Người ta nói rằng, hận thù chính là nguồn cơn của mọi tội ác thế nhưng họ lại không nói hận thù chính là mở đầu của tình yêu.
Thẩm Hạ Thiên hận Cung Ân Thần không? Có, anh hận cô đến tận xương, tận tuỷ.
Thẩm Hạ Thiên yêu Cung Ân Thần không? Có, anh yêu cô đến tê tâm liệt phế.
Vậy Cung Ân Thần có biết rằng anh ấy yêu cô không? Xin lỗi, cô ấy không hề hay biết.
---------------------------------------------------------
" Thẩm Hạ Thiên, anh có nguyện ý lấy cô Cung Ân Thần làm vợ, làm theo những lời dạy dỗ của Thánh kinh, cùng chung sống với cô ấy, trước mặt toàn thể mọi người kết làm vợ chồng, yêu thương cô ấy, an ủi cô ấy, tôn trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy, yêu cô ấy như yêu chính bản thân mình, dù cô ấy ốm đau bệnh tật hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo đói thì vẫn thủy chung với cô ấy cho đến khi rời khỏi thế giới này không?" Tiếng cha xứ ấm áp nói.
" Tôi đồng ý!" Chú rể cười nói. Ý cười của anh ta khiến cho mọi người cảm thấy hạnh phúc thay cho cô dâu. Lấy được một người chồng vừa tài giỏi, vừa đẹp trai như vậy thì còn gì bằng.
" Cung Ân Thần, cô có nguyện ý lấy anh Thẩm Hạ Thiên làm chồng, làm theo những lời dạy dỗ của Thánh kinh, cùng chung sống với anh, trước mặt toàn thể mọi người kết làm vợ chồng, yêu thương anh ấy, an ủi anh ấy, tôn trọng anh, bảo vệ anh, yêu như yêu chính bản thân mình, dù anh ấy ốm đau bệnh tật hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo đói thì vẫn thủy chung với anh ấy cho đến khi rời khỏi thế giới này không?"
Vị cha xứ kia hỏi lại cô dâu.
Cung Ân Thần nhìn người đàn ông ngay trước mắt mình. Cô nhìn thẳm vào đôi mắt màu xanh đen thăm thẳm đang mang đầy ý cười nhìn cô. Cô cắn môi, run run nói:" Tôi đồng ý!"
" Ta tuyên bố hai con từ giờ trở đi sẽ là vợ chồng hợp pháp. Chú rể, con có thể hôn cô dâu."
Thẩm Hạ Thiên cúi người xuống, hôn lên đôi môi của Cung Ân Thần.
Tiếng vỗ tay rạo rực, tiếng chuông ngân vang cả nhà thờ.Trong con mắt của người ngoài nhìn vào, tất cả đều như một giấc mộng đẹp, tựa như thế giới cổ tích của một cặp trời sinh thật hoàn mỹ. Thế nhưng chỉ có hai người bọn họ mới biết được, rốt cuộc là như thế nào.
Thẩm Hạ Thiên nhìn Cung Ân Thần, khẽ thì thầm bên tai của cô:" Bà Thẩm, chuẩn bị mà xem tôi huỷ hoại Cung gia các người như thế nào!"
Cung Ân Thần run lên. Địa ngục của cô đã mở cửa.
Bàn tay lạnh lẽo của hắn nắm lấy tay cô. " Bà xã, sao tay em lạnh như thế?"
Mọi người nhìn cử chỉ quan tâm của hắn dành cho cô thì đều vui mừng. "Thẩm tiên sinh thế mà cưng Thẩm phu nhân nhỉ?"
" Vợ gia, gia không thương thì chẳng lẽ để cho bọn đàn ông khác thương sao?" Thẩm Hạ Thiên cười. Nụ cười anh tuấn khiến cho Cung Ân Thần có chút ngây người.
Lần đầu tiên cô gặp hắn, cũng là chính nụ cười này thu hút cô. Khiến cho cô ngày đêm đều tương tư. Bây giờ hắn đã chính thức trở thành chồng của cô thế nhưng cô chỉ thấy trong lòng rét run.
Câu chuyện bắt đầu rồi, địa ngục của cô bắt đầu rồi. Từ giờ trở đi, cô sẽ trở thành Thẩm phu nhân.
--------------------------------------------------------
Đêm hôm đó...
Cung Ân Thần lo sợ ngồi trên giường. Đêm nay chính là đêm tân hôn của cô. Cô đã từng nghĩ tới ngày này, chỉ tiếc nó lại không đẹp đẽ như cô tưởng.
Thẩm Hạ Thiên bắt chéo hai chân ngồi trên sofa uống rượu đỏ, hắn vẫn mặc trong người bộ vest. Ánh mắt của anh nhìn về phía cô nâng ly lên. Hắn nhếch môi lên, một đường cong hoàn hảo. Khuôn mặt hắn, góc cạnh tựa như được người họa sĩ tỉ mỉ chạm khắc ra vậy, thừa hưởng sự kết hợp hoàn mỹ giữa phương đông và phương tây, đôi mắt xanh thâm sâu đó làm cho người khác khó có thể nhìn ra được rốt cuộc thì nó sâu đến mức độ nào. Anh ta dường như đã quen với việc kiểm soát tất cả, nhất là ánh mắt, ngay cả đến nụ cười, dù chỉ là một cái nhếch môi gợi cảm, đôi môi đẹp và vô cùng có sức hấp dẫn, nhưng cũng rất bí hiểm.
Tim của Cung Ân Thần đập chậm đi vài nhịp, chỉ cảm thấy người đàn ông này quá hoàn hảo nhưng cũng quá nguy hiểm, bản thân chẳng qua giống như một con cừu nhỏ để mặc anh ta chém giết, không có một chút sức lực nào chống trả lại.
"Thẩm phu nhân, chẳng lẽ cô muốn cho chồng mình bơ vơ trong đêm tân hôn sao!" Anh vừa nói vừa vỗ vỗ vào chỗ ngồi kế bên mình.
Cung Ân Thần nhận ra được mệnh lệnh trong lời nói của Thẩm Hạ Thiên, rụt rè đi tới ngồi bên cạnh hắn.
"" Cung Ân Thần, cô chẳng phải là sinh viên chuyên ngành y khoa của đại học Harvard danh tiếng sao? Cô có thể nói cho tôi biết khi một người đàn ông đang tràn trề sinh lực thì phải làm gì không?"" Thẩm Hạ Thiên hỏi. Hắn nâng cằm cô hướng về phía hắn.
"... "
" Hóa ra cô đi học cũng chỉ là dạo chơi, ngay cả vấn đề đơn giản như vậy mà cũng không biết. Vẫn là để tôi chỉ dạy cho cô."
Nói xong Thẩm Hạ Thiên đè Cung Ân Thần xuống, hắn xé rách chiếc váy ngủ trên người cô. Thân hình hoàn hảo với nước da trắng nõn lộ ra trước mắt. Cung Ân Thần khóc nức nở
" Làm ơn, xin đừng...!"
Bàn tay của Thẩm Hạ Thiên vuốt ve trên những đường cao tuyệt mĩ của cô. Hắn nhếch mép cười. " Thẩm phu nhân, cô thật đẹp."
Đôi môi hắn phủ lên môi của Cung Ân Thần. Lưỡi hắn giao du quấn quýt với lưỡi cô. Hắn hôn dọc xuống xương quai xanh. Nơi nào mà hắn đã đi qua đều lưu lại vết hôn.Đồi tuyết ngọn căng tròn khiêu khích hắn. Hắn hôn xuống đỉnh anh đào.
" Làm ơn! Dừng lại đi..." Cung Ân THần khóc lên.
Thẩm Hạ Thiên rời khỏi đỉnh anh đào. Hắn nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô vì khóc. Cô thật sự rất đẹp. Đôi mắt đen lóng lanh nước mắt khiến cho hắn mê hồn. Hắn hung hăn ôm lấy cô ném lên trên giường, không cho cô có bất kỳ cơ hội nào để phản kháng, một tay giữ chặt lấy cổ tay của cô, một tay còn lại thì lau nước mắt cho cô.
"" Thẩm phu nhân, chúng ta tiếp tục thôi!""
Hắn cởi đồ trên người mình ra. Cơ thể màu đồng khỏe khoắn của hắn hiện rạ trước mặt Cung Ân Thần.
" Thẩm phu nhân, cô hài lòng không?""
"..."
Hắn cởi quần lót của cô, thứ đồ che chắn cuối cùng của cô đã mất. Cơ thể trắng trẻo của cô đối lập với ga giường màu đen khiến cho vẻ đẹp thanh khiết của cô thêm ma mị.
Hắn đưa tiểu đệ đệ vốn đã sưng tấy len vì dục vọng của mình đâm thẳng vào hoa huy*t. Không có bất kỳ màn dạo đầu nào, cơ thể khô khốc của cô bị xé rách một cách tàn nhẫn, Cung Ân Thần đau đến nỗi muốn khóc thét lên nhưng không còn đủ sức, nước mắt cứ men theo hai bên má từ từ chảy xuống. Còn Thẩm Hạ Thiên tinh lực rất dồi dào, trong cơ thể dường như đang có một ngọn lửa đang bùng cháy, tiểu đệ đệ bắt đầu kêu gào, anh chưa bao giờ một cảm giác sảng khoái to lớn đến vậy, mạnh mẽ đến đáng sợ, chỉ có thể dựa vào bản năng bên trong cơ thể, không ngừng nghỉ mà chiếm lấy cô. Từng đợt lại từng đợt, đến nơi sâu thẳm nhất.................
Làm xong việc, Thẩm Hạ Thiên đi vào phòng tắm, Cung Ân Thần tuyệt vọng nằm trên giường, cả người đau đớn. Lấy chăn trùm người, gắng gượng đứng dậy ra khỏi phòng.
Trong phòng tắm, Thẩm Hạ Thiên xả nước lạnh lên người. Tay hắn nắm chặt, gân xanh nổi lên. Vẻ mặt tràn đầy đau khổ, khác với sự hung bạo lúc nãy. Thống khổ, tuyệt vọng, khinh bỉ bản thân. Thay đồ, ra khỏi phòng thì thấy trên giường người đã chẳng còn đâu. Thẩm Hạ Thiên biết bây giờ cô đang ở đâu, hắn ra khỏi phòng ngủ, đi tới căn phòng bên cạnh, cô đang ở đấy.
Nhìn cánh cửa phòng, hắn do dự, mở hay không mở? Tay đã đặt lên nắm đấm cửa nhưng vẫn không vặn nổi. Khi anh quyết định chiếm lấy cô thì đồng thời anh đã mất đi tư cách an ủi cô, anh chỉ có thể tàn nhẫn với cô.
" Tiểu Thần, cho anh xin lỗi vì đã làm tổn thương em!"" Thẩm Hạ Thiên thống khổ.
Trong đầu hắn bây giờ chắp vá nhiều mảnh kí ức, của một thời đã qua. Ngày mà giữa anh và cô vẫn chưa có thù hận. Thẩm Hạ Thiên có một điểm yếu, chính là cô vợ mới cưới của mình. Khi mà anh cầu hôn cô, anh đã thực sự hi vọng cô không đồng ý, hi vọng cô tuyệt tình, anh không muốn cô trở thành quân tốt trong bàn cờ của mình nhưng cô lại chấp nhận, đeo chiếc nhẫn, nụ cười băng giá của cô đã khiến anh tê dại. Đến cuối cùng anh vẫn phải dùng sai cách để yêu cô.
Đôi chân hắn nặng nề bước đi, bóng dáng cô độc đến lạ thường.
----------------------------------------------------
Nước lạnh xối xả lên thân hình đầy dấu hôn của Cung Ân Thần. Nước mắt mặn chát rơi xuống. Cung Ân Thần ngồi co ro trong bể tắm. Cuồng bạo, tàn nhẫn... tất cả những thứ anh làm với cô đêm nay khiến cho cô đau đớn. Dẫu biết rằng khi chấp nhận trở thành vợ anh thì sẽ phải chịu nhiều cay đắng nhưng không ngờ lại đến mức này. Đó hoàn toàn không phải là Thẩm Hạ Thiên đã ở bên cô suốt những năm thánh tuổi thơ. Anh xa lạ, xa lạ đến kinh hãi. Lúc anh xâm chiếm cô, sự tàn bạo ấy khiến cô thống hận.
" Thiên ca ca, anh dạy em tập chơi đàn dương cầm nhé!""
" Được."
" Thiên ca ca, sau này anh lấy em nhé!""
" Hảo."
" Thiên ca ca, anh hận gia đình em đến thế sao?"
" Đến cả địa ngục tôi cũng không hận bằng."
" Thiên ca ca, em chấp nhận lời cầu hôn của anh!""
" Chào mừng cô tới địa ngục, Thẩm phu nhân"
Truyện khác cùng thể loại
171 chương
16 chương
29 chương
54 chương
346 chương
33 chương
8 chương
606 chương