Cái vụ tôi ….ngủ chung với bé Trang đó, tôi chẳng nói gì với tụi bạn tôi cả, chắc bé Trang cũng thế, 2 đứa coi như chẳng có chuyện gì xảy ra, mọi chuyện vẫn tốt đẹp như mọi ngày. Bọn bạn tôi cũng chẳng đi ôn thi DH ở cái “lò” nào cả, vẫn cứ theo học mấy lớp cũ chờ đến ngày thi thôi, tôi thì vẫn ngày 3 đề, rảnh rang lại đọc lại mớ sách vở mấy năm nay xem mình có quên gì không, rồi chỉ cho bé Trang học nữa. Nó càng hiểu được cách học của bọn tôi, giờ cũng đã biết lí sự, hỏi mấy câu khó ra phết. Một chiều hè lang thang xuống nhà thằng bạn ở làng sen mua cho Mẹ tôi ít hạt, tôi lại tranh thủ…dạo hồ. Hương sen nhè nhẹ, khung cảnh xanh mướt cộng với chút gió nhẹ nhàng làm cho con người ta cảm thấy thật là khoan khoái và dễ chịu, thảo nào mấy đứa bạn tôi ở đây đứa nào đứa nấy cũng hiền như cục đất. Lang thang qua từng ao sen, đi lên triền đê, tôi lại nhớ đến cái cảnh tôi với em Phương ra đây ngồi, lòng lại chợt man mác buồn, những hình ảnh ngày 2 đứa ra đây như hiện lên trước mắt tôi. Thẫn thờ, ngơ ngẩn nhìn xung quanh, tôi ngồi xuống đúng ngay cái chỗ lúc tôi tỏ tình hụt, lại thấy nụ cười của em ấy như vẫn còn đâu đây. Cũng lâu lâu rồi tôi ko quan tâm xem Phương dạo này như thế nào, cũng ko còn gặp trong những lần lang thang trên phố, bé Trang cũng không kể gì cả. Tôi biết là tôi vẫn chưa quên được, thật sự là chưa quên được! - Lại nghĩ đến con bé đấy hả mày? – dứa bạn hỏi làm tôi giật mình - Haizzzz! – Tôi thở dài nhặt cục đất liệng xuống hồ - Ổn cả chứ? Sắp thi rồi, lo nghĩ vừa thôi! - Nghĩ ngợi gì đâu, ra đây ngồi thấy …nhớ chút thôi! – tôi trải lòng - Từ ngày mày thích nó đến giờ nhìn mày đủ thứ tâm trạng, vui buồn rõ ngay, tao lạ gì! Vẫn còn thích nó nhiều vậy à? – thằng bạn tôi tò mò - Nó xinh mà, cũng ngoan đấy chứ, ai mà chả thích! Mà giờ chắc là tao còn tí thích…dở thôi. Hết rồi! - Lâu rồi mày có nói chuyện gì với nó ko? - Ko! Nói năng gì? Những gì tao đã quyết thì đừng hỏi nhiều! – Tôi cay cú - Tao thấy dạo này cũng đồn thổi về nó nhiều lắm, toàn những thứ xấu xa, chắc mày nghe? – thằng bạn nhìn tôi hỏi - Kệ cm bọn nó đồn đại, tao ko tin mấy chuyện mà tao chưa thấy! Với lại cũng chẳng quan tâm - Ko muốn làm anh hùng nữa rồi à? – thằng bạn hỏi đểu tôi - Oh`, hết rồi! - Mày sao thế? Tao cũng thấy tiếc cho nó, hay là bữa nào gặp nó mày khuyên bảo mấy câu xem, dù gì thì hết tình cũng còn nghĩa? - Khuyên bảo gì? Mày bảo tao phải nói sao? Bảo nó là “em đừng yêu thằng đó nữa à?” – Tôi trừng mắt - Thì bảo sao thì bảo! Sau này nghĩ đến nó mày cũng đỡ hối hận. tao nói vậy thôi, tùy mày! Biến thôi! Tôi đạp xe về nhà lại nghĩ đến những lời thằng bạn tôi nói, chẳng lẽ tôi là người dễ đoán vậy sao? Có nhiều lần tôi cũng muốn nói gì đó với em Phương, không phải là để níu kéo, đơn giản hơn là một lời khuyên của bạn bè, có lẽ thế. Nhưng lần nào nhìn thấy em ấy, cũng định nói hay chào hỏi 1 câu thì tôi lại bị những thứ vô hình kéo lại, đành lầm lũi bước đi. Tôi biết em Phương cũng không muốn thế, cũng mong muốn tôi nói với em ấy 1 câu dù chỉ là lời chào. Xỏ đôi giày “chinh chiến”, tôi lang thang chạy vài vòng ra con đường phía bờ sông cho thoải mái rồi về ăn cơm. Gió mát rượi cộng với mồ hôi đầm đìa, người mệt lử chẳng còn muốn suy nghĩ gì, thật là sảng khoái. Con đường bê tông nhỏ xíu nhập nhằng tối khá vắng vẻ, cởi bớt áo quấn vào tay, tôi xoay trần lững thững đi bộ đến “đích”, ngắm cảnh sông nước và những đám lục bình lững lờ trôi. Tôi nhận thấy có tiếng xe đạp phía sau tôi, sao họ cũng đi chậm vậy nhỉ? Mình chạy thì ko nói làm gì, đây đi bộ mà vẫn thấy lạch cạch phía sau. Tò mò ngoái lại nhìn, tôi suýt đứng tim khi nhận ra …em Phương. - Lâu rồi em mới thấy anh chạy bộ ra đây? – em Phương cất lời hỏi trước sau khi đi ngang qua tôi và dừng lại, cũng một thoáng im lặng - Xin lỗi vì đã chắn đường! – tôi chẳng buồn trả lời đưa tay ra hiều nhường đường cho em ấy đi trước, quên mất ko mặc áo vào - Anh đuổi em đấy à? – em Phương có vẻ buồn rầu - Ko phải đường của nhà anh, quyền đâu mà đuổi! – tôi nói rồi ngữa mặt lên trời bước đi tiếp, em Phương lại lừng thững đạp theo - Em xin đi cùng với anh 1 đoạn được ko? – em Phương vẫn buồn nói - Umh`….tùy em! - Anh dạo này thế nào? Sắp thi rồi học nhiều quá hay sao mà hình như anh gầy hơn? – em Phương hỏi sau 1 thoáng im lặng - Cũng bình thường, chẳng có gì! Tất cả lại im lặng, tôi định mở miệng hỏi nhưng lại thôi, em Phương cũng muốn nói gì đó nhưng cũng ngập ngừng, lại như những lần gặp mặt trước, chỉ có điều lần này là em ấy đi cùng tôi. - Anh ko muốn hỏi thăm em 1 câu sao? – em Phương lại cất lời trước - Em đang buồn quá! – em ấy nói khi thấy tôi im lặng - Cãi nhau à? - Ko, suy nghĩ đến những chuyện buồn thôi ạ! - Buồn 1 chút cũng chẳng có gì xấu, sống phải có lúc vui lúc buồn! – tôi chẳng tỏ thái độ gì - Có lẽ ….haizzzz! – em ấy ngập ngừng rồi cũng thở dài - Cần khuyên gì ko? – tôi vẫn lạnh lùng - Dạ thôi! Mà em sợ từ nay đến lúc anh đi thi DH em chẳng có cơ hội được gặp anh nữa. Chúc anh thi thật tốt nhé! – Em Phương nói rồi gượng cười - Uh`, cám ơn! - Thôi em …đi trước đây! – Em Phương bối rối rồi đạp xe lao đi Haizzzz, không biết tôi đã biến thành con người thế nào nữa, sao tự nhiên lại thấy lạnh lùng, chán nản và cộc cằn như thế? Tôi biết em Phương muốn nói chuyện gì đó với tôi nhưng đã bị cái thái độ của tôi ngăn lại. Tôi có làm gì sai không? Chẳng lẽ lại bỏ lỡ thêm điều gì? Ôi càng lớn càng thấy cuộc sống này đầy rẫy phức tạp. Hơn hai tuần nữa là thi cử đến nơi rồi, bọn bạn tôi cũng đã vắt giò lên cổ chạy, chỉ có tôi là nhàn nhạ hơn, tôi thường xả trước khi thi cho đầu óc thoải mái. Ghé qua nhà “đứa học trò” rủ nó đi ăn chè với bọn bạn tôi thì nó đang học, nhìn thấy tôi đã xớn xác chạy lại nũng nịu - Quà em đâu? - Quà gì? – tôi nhin nó tỉnh bơ - Ơ thì quà sinh nhật! – Nó nhõng nhẽo - Nhật nhoẹt gì? Đã mời đâu mà đòi quà? - này, ko phải anh quên rồi đấy chứ? - Ơ hay, vô duyên nhỉ? CUối tuần mới sinh nhật mà quà cáp gì giờ này? - Kệ em, đòi từ giờ đến lúc đó có là vừa! Nó nhăn nhở - Cuối tuần có là được chứ gì? Đi ăn chè ko? - Có! Nó trả lời như sợ tôi đổi ý rồi nhảy tót lên sau xe ngồi Thật ra cuối tuần này sinh nhật bé Trang mà tôi vẫn chưa biết làm thế nào, chưa biết tặng quà gì cho nó nữa! Tặng quà chơi chơi thì tôi ko thích lắm, tôi thích cái gì đấy nó thực tế 1 chút, chắc tôi sẽ nhờ con Tâm mua cho bé Trang bộ bút giống của nó, vừa đẹp vừa ý nghĩa, mỗi tội hơi ….đắt xiền! - Sinh nhật có làm gì ko? – tôi hỏi bé Trang - Có chứ anh! Mấy đứa bọn em tổ chức ăn chơi! – nó vui vẻ khoe - Hoành tráng nhỉ? Cho anh đi ké với! - Thật đấy nhá? Sáng chủ nhật anh vào đón em nhá? - Sao lại sáng à? - Vâng, bọn em làm bánh rồi ăn uống buổi trưa! Hihi - Đùa thế thôi, đi với bạn em anh ko đi đâu! Có gì tối tổ chức lại - Em biết ngay mà! Thà ko rủ còn hơn! – Nó ỉu xìu Tôi ko đi vì trong đám bạn nó thế nào chả có em Phương, gặp nhau rồi mất không khí ra. Bé Trang chắc cũng biết chuyện này nên nó mới ko rủ tôi, chứ nếu ko thì nó đã lèo nhèo cả tuần rồi! Ra đến quán chè thì bọn bạn tôi đã ngồi sẵn ở đó. Bé Trang xuống xe là đã chạy đòi quà hết anh này anh khác, có nó không khí như vui hơn hẳn. Đúng là trẻ con quá! - Chủ nhật sinh nhật em nó đấy! Bọn mày rảnh rỗi tao mời đi làm hiệp karaoke! – tôi cất lời - Sinh nhật nó liên quan gì đến mày mà mời? – thằng Dũng mỉa mai - Ho, mày ko đi thì thôi! – tôi chẳng vừa - Anh ấy là anh trai em, tổ chức sinh nhật cho em cũng được mà! – Bé Trang bênh tôi - Thích thì chiến thôi! Có mời ngu gì ko đi! – thằng Kiên ủng hộ - Học hành chán rồi đi xả 1 bữa cũng được các bạn ạ, mấy nay tớ nhồi nhiều đau hết cả đầu! – con Tâm tán thành - Ai bảo lúc học thì ko học, nhìn tao này, giờ chỉ ăn với chơi! – tôi ..tinh tướng - Mẹ cái bọn cá biệt bọn mày thì học làm gì cho phí chữ! – thằng T.Anh đá xoáy - Ko chỉ cá biệt đâu! Anh zai em là người đặc biệt của những thành phần cá biệt mới đúng! – bé Trang lại bênh anh nó - Hahah, câu này hay, chí lí, chí lí, em phát biểu được câu chuẩn. Thằng này cái gì cũng đặc biệt hết! Mấy đứa bạn tôi cười hô hô, cái cụm từ này tôi đã được gán chon gay từ cái thời lớp 10 rồi, chỉ có điều lâu nay mới được có người nhắc lại thôi. Mấy đứa bạn tôi nó đá đểu tôi chứ ko phải là khen bé Trang đâu, chỉ có bé ấy là ko biết, ngồi cười trong sáng và ngây thơ biết bao. - Á! Gặp được bọn này ở đây rồi! – 1 thằng cùng khối với bọn tôi đi qua reo lên như bắt được vàng - Muốn đánh nhau hay sao mà cái mặt mày nhăn nhở với các anh hả? – thằng Kiên hỏi đùa - Mẹ, đang đi kiếm mấy thằng làm trận bóng mà bọn nó đi ôn hết cmnr. – thằng bạn chạy lại than - Bóng bánh gì? Hội nào? – thằng Dũng nghe đến đá bóng là nó ngứa - Mấy thằng khối 11 đang rủ đá trận “kinh điển”, đang thiếu người! - Kinh điển thế nào? – thằng Cường lạnh lùng hỏi - Bọn nó đang rủ khối 12 đá trận 2 chai. Kiếm mãi mà chưa đủ người! - 2 chai thì kinh điển éo gì! Bảo bọn nó đá được 4 – 5 chai thì hãy nói chuyện! Thằng bạn kia loằng ngoằng 1 chút nữa với bọn tôi rồi chạy đi thương lượng với bọn khối 11. Mấy thằng bạn tôi cũng thích đá bóng, cũng hay đá độ vài trăm ngàn với các lớp khác. Hôm nay to tiếng vì có thằng Cường, nó toàn đá với đám thanh niên vài triệu quen rồi, nó cũng có tiền nữa! Thằng bạn kia chạy đi 1 lúc rồi quay lại tuyên bố: “ Chiều chủ nhật 3h sân trung tâm nhá! Bọn nó ok 4 chai, đá 11 người, 30 phút 1 hiệp, có trọng tài luôn! Bọn mày nhớ vác xác đi đủ 6 thằng này đấy, tao đi kiếm mấy thằng nữa ạnh!” – Nó nói xong rồi lại đạp xe phóng đi - Ơ hay chủ nhật sinh nhật em! – bé Trang dỗi - Thì đá bóng xong rồi tối đi chơi luôn cũng được mà em! Kiếm tiền tối đi chơi cho thích! – thằng T.Anh giải thích thêm - Được đấy, lâu rồi cũng ko được xem các cậu đá bóng! Tớ vẫn còn cái áo cỗ vũ! – Con Tâm hứng khởi Mấy đứ bạn tôi đứa nào đứa đấy cũng máu me cái vụ này, không phải vì tiền, có lẽ vì đứa nào cũng muốn vui vẻ 1 chút trước khi lên đường đi thi cử. CHỉ có bé Trang là lúc đầu ko hài lòng lắm, nhưng sau khi nghe các anh chị phân tích với lại hứa hẹn thì cũng xuôi xuôi, còn bảo đi cổ vũ cho bọn tôi nữa chứ! Chiều chủ nhật trời khá nắng. Tôi ra khỏi nhà với bộ đồ Juventus lâu ngày chưa mặc lại, khoác thêm cái ba lô có bộ quần áo khác, tính đá bóng xong về chỗ bé Trang tắm cái rồi đi chơi luôn. Ra đến sân thì cũng khá đông, có mấy anh thanh niên đá mất 1 khoảng sân rồi nên bọn tôi đành phải dịch sân lại, đá sát với khán đài đục bằng bê tông. Được cái SVD rất lớn, bình thường toàn 2 3 trận đá 1 lúc nên cũng quen rồi. Trên khán đài cũng có được 20 30 đứa chủ yếu là con gái đi cổ vũ nhưng nhìn quanh tôi vẫn chưa thấy bé Trang đâu cả, chỉ có con Tâm với con Ngọc đang ngồi ….ăn bánh. Bọn khối 11 đã tụ tập gần đủ, đông như kiến, có đội tôi là mới được hơn đội hình vài tên. - Đá cẩn thận vào, tao vừa múc thêm 2 chai riêng cho bọn mình! – Thằng Cường lại nhắc với 5 đứa tôi - Dcm, máu thế? – thằng Trung tròn mắt - Có mấy thằng nhà giàu bên kia, đào của nó 1 ít lấy tiền đi chơi! – thằng CƯờng trả lời nhẹ như ko - Thế thì mệt cũng phải cố thôi! – thằng T.Anh lấy khí thế - Mẹ, thằng Hoàng mày đá cho cẩn thận vào! – thằng Kiên lại quay sang cắn tôi - Ơ dcm, bố éo đá nữa, kệ cm chúng mày! – tôi giả bộ dỗi - Tốt nhất lúc nào ăn được 4 – 5 quả mà phút 89 rồi thì cho nó vào! – mấy thằng nó xỉa xói Nói thật là tôi đá bóng không được giỏi, dự bị là chủ yếu. Nhưng đổi lại có cái chạy nhanh và giữ thăng bằng tốt nên chuyển từ tiền đạo xuống đá …hậu vệ cánh cũng được trọng dụng hơn. Tôi mà dốc bóng thì bọn nó chỉ còn nước đứng xem cho đỡ mệt! Cơ mà trận này tôi phải dự bị thật, vào trận set up đủ đội hình, toàn mấy thằng đá hay, ko có chỗ cho tôi. Cũng chẳng sao, tôi bò lên khán đài ngồi cổ vũ với chị em phụ nữ vậy! Được ít phút thì bé Trang với em Phương cũng đến xem, hai đứa ko nói gì và sang chỗ mấy đứa lớp 11 ngồi, tôi để ý thấy em Phương có nhìn tôi vài lần. Bé Trang thì nó cứ chạy qua chạy lại, cỗ vũ cho …..cả hai bên, bó tay nó luôn! Trận đấu bắt đầu nóng khi bọn tôi bị dẫn trước 1 bàn, khoảng phút thứ 15, mấy đứa bạn tôi căng thẳng thấy rõ. Máu nóng lại nổi lên hơn khi bên kia là thằng Tuấn với 2 thằng bạn nó vào sân, mấy thằng bạn tôi thì vẫn còn cay cú bọn nó nên nhìn đứa nào đứa đấy như muốn đánh nhau vậy! - Dcm, Hoàng! Mày vào đá! – thằng Kiên có vẻ quyết ăn thua - Bình tĩnh đi, mới có 1 bàn ăn thua gì! – thằng Dũng xoa dịu Tôi cũng chấn tĩnh tụi nó và chẳng vào sân làm gì, anh em đang đá hay. Nói một cách công bằng thì hôm nay bọn tôi thiếu vằng nhiều nên mấy đứa 11 mới dám ho chứ bọn đá hay ở trường tập trung khối 12 tôi hết mà. May mà còn được thằng Cường đá trung tâm khá tốt và thằng Dũng thì vốn là “sát thủ” nên cũng tự tin hơn. Và đúng như dự đoán, hết hiệp 1 bọn tôi đã dẫn 3-1 nhờ tài săn bàn của thằng Dũng và một phần may mắn. Căng thẳng giờ lại chuyển sang khối 11, bọn nó đã bắt đầu lục đục, cãi cọ rồi thay người từa lưa, thằng nào cũng muốn vào gỡ. Nhìn cái cảnh thằng Tuấn vừa ngồi uống nước vừa chửi mấy thằng mà anh em tôi ngứa mắt, lầm bầm chửi nó. Tôi thì lại thấy buồn khi em Phương ngồi sau nó, cứ kéo tay nó xuống thì nó lại gạt đi, em ấy lại đưa mắt nhìn tôi ngại ngùng. - Lát hiệp 2 mày vào thay tao nhá! Bọn nó thay người nhiều quần mệt thật! – thằng bạn đá vị trí của tôi nói - Dcm, tao đá chơi chơi thôi chứ mày trụ cột mà ra thì thua cmn mất à? – tôi gàn - Yên tâm đi, có thằng Trung nó lót ày rồi! Bọn này đá đéo kĩ thuật mấy, mà nó chạy nhanh, hợp với mày, ko phải sợ! - Thế tao đá tí ko ổn là mày vào nhá! – Tôi đồng ý sau khi đưa mắt khảo ý kiến bọn bạn Kể ra thì tôi đá ko tệ đến nỗi đó, chỉ là ko giỏi thôi chứ cũng biết đá lắm! Ra ngoài sân dợt dợt với bóng vài cái, tôi thấy thằng Tuấn nhìn tôi với ánh mắt tia lửa diện, em Phương thì có vẻ lo lắng còn bé Trang thì nó la hét cứ như tôi là ngôi sao sắp được tung vào sân vậy! - Em làm cái gì thế? – Tôi ngượng ngùng quay ra trừng mắt với bé Trang, lúc này nó đang ngồi cạnh em Phương - Ơ, em cổ vũ cho anh trai em! – nó trả lời tỉnh bơ - Cổ vũ cho anh thì ra kia ngồi! – Tôi chỉ tay lại chỗ cái Ngọc đang ngồi Bé Trang có vẻ sợ tôi, nó vùng vằng bước lại chỗ mấy đứa bạn tôi đang ngồi, gần phía gôn của bên tôi, bỏ lại em Phương ngồi với mấy đứa nữa ở giữa sân. Tôi chẳng khó khăn gì, chẳng qua tôi ko thích nó ngồi đấy rồi lại bày trò, nói lung tung những điều ko cần thiết. Vào trận tôi cũng hơi run, một phần cũng là ngượng trước bàn dân thiên hạ nữa nhưng may mắn là có thằng bạn ngồi chỉ điểm nên không để xảy ra sơ sót gì. Đúng như thằng bạn tôi nói, cái thằng đá cánh của bọn bên kia chỉ biết đậy bóng rồi chạy thôi, nhưng gặp tôi thì nó tắt điện, chẳng lần nào vượt qua được cả, cỡ nó chỉ đáng hít khói cho tôi. Trong một tình huống đang bị tấn công, loằng ngoằng thế nào bóng lại đến đúng chỗ tôi, tôi dốc bóng và cắm đầu cắm cổ chạy …phản công, đúng kiểu “đường rộng và dài anh cứ bước đi, cứ bước đi …”. Chạy đến gần khu 16m50 thì phía trước tôi chỉ còn có 2 thằng hậu vệ, cơ mà tôi ko dám lừa qua. Nhìn thấy thằng Dũng đang chạy cánh bên kia, tôi định làm quả mở bóng “kĩ thuật” sang cho nó, chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào tôi sút bóng hơi mạnh, lại đi ra má ngoài chân phải và …..lòng vòng bay cmn vào lưới trước sự ngỡ ngàng của tất cả. “Tôi vừa tạo nên một tuyệt phẩm” – Đấy là điều đầu tiên tôi nghĩ được sau khi thấy thằng Dũng chạy ôm chầm lấy tôi, mấy đứa con gái bên tôi cũng hò hét um sùm! “4-1 rồi, đẹp quá Hoàng ơi!” – bọn nó la hét cứ như tôi có chủ đích sút vậy! Chạy lòng vòng ăn mừng bàn thắng đầu tiên sau ….hơn 2 năm đá hậu vệ, tôi đưa mắt nhìn thì thấy thằng Tuấn và mấy thằng bạn nó đang cãi cọ um sùm, em Phương thì ngồi nhăn nhó cản thằng Tuấn. Chắc là bọn nó đang cay cú lắm! 4-1 rồi còn gỡ cái vẹo gì nữa mà cay với chả cú! Căng thẳng bắt đầu diễn ra khi thằng Tuấn chẳng hiểu vì thù hằn cá nhân hay vì sôi máu quá mà nó chuyển ra đá tiền vệ trái, tức là đối mặt với tôi. Thấy vẻ mặt hằm hằm của nó, tôi hơi ái ngại, đưa mắt nhìn em Phương thì thấy em ấy có vẻ lo lắng rõ rệt! - Ê Châu, vào thay tao đi! – Tôi gọi thằng bạn vào thay tôi - Mày đá đi! Đang hay mà! – nó cười từ chối - Mày cứ đá đi, xử thằng đấy luôn cho tao! – thằng Kiên bô bô Nhìn vẻ mặt của thằng Tuấn thì uất hận đã trào dâng đến tận cổ, có lẽ vì bên tôi có thằng CƯờng anh nó ko thì nó cũng chơi xấu đúng như bản tính của nó rồi. Sự việc càng tồi tệ khi mà nó đá chẳng hay hơn thằng bạn đổi cánh với nó là bao, cứ có bóng là lại mất. Lại được cái thằng Kiên bọc lót cho tôi rồi buông vài lời chọc ngoáy nữa, nhìn thằng Tuấn tím hết cả mặt, tôi lại thấy bọn nó ăn thua ghê quá, tôi chả thích. Lại một lần thằng Tuấn xuống biên để thằng bạn nó chọc khe, lần này tôi bị sửa lưng thật, vắt chân lên giò chạy đuổi theo thằng Tuấn, may mà thằng bên nó chọc hơi mạnh nên thằng Tuấn cũng phải đuổi theo bóng. Một cái gài chân và đẩy vai nhẹ nhàng, tôi lấy bóng tao nhã như Rio, thằng Tuấn bị đẩy dúi về phía góc phải sân của bên tôi. Tôi lại dốc bóng cắm đầu cắm cổ chạy. 1 nhịp, 2 nhịp, 3 nhịp … tôi đã đến giữa sân, chạy sát vạch vôi cũng là ngay sát phía khán đài, em Phương đang ngồi phía trước mặt tôi không xa. Tôi dừng bóng tìm thằng Dũng, phía trước mặt tôi là thằng tiền vệ to như con voi bên nó đang chạy tới, phía sau là thằng Kiên với thằng Tuấn đuổi theo. “Dốc bóng, xuống biên đi, chạy đi!” – thằng Châu ngồi ngoài hét khi nó thấy tôi chần chừ chưa tìm được phương án phản công. Nghe lời hét, tôi lại đẩy bóng và bắt đầu lấy đà chạy, nhưng lần này thì …ko kịp nữa rồi! “Xoẹt” – thằng Tuấn cố nhoài người xoạc bóng từ phía sau, nó ko vào trúng bóng mà vào trúng …chân tôi. Đang đà chạy, tôi lao về khía trước không kiểm soát được. “Rầm!” – con voi tiền vệ trụ kia cũng đã chạy tới, tôi phi vào nó mà cứ tưởng như mình gặp phải đệm lò xo, nó vào vai rất mạnh, tôi …bắn hẳn lên bậc 3, 4 gì đó của khán đài trong tư thế vẫn nhào về trước, lăn vài vòng xuống dưới sân. Trời đất bỗng dung tối sầm trong 5s, toàn thân tê dại, đầu óc ong ong như trên đầu là tổ ong lớn vậy. Tôi trong tư thế bò, cố mở mắt mà chỉ thấy một màu đen sì, có cái gì đó rất tanh chẳng bết ở đâu chảy theo sống mũi và cằm. Đến lúc mở mắt ra được, bàn tay của tôi chống dưới sân đã ướt đẫm máu từ trên dầu chảy xuống. Hình như có tiếng la hét, tiếng chạy của nhiều người, tôi cháng váng và gục xuống. Bé Trang chạy đến nói gì đó mà tôi chẳng thể nghe được, nước mắt chảy xuống mặt tôi rất nhiều. Hình ảnh cuối cùng tôi nhìn thấy khi nằm trong lòng bé Trang là khuôn mặt mếu máo của nó, đôi bàn tay nhỏ nhắn đỏ rực máu khi nó sờ lên mặt tôi, một đám lộn xộn dưới sân, em Phương đang đứng như trời trồng ở ngay phía trên …. Tôi ngất đi, bất tỉnh nhân sự thật. ------------------------------------- Tôi mở được mắt ra cũng là lúc đập vào mắt tôi toàn 1 màu trắng, mất một ít thời gian để cảm nhận thấy cái mùi cồn nồng nặc cho tôi biết là tôi đang ở trong bệnh viện. Hình như thằng chết giẫm nào quấn cái gì lên đầu tôi, tôi khó chịu, muốn cựa quậy mà chẳng thể nhích nổi. Một người phụ nữ với mái tóc dày và dài đang gục dầu phía chân tôi, tôi biết đó là Mẹ tôi. Tôi cố gọi Mẹ nhưng chẳng thể cất nên lời, những hình ảnh của trận bóng lại hiện về cứ như tôi đang mở lại video của nó vậy, tôi biết là tôi ….tiêu rồi! - Mẹ! – tôi cố nhúc nhích, cố gọi cũng chỉ được một từ yếu ớt - Hoàng! Con tỉnh rồi hả con? Mẹ này! Có nhận ra Mẹ ko? …. Mẹ tôi rối rít Nhìn khuôn mặt hốc hác và đôi mắt thâm quầng, đỏ hoe của Mẹ, tôi chợt không kiếm chế được. Tôi gật đầu, Mẹ tôi giữ lấy tôi và 2 Mẹ con cứ thế khóc. Mà ko phải, tôi ko khóc, tại nước mắt nó cứ chảy ra dó thôi. Một lúc sau có bác sỹ vào làm đủ trò rồi nói chuyện với Mẹ tôi, tôi mới biết là tôi đã mê man 2 ngày rồi, tôi ko phải ở bệnh viện thường mà tận trên … Hà Nội lận. Một lúc sau Bố tôi, anh tôi và vài người thân nữa cũng vào. Câu đầu tiên ai cũng hỏi tôi là “Có nhận ra ….ko?”. Vài cái gật đầu của tôi, tôi thấy mắt ai cũng đỏ, khuôn mặt phờ phạc vì mệt. Tôi biết tôi có lỗi với mọi người nhiều quá, làm phiền gia đình tôi nhiều quá! Mọi việc chưa dừng lại ở đó, tương lai tắt ngấm khi tôi biết là tôi đã …gãy 2 khúc tay phải (đang xem xét có phải đóng dinh hay ko), chấn thương trên đầu mới nặng nhưng may mà tôi …tỉnh rồi! Mọi người nói chuyện trong khi tôi như phát điên vậy, tôi nghĩ đến đủ thứ trên đời! Cánh tay bó bột cứng nhắc thế này thì 2 tuần nữa tôi thi thế nào? - AAAAAAAAAAA……………… - Tôi gồng mình hét vang như muốn phá tung cái bệnh viện. Bố và anh tôi chạy lại giữ tôi, mọi người bắt đầu động viên. Tôi cảm nhận một tình thương bao la tràn ngập cái nơi ghê tởm này (tôi siêu ghét bệnh viện) - Con ….xin lỗi! – Câu nói duy nhất mà tôi có thể dùng lúc này. Tôi thấy anh tôi kiếm đâu được cái điện thoại di động, ra ngoài gọi rồi đến lượt Bố Mẹ tôi, lúc sau chỉ còn có tôi và anh tôi ở lại cái nơi lạnh lẽo điên khùng, mọi người về nghỉ ngơi rồi. - Con Ngọc nó điện hỏi mày suốt! – ông anh nói với tôi - Em bị nặng lắm ko? - Mẹ mày, coi như là đi tong! Ăn gì ko? Tôi lắc đầu chán nản, ông ấy lấy gì cũng ko ăn. Tôi cố ngồi dậy, nhúc nhích thì lại bị ông ấy giữ lại. Buồn bực, tôi lại nhắm mắt ngủ mà trong đầu hiện lên đủ thứ suy nghĩ. Chốc chốc lại có người nhà tôi trên HN vào thăm, hỏi han đủ chuyện, tôi kệ ông anh thay tôi trả lời. Sáng hôm sau, Bố tôi dẫn vào 2 người con gái quan trọng của tôi: chị Mỹ đi với anh Long còn cái Ngọc đi với Bố nó, mọi người biết tin tôi tỉnh rồi nên đi từ quê lên thăm. Cái Ngọc với chị Mỹ nhìn thấy bộ dạng tôi thì lại nước mắt ngắn nước mắt dài, hỏi han, sờ nắn đủ thứ, bắt tôi ăn hết cái nọ đến cái kia. May mà có mấy bác sĩ đến giải thoát, đưa tôi đi chụp cái gì gì đó! Ra khỏi phòng chụp, lợi dụng lúc mọi người sơ hở, tôi lẻn xuống cái giường lăn. Hơ, tôi vẫn đi được, có cái chân phải hơi đau 1 tí! Mấy người lại giữ tôi lại và bắt tôi nằm lên giường, thật là khổ! - Cho em đi ra ngoài chơi đi! – tôi nì nèo với chị Mỹ khi trở lại khòng - Không được, em bị điên à? – Chị Mỹ quát - Mày điên nó vừa vừa thôi! – con Ngọc mắt vẫn còn đỏ quay lại quát to hơn Mọi người nghe thấy lại xúm vào chửi tôi, thật là bực mình hết chỗ nói. Chị Mỹ với con Ngọc ở lại chơi với tôi đến trưa rồi cũng về, tôi lại nằm bó chân trong cái phòng điên khùng này. Tôi bắt đầu phá, năn nỉ mọi người cho tôi về nhưng vô vọng. Nhưng rồi sức kiềm chế của tôi cũng đến giới hạn, sáng hôm sa, ngay khi người nhà tôi là bác sĩ vào thông báo kết quả chụp choẹt gì đấy, tôi ko bị sao ở đầu nữa cả, chỉ có cái tay là vẫn còn đang bị phân vân có nên đóng đinh hay ko? Tôi giơ cái tay trái đang truyền cái mẹ ranh gì đó, cắn lấy sởi dây rồi giật phăng ra ngoài, tóe cả máu. Tôi tuyên bố “về”, tôi ko chịu được nữa rồi. Tôi la hét, khóc lóc và cuối cùng cũng có kết quả….hôm sau tôi được về trong sự bảo lãnh của người nhà tôi!