Chiều thứ 7, một ngày nắng nhẹ và gió lồng lộng, tôi bước ra khỏi trường thì bé Trang đã đứng chờ sẵn tôi ở cổng, nó mặc cái áo phông trắng và chiếc quần rõ là…con gái, đội cái mũ tôi mua cho và cười thật tươi khi nhìn thấy tôi - Ra đây làm gì? Ko ở nhà chờ anh? - Ra đây chờ không có anh quỵt mất thì sao? – Nó tinh nghịch - Có muốn quỵt luôn ko? – Tôi cốc đầu nó - Phải về cất sách vở đã! – tôi nói tiếp Nó chỉ cười hì hì rồi ngoan ngoãn leo lên xe tôi, mấy đứa đi qua chọc thì nó lại oang oang cái miệng nói lại, chẳng ý tứ gì cả! Chở nó đi ra biển, ngược gió đã mệt muốn lử cả người mà nó còn ngồi sau hỏi liên khúc, hết hỏi rồi quay ra hát với lại sà bân nọ bên kia, ko phải là trót hứa đưa nó đi biển chơi thì tôi đã lẳng nó xuống đường mất rồi. Vừa ra đến biển, tôi chưa kịp gửi xe thì nó đã vứt dép với mũ vào giỏ, chạy vù vù xuống bãi biển, cứ như là chưa bao giờ thấy biển ấy. Hôm nay biển cũng vắng người, chỉ thấy có 1 vài đám đang nghịch và tắm thôi. - Chưa thấy biển bao giờ à? – tôi đi ra chỗ nó hỏi - Hì hì, em thích đi biển lắm ý! Mà trước giờ chả được đi nhiều! - Nhìn như trẻ con! - Tôi phán khi thấy mấy hành động tung tăng của nó - Kệ em, còn hơn anh cái đồ ông già! “Hơ, nó lại dám nói tôi thế đấy” – định gõ thêm cho nó 1 cái nữa thì nó đã chạy vụt đi, lại còn quay lại té nước tung tóe về phía tôi nữa chứ! Chẳng thèm chấp, tôi đành lẽo đẽo theo nó nghịch hết trò này đến trò khác, hết xây lâu đài rồi đến đuổi sóng, thi vẽ. Nó cũng làm cho tôi thấy vui quá, tâm trạng thoải mái chẳng suy nghĩ nhiều như mọi ngày, tôi quên hế cả bài vở, xả 1 ngày! - Tắm biển ko? – tôi chọc nó - Thôi, đi chơi vầy được rồi! - Tưởng tắm vào kia thuê bộ bikini trẻ em mặc cho nó đẹp! – tôi chọc - Anh nói ai trẻ em đấy hả? – Giờ nó lại rượt tôi Chơi chán rồi nó bắt tôi đi bộ ra cái bãi thông tít tắp phía xa, vừa đi nó vừa đùa nghịch những thứ chẳng đâu vào đâu, đến lúc có vẻ mệt rồi mới chịu ngoan lại, lẽo đẽo đi bên cạnh tôi - Sao anh đi nhanh thế? – Nó nhõng nhẽo - Là tại em đi chậm đấy chứ! - Ai chả biết chân anh dài! Có mệt ko? – Nó tinh nghịch hỏi tôi - Ko! Đi nhanh về cho nhanh! - Ko mệt thì cõng em! Em mỏi chân lắm rồi! Nó chẳng để tôi kịp trả lời đã bá cổ rồi trèo lên lưng tôi, không ngờ nó nhỏ nhỏ vậy mà cũng nặng ra phết - Mệt thì đi về nhá! – Tôi ko bắt nó xuống mà hỏi - Ko, phải đi đến đó mới được về! – Nó nhõng nhẽo - Uh` thì đi! Nó lại vừa ngồi trên lưng tôi vừa nghịch, vừa hát, hình như nó chẳng chịu nghỉ ngơi bao giờ hay sao ấy. Được 1 lúc có vẻ chán rồi nó mới quay qua nói chuyện - Anh này! – Nó nói rõ nhỏ nhẹ - Gì? – Tôi lạnh lùng, tôi biết mỗi lần nó như thế là lại tâm sự gì đấy - Anh còn nhớ Phương ko? - Anh đã bảo em ko nhắc chuyện đấy nữa cơ mà! – Tôi hằn giọng nạt - Em quan tâm đến anh mới hỏi chứ! – Nó chẳng vừa nhéo tai tôi - Ko, anh quên chuyện đấy lâu rồi! - Nói dối nó hiện trên mặt anh kìa! Cái con bé này đúng là nhiều chuyện. Thật lòng thì tôi làm sao mà quên nhanh thế được, nhiều lúc vẫn còn nghĩ đến, vẫn còn buồn lắm chứ! Nhưng về cơ bản có lẽ tôi đã quên, tôi đã có thể làm chủ được suy nghĩ của mình. Những cảm xúc bây giờ chỉ còn là 1 chút gì đó thoáng qua, tiếc nuối và hơi buồn. Tôi làm được điều đó cũng là do học được ở bé Trang cái sự hồn nhiên, tôi thấy vui khi ở bên nó nhưng tôi biết đó ko phải là tình cảm gì đặc biệt - Oh` thì lâu lâu cũng nghĩ đến! Nhưng chẳng có ý nghĩa gì! Giờ anh lo học - Nói vậy thì còn nghe được! Thấy anh thế này em cũng vui lắm! - Quan tâm đến anh nhiều vậy sao? - Chứ còn sao nữa! Anh mà buồn ai chơi với em! Hơ, tôi trẻ con đâu mà chơi với nó? Nhưng nó nói có vẻ cũng có lí, bạn bè và những người nó quen có lẽ chỉ có tôi là trùng máu với nó mấy cái vụ học hành. - Em nói chuyện này anh đừng buồn nhé! – Nó lại nhỏ nhẹ - Chuyện gì? - Anh hứa là ko được buồn cơ! - Đừng có mà ra điều kiện với anh! Ko nó thì thôi! – Tôi bực mình, tôi ghét cái kiểu nói chuyện ấy - Thì nói! Chuyện về Phương ấy! – Nó xìu giọng - Lại Phương? Có chuyện gì? - Theo anh thì Phương nó nghĩ anh như thế nào? - Thì chắc là cũng tốt! – Tôi giả bộ suy nghĩ trả lời - Thế anh có biết nó với ông Tuấn như thế nào ko? - Thế nào là thế nào? Anh ko quan tâm! – tôi cũng hơi tò mò thật - Ko biết sao anh ko hỏi rõ nó? - Hỏi làm gì? Chắc Phương nó thắc mắc với em à? – tôi đoán - Uh`, hôm rồi nó hỏi anh, rồi mới ngồi nói chuyện, mới hỏi - Có cần phải kể anh nghe ko? – tôi ko thích rồi - Ông Tuấn đấy học và chơi với 1 ông ở gần nhà Phương, cũng hay ra chơi lắm. Ông ấy còn quen với tán Phương trước anh cơ! – Nó kể mà ko trả lời câu hỏi của tôi - Thế à? – Tôi ra vẻ quan tâm - Vâng! Nhưng ông đấy kín lắm, vậy nên anh em mình mới ko biết anh nhỉ? – Nó vẫn hồn nhiên kể - Rồi sao nữa? - Nhưng mà từ lúc có anh thì khác! – Nó nói dứt khoát - Khác thế nào? - Thì anh theo Phương, nó cũng thích, nó bảo cũng suy nghĩ nhiều lắm, cũng tính quyết định ngay cái đợt Noel. Lúc đó nó đã bơ ông Tuấn rồi - Vậy sao? - Tôi cười nhạt - Nhưng tất cả cũng là do anh, đúng lúc quyết định thì anh lại biến mất. Tết ko thấy đâu, valentine ko thấy đâu, rồi lại suốt ngày hội với chả trại. Nghe nó kể thì em đoán hình như ông Tuấn biết hành tung của anh hay sao ấy. Lúc đó mới nhân cơ hội tán tỉnh lại. - Vậy lại là tại anh à? - Chứ còn sao nữa! Nhưng hình như ông ấy yêu con Phương thật lòng hay sao ấy! Thấy nó kể cũng tốt lắm! - Uh`. Được thế thì tốt! Lỗi tại anh thì anh chịu nên anh có trách ai đâu? – Tôi chua chát nói - Anh hứa là ko buồn rồi mà! – Bé Trang như sợ khi tôi nói thế - Buồn gì, hâm à! Thôi đi bộ đi, bắt cõng mãi sao? Bé Trang nó nhảy xuống rồi lại tung tăng bày trò để cho tôi vui, nó sợ tôi buồn nhưng nó thật là lúc đó chỉ có 1 chút cảm giác thôi, ngoài ra tôi chẳng nghĩ gì nữa cả! Hai đứa đi đến được bãi thông thì cũng là lúc gió vù vù, từng đám mây ở đâu kéo đến, trong cái mùi mằn mặn của biển, tôi vẫn cảm nhận được chút gì đó tanh tanh của hơi mưa - Về thôi, mưa đến nơi rồi kìa! – Mình giục - Kệ mưa chứ! Mưa càng mát! – Nó cãi lại mình - Nhanh lên không có quả này là mưa to đấy! Mình vừa nói vừa lôi nó chạy, từ phía ngoài biển nhìn rõ gió đang mang mưa tới, có vẻ to lắm. Nó vừa chạy như ma đuổi vừa cười khoái chí, còn đòi chạy thi với mình nữa chứ! 2 đứa cố gắng lắm nhưng cũng chỉ chạy được nửa đường về bãi gửi xe là dính mưa rồi. Từng hạt mưa to như cái …nồi cơm điện rơi lộp bộp, bé Trang có vẻ bị đau khi mưa lớn nên nhìn nó cứ tránh tránh, nhảy nhảy buồn cười lắm, rồi nó lại nô nghịch, đùa giỡn dưới mưa. Được một lúc có vẻ nó đã thấm mệt và lạnh, không nghịch nữa mà lại ru rú bước sau tôi, nó tắm lấy cánh tôi mà tôi cảm nhận rõ nó đang run run - Lạnh rồi hử? Bảo về từ nãy thì ko chịu! – tôi quay qua nói với nó - Bây giờ mới thấy hơi lạnh tí! – Nó run run nhìn tôi cười Tôi đưa mắt nhìn qua khuôn mặt như con nít của nó hơi tái vì lạnh nhưng môi thì đỏ hơn, đôi mắt to đang nheo nheo vì mưa. Nó lại tung tăng chạy trước vài bước, đứng dang tay ra đón mưa như muốn gột rửa hết đi điều gì đó. Bây giờ tôi mới thấy cái áo của nó ướt sũng đã dính vào người, áo thun trắng nên …nhìn rõ lắm! Vậy mà nó cứ thản nhiên như không, may mà ỏ biển giờ ko có ai. - Ê! – tôi gọi rồi chỉ chỉ vào người nó, tôi thấy ngại ngại - Sao anh? – Nó ngơ ngáo nhìn người rồi hỏi tôi - Ax ax, con gái gì kì cục vậy? Anh nhìn thấy hết bây giờ! – Tôi cố đùa nhắc nó cho đỡ ngượng - Ai cho anh nhìn? Mà cũng có thấy gì đâu? – Nó lại ngó ngoáy nhìn lại người, cái áo vẫn mặc như ko mặc - Ax, sợ em luôn! Thế như thế nào mới là thấy gì? Con gái con đứa ý tứ 1 tí chứ! – Tôi nhăn mặt - Hì, thì mưa ai mà chả thế? Mà có anh với em chứ có ai đâu mà phải ngại! – Nó lại nhăn nhở cười - Anh với em làm sao ma ko ngại? Lớn tướng rồi chứ có phải trẻ con đâu? – Tôi lại nạt - Kệ anh ngại thì ngại. Anh là anh trai của em, em chẳng có gì phải ngại cả. Nhỉ? – Nó nhăn nhở đứng cạnh tôi - Anh cho em làm em anh lúc nào? – Tôi ko thích em gái linh tinh thật - Anh ko cho thì tự em cho! – Nó nói rồi kéo tôi đi, lại tung tăng như chẳng có gì thật “Bó tay, nó càng ngày càng ương giống mình” – tôi cười thầm rồi đành phải cởi cái áo trắng tôi đang mặc cho nó khoác. Mặc dù ko được sạch lắm với lại cũng ướt sũng cả, nhưng mà nó khoác lên thì che bớt được …những thứ cần che. Trời vẫn mưa ầm ầm ko ngớt, tôi với nó chẳng nán lại trú nưa làm gì, 2 đứa đạp xe dưới mưa về nhà. Nó ngồi sau nghịch đủ trò cho bớt lạnh, nhiều lúc còn ôm lấy tôi nữa chứ, 2 đứa cứ như bị điên ở trên đường. Lâu lắm rồi tôi mới được một ngày vui thật sự. - Vào nhà tắm thay quần áo luôn đi ko lại ốm! – Tôi nói với nó khi đưa nó về đến nhà trọ, trời vẫn mưa - Anh ko vào à? – Nó ngơ ngác - Vào làm gì? Anh cũng phải về tắm! Sách vở để đấy lấy sau - Hihi! Vậy anh về nhà tắm thay quần áo luôn đi ko lại ốm! – Nó nói lại câu của tôi rồi đi vào - Này…..cảm ơn em nhé! - Cảm ơn cái gì cơ? – Nó ngạc nhiên hỏi - À, ko có gì! Lịch sự nó phải vậy! – Tôi đánh trống lảng, cười với nó cái rồi đi về Vừa đạp xe vừa nghĩ đến nó tôi lại thấy buồn cười. Từ hình ảnh cái con quạ cứ suốt ngày quang quác cái miệng đến một cô bé ngây thơ, trong sáng đến trẻ con, đôi mắt to tròn của nó hình như chẳng bao giờ phải buồn vì suy nghĩ chuyện gì. Sống như nó cũng sướng thật! Sau buổi chiều dầm mưa ấy may mà 2 đứa ko bị ốm đau gì! Tôi lại lao vào giải đề thi, kết quả khả quan lắm nếu ko muốn nói là nhiều lúc tôi đã mơ đến 2 chữ “thủ khoa”. Bé Trang cũng chịu khó học, hình như có tôi học cùng nó lại càng siêng hơn hay sao ấy, mặc dù giờ nó đang nghỉ hè! Chỉ có điều từ cái hôm đi biển về nó cứ suốt ngày anh trai với lại em gái làm tôi sốt hết cả ruột, tôi chẳng thích thế tí nào! Rồi cái ngày bọn tôi phải xa trường, xa bạn bè cũng đến. Sau buổi thi tốt nghiệp cuối cùng, tôi với đám bạn lại kéo nhau đi ăn chè bàn chuyện “chia tay lớp”. Mặc dù ko phải là học sinh lớp A5 nhưng mấy đứa bọn tôi đã coi đó là lớp của mình từ lâu rồi, chia tay lớp đó sao ko có mặt tụi tôi được. - Hay là hôm nào bọn mình làm buổi chia tay riêng đi bọn mày? – thằng Kiên đề xuất - Thôi chung với riêng gì! Làm 1 ngày với bọn A5 được rồi! – thằng CƯờng gạt đi - Uh`, còn thi cử nữa, làm 1 ngày được rồi! – mấy đứa đồng tình - Thế hôm đấy kéo hết “vợ con” đi chứ? – thằng T.Anh hỏi - Sao ko mày? Cứ đóng tiền đầy đủ là được! – con Ngọc trả lời Cả đám lại ngồi cười bàn bạc vui vẻ, chỉ có tôi lại thấy chạnh lòng. Từ ngày vụ em Phương không thành, chẳng mấy khi tôi đi chơi mà có mặt bạn gái, bạn trai của tụi nó cả, thấy mặc cảm sao sao ấy. Con Ngọc nhìn thấy thái độ của tôi, chắc nó cũng hiểu, nó kéo ghế lại gần gần tôi hỏi nhỏ - Mày với con Trang dạo này có gì ko đấy? Thấy thân thế? - Có gì? Mày điên à? Tao tâm trí đéo đâu nữa! – Tôi bực - Ko phải nói hay nhưng mà càng ngày càng thấy nó cũng đáng yêu đấy chứ mày nhỉ? - Uh`, nó cũng xinh mà! – Tôi dịu giọng Đúng là bé Trang nó không được xếp vào hàng “nhan sắc” ở trường tôi, nhưng nó cũng khá đấy chứ chẳng phải là kém cỏi gì, chắc vì cái tính trẻ con ban đầu của nó nên chẳng mấy đứa để ý tới. - Tao thấy nó cũng quấn mày lắm mà! – cái Ngọc hỏi tiếp - Nó cứ suốt ngày anh anh, em em sốt hết cả ruột! – tôi than vãn - Hay là mày yêu nó đi! Tao thấy được đấy! – con Ngọc đá tôi - Cấm mày nhắc đến chuyện đấy! – Tôi trừng mắt Con Ngọc biết tôi ko thích nên ko nói gì nữa, lại quay qua nói chuyện với mấy đứa. Thật lòng tôi cũng quý bé Trang lắm, càng ngày càng thấy quý, tôi chẳng biết tình cảm ấy gọi là gì nhưng tôi hiểu đó ko phải là cái thích của 1 thằng con trai khi thấy 1 đứa con gái. Với lại tôi còn nhiều suy nghĩ, tôi ko muốn…. - Mày rủ cả con Trang đi cùng cho vui Hoàng! Nó cũng được coi như người nhà . – Giọng thằng Trung cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi - Uh` đúng đấy, rủ nó đi nữa, có nó càng vui! – mấy đứa bạn tôi có vẻ cũng quý bé Trang - Rủ thì rủ, lát về qua tao bảo nó! – tôi trả lời Một lúc sau giải tán, tôi tạt qua nhà trọ bé Trang, nó đang nấu cơm, mặc quần sọc với cái áo thun ngắn, nhìn nó tròn tròn, mũm mĩm dễ thương như mấy đứa bé vậy nhưng ko phải là mập đâu - Hôm nay thi thế nào anh? – vừa nhìn thấy tôi nó đã hỏi - Tốt nghiệp có gì mà thế nào! Very tốt! – Tôi trả lời tỉnh bơ - Mấy đứa kia đâu? – tôi hỏi khi vào nhà - Bọn nó đi mua đồ rồi, bắt em ở nhà nấu cơm đây này! - Nấu cả phần anh nữa, tí ở lại ăn cơm! - Thật nhá! Em nấu nhiều lắm, sắp xong rồi đây! – Nó mừng rơn - Đùa đấy, ghé chơi tí thôi. - Èo, chán anh! – Nó lại hụt hẫng, bị tôi lừa mãi mà nó ko thấy chán hay sao ấy Tôi ngồi chơi 1 lúc, tính là chờ bạn nó về rồi tôi mới về. Bé Trang nấu cơm xong cũng ra ngồi cạnh hóng chuyện với tôi - Ngày kia đi chia tay bọn anh nhá! Bọn anh tụ tập hết lớp cái Ngọc - Được đi thật ạ? – Nó long lanh mắt nhìn tôi vui mừng - Có gì mà ko được? Mấy đứa lóp 11 với lớp 10 bạn mấy thằng kia cũng đi đấy! - Thế là em được mời à? Sướng thế? - Uh`, được mời! – tôi cười cho nó vui - Nhưng mà ai mời? – Nó nhiều chuyện - Thì bọn anh mời em! Mấy chị cũng bảo em đi mà còn quấy rối phụ nữa đấy! - Chứ ko phải anh mời em à? Anh ko muốn cho em đi ý gì? – Nó làm mặt buồn - Làm trò gì đấy? Là anh với các anh chị có lời mời em đi dự thật lòng! Được ko nào? – Tôi giả vờ dỗ dành - Em hỏi thật nhé! Nếu anh …với Phương còn yêu nhau thì ….anh có rủ em đi ko? – Nó nói buồn thiu - Anh đã bảo em ko nhắc chuyện đó mà! Hâm à? – Tôi khó chịu Tôi thấy mặt nó cúi gằm, ko nói gì, không khí im lặng 1 lúc lâu, tôi cũng chẳng hiểu mô tê gì đang xảy ra cả. Cái con bé này sao tự nhiên hôm nay lại sinh chuyện vậy thế k biết. - Này, em bị làm sao đấy? Tôi hỏi mấy câu, hích nó mấy cái mà nó ko trả lời buộc tôi phải kéo mặt nó lên. Ôi mẹ ơi! Thì ra nó đang khóc, mà ko phải, chỉ thấy mặt hơi buồn với nước mắt chảy ầm ầm thôi - Ơ hay? Sao tự nhiên lại khóc? – tôi ngạc nhiên - Ko sao! – Nó ngoan ngoản chứ ko phải là giận tôi - Làm gì mà hay khóc thế? Anh sợ em quá! – tôi lau nước mắt cho nó - tại tự nhiên nghĩ linh tinh rồi nước mắt nó cứ chảy ra! – nó nói rõ ngây thơ - Ax, thua em rồi! Nó ngồi xoay người lại dựa vào vai tôi nhìn trời nhìn trăng, ko khóc nữa nhưng cũng ko nói gì. Tôi cũng kệ nó, cũng thấy yên bình thật. Tôi lại nhớ đến lời con Ngọc nói với tôi lúc nãy, suy luận đến cái cảnh bé Trang vừa rồi. Chẳng lẽ nó thích mình? Tôi chợt thấy hoang mang. Suy nghĩ 1 lúc rồi tôi quyết định hỏi thử nó xem như thế nào, tôi ko run, chẳng hiểu sao nữa - Này! Em quý anh lắm đúng ko? – tôi hích vai cất lời hỏi - Sao tự nhiên nay anh hỏi vậy? - Thì tại bình thường ko hỏi, nay thích hỏi. – tôi cố trả lời tự nhiên - Vâng, quý! – Nó làm cụt lủn chua ngoa - Quý đến mứa nào? – tôi hỏi tiếp - Humh ….quý bằng này! – Nó giả bộ nghĩ rồi đưa nắm tay ra so sánh - Thế có muốn làm bạn gái anh ko? – Tôi hỏi sau 1 thoáng suy nghĩ rất nhanh nhưng đủ để chắc chấn - Cái gì cơ? – Nó rời khỏi vai tôi ngạc nhiên hỏi lớn - Anh bảo là em có muốn làm bạn gái anh ko? – Tôi nhìn thẳng vào nó hỏi rõ ràng Trái hẳn với những dự đoán của tôi, nó vẫn ko hết ngạc nhiên rờ đầu, rờ trán tôi, đôi mắt cố ngơ ngơ như đùa cợt - Anh bị hâm đấy à? Có nóng đâu, bình thường mà! – Nó cố đùa - Anh nói thật mà! – Tôi gạt tay nó ra, nghiêm túc - Hì, anh đúng là bị hâm thật rồi! – Nó lại nhăn nhở cười Tôi đến bó tay với nó rồi! Nhưng nghĩ lại thế cũng tốt, chứ nó mà đồng ý là tôi lại làm bạn trai nó à? Ko phải là ko xứng nhưng mà tôi ko sẵn sàng! Có lẽ tôi sợ yêu ai đó rồi, và đối với tôi bé Trang xứng đáng được nhiều hơn thế, được nhiều hơn cái thằng tôi lúc này. Nhìn nó ngồi vui vẻ ngắm trăng lên sớm, tôi chẳng đoán được nó đang nghĩ gì về câu hỏi của tôi lúc nãy nữa. Một lúc sau 2 đứa bạn nó cũng về, tôi cũng phải về luôn. Vậy là mất công hỏi mà chẳng biết được điều gì. Năm nay bọn A5 ko tổ chức chia tay ở nhà con Ngọc như dự kiến mà chuyển sang nhà 1 con bé gần đấy rộng rãi và thoải mái hơn. Từ sáng sớm bọn tôi đã đến để chuẩn bị mọi thứ, khung khí vui vẻ như cái ngày cắm trại vậy. Mấy đứa con trai thì lo sắp bàn sắp ghế, chén bát rồi loa đài. Mấy đứa con gái thì lo cơm nước, rau cỏ mặc dù đồ ăn thì có người lớn nấu nướng. Bé Trang cũng vui vẻ làm cùng với các Chị, nó cũng đâu có lạ lùng gì tụi này. Ăn chơi nhảy múa từ 1h trưa đến tận tối, hát hò, bia bọt, tâm sự, khóc lóc sướt mướt của bọn con gái có đủ cả, một ngày đày những kỉ niệm. Đến tối chỉ còn lại khoảng 1 nửa, chủ yếu là hội của bọn tôi và mấy đứa hay chơi cùng lại ngồi nghêu ngao hát hò, cười nói đến khoảng 9h mới chịu kéo nhau về. Bọn nó đi với bạn trai bạn gái đi chơi, tôi cũng chẳng kém, cũng chở em Trang đi ….về. - Ơ hay sao lại khóa cổng? – tôi ngạc nhiên khi về đến nhà trọ bé Trang - Hai đứa kia hôm nay nó về nhà hết rồi mà! – bé Trang tỉnh bơ trả lời - Ax, vậy để anh chở em về nhà! Chứ ở đây 1 mình à? - Anh hâm à? Nhà em đi có mà đêm mới về tới à? Mà thỉnh thoảng em vẫn ở 1 mình có sao đâu? - Vậy à? – Tôi ngơ ngác Nhà bé Trang ở trọ là 1 ngôi nhà riêng, ở quê mà nên đâu có phòng trọ như thành phố. Hình như đây cũng là nhà của họ hàng gì đó với đứa ỏ cùng bé Trang, đã lên HN ở rồi, cái nhà để không vậy. Nhà ko rộng lắm nhưng cũng dư sức cho 3 đứa ở, lại có cái sân khá lớn và nằm phía sau của dã nhà phố, cũng khá yên tĩnh và an toàn. Tôi vào nhà loanh quanh rồi ra cái ghế đá ở ngoài sân ngồi, chơi cả ngày cũng mệt. Bé Trang cũng ra ngồi bắt chước tôi ngắm trăng ngắm sao. - Anh này! Sao người ta cứ phải yêu nhau nhỉ? – Nó vẫn nhìn trời hỏi tôi - Ko yêu nhau rồi sao cưới? Rồi sao có anh em mình? - Ko, em ko nói người lớn, em nói trẻ con mà! – Nó chữa lại câu hỏi - Oh` thì ….đến tuổi lớn thích ai đó thì yêu chứ sao! – tôi trả lời đại - Em chẳng thích thế, em thích làm trẻ con hơn, với lại em cũng trẻ con mà! – Nó nhìn tôi cười tít mắt - Chứ em người lớn với ai? – Tôi gõ đầu nó - Từ hồi đầu năm đến giờ cũng có mấy tên đòi tán tỉnh em chứ! – Nó nhẹ nhàng nói rồi cười - Vậy à? – Tôi cũng chẳng hỏi chuyện này bao giờ - Vâng! Nhưng mà em chẳng thích - Sao vậy? Lại mấy thằng linh tinh à? - Ko phải! Tại em ko thích! Với lại em …sợ. – tự nhiên nó rụt rè - Sợ gì? - Em sợ yêu được mấy hôm rồi lại chán, lại chia tay. Tình học trò mà có baoo giờ bền anh nhỉ? - Cái đó thì còn tùy chứ! - Với lại thấy chuyện của anh với Phương, em lại càng sợ! – nó vẫn rụt rè - Ơ hay? Sao lại xoay sang anh? – tôi ko thích nhắc chuyện này - Ko phải, là em nói vậy ý! Em chỉ muốn được như anh, có nhiều bạn bè thân thiết, vui vẻ, rồi có anh làm anh trai em nữa, như vậy tốt quá đúng ko anh? – Nó cũng biết nói dịu dàng - Uh`, tốt chứ! - Anh có biết là em quý anh nhiều lắm ko? Ko phải là bằng này đâu! (nó nói rồi giơ nắm tay lên). Thấy anh buồn em cũng buồn, cũng sợ lắm, em sợ anh suy nghĩ lung tung rồi lại học hành sa sút như những người khác, lúc nào cũng chán đời … - Anh biết mà! Những ngày qua có em anh cũng vui vẻ thêm được bao nhiêu. Anh còn chưa cảm ơn em nữa ấy chứ! - Vậy nên em mới sợ yêu! - Là sao? – tôi chẳng hiểu nó nói gì - Sao hôm nay anh ngốc thế? Thì là em sợ…em yêu anh rồi 1 ngày nào đấy chẳng may chia tay, lúc đấy lại như anh với Phương, em sợ mất đi 1 người thân… - Nó lí nhí - Em yêu anh à? – Tôi nhìn nó hỏi - Ko! Anh là anh trai em thôi! – nó đấm ùm ùm vào người tôi - Sau này thì em ko biết nhưng mà bây giờ em chỉ muốn anh làm anh trai của em thôi. Vì em chưa muốn yêu, cứ như thế này cũng tốt chứ việc gì phải yêu nữa! Anh làm anh trai em thôi anh nhé! – Nó nhõng nhẽo - Em mới là đồ hâm ấy! – tôi kéo nó vào lòng, nó ngoan ngoãn như 1 đứa trẻ vậy - Anh có yêu em thì bây giờ cũng ko phải là lúc để nói. Anh ko muốn em phải mang tiếng là người thay thế này khác. Anh thương em bao nhiêu thì anh muốn em được tốt bấy nhiêu. Em nói đúng, cứ như thế này cũng tốt rồi, anh cũng chẳng còn tâm trí mà yêu thương gì nữa! Bé Trang ko nói gì, nằm yên trong vòng tay của tôi, có lẽ ai cũng hiểu chẳng cần phải nói gì nữa. Tôi chợt thấy ấm áp, ko phải vì được ôm 1 người con gái trong lòng mà đó là cảm giác của sự yêu thương. Nghĩ lại lời bé Trang nói, tôi cũng đúng là 1 người may mắn thật, tuy tôi ko có người yêu nhưng xung quanh tôi chẳng bao giờ thiếu thốn tình cảm. - Anh hát cho em nghe đi! – Bé Trang nhõng nhẽo - Hát gì bây giờ? Mà thôi anh về đây! - Ko, ai cho anh về? – Nó kéo dài như muốn níu kéo - Ơ hay? Ko về thì ngủ ở đây à? Có bị ấm đầu ko? - Kệ! Ngủ ở đây thì cũng đã sao? Anh là anh trai em chứ ai đâu mà sợ? Em ko biết, anh phải hát cho em nghe! Đi mà! – Nó nhõng nhẽo hết biết, ôm khư khư lấy cánh tay tôi - Oh` thì hát! Tôi đầu hàng nó, ngồi lẩm nhẩm hát mấy bài, lúc đầu nó còn hát theo rồi sau ko thấy gì nữa, Nó nằm im trong vòng tay tôi. Ngồi nhìn sương đêm phủ xuống khoảng sân, thở dài một cái, tôi chẳng hiểu mình đang làm gì nữa. - Ê này! – Tôi hất hất gọi bé Trang Ọc, nó ngủ mất tiêu từ lúc nào rồi ấy! Tôi tát tát nhẹ vào má mấy cái thì nó xua tay”để em ngủ, anh cứ hát đi!”. Mẹ ơi, người ta nghỉ hát từ lúc nào rồi chứ còn ngồi mà hát cho nó nghe nữa? Gọi mấy lần mà nó chẳng bảo sao, cực chẳng đã tôi đành phải bế nó vào nhà. Tôi thấy nó khẽ cười chứng tỏ là lừa tôi mất tiêu rồi! Đặt nó lên giường, mắc màn cho nó đàng hoàng rồi tôi định ra cái ghế để ngủ, cơ mà tại cái ghế nó ngắn quá, phải nằm co ro mới đủ chiều dài mà tôi thì phải thẳng chân thẳng tay mới ngủ được. lại lọ mọ dậy lấy cái chiếu trải xuống đất để nằm, có chăn gối đây là ngon rồi, tôi ko quan trọng ngủ giường, ngủ nệm. Vừa nằm nhắm mắt được 1 lúc, còn đang nghĩ lung tung vì cái ánh điện nhà đằng trước hắt vào nhà nhìn khá sáng thì bé Trang nó đã lục ục bò dậy mang chăn gối ra - Làm gì thế? – Tôi mở mắt ra nhìn thấy nó hỏi - Xuống đây ngủ với anh cho vui! Hihi … - Nó cười trong trạng thái mắt lơ mơ - Em bị điên đấy à? – tôi hoảng hồn - Ở nhà thỉnh thoảng em vẫn ôm anh Phong ngủ có sao đâu mà? - Ax ax, ko đùa đâu đấy! – Tôi đuổi nó quay lại giường - Em đùa với anh đâu? Nằm nói chuyện cho vui! Nó mặc kệ tôi xua đuổi, đùn đấy vẫn nhất quyết vứt phạch cái gối rồi nằm xuống cãnh tôi, ôm cánh tay của tôi khu khư! Tôi đến sợ nó luôn. Nó bảo là nằm nói chuyện cho vui mà nói nhảm được vài câu rồi lại lăn ra ngủ. Vậy là lần đầu tiên tôi ngủ với 1 người con gái ko phải máu mủ họ hàng gì là thế này đây? Nhìn nó ngủ ngon lành và nghĩ đến cảnh này tôi lại thấy buồn cười. Kéo lại chăn cho nó rồi tôi cũng chìm vào giấc ngủ.