Thang Duy Thạc và Vũ Tình nghiêm túc đứng nhìn cô bé trước mặt, Vũ Tình nghiêm trang hỏi: "Tiểu Bác, Nhạc Nhạc, nhà trẻ lúc trước có cuộc thi nhi đồng đúng không?" Hai tiểu ác ma lập tức ngoan ngoãn gật đầu, nhất là Nhạc Nhạc dùng sức mà gật. Thang Duy Thạc và Vũ Tình nhìn nhau, hai mắt mở to, cùng lúc hỏi: "Vậy các con nhóm nào? Vì sao không thấy các con tập tuyện?" Tiểu Bác nhún nhún vai, sau đó ra vẻ không chịu nổi nói: "Con là không muốn tham gia, con trai mà cũng hóa trang, môi thoa son đỏ bừng, mặt giống cái mông con khỉ! Con chịu không nổi, cho nên nói cô giáo không tham gia!" Lời nói Tiểu Bác có điểm hợp lý, và cá tính của nó vốn như vậy rồi. Hai vợ chồng điều dời ánh mắt đi nìn về phía con gái đang vuốt ím tóc vẻ mặt cười hì hì. "Vậy cnf con, con vì sao không tham gia? Cô giáo vì sao không cho con tham gia?" Thang Duy Thạc hỏi. Nhạc Nhạc chỉ cười cũng không trả lời vấn đề của ba. "Vì sao con không tham gia?" Thang Duy Thạc sốt ruột hỏi. Người làm cha mẹ nào mà không hy vọng bảo bối mình là tuyệt nhất, muốn được mọi nười khen ngợi. con nhà người khác đều có tham gia thi, duy chỉ có con mình là không. Chuyện này, chỉ sợ rất nhiều cha mẹ đều không chịu được? Nhạc Nhạc nhìn thoáng qua ba mẹ, sau đó cầu cứu anh trai, hy vọng anh trai có thể giải cứu mình. Tiểu Bác quay đầu không để ý tới cô, vì hắn rất phục em gái mình. Thấy anh trai không chịu giúp mình, Nhạc Nhạc đành phải tự mình nói: "Vì ...vì các bạn bè khác múa không có con không được, con vì múa hay nên khác người, cho nên cô giáo nói không cần Nhạc Nhạc nhảy!" Lúc nói xong khuôn mặt Nhạc Nhạc nhỏ nhắn mang theo vẻ đắc ý dào dạt. "Thì ra là vậy, anh đã nói con gái của anh là tuyệt nhất, làm sao có thể không cho con gái của anh múa được!" Thang Duy Thạc như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm. Vũ Tình đương nhiên biết Nhạc Nhạc đang nói dối, mắt đẹp trừng trừng: "Không phải là vì con không nghe theo cùng biểu diễn với các bạn nên cô giáo mới không cần con à?" "Thật sao?" Thang Duy Thạc cẩn thận hỏi lại. Nhạc Nhạc dùng sức lắc đầu, tỏ vẻ không phải. "Nếu con múa tốt thì cô giáo còn không mừng kêu con múa à, chuyện này không phải rất kỳ quái sao?" Tiểu Bác đứng một bên, nhìn thấy dáng vẻ ba mẹ sốt ruột, không nhịn được mở miệng nói: "Vì Nhạc Nhạc động tác nhỏ nhiều quá, hơn nữa lúc cô giáo dạy múa, con bé vẫn nói chuyện. Lúc múa thì múa tùy tiện. cho nên, cô giáo mới không cần em...!" "Không phải...!" Nhạc Nhạc hướng anh trai hô lớn. Nghe được con gái ở nhà trẻ không được như thuận như thế, Vũ Tình và Thang Duy Thạc đều căng thẳng: "Nhạc Nhạc, vì sao con không học tập tốt ở nhà trẻ, vì sao lúc cô giáo múa con lại muốn nói chuyện?" "Thất vọng, mẹ thật thất vọng về con!" Vũ Tình thương tâm rớt nước mắt, có phải cô đã thất bại hay không? Nhìn thấy cha mẹ thất vọng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Nhạc không còn nụ cười, cái miệng hỏ nhắn nói: "Ba mẹ phải tin Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc là tuyệt nhất. Nhạc Nhạc về sau sẽ học tập tốt, đi học không quậy nữa, được không?" Từ lúc có ba, Nhạc Nhạc ở nhà trẻ rõ ràng giống như bà hoàng. Vì có ba nên Nhạc Nhạc bướng bỉnh hơn trước thiệt nhiều. Nghe con gái hứa, thân là ba giận dữ cũng giảm không ít. Thang Duy Thạc nhéo cái mũi nhỏ con gái, hỏi lại: "Về sau đúng là có thể ngoan ngoãn sao?" "Đúng vậy, nhất định sẽ ngoan ngoãn!" nước mắt hối hận của Nhạc Nhạc liền rơi xuống, xem ra con bé đúng là biết sai rồi. Tuy ba dễ dàng bỏ qua, không phải mẹ cũng dễ như vậy. Vũ Tình đem Nhạc Nhạc vào trong phòng, bảo Thang Duy Thạc không được tiến vào. Ầm... Cửa phòng bị khóa lại, ngay sau đó một tiếng thét chói tai truyền ra từ trong phòng: "Đừng....a..., mẹ, con sai rồi, ô...." Tuy Nhạc Nhạc một tiếng đã nhận sai rồi nhưng Vũ Tình vẫn không dừng tay. Nếu không cho đứa con này ít giáo huấn, con bé sao có thể nhớ sai? Tuy rằng Nhạc Nhạc là con nuôi, nhưng cô nhất định phải lấy dậy con bé thật tốt. Ngón tay Vũ Tình như cái kìm, đánh lên mông Nhạc Nhạc. Nhạc Nhạc đau quá la loạn, nước mắt trong suốt không ngừng chảy xuống: "Ô...mẹ đừng đánh!" Nét mặt Vũ Tình cũng đặc biệt không còn hờn giận, chỉ nửa cười nhìn cô bé. Vì nhìn thấy dáng vẻ con gái khóc, vẫn rất có ý tứ khiến cô phì cười không thôi. Nhưng không thể vì điều đó, mà cô miễn trừng phạt? Bàn tay nhỏ bé Nhạc Nhạc ôm nơi vừa bị mẹ đánh, dùng sức lắc đầu: "Mẹ, về sau Nhạc Nhạc không dám nữa, nhất định làm cục cưng ngoan!" "Cô giáo có dạy con phép trừ, con có học tốt sao? cô giáo dạy nhạc thiếu nhi con có học tốt không?" gần đây có nhiều chuyện xảy ra, cô đúng là quá lơ là con bé. "Có..." Nhạc Nhạc nức nở, sau đó nghẹn ngào đọc bài thơ cô giáo dạy. "Áng mây trắng bay về phía xa, ô... Giang Lăng ngàn dặm vẫn còn đây. Ô..." Nhạc Nhạc lau khuôn mặt nhỏ nhắn có nước mắt đang chảy xuống, sau đó tiếp tục ngâm nga nói: "Hai bờ sông ... tiếng.......thanh kêu da diết..." Tiếng...da diết, hai tay có lực nắm lại cau mày nghĩ. "A? rốt cuộc là âm thanh gì kêu da diết?" "Ô...a...vượn, hai bờ sông vượn kêu không thôi, thuyền nghẹ...khẽ nhẹ nhàng vượt qua sông cùng núi!" coi như lưu loát cuối cùng học được ngâm thơ. Coi như cũng được, miễn cưỡng cho qua. Hai tay Vũ Tình đan lại, sau đó lại bắt đầu kiểm tra con gái tính nhẩm: "215+87 là bao nhiêu?" Nhạc Nhạc, ngón tay đổi tới đổi lui khoảng mười lăm giây, nức nở nói: "302!" Vũ Tình buông tay, sau đó mặt thật nghiêm túc nói: "Vài ngày nữa con nhất định phải đi học năng khiếu, nhất định phải học tốt, biết không?" "Dạ, đã biết!" mặc dù có một ngàn lần không muốn, nhưng nếu không gật đầu, mẹ nhất định sẽ đánh cô à. "Vũ Tình, nhanh chút mở cửa, em đừng đánh đứa con!" Thang Duy Thạc dùng sức gõ cửa, nghe được con gái gào, tim hắn đều đi theo. Cạch 1 tiếng, cửa được mở ra! Vũ Tình với hai mắt đang đỏ bừng, khuôn mặt tiểu ác ma đầy nước mắt. Thang Duy Thạc nhìn thấy con gái thảm như vậy, trong lòng nổi lên giận dữ. Thật không muốn nhìn mắt Vũ Tình, đau lòng ôm lấy con gái: "Nhạc Nhạc đừng khóc, đau chỗ nào ba xoa cho!" Nhạc Nhạc sợ hãi liếc mẹ một cái, nhẹ nhàng lắc lắc đầu: "Không đau, mông Nhạc Nhạc không đau!" Nhạc Nhạc thông minh biết nói tránh, nói cho ba chỗ mình đau. Cúi đầu nhìn thấy con gái có vài chỗ đỏ bừng dấu đánh. Thang Duy Thạc đau lòng, sau đó một dỗ con gái: "Nhạc Nhạc muốn cái gì, ba mua cho con!" Vũ Tình nhìn thấy cái dáng vẻ kia của hắn, cũng tương đối mất hứng: "Thang Duy Thạc, em giáo dục con anh làm trung gian phải đảm đương cho tốt. Chỉ vì anh, Nhạc Nhạc mới coi trời bằng vung? Trước kia Nhạc Nhạc ở nhà trẻ luôn hiền hòa bây giờ thì sao? ngay cả cuộc thi múa mà cũng bị loại ra ngoài!" Thang Duy Thạc thật hối hận, vừa rồi không nên cùng cô nói chuyện này: "Không tham gia thì không tham gia, ngày kia Thang Thị khai mạc anh sẽ để con gái của anh múa. Nhiều đứa bé cùng múa với nhau, anh thấy không hiếm lạ gì!" Những lời này nói thật không có trình độ. "Thang Duy Thạc anh chiều con đi, chờ về sau thành đứa con hư, em sẽ tìm anh tính sổ!" Vũ Tình tức giận đến toàn thân run run, Thang Duy Thạc thật rất chiều con, làm như vậy căn bản không đúng. Thang Duy Thạc đau lòng vì con gái, giọng nói cũng không tốt gì: "Anh chiều con gái thì làm sao, còn em đang ngược đãi con gái đó!" Ngược đãi con gái, trái tim Vũ Tình đau đớn đầu óc trống rỗng. Vì Nhạc Nhạc là cô nhận nuôi, cho nên trong tiềm thức cô đặc biệt sợ người khác nói mình không tốt với Nhạc Nhạc. Cho nên, Thang Duy Thạc nói cô ngược đãi con gái, khơi lên toàn bộ giận dữ của cô. "Thang Duy Thạc, em cho anh thu hồi lời nói vừa rồi!" Hay tay Vũ Tình nắm chặt thành quyền, hai mắt tức giận đỏ lên.