Thang Duy Thạc vốn là tổng giám đốc nên không thích đùa giỡn ôm lấy con gái, hừ một tiếng đi đến phòng khách. Bọn họ nói không lại cô nên tìm cách tránh đi. Hắn vu oan làm Vũ Tình tức giận đến rớt nước mắt, đứng trước cửa phòng, thân thể vẫn không nhúc nhích theo dõi bóng lưng hắn xuống lầu. "Mẹ, mẹ đừng tức giận. Ba chỉ muốn làm Nhạc Nhạc vui, mẹ cũng là vì muốn Nhạc Nhạc tốt!" Tiểu Bác ngước khuôn mặt nhỏ nhắn kéo tay mẹ nói như một tri kỉ. "Vẫn là Tiểu Bác ngoan nhất, mẹ không tức giận. Đi thôi, cùng mẹ đi ăn cơm!" Vũ Tình vuốt mặt con sau đó nắm tay con đi vào nhà ăn. Không quản bọn họ ăn cơm hay không? Cô mặc kệ. "Ba, con đói bụng!" khóc mệt cô bạn nhỏ sờ sờ bụng mình. "Chúng ta đi ăn cơm vậy!" Hắn cũng đói bụng. Được papa yêu thương, Nhạc Nhạc tuyệt đối hiểu được đạo lý khi được ba cưng chiều. cô khóc rất giỏi, là một chuyện rất vĩ đại nhưng nhất định phải tìm gì ăn trước lót dạ mới được: "Ba, con muốn ăn hamburger, con muốn ăn humburger!" Tên ba ngốc lập tức gật đầu, tiếp đó cha và con gái không thèm nhìn vào hai người trong phòng bếp mang giầy vào đi ra ngoài. "Ầm" tiếng cửa đóng lại, Vũ Tình tức giận buông đũa, nhẹ nhàng lau đi nước mắt đang chảy ra. Tiểu Bác nhìn mẹ, bất đắc dĩ lắc đầu. Đều là do con bé rắc rối kia làm ba và mẹ giận nhau, nhưng còn làm mẹ khóc. ------------------------------ Nửa giờ sau, trong tay Nhạc Nhạc cầm một túi giấy cùng ba về nhà. Lúc này trên mặt tiểu bảo bối đã không còn nước mắt, nhưng mắt vẫn sưng đỏ. Vũ Tình đang ở trong phòng khách xem tivi thấy bọn họ chỉ liếc mắt một cái. Không nói gì đưa mắt trở về màn hình tivi. Nhạc Nhạc giống như chú dê con đi về hướng mẹ, sau đó dán thân thể nho nhỏ lên người mẹ. Vũ Tình vẫn còn tức giận nên tránh người đi không cho cô chạm vào. Nhạc Nhạc lại gần sát một tý, miệng kêu: "Mẹ..." "cô đừng gọi tôi, đi tìm ba cô đi, cô và ba cô không phải rất tốt sao?" Vũ Tình đẩy con gái ra, mặt vẫn nghiêm. Thật ra cô đã sớm không giận con gái nữa, chủ yếu là giận Thang Duy Thạc! "Mẹ... Nhạc Nhạc cho mẹ khoai tây chiên nè, mẹ thích nhất ăn khoai tây chiên mà!" Nhạc Nhạc như hiến vật quý đem bao giấy đưa cho Vũ Tình xem. "Tôi không ăn, tôi ăn cơm rồi!" giọng nói vô cùng kém: "Đồ ăn này cô ăn đi, về sau cô và ba cô đi ra bên ngoài ăn Mc Donalds KFC tốt hơn!" Nói xong, Vũ Tình buồn bực đứng dậy đi về phòng. Nhạc Nhạc cầm lấy bao giấy, nước mắt lưng tròng đứng tại chỗ. Thang Duy Thạc nhìn thấy con gái thương tâm, lập tức lại dỗ: "Nhạc Nhạc và Tiểu Bác ăn đi, ngoan ngoãn, ba đi đánh mẹ!" Nhạc Nhạc lắc đầu, tủi thân nói: "Ba đừng đánh mẹ, Nhạc Nhạc sẽ đau lòng!" "Ừ, ngoan ngoãn, ba không đánh, không đánh!" Dỗ con gái trở lại phòng và nghiêm túc ra lệnh Tiểu Bác chăm sóc em gái. Sau đó, Thang Duy Thạc nghiêm mặt trở về phòng ngủ. Ầm... Cửa bị Thang Duy Thạc dùng một cước đá văng ra chỉ kịp thấy cửa mở ra sau đó lại bị đóng lại. Vũ Tình không quay đầu nhìn hắn, mà là tiếp tục vùi đầu vào cuốn tiểu thuyết. Chỉ có sách mới có thể khiến cô bình tĩnh một chút, nếu không có nó không có chỗ phát tiết cô nhất định đau đớn và bức điên. Thang Duy Thạc đứng bên cạnh cô hồi lâu muốn cho cô cơ hội cúi đầu nhận sai. Nhưng cô căn bản không để ý tới hắn không thèm nhìn hắn một cái. Thật tức giận: "Hạ Vũ Tình, anh đếm đến ba nếu em vẫn không phục nhận sai, anh nhất định sẽ cho em biết tay!" Tiếp tục xem tiểu thuyết, trong tiểu thuyết nữ chính thật mạnh mẽ khác với cô. Người phụ nữ như vậy thật khiến cô hâm mộ. Ai quy định phụ nữ nhất định phải chung tình? Nhìn nữ chính trong tiểu thuyết thật mạnh mẹ đồng thời có ba người đàn ông theo đuổi và đùa giỡn ba người đàn ông này xoay quanh mình! Ha ha, như vậy cũng hay. "Một..." Thang Duy Thạc đếm thật nghiêm túc! Cô muốn học tập nữ chính, muốn mình trở nên thật mạnh mẽ, đương nhiên cô chỉ muốn thêm mạnh mẽ chứ không phải nói muốn học thói quan hệ lăng nhăng. Cô không để ý tới hắn? đáng chết, nhịn vài giây Thang Duy Thạc mới phun ra: "Hai..." Do quá chán ghét thái độ của người đàn ông này nên cô mới không để ý đến hắn. xem xong chương cuối cùng trong tiểu thuyết, Vũ Tình mở nhạc trên internet. "Người ấy vẫn đợi ở toa xe lửa ấy, thương nhớ theo gió bay ngàn dặm xa. Nơi phố ấy ngày xưa, có một đoạn tình cảm vẫn còn vấn vương....." Vũ Tình cố ý vặn lớn câu hát cuối cùng và cũng hát ngân nga theo! Nhưng cái người đàn ông ngu ngốc ấy lại đem tất cả lực chú ý đều đặt ở cửa sổ thấy cô không để ý tới mình càng tức giận. Chết tiệt, cô phải hay không, dám không để ý tới hắn? Thang Duy Thạc cực kì mâu thuẫn trước Vũ Tình, bỗng nhiên đếm tiếp một con số: "Ba..." Bả vai Vũ Tình run run, khóe miệng có thể thấy ý cười. Cô đã khơi lên tính hiếu thắng của hắn, Thang Duy Thạc tức giận phát tiết. lúc trước, hắn có thể không quan tâm làm tổn thương cô, có thể tùy tiện nói này nọ. Nhưng bây giờ hắn căn bản không dám là tổn thương cô. Người nào đó toàn thân phát run lên khi thấy cô cứ chăm chú vào laptop muốn giờ tay lên chụp lấy cô ai ngờ lại té trên sàn nhà. Nhất thời có tiếng động lớn phát ra choảng sách vở trên kệ đều bị rơi xuống đồng loạt. Vũ Tình nghe tiếng vang quá lớn, sợ tới mức bả vai run lên. Liếc nhìn sách vở trên sàn nhà phút chốc rồi quay đi. Hắn dựa vào cái gì muốn phát giận vì cô đánh con, hắn có cần thiết phát hỏa vậy không? Chẳng lẽ cô không phải vì con sao? chẳng lẽ cô làm vậy là hại con? Sách vở đều rớt trên sàn nhà, cô còn không để ý đến hắn? "Hạ Vũ Tình, em bướng như vậy sao? em không thể có một chút dịu dàng hay sao? hôm nay, em sai rồi, em đừng tưởng rằng Nhạc Nhạc là con nuôi mà em có thể ngược đãi nó!" Vũ Tình cả kinh, bỗng căng thẳng nhìn hắn: "Anh làm sao mà biết Nhạc Nhạc là con nuôi, anh làm sao mà biết?" Ay~~ hắn nói lỡ miệng rồi? nhưng vấn đề con nuôi này, hắn không chỉ biết con gái là con nuôi, còn biết cô nhạn nuôi chính đứa con ruột của mình. "Vì ~ trong lúc chơi trốn tìm Nhạc Nhạc lại tìm thấy một cái hộp, Nhạc Nhạc muốn anh mở ra, cho nên anh nhìn thấy giấy chứng nhận nuôi!" Nước mắt tuôn rơi, cô dùng hai tay ôm chặt thân thể của mình, từ từ ngồi xổm xuống sàn nhà khóc. Nhìn thấy Vũ Tình lúc này, hắn cũng không đau xót chỉ cảm thấy tức giận. Vì sao cô luôn cuộn mình lại, cho dù có nhận lấy đau đớn cô cũng không nghĩ đến hắn. Chẳng lẽ cô không thể để hắn trong tim, không thể dựa vào hắn trong tim, không thể dựa vào hắn để được che chở bảo vệ sao? Cô rốt cuộc đem hắn trở thành cái gì? Chỉ là cha của con cô thôi sao? trải qua nhiều sóng gió như vậy, hai thân thể đã như keo sơn sao cô còn đặt hắn ở ngoài? Hình như là cố ý chọc giận cô, Thang Duy Thạc thấp giọng hỏi: "Vì sao em không nói cho anh biết Nhạc Nhạc là con nuôi? Vì sao em muốn giấu diếm anh chuyện này?" Trái tim Vũ Tình thật đau đớn căng thẳng nên cả người run run. Hắn đã biết, tất cả đều biết? hắn có thể, có thể.... Ra vẻ kiên cường lau nước mắt đi, từ từ đứng thẳng người lên: "Thang Duy Thạc, nếu anh cảm thấy em lừa anh, em liền mang theo Nhạc Nhạc ra đi. Anh có quan tâm hay không cũng không vấn đề gì. Anh, em và Tiểu Bác ở chung lâu như vậy, em đã thấy đủ rồi, em biết anh là người cha tốt, nhất định dạy Tiểu Bác nên người!" Không cần biết là quan hệ ruột thịt hay chỉ là quan hệ giả. Vũ Tình hoàn toàn ngập trong nước mắt, trên mặt còn có tủi thân, đau đớn, tuyệt vọng của cô không hề kém lúc con gái khóc. Thang Duy Thạc nghe được cô nói, thiếu chút nữa đứt mạch máu! Hắn sẽ bỏ Nhạc Nhạc vì không phải con ruột sao? Chết tiệt, cô lại nghĩ Nhạc Nhạc là con nuôi nên hắn sẽ không cần nó nữa? Trong lòng cô không có chút niềm tin nào với hắn ư?