉ nhớ người cuối cùng hắn nhìn thấy là mẫu phi, sau đó hắn liền nhắm mắt, ngất đi. Khi tỉnh dậy, hắn thấy mình đã ở tại cung điện của mẫu phi.
Hắn sợ hoàng hậu, cũng không dám bén mảng tới cung điện của người kia. Hắn cũng sợ mà không đến gặp gia gia. Hắn nhớ được gia gia đang bệnh, nhưng hắn lúc đó vẫn đang dưỡng thương, không thể đi đâu được, cho nên không biết gia gia thế nào.
Những vết thương của trận đòn đó không được lên thuốc ngay, vì hoàng hậu không cho thái y đến xem cho hắn. Mẫu phi phải đi tìm người cầm đơn mua thuốc, mới mua được một đơn thuốc giảm đau cho hắn uống rồi nghỉ ngơi. Chính vì vậy, bây giờ trên người của hắn vẫn còn dấu vết của lần đó. Ở sau lưng, ở trên mông, đầy dấu vết roi vọt. Điều đó làm hắn không dám cho bất kỳ người nào nhìn thấy thân thể của mình, kể cả thị nữ bưng nước tắm. Người duy nhất có thể thấy là mẫu phi.
Rồi sau đó, phụ hoàng vì thiên tai mà trai giới cầu mưa. Trong ngày hôm đó, hắn đang ở chỗ lão sư theo học, liền nghe có người cấp báo, mẫu phi bị hoàng hậu đổ tội, tại chỗ đánh chết.
Hắn không dám tin. Hắn vội vàng bỏ chạy đến tìm mẫu phi. Trở về cung tìm từ trong ra ngoài, không thấy người ở đâu. Hắn quát hỏi cung nhân, quát bọn họ dẫn hắn đi nhìn mẫu phi thì thấy được, người được đặt ở trên cáng, phủ lên một tấm vải, lúc này máu tươi đã thấm ra bên ngoài.
Hắn chưa bao giờ thấy máu tươi lại chói mắt đến như vậy.
Hắn chạy tới ôm lấy người, muốn lắc tỉnh người dậy. Hắn gọi khản cả cổ cũng không thấy người mở mắt ra nhìn hắn. Hắn cứ ngồi ở đó, tuyệt vọng đến mức hắn đã nghĩ, hắn muốn cùng đi.
Liền lúc này có một thân tín của mẫu phi nói với hắn, hoàng hậu cho người tới đây bắt hắn. Bọn họ bảo hắn phải rời đi.
Nhưng hắn có thể đi đâu?
Hắn đối với tương lai mờ mịt, đối với hiện tại thất vọng, đối với người xung quanh là hoang mang cùng sợ hãi. Hắn phải đi đâu?
Người kia, cùng với một vài thị nữ nữa, liền khuyên hắn rời đi. Hắn không đi được, tay chân nhũn ra, cả người trì trệ. Hắn mệt vì khóc, cũng không nghĩ muốn đi. Rồi một viên thái giám đã bế hắn lên, đem hắn đến chỗ gia gia, tạm thời trốn ở nơi đó.
Gia gia lúc này đã thực yếu, cũng không còn hoạt bát nhanh nhẹn như xưa. Khi hắn tới, thấy gia gia đang nằm trên giường ho khan. Hắn gặp gia gia, đã ôm lấy người khóc một hồi. Gia gia thực yếu, lại không có thuốc thang, cho nên nửa đêm cứ ho suốt. Hắn không ngủ được, tỉnh dậy đắp chăn cho gia gia, rồi lại ngủ gật ở một bên. Hắn lo lắng nếu hắn ngủ, sẽ có chuyện nguy hại cho chính mình.
Nhưng rồi hắn cũng không ở đó được bao lâu. Nửa đêm, quả nhiên có người đến tìm hắn. Hắn lo sợ khiến cho gia gia gặp nạn, cho nên hắn liền trốn ở trong chăn, ngồi im một góc, nín thở, cố gắng che giấu chính mình. Gia gia nói vài lời đuổi bọn họ đi rồi mới gọi hắn ra, nhìn hắn thật lâu rồi mới nói với hắn một câu:
- Như có ngày thiên hạ đại loạn, nếu ngươi còn nhớ tới nơi này, ta hy vọng ngươi có thể bình loạn.
Gia gia liền giao cho hắn một miếng ngọc bội nhỏ, đeo lên cổ hắn. Hắn không hiểu lắm thế nào, nhưng vẫn là nhận lấy. Rồi gia gia bảo hắn, rời khỏi cung đi. Hắn không nghĩ đi, hắn đã nghĩ muốn giết hoàng hậu trả thù, gia gia liền mắng hắn ngu ngốc, tát hắn một cái, rồi bảo người đem hắn đưa ra khỏi cung.
Hắn bị đánh không quá đau, vì gia gia đã thực yếu, nhưng hắn thực không cam lòng.
Thay đổi thường phục, đem theo tín vật của gia gia, đem theo một số tiền, hắn cùng thân tín, cùng nhũ mẫu của hắn, ngồi trên một chiếc xe ngựa không quá xa hoa, rời xa hoàng cung, đi thẳng về phía Nam. Ở nơi đó, nghe nói có người của gia gia sẽ nhận ra được tín vật của gia gia, sẽ bảo vệ hắn.
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
10 chương
43 chương
40 chương
1204 chương