Cuối cùng là kinh ngạc, An Kỳ Dương không màng người trước mặt, đột nhiên xoay người rời đi, một mặt nói: "Chúng ta đi!" Thanh đại nhân tiến lên một trước, lại bị Nguyên Phi Cẩm ngăn cản, trầm giọng: "Không sao, cứ để bọn họ đi." Ta một câu cũng không dám nói, mãi tới khi đi một đoạn đường dài mới quay đầu nhìn lại, mở miệng muốn hỏi, nhưng nhìn vết thương trên miệng hắn, liền thay đổi: "Mặt của ngài..." Đã sưng lớn, còn xuất hiện ít tơ máu, nhìn mà kinh hãi. Lúc này hắn dường như mới nhận ra đau đớn, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào, nhíu mày. "Biểu thiếu gia..." Ta đưa tay, nhưng không dám chạm vào hắn, cắn môi, hiện tại phải làm sao đây? Vết thương trên mặt, thế nào cũng không giấu được, phu nhân nhìn thấy, chắc chắn sẽ dò hỏi tới cùng. Hắn như muốn cười, nhưng khóe miệng chỉ cong lên một chút, thấp giọng: "Về trước rồi nói." Ta nghĩ nghĩ, cũng không còn cách nào khác, chỉ đành gật đầu. "Người vừa rồi... Là ai?" Ta nhỏ giọng hỏi. Hắn không chút chần chờ, liền đáp: "Nhi tử của Cảnh Vương ở Quỳnh Quận." Nhi tử của Cảnh Vương, thì ra là tiểu vương gia. Không khỏi chấn động, như vậy người vừa rồi đứng trong đình là... Không biết vì sao, ta theo bản năng quay đầu nhìn về phương xa, lúc này đã không còn nhìn thấy bất cứ thân ảnh của người nào. Nhớ lại tình cảnh vừa rồi, cái vị Thanh Tuyệt đại nhân, hắn gọi Nguyên Phi Cẩm là "công tử", nhưng lại gọi người trong đình là "chủ thượng". Ta hít một hơi thật sâu, là Hoàng Thượng, tất nhiên chỉ có thể là Hoàng Thượng. Cho nên, vừa rồi An Kỳ Dương mới không dám làm càn. Mà điểm khiến ta cảm thấy kỳ quái chính là, Hoàng Thượng tới Du Châu, không ở Tân Vương phủ, cũng không ở quận thủ phủ, sao lại tới nơi này? "A Tụ, nghĩ gì đó?" An Kỳ Dương đột nhiên hỏi. Ta lập tức hoàn hồn, lắc đầu cười, chỉ nói: "Không có gì, chúng ta mau trở về thôi." Hắn không nói gì thêm, hai người cứ lặng lẽ tới cửa sau Cung phủ, vừa định đẩy, cửa lại mở ra. Ta không khỏi kinh hãi, thấy người tới là Cung Khuynh Nguyệt, nàng cũng kinh ngạc, vội hỏi: "A Tụ? Biểu... Biểu ca!" Nàng lập tức nhìn thấy An Kỳ Dương đứng sau ta, nhịn không được mà che miệng, hoảng sợ nhìn hắn. Tuy rằng tò mò vì sao nàng lại ở đây, nhưng giờ phút này ta không có thời gian để hỏi, mà An Kỳ Dương chỉ tiến lên, trầm giọng: "Về phòng." "Tiểu thư đi thôi." Ta thúc giục nàng. Cung Khuynh Nguyệt lúc này mới hoàn hồn, vội đuổi theo bước chân của hắn, một mặt nói: "Ta cũng vừa trở về, nghe phía sau có động tĩnh, lại không ngờ cư nhiên là các người. Đúng rồi A Tụ, trong phòng ta..." "Ta thay A Man đánh đàn thay muội." An Kỳ Dương nhẹ giọng. Cung Khuynh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, vội nói: "A Tụ, ngươi đưa biểu ca về phòng đi, ta cũng về phòng trước, lát nữa gặp." Gật đầu, ta cùng An Kỳ Dương về phòng, hắn chỉ ngồi bên mép giường, một câu cũng không nói. Ta lấy bồn nước ấm, cầm khăn ướt đắp lên mặt hắn, hắn cắn răng, nhưng lại không kêu ra tiếng. Không biết vì lý do gì, ta lại cảm thấy khó chịu. Hắn không rên đau, nhưng ta nhìn lại cảm thấy đau. Hắn nhìn ta, cười nói: "Ta là nam nhân, có sao đâu chứ?" Lời của hắn khiến ta nhớ lại những gì Nguyên Phi Cẩm vừa nói. Không khỏi cười cười, đúng vậy, hắn là nam nhân, ai nói hắn không phải nam nhân chứ?" "Chỉ là, ngài ra ngoài sao đây?" Nhớ tới chuyện này, ta lại cười không nổi. Hắn nghĩ nghĩ, mới trả lời: "Lát nữa cứ nói với di, ta không cẩn thận bị thương là được." Ta cắn môi, cũng chỉ có thể như thế. Qua một lúc, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân. Thời điểm ngước mắt liền thấy Cung Khuynh Nguyệt mở cửa đi vào, vội nói: "Biểu ca, cha huynh tới, còn... Còn dẫn theo một vị tiểu thư, là Chỉ Doanh quận chúa."