Lam đoàn nói không sai, đứa nhỏ xui xẻo Trảm Tử Trần này căn bản không đánh lại ma tu, chỉ trong chốc lát, trên người hắn khắp nơi đều là vết thương, lại mạnh mẽ dùng thanh kiếm chống đỡ.
"Tuy rằng chỉ là Kim Đan kỳ, nhưng dùng để làm thức ăn cho Phệ hồn cờ của ta cũng dư dả." Tay ma tu vừa chuyển, trong lúc nhất thời muôn vàn linh kiếm lại hướng về Trảm Tử Trần mà công kích.
Trảm Tử Trần nắm chặt thanh kiếm trong tay, ra sức ngăn cản, nhưng vẫn có không ít kiếm đâm thẳng vào thân thể hắn, vết máu đỏ tươi ướt sũng áo dài của hắn, thoạt nhìn rất ghê người.
"Chậc chậc chậc, tên Kim Đan này thoạt nhìn là kiếm tu a. Theo lý thuyết dù đánh không lại nhưng chạy trốn cũng không thành vấn đề." Lam đoàn có chút nghi hoặc nỉ non, "Hắn làm gì lại ở chỗ này liều chết đây?"
Diêu Tư sửng sốt, nghiêm túc nhìn về phía hình ảnh.
Lại nghe được Trảm Tử Trần lớn tiếng chất vấn nói, "Trên lá cờ của ngươi có hơi thở của tiền bối, ma đầu, ngươi đem Tư tiền bối đi đâu?"
. . . . . .
Đệch! Đứa nhỏ xui xẻo không có tâm nhãn này, thì ra là vì cô sao?
"Tiền bối gì?" Ma tu cười lạnh một tiếng, "Bản tôn giết người rất nhiều, nào biết ngươi nói ai? Bất quá nửa canh giờ trước, Phệ hồn cờ của bản tôn đúng là thu được một nữ nhân kỳ quái không có linh khí!"
Sắc mặt Trảm Tử Trần nháy mắt trắng bệch, nhất thời tràn đầy tức giận, kiếm trong tay căng chặt, lập tức hóa ra muôn vàn linh kiếm, "Ta phải giết ngươi, vì Tư tiền bối trả thù!" Hai người lại lần nữa đánh thành một đoàn, Diêu Tư càng xem càng kinh hãi.
"Lam đoàn, ngươi là Tiên tộc, có biện pháp nào để cứu hắn không?" Cô nhớ tới những thứ không còn ý thức bay bốn phía, "Hắn là dân bản xứ, nếu bị thua tiến vào nơi này sẽ bị cờ đồng hóa."
"Không có biện pháp!" Lam đoàn buông tay, thanh âm không có một chút dao động, "Hắn chỉ có thể tự nhận xui xẻo, tuy rằng ma tu kia cũng chỉ là con chim ngốc, nhưng chúng ta cũng ra không được a. Không phải anh trai không giúp em a, thật sự là không có biện pháp!" Hắn vẻ mặt thấm thía nói.
"Phải nha phải nha! Em gái, cho dù chúng ta có thể đi ra ngoài, cũng phải chờ dùng hết tinh tệ rồi hãy đi nha."
"Đúng vậy, thật vất vả mới tìm được khen thưởng, không rèn luyện chút ý thức sao được!"
"Một cái dân bản địa thôi, em cứu hắn làm gì?"
Dân bản địa. . . . .
Dân bản địa thì làm sao? Cho dù chỉ là người thuộc nền văn minh cấp thấp đi nữa, đó cũng là người bạn mà cô tán thành, sao lại không thể cứu!
"Thật sự không có biện pháp?"
Tam đoàn đồng loạt đáp: "Không có!"
Diêu Tư khẽ cắn môi, hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, "Vậy thật đáng tiếc, ta còn nghĩ nếu có biện pháp, vừa rồi chơi mạt chược các người thua tinh tệ của ta có thể giảm bớt. . . ."
"Ta có biện pháp có thể thử xem!" Cô còn chưa dứt lời, lam đoàn lập tức sửa miệng, nghiêm trang nói, "Bảo đảm an toàn hiệu suất cao không thống khổ, em gái nói đi, em muốn giúp như thế nào?"
"Đệch, kỹ nữ tâm cơ!" Chậm một bước lục đoàn mắng một câu, "Em gái, đừng nghe hắn, ta cũng có biện pháp. . . ."
"Ta ta ta. . . . Biện pháp của ta tốt nhất!" Bạch đoàn cũng chen vào.
Một chút cũng không thèm để ý lời nói dõng dạc lúc nãy, mỗi người đều chen lên phía trước.
Tích tích tích! Đột nhiên trên đầu bạch đoàn cùng lục đoàn đồng thời vang lên một trận tiếng điện tử.
Hai luồng sắc mặt biến đổi, lập tức càng thêm kích động. . . .
"Trong không gian của ta có lá bùa, có thể dùng tới, tinh tệ còn nợ cho chúng ta chiết. . . ."
"Ta cũng có đan dược có thể cứu mạng. . . ."
Bọn họ còn chưa nói xong, vèo vèo hai tiếng, hai cục sương đột nhiên biến mất.
"Sao lại thế này?" Diêu Tư hoảng sợ.
"Bọn họ đã hết thời gian rèn luyện, được truyền về thân thể, đưa ra Quang Ảnh tinh."
"Vậy ngươi thì thế nào?"
"Ta là Tiên tộc, có ưu đãi trong chủng tộc a!" Vẻ mặt lam đoàn kiêu ngạo đáp, tiếp theo chà xát tay có chút do dự hỏi, "Cái đó em gái à, vừa rồi thua tinh tệ thật sự có thể giảm bớt một chút sao?"
"Ngươi trước tiên nói cho ta biết làm thế nào đi ra ngoài?" Sớm biết rằng Tiên tộc đều tham tiền như vậy, cô liền dùng tinh tệ đập. Chị có rất nhiều tiền!
"Cái này đơn giản." Hắn vui vẻ nói, "Không gian này tuy có thể phệ hồn, nhưng đối với chúng ta mà nói, chỉ là một cái không gian khen thưởng mà thôi. Chỉ cần chủ động từ bỏ khen thưởng trước khi kết thúc, là có thể đi ra ngoài."
"Đơn giản như vậy?"
"Đương nhiên còn cần một cái đạo cụ nhỏ." Hắn cười ha hả, "Khi kết thúc đi ra ngoài thì vị trí là tùy cơ, nếu lúc đó cách nơi này quá xa, cũng không thể cứu được bằng hữu của em. Bất quá trong thần thức của ta có khắc một định vị phù, có thể trực tiếp định vị vị trí đi ra ngoài. Định vị phù này chỉ dùng một lần, cũng chỉ một lá. Ta có thể giảm giá bán cho em. Hơn nữa tu sĩ phi thăng có tu vi áp chế đối với dân bản địa, ta thuận tay giúp em thu thập tên ma tu kia. Coi như phục vụ thêm, em cảm thấy thế nào?"
"Nợ của ngươi, giảm ba phần!"
"Thành giao!"
Lam đoàn lập tức xoay một vòng, đến gần hình ảnh trên không, cũng không biết làm cái gì, đột nhiên toàn thân càng lúc càng sáng, đến nỗi sắp mù mắt người nhìn, hắn nói một câu, "Ta từ bỏ khen thưởng." Sau đó vội vàng chuyển hướng về phía cô, "Em gái, mau!"
Diêu Tư phản ứng lại, lập tức tiếp một câu, "Ta từ bỏ khen thưởng."
Nói xong, ánh sáng xanh trên người lam đoàn nhất thời bao phủ tới trên người cô, chỉ cảm thấy toàn thân chợt nhẹ, ngay sau đó nặng đi, bên tai truyền đến vài tiếng vèo vèo, cảnh trí xung quanh vừa chuyển, hai người đã xuất hiện ở một rừng cây.
Cách đó không xa, ma tu kia đang tung ra Phệ hồn cờ, ném thẳng về phía Trảm Tử Trần trên mặt đất đã không cách nào nhúc nhích.
"Lam đoàn!" Diêu Tư cả kinh.
Người bên cạnh đã động thủ, chỉ vung tay lên, lập tức một trận cuồng phong từ đất nổi lên, trực tiếp đem Phệ hồn cờ kia thổi bay đi. Một luồng uy áp nhất thời bao phủ ra ngoài, không khác biệt lắm so với huyết mạch áp chế của Huyết tộc. Diêu Tư hoàn toàn không cảm giác được có gì dị thường, nhưng ma tu bên kia đã trực tiếp quỳ xuống. Toàn thân dường như bị cái gì đè ép, cả người đều bị nhấn trực tiếp vào trong đất.
"Ngươi. . . . Ngươi là người phương nào?" Ma tu kia muốn ngẩng đầu lên, lại dường như hoàn toàn không thể phản kháng, một chút cũng không thể động đậy, trong lúc nhất thời mặt đầy hoảng sợ.
Lam đoàn cùng cô ra tới tiến lên một bước, trở lại thân thể của hắn, một thân trường sam màu lam không gió tự bay, vẻ mặt chính khí tiên phong đạo cốt, một lát mới từng câu từng chữ làm màu nói, "Ngươi làm nhiều việc ác lại không biết hối cải, Thiên Đạo luân hồi, hôm nay là lúc ngươi phải nhận lấy báo ứng."
"Ngươi. . . . Là ngươi!" Ma tu đột nhiên mở to hai mắt, "Không có khả năng, ngươi rõ ràng đã bị ta thu...... Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Ngươi nói ta ai?" Lam đoàn. . . Không, tiên nhân áo lam hừ lạnh một tiếng, càng thêm nghiêm túc nói, "Lần trước ta đã cho ngươi cơ hội, giả ý bị thu vào Phệ hồn cờ, không nghĩ tới ngươi vẫn chấp mê bất ngộ, khắp nơi làm ác, hôm nay ta liền thay trời hành đạo."
Nói rồi tay hắn vừa động, một đạo ánh sáng màu lam từ giữa tay hắn bắn ra, bắn thẳng về phía giữa trán người nọ.
"Không...... Không!" Đôi mắt người nọ banh mở, lại không cách nào phản kháng, "Ngươi. . . Ngươi là tiên. . ." Hắn còn chưa dứt lời, đỉnh đầu đã bị luồng sáng màu lam kia đánh xuyên qua, không còn tiếng động.
Diêu Tư hoàn toàn không có tâm tư chú ý bên này, bước nhanh đến bên Trảm Tử Trần, lại thấy trên dưới toàn thân hắn đã bị máu nhuộm đỏ, ngay cả cô cũng nhịn không được hít vào một hơi.
"Chậc chậc chậc, đều thành cháo!" Lam đoàn đã đi tới, xem xét liếc mắt một cái, yên lặng thối lui một bước.
"Ra vẻ xong?" Diêu Tư trừng hắn một cái.
"Ha hả a. . . Em gái đừng nói vậy, ta đây không phải gặp chuyện bất bình sao."
"Được rồi, ra vẻ xong thì mau nói, ta phải cứu hắn như thế nào." Trảm Tử Trần đã chỉ còn một hơi, nếu là ở tinh tế, trực tiếp ném vào khoang trị liệu không đến năm phút đồng hồ liền có thể hoàn hảo trở lại, nhưng đây là Quang Ảnh tinh, cô thật sự không biết phải làm sao?
"Chậc. . . ." Lam đoàn sờ sờ cằm, nghĩ nghĩ, vẻ mặt khó xử, "Thương thế của hắn đã tổn thương đến phế phủ, kinh mạch toàn thân đứt đoạn, hơn nữa đan điền bị hao tổn. Lấy trình độ chữa bệnh của Quang Ảnh tinh, ừm. . . Quá khó khăn!"
"Thiếu nợ miễn hết!"
"Em gái yên tâm đi!" Biểu tình hắn biến đổi, vỗ ngực một cái, xôn xao móc một đóng chai lọ ra nói, "Ta có Nối xương đan, Tục mạch đan, Tụ khí đan, Lưu thông huyết đan, v.v... chết cũng có thể cứu thành sống. Em gái, em muốn dùng thử loại nào trước?"
"Trước đem hắn cứu tỉnh!"
"Có ngay!" Hắn trực tiếp đổ một viên đan dược màu đỏ, đút cho Trảm Tử Trần uống vào.
Quả nhiên không đến một lát, người trên mặt đất đã có động tĩnh, cau mày tỉnh lại, "Tiền. . . Tiền bối?"
"Đừng nhúc nhích, thương thế của cậu rất nghiêm trọng." Cô vội vàng ngăn hắn lại không cho hắn ngồi dậy.
"Tiền bối. . . Ngài, không sao chứ?" Hắn lo lắng nhìn cô.
"Không sao, nhóc mới có sao đó!" Diêu Tư thở dài, đứa nhỏ xui xẻo này.
Hắn lập tức nhẹ nhàng thở ra, "Vậy là tốt rồi. . . Khụ khụ!" Đột nhiên thân mình hắn run lên, há mồm liền phun ra một ngụm máu lớn.
Diêu Tư hoảng hốt, "Lam đoàn!" Không phải đã ăn đan dược rồi sao.
"Đây. . . . Hắn. . . Kinh mạch của hắn đứt đoạn, thật sự quá nặng, hộc máu là bình thường." Vẻ mặt lam đoàn vô tội, lại đưa một viên đan dược qua, "Đan dược của ta tuy rằng thần kỳ, nhưng cũng chỉ có thể cứu hắn một mạng, muốn khôi phục lại như trước kia là không có khả năng."
"Nói đi, bao nhiêu tinh tệ!" Diêu Tư trực tiếp giơ quang não lên.
Sắc mặt hắn cứng đờ, có chút xấu hổ gãi gãi đầu, "Cái này. . . Vấn đề không phải ở tinh tệ, là ta thật sự không trị được. Đan điền của hắn đều nát, trừ phi có đan dược đặc hiệu từ cấp mười trở lên, mới có khả năng trọng tố đan điền, nhưng ta không luyện ra được loại đan dược này."
Thật sự không có biện pháp sao?
"Không. . . Không quan hệ!" Trảm Tử Trần lắc lắc đầu, vẻ mặt không thém để ý nói, "Có thể tồn tại, đã là ta vạn hạnh, tiền bối không cần vì thế mà phiền lòng."
Sao có thể không quan hệ, Diêu Tư nắm thật chặt lòng bàn tay, sớm biết rằng như thế này thì lúc trước đã mua đan dược của ông lão kia, hiện tại trên người cô. . . .
Khoan đã!
"Lúc ta tới, có người cho ta cái này, nói đồ vật này có thể dùng lúc nguy cấp." Cô trực tiếp đem cái ngọc bài mà lúc trước Diêm Hiên đưa cho lấy ra.
"Đây không phải không gian ngọc giản sao?" Lam đoàn nhìn thoáng qua, "Bên trong hẳn là cất đồ vật."
"Hữu dụng không?"
"Ta nhìn xem!" Hắn một bên nhặt đan dược của mình trên mặt đất, một bên làm một cái khẩu quyết, trực tiếp chạm nhẹ vào ngọc giản trong tay cô. Kim quang chợt lóe, nhất thời một cái bình ngọc từ bên trong bay ra, nổi lên ở trước mắt.
"Cửu. . . Cửu Chuyển Hồi Hồn đan!" Đôi mắt lam đoàn nháy mắt trợn to, đám chai lọ trong tay ồ ạt rớt đầy đất.
"Hữu dụng không?"
". . . .Cô TM đùa ta?"
**************************
Hết chương 91.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
10 chương
87 chương
11 chương
74 chương
85 chương
12 chương
45 chương
29 chương