Cửu Chuyển Hồi Hồn đan là cái khái niệm gì? Ý nghĩa như tên, chính là cho dù là hồn phách đã rời thân thể thì đan dược này vẫn có thể cứu trở về, loại đan dược cực phẩm này chỉ có nhân tài cực phẩm luyện đan sư với tu vi cao thâm mới có thể luyện ra được, người như thế ở trong tinh tế không quá năm người, hơn nữa mỗi người nếu không phải thân ở địa vị cao thì cũng là bá chủ một phương. Muốn bọn họ mở lò luyện đan, quả thực còn khó hơn lên trời. Ngay cả lam đoàn thân là Tiên tộc cũng là lần đầu tiên nhìn thấy loại hàng thật này. Mà em gái trước mắt này không chỉ có, mà còn có đầy một lọ.
"Cái Hồi Hồn đan gì gì này hữu dụng không?" Diêu Tư có chút vội, "Rốt cuộc có thể cứu hay không?"
"Có thể cứu, quá có thể cứu." Loại vết thương nhỏ như đan điền bị hao tổn này, dù mười cái đi nữa cũng cứu về được a.
Diêu Tư lập tức đổ ra một viên, đút Trảm Tử Trần ăn vào. Quả nhiên không đến một lát, miệng vết thương trên người hắn lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà khép lại, trên ngực có một luồng sáng màu trắng sáng lên, dường như có cái gì đang hội tụ. Mười phút sau, hắn đã có thể đứng lên, có thể chạy cũng có thể nhảy, ăn uống ngon lành. Nếu không phải trên người còn dính vết máu thì hoàn toàn không giống người đã từng bị thương.
"Đa tạ ân cứu mạng của Diêu tiền bối, còn có...... Vị tiền bối này." Trảm Tử Trần trước tiên liền hướng về phía các cô mà khom lưng bái tạ, thái độ phải nói là vô cùng thành kính.
"Không cần khách khí." Diêu Tư nhẹ nhàng thở ra, "Không có việc gì thì tốt rồi! Về sau đừng không có tâm nhãn như vậy, đánh không lại thì chạy biết không?"
"Vâng, tiền bối!" Vẻ mặt hắn nghiêm túc cao giọng trả lời.
Diêu Tư vừa lòng gật đầu, xem như trẻ nhỏ dễ dạy.
"Ha hả. . . Ta nói này em gái a." Lam đoàn lượn lại đây, thái độ thay đổi, mang theo chút cẩn thận lấy lòng nói, "Em cùng tứ phương Thiên Đế rất quen thuộc sao?"
"Tứ phương Thiên Đế? Đó là ai?"
"Không quen biết?" Lam đoàn sửng sốt, này không đúng a, "Vậy em còn nhận thức người nào trong Tiên tộc không?"
Diêu Tư nghĩ nghĩ, "Ta chỉ biết một người kêu là Lệ Việt." Nghiêm túc mà nói thì là Diêm Hiên nhận thức.
"Lệ...... Lệ Việt Tiên Tôn!" Chân hắn có chút nhũn ra, đây là nhân vật so với tứ phương Thiên Đế còn trâu bò hơn, nhất thời quả tim có chút run lên, "Em gái à, em còn thiếu vật trang sức chân không? Là cái loại đã phi thăng ấy." Đây khẳng định là cái đùi cực bự, trước ôm rồi nói sau.
"......" Diêu Tư còn chưa có trả lời, đột nhiên trên người hắn vang lên tiếng tích tích quen thuộc, đã hết giờ rèn luyện. Sắc mặt lam đoàn trắng nhợt, bắt lấy cô lớn tiếng nói.
"Em gái, vừa rồi chơi mạt chược thiếu nợ ta sẽ trả lại gấp đôi, không! Gấp mười lần, chúng ta làm bằng hữu, ta kêu Lam. . . ."
Hắn còn chưa nói xong, người đã vèo một cái biến mất.
"......" Ách...... Hắn rốt cuộc kêu Lam gì?
------
Trảm Tử Trần nói hắn vốn là tính toán đi một nơi gọi là Dịch Vân bí cảnh tìm kiếm cơ duyên, tăng lên tu vi, lại xui xẻo gặp tên ma tu kia. Hắn nói cái bí cảnh kia là một địa giới độc lập nằm ở ngoài thế giới, cửa vào trăm năm mới mở một lần, nơi đó thập phần nguy hiểm, có các loại yêu thú cùng linh thực, nhưng nguy hiểm đi cùng với kỳ ngộ. Có người dựa vào cơ duyên mà tu vi tăng mạnh nhờ đó phi thăng, cũng có người không thể trở về. Hắn bởi vì chuyện của Thập Phương phái, cho nên mới muốn đi vào thử thời vận.
Diêu Tư đối với cái gọi là bí cảnh này cũng có chút hứng thú, trải qua lần khen thưởng hố cha lần này, cô phát hiện ý thức của mình thực sự so với dĩ vãng linh hoạt hơn nhiều, tinh thần lực có thể trực tiếp ngoại phóng ra ngoài cơ thể, thậm chí còn có xu thế ngưng tụ thành thực thể, hiện tại còn thiếu chính là diễn luyện thực chiến.
Cho nên cô làm một quyết định quan trọng, leo cây!
Ném lại bốn con hàng nào đó đi theo Trảm Tử Trần đến cái bí cảnh kia. Rốt cuộc bốn con hàng kia tới hoàn toàn là để quấy rối, có bọn họ ở bên, không chừng cũng không thể an tâm rèn luyện, cũng may ma tu lần này xuất động là đi một cửa ra khác, căn bản không có gặp bốn tên canh giữ cửa động. Đây quả thực chính là thời cơ tốt nhất để một mình bay đi.
Cô cùng Trảm Tử Trần thương lượng, trực tiếp cưỡi hạc đi đến cửa vào của bí cảnh.
Đường xá cũng không xa, các cô bay không tới nửa giờ liền đến một chỗ đất bằng, từ rất xa đã nhìn thấy thực nhiều người, có nam có nữ. Có tốp năm tốp ba tụ lại một đống, cũng có đơn độc một người, thậm chí còn có một vài người toàn thân hắc y, đem chính mình bọc thành cái bánh chưng, cả người tản ra hơi thở băng lãnh.
"Những người đó là ma tu." Trảm Tử Trần mở miệng giải thích.
Diêu Tư sửng sốt, "Vậy vì cái gì. . . " Không có đánh nhau? Trong truyện không phải là chính tà vốn không đội trời chung sao?
"Nơi này là cửa vào bí cảnh, tạm thời sẽ không!" Trảm Tử Trần giải thích, "Để tránh bỏ qua thời cơ nhập cảnh, chờ tới bên trong rồi. . . ."
Hắn không có nói tiếp, nhưng ngẫm lại cũng biết, đi vào bên trong chính là thời cơ đánh lộn.
Bọn họ vừa rơi xuống đất không đến mười phút, đột nhiên không trung chợt sáng lên, một cái cửa vào hình tròn xuất hiện, có chút quen mắt, vừa nhìn lại chỉ thấy ở giữa cửa chậm rãi xuất hiện một tầng chất lỏng màu bạc giống như gợn nước, từng vòng từng vòng loan ra.
Đây là. . . . Cổng tinh tế! Thì ra cái gọi là bí cảnh, là ở một tinh cầu khác sao?
Bí cảnh mở ra, mau!" Cũng không biết là ai nói một tiếng, trong lúc nhất thời người ở đây sôi nổi ngự kiếm ngự kiếm, cưỡi mây cưỡi mây bay đi, người sau tiếp người trước bay vào bên trong cửa.
"Tư tiền bối?" Trảm Tử Trần quay đầu lại nhìn về phía cô.
Diêu Tư do dự một chút, tuy rằng không biết cổng này thông đến tinh cầu nào, nhưng nhìn những người đã sớm chờ ở nơi này, phỏng chừng cũng là trong tinh vực của Tiên tộc mà thôi, trước đi vào nhìn kỹ rồi nói. Trước tiên gửi cho cháu trai lớn một tin nhắn, nói cho bọn họ quyết định của mình. Mới cùng hắn đi vào.
Cảnh trí trước mắt vừa đổi, vốn là thảo nguyên rộng lớn đã biến thành một mảnh rừng rậm. Cô vốn tưởng rằng sau khi tiến vào sẽ đánh hội đồng cũng không xảy ra, mọi người đã bay đi tứ tán, đặc biệt là những ma tu đó, cơ hồ là không dừng lại hướng về các phương hướng khác nhau điên cuồng bay đi, xem ra bọn họ cũng hiểu không thể dừng lại, dù sao lạc lại phía sau sẽ bị đánh a!
Hiện trường chỉ còn lại rải rác vài cá nhân.
Trong khoảnh khắc Diêu Tư bước vào cổng tinh tế, trên quang não liền thu được một cái thông tin nhắc nhở.
【 Mạng du lịch vũ trụ thông báo ngài, ngài đã đến Quang Vệ bốn, chúc ngài du lịch vui vẻ!】
Quang Vệ bốn? Vệ tinh thứ tư của Quang Ảnh tinh? Quả nhiên di chuyển không được bao xa.
╮(╯﹏╰ ) ╭
"Tiền bối, chúng ta đi phương hướng nào?" Trảm Tử Trần hỏi.
Diêu Tư vừa định mở ra bản đồ, lại nhìn thấy trên hướng dẫn xuất hiện bốn chữ to Hạn chế bản đồ. Vậy mà có hạn chế, xem ra vệ tinh này cấp bậc không thấp a. Cô click mở cưỡi hạc, quả nhiên phía trên bắn ra một nhắc nhở sai: Bản đồ của ngài quản chế hàng không, tiên hạc không thể tới!
Được rồi, cô ngay cả phương tiện giao thông cũng không có.
Thật sự không có biện pháp, cô chỉ có thể để Trảm Tử trần tùy tiện tìm một cái phương hướng.
"Đúng rồi, cậu nói yêu thú ngũ giai rốt cuộc ở nơi nào?" Cô kéo kéo tay áo Trảm Tử Trần hỏi, yêu thú cấp năm trở lên mới có thần thức, thích hợp rèn luyện tinh thần lực nhất, cô tới nơi này cũng là vì cái này.
"Tiền bối không cần lo lắng, hiện tại còn đang ở khu vực ngoài rìa của bí cảnh." Trảm Tử Trần giải thích, "Yêu thú cao giai đều ở trung tâm bí cảnh, tạm thời không thể gặp được. . . ."
Rống ~~~~~~
Hắn còn chưa nói xong, đột nhiên một tiếng rống vang lên, một mảng lớn cây cối ngã xuống, chim bay tán loạn, từng đám bay ra rừng cây, không tới một lát từ nơi xa xuất hiện bóng dáng cao lớn của một yêu thú, đang tới gần bên này.
"Âm thanh này. . . Là ngũ giai Thôn Vân thú!" Trảm Tử Trần cả kinh, buột miệng thốt ra. Sao có thể xuất hiện nhanh như vậy?
"Ngũ giai!" Ánh mắt Diêu Tư sáng lên.
Trảm Tử Trần có chút lo lắng, "Tiền bối, yêu thú ngũ giai tương đương với tu sĩ Kim Đan, Thôn Vân thú sức lực vô cùng lớn, hơn nữa da thú đao thương bất nhập, thập phần khó đối phó."
"Yên tâm đi, giao cho ta!" Còn không phải là một con tiểu quái thú sao, Diêu Tư vỗ ngực, cả người đều hừng hực ý chí chiến đấu, "Ổn thôi!"
Hít sâu một hơi, hưng phấn điều động tinh thần lực, thật là nghĩ cái gì thì cái đó tới, thật sự là cơ hội rèn luyện tốt a. Cô gắt gao nhìn chằm chằm bóng đen ở phía xa., cho đến khi nó càng ngày càng gần, càng lúc càng lớn, sau đó. . . .
Biến thành hai con!
Tiếp theo giống như là tách ra, hai con biến thành ba, ba biến thành một đám. . . .
Một lát chỉ thấy ở đường chân trời ầm ầm chạy tới một đoàn bóng đen, tiếng ầm ầm ầm nhất thời vang vọng bốn phía, cả mặt đất cũng bắt đầu chấn động.
Đây là...... Tình huống như thế nào? Nói tốt một con đâu!
(⊙_⊙)
"Là đàn Thôn Vân thú!" Sắc mặt Trảm Tử Trần trắng nhợt, mang chút do dự quay đầu nhìn cô một cái, "Tiền bối...... Muốn đánh sao?"
"Đánh...... Cái rắm a!" Diêu Tư một giây đồng hồ do dự cũng không, túm người bên cạnh lên, "Chạy a!"
Đây không phải đánh lộn, mà là quần ẩu a! Yêu thú nơi này cũng quá không hữu hảo, vậy mà vừa ra tay chính là đàn đánh!
Diêu Tư lôi kéo một người chạy như điên, âm thanh phía sau càng ngày càng gần, một trận ầm ầm ầm, cảm giác mặt đất cũng sắp bị nhấc lên. Đáy lòng cô căng thẳng, sớm biết thế đã không làm loạn, cứ thế này không bị cắn chết cũng sẽ bị dẫm chết.
Mắt thấy sẽ bị đuổi kịp.
"Tiền bối, chúng ta vì sao không ngự kiếm?" Trảm Tử Trần sâu kín hỏi một câu.
"......" Dưới chân Diêu Tư chợt dừng, thiếu chút nữa đụng đầu vào trên cây, đệch! Hoàn toàn đã quên bên cạnh có phi công.
"Ngự kiếm ngự kiếm! Nhanh ngự!"
Trảm Tử Trần cũng không có chần chờ, trực tiếp gọi ra phi kiếm, mang theo cô bay lên. Cơ hồ là đồng thời, mảnh rừng rậm dưới chân bọn họ đã bị dẫm thành đất bằng, lúc này cô mới thấy rõ bộ dáng yêu thú.
Cả người đen nhánh, có chút giống trâu, lại mọc ra bốn cái sừng thật dài, theo thứ tự xếp thành hàng từ đầu đến lưng, trên bốn chân còn châm lên bốn ngọn lửa.
Hơn nữa hình thể thật lớn, tựa như một đoàn xe tăng, nghiền nát rừng rậm.
"Thôn Vân thú từ trước đến nay không hề kết đàn kết đội hành động. . . " Trảm Tử Trần có chút nghi hoặc nhìn nhìn phương hướng đàn thú chạy tới, "Cũng không biết là đã xảy ra cái gì?"
"Quản nó làm gì!" Diêu Tư không quan tâm cái này, quan tâm chính là thật vất vả mới có cơ hội rèn luyện, đảo mắt liền chạy trốn mất dạng, một con cũng. . . .
"Di? Ở đó còn có một con lạc đàn!"
Cô chỉ về phía sau, quả nhiên ở rất xa, một cái bóng dáng màu đen đang tới gần bên này, chỉ là so với một đám trước nhỏ hơn một vòng, cũng khó trách bị rớt lại.
Thịt nó!
"Đi, nhặt của hời đi!" Diêu Tư hưng phấn vỗ người bên cạnh, hướng bên kia bay qua.
*********************truyện chỉ được đăng tải tại wattpad-nhatthebinhan
ヾ(≧▽≦*)o 2 chương nhé cả nhà!!!
Hết chương 92.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
10 chương
87 chương
11 chương
74 chương
85 chương
12 chương
45 chương
29 chương