Tinh hà xán lạn

Chương 79 : Tinh hà xán lạn

Edit: Trúc   Bị Lăng Bất Nghi làm cho giật mình, liên tục hai ngày Thiếu Thương đều nghi thần nghi quỷ, kết quả mắt thấy sắp đến hưu mộc, nhưng tất cả vẫn gió êm sóng lặng. Ngày hôm đó là trước một ngày Thiếu Thương được nghỉ khi đi làm ở cung đình, sau khi ngủ trưa Hoàng hậu hơi không còn chút sức lực nào, Thiếu Thương bèn xung phong nhận việc hỗ trợ nắn vai đấm lưng, thuận tiện câu được câu không nói chuyện phiếm. “... Thả lỏng, thả lỏng! Nương nương, người đừng dùng sức, phải từ từ thả lỏng xương cốt da thịt trên người. Đúng rồi, đúng rồi, cứ như vậy...” Địch Ảo ở bên nhìn lông mày Hoàng hậu dần dần giãn ra, khen: “Nghĩ ngờ Thiếu Thương quân còn có tài này.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Thiếu Thương khiêm tốn cười cười. Nói nhảm! Cha ruột của em gái thích nhắn tin là bác sỹ chính tông trong bệnh viện ra ngoài mở tiệm massage, mẹ ruột thì là bác sỹ chỉnh xương hạng nhất cùng đơn vị, em gái thích nhắn tin có thể sờ mỗi cái xương của các nàng nói ra tên, đặc điểm cùng khả năng phát sinh bệnh trong tương lai. “... Ngày hôm trước Thái tử phi mời ngươi đi Đông cung, vì sao ngươi ra sức từ chối không chịu đi?” Hoàng hậu nhắm mắt lại nói. Thiếu Thương rất lắm mồm nói: “Thái tử phi từng muốn gả tộc muội cùng đường biểu muội của mình cho Lăng đại nhân.” Hoàng hậu lập tức mở mắt nhìn Địch Ảo: “Phó mẫu, lại là ngươi nói à?” Địch Ảo hơi lúng túng cười ha ha nói: “Ha ha... Ta đi xem Lạc nương tử làm chè đậu xanh cùng bánh đậu xanh đã xong chưa? Nương nương, người cứ từ từ dạy dỗ nàng...” Nói xông cuống quít chuồn ra ngoài cung thất. “Nương nương, ngài đừng nói Địch Ảo, việc này trong cung ai cũng đều biết nha.” Trên tay Thiếu Thương dùng sức, nói: “Ta còn nghe nói hôm đó Thái tử phi mời ta, vừa hay mấy vị tộc muội với đường biểu muội gì đó kia của nàng ta cũng ở đó, nhất định là muốn giới thiệu chúng ta quen biết. Thế nhưng quen biết xong rồi sao đây? Nếu Thái tử phi muốn để ta nhận mấy vị ‘Muội muội’, ta có nên đồng ý không đây?” Hoàng hậu thấp giọng nói: “Ngươi cũng nghĩ quá xa rồi.” “Người không lo xa tất có phiền gần mà.” Hoàng hậu nghiêng đầu nhìn nữ hài, đột nhiên hỏi: “Nếu Thái tử phi nhất định phải đưa tộc muội vào làm thiếp cho Tử Thịnh, ngươi sẽ làm thế nào?” “Ta mặc kệ. Nếu Lăng đại nhân thu nhận, ta sẽ ly hôn với chàng.” Thiếu Thương trả lời rất thẳng thắn, nói xong lại thở dài: “Ôi, đều tại tướng mạo của ta. Tế Thông a tỷ nói, chỉ cần ta không động không nói lời nào, chỉ nhìn dáng vẻ, người người đều cho là ta yếu đuối đáng thương dễ nói chuyện. Không sao, để tương lai thanh danh ghen tị truyền đi cũng tốt.” “Ngươi cho rằng ‘Ghen tị’ là thanh danh tốt gì chứ?” Hoàng hậu cau mày nói. Thiếu Thương chậm rãi xoay xương cổ cứng ngắc: “Thần thiếp tính tình không tốt, có thể thay đổi thần thiếp sẽ dùng sức đổi, không sửa đổi được cũng không có cách nào. Ôi? Nương nương...” Nàng chợt nghĩ đến một chuyện: “Sao người không nói ta ghen tị như thế, sẽ để cho Lăng đại nhân chịu uất ức chứ?” Hoàng hậu trừng nàng một chút: “Chính hắn chọn trúng ngươi, ngươi muốn từ hôn hắn sống chết không chịu, có cái gì hắn cũng phải nhận lấy, có gì mà lo nghĩ!” Thiếu Thương cười lên: “Vậy ngài cũng không kêu uất ức thay Thái tử phi à?” Hoàng hậu nhíu mày, cười khổ nói: “Ta cùng bệ hạ từng cho là nàng ta uất ức, nên rất thương tiếc. Kết quả, càng dạy dỗ nàng ta, nàng ta càng cảm thấy mình uất ức, thế là cả ngày chỉ nghĩ làm thế nào bồi thường cho uất ức của mình.” Bà ấy nhìn khuôn mặt Thiếu Thương ngây thơ, thở dài: “Có một số việc, về sau ngươi sẽ biết.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. “Lại là câu nói này, ‘Về sau ngươi sẽ biết’, Tế Thông a tỷ thích nói câu này, lần trước thần thiếp hỏi Lăng đại nhân Việt Phi là người thế nào, hắn cũng nói câu nói này. Bây giờ thần thiếp không thích nghe câu nói này nhất. Trên trời trăng sáng trong, cung khuyết dưới mặt đất rõ ràng, có chuyện gì không thể nói luôn một mạch chứ?” Hoàng hậu nghe Thiếu Thương nhỏ giọng lầm bầm, chu miệng nhỏ đỏ thắm lên giống như cái vòi ấm nước, bà ấy chợt cảm thấy dáng vẻ này rất là đáng yêu, cười nhẹ nói: “Thâm cung khó lường, đối với một người, một chuyện, có khi thật đúng là không phải dăm ba câu có thể nói rõ ràng.” Thiếu Thương rầu rĩ nói: “... Được rồi.” Đang nói chuyện, Lạc Tế Thông bưng chè đậu xanh cùng bánh đậu xanh đi vào, cười nói: “Văn Tu Quân cùng tiểu nương tử Vương gia tới.” Thiếu Thương nghe thấy là mẹ con Vương Linh, vội vàng gièm pha: “Nương nương, đây là cấm địa cung đình, mẹ con Văn Tu Quân cũng không thể nói đến là đến, ngay cả thiếp mời đều không đưa.” Hoàng hậu liếc nàng một cái, cười mắng: “Nếu ngươi là thần tử ở đại điện, nhất định là đồ nịnh thần. Văn Tu Quân là phụng lệnh bệ hạ mang theo nữ nhi đến xin lỗi.” “Xin lỗi? Ta thấy là hưng sư vấn tội đó.” Đang lúc nói chuyện, Thiếu Thương đã trông thấy Vương Linh từ cửa điện bước đến, cắn răng xị mặt giống như cầm lưỡi đao đánh với thần khí. Hoàng hậu lắc đầu than nhẹ, đồng thời sờ sờ đầu tóc của mình: “A Linh không đủ trải đời, cũng chỉ mạnh hơn chút so với Tam Công chúa ngày đó gây hấn với ngươi.” “Cũng không mạnh hơn bao nhiêu.” Thiếu Thương giúp Hoàng hậu chỉnh lại quần áo tóc tai: “Vương Linh a tỷ là đầu thai ở trong bụng hạ thần, nếu nàng ta cũng là công chúa, nói không chừng còn hơn thế nữa.” Rốt cuộc là con gái ruột của Hoàng đế, vẫn phải chừa cho Tam Công chúa chút mặt mũi. Đợi sau khi mẹ con Vương gia tiến lên hành lễ đứng dậy vào chỗ, Thiếu Thương mới nhìn rõ dáng vẻ của Văn Tu Quân, dung mạo cũng không xấu, nhưng mà hai hàng lông mày sắc nhọn, bờ môi hơi mỏng, rất có vài phần tự ngạo thanh cao. Văn Tu Quân nhìn Thiếu Thương vài lần, trong mắt toát ra ý khinh thường. Thiếu Thương yên lặng ở trong lòng bổ sung thay bà ta: Bông sen trắng nhỏ xinh đẹp nhu nhược này, toàn nhờ vào giả bộ đáng thương mê hoặc Lăng Bất Nghi, không đáng giá nhắc tới. Văn Tu Quân lại nhìn nữ nhi một chút, Vương Linh lập tức tiến lên dập đầu hành lễ, đầy miệng đều là bồi tội hôm đó trên tiệc cưới Lâu gia nói chuyện hành động sai trái. Tuy nói năng tiêu chuẩn, nhưng biểu lộ trên mặt vẫn không cam lòng. Văn Tu Quân tiếp tục không nói lời nào, lại nhìn Hoàng hậu một chút. Thiếu Thương bị bà ta nhìn trái một chút phải một chút mà tức giận trong lòng. Bác gái già này, học cái gì không được học làm mẹ kế của tổng tài bá đạo làm gì, không nói lời nào chỉ dùng ánh mắt quét người, ngươi cho rằng ngươi là máy X quang đầu thai chắc! Hoàng hậu biết rõ tính tình Văn Tu Quân, thầm than một tiếng, nói: “Thiếu Thương, ngươi dẫn a Linh đi cung thất ngươi ở lại nói chuyện. Tế Thông, ngươi cũng lui ra đi.” Thiếu Thương cùng Vương Linh nhìn nhau một cái, bất đắc dĩ đứng dậy cáo lui, Lạc Tế Thông mỉm cười lui ra cùng tất cả cung tỳ. Sau khi mỗi người đi một ngả, Thiếu Thương quả nhiên đưa Vương Linh đi cung thất mà mình nghỉ ngơi thường ngày, gần đây dù ngoài miệng nàng có chút nghịch ngợm, nhưng cử chỉ chưa từng dám có sai lầm. Vương Linh vòng quanh một vòng trong cung thất, hất cằm khinh bỉ nói: “Nơi này bày biện thật là đơn sơ quạnh quẽ, xem ra dì đối xử với ngươi cũng chỉ như vậy. Khi còn bé lúc ta ở trong cung, thế mà dùng đều là đồ sơn đồ điêu khắc kim loại thuần một màu, ở cửa treo gấm vóc giao tiêu, điểm hương là phượng tê cổ, uống chính là...” “Vương nương tử.” Thiếu Thương mỉm cười ngắt lời nàng ta: “Có lẽ ngươi không tin, thật ra ta rất thích ngươi.” Vương Linh sững sờ, không biết lời này là có ý gì. “... Bởi vì ngươi ngốc, ngốc đến mức chỉ cần há miệng là đã có thể để cho người ta nắm được chuôi. Lần đầu ta nhìn thấy ngươi ở Vạn gia, đã cảm thấy tốt nhất ngươi vẫn không nên mở miệng.” Trên mặt Vương Linh lúc xanh lúc đỏ. Thiếu Thương tiếp tục nói: “Bệ hạ nghiêm khắc thực hiện tiết kiệm, bày biện trong phòng ngủ của Hoàng hậu, ta cũng đã thấy qua, cái gì mà kim loại điêu khắc, cái gì mà gấm vóc giao tiêu, ngươi nói khoác lác gì thế? Ăn nói lung tung, cũng không sợ đau đầu lưỡi, có tin ta sẽ nói lại cho Hoàng hậu không?” Vương Linh há to miệng. “Được rồi. Coi như lời này của ngươi là thật. Nhưng lúc ngươi còn nhỏ, việc quan trọng trước mắt của bệ hạ là đánh chiếm thiên hạ. Cho nên ý của ngươi là, Hoàng hậu nương nương không nhìn ngân khố khó khăn chỉ tăng cường chính mình xa hoa lãng phí sung sướng à?” Thiếu Thương tựa người lên trên kệ, bình chân như vại. Vương Linh bối rối nói: “Không, không, không...” Nếu lời này lọt ra ngoài, Hoàng hậu sao có thể không biết, nàng ta đứng mũi chịu sào cũng không cần làm người nữa. Trong lúc bối rối, Vương Linh bỗng nhiên lóe lên linh quang, lớn tiếng nói: “Không phải dì xa hoa lãng phí! Những thứ đó đều là đồ trước kia bày biện trong vương cung cũ. Đúng, đúng! Là phiên vương cũ kia xa hoa lãng phí phô trương, cũng chưa từng dùng đến công quỹ!” Thiếu Thương chậm rãi dừng cười, nghiêng đầu ngẫm lại: “Ừm, giải thích này cũng có lý. Vậy được rồi, việc này coi như xong.” Thật là đồ ngu xuẩn, đổi lại nàng, tám cái cớ cũng đã nghĩ ra rồi! Nàng nói nhẹ nhàng, Vương Linh lại lên cơn giận dữ, bị Thiếu Thương hung hăng càn quấy một trận, nàng ta suýt nữa quên mình còn có sổ sách muốn tính với nàng, ngay lập tức cũng không làm ra vẻ giả vờ, giận tái mặt tiến lên nắm chặt tay áo Thiếu Thương, nghiêm nghị nói: “Đồ tiện nhân này! Ngươi thì tốt hơn chỗ nào? Đến trước mặt bệ hạ cáo trạng ta, hừ hừ, cũng không nghĩ một chút nhà ngươi là mặt hàng gì, lùm cỏ mới bắt đầu mấy ngày làm thứ tộc, nhìn a phụ ta có xử lý các ngươi không!” Thiếu Thương đến con mắt đều không nháy một cái, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm Vương Linh. Vương Linh bị nàng chằm chằm hốt hoảng: “Sao, thế nào?” “Là cáo trạng ngươi với bệ hạ không sai. Nhưng làm sao ngươi lại biết?” Vương Linh có chút phản ứng không kịp: “Tất nhiên là ngươi cáo trạng, còn có ai...” “Hôm đó trên tiệc cưới nhiều người như vậy cũng nhìn thấy nghe được lời nói việc làm của ngươi, vì sao cứ phải là ta cáo trạng?” Giọng điệu Thiếu Thương bình tĩnh: “Bệ hạ tuyên triệu phụ thân của ngươi là Xa Kỵ Tướng quân, ở trước mặt răn dạy ông ta nuôi con không dạy. Chẳng lẽ bệ hạ sẽ giống phụ nhân các ngươi, còn một năm một mười nói cho lệnh tôn là ta cáo trạngc à? Như vậy, theo lẽ thường mà nói, không phải là bệ hạ tai mắt linh thông, tự nghe được tiếng gió à? Ừm, ta nhớ được trong bữa tiệc tối hôm đó, còn có mấy vị phu nhân có lang tế là thủ hạ của Ngự sử đại phu đó.” “... Về phần cáo trạng. Hôm đó bệ hạ cố ý đuổi hoạn quan cùng cung tỳ ra ngoài, trong cung thất chỉ để lại bệ hạ, Hoàng hậu, Thái tử cùng Thái tử phi, còn có ta cùng Lăng đại nhân, tổng cộng sáu người. Vương nương tử, sao ngươi lại nhận định là ta cáo trạng, là từ đâu biết được? Ừm, đế hậu sẽ không nói, ta cùng Lăng đại nhân sẽ không nói, Thái tử là người đôn hậu, hận không thể ta và ngươi nắm tay làm hòa, tình như tỷ muội, càng sẽ không nói. Như vậy, chỉ có Thái tử phi... Hừ, ta đi chất vấn Thái tử phi, vì sao muốn nói chuyện này cho ngươi, hẳn là ngóng trông ta và ngươi oán hận không ngừng đây?” “Không phải, không phải!” Vương Linh vạn phần hoảng sợ, khàn khàn hô: “Không không không, không phải Thái tử phi!” “Được! Không phải Thái tử phi thì cũng không phải!” Giọng nói của Thiếu Thương sắc bén như mũi tên, đồng thời nàng chậm rãi đứng lên: “Đó là ngươi tự mình nghe được. Nhưng hôm đó ta diện thánh là ở hậu điện Thượng Thư đài, tiểu triều đường của bệ hạ. Ngươi làm thế nào mua được người hầu hạ nơi đó? Trọng địa triều chính, phòng giữ sâm nghiêm, thế mà ngươi có thể nghe ngóng tiếng gió nơi đó, Vương gia các ngươi rốt cuộc là có ý gì?!” Vương Linh bị dọa điên rồi, kêu ré lên nhào tới. Dù thân hình Thiếu Thương bé nhỏ, nhưng (đời trước) kinh nghiệm đánh lộn phong phú, nàng nhẹ nhàng xoay người một cái, trở tay bẻ cánh tay phải Vương Linh, chân đá vào khuỷu chân của nàng ta, Vương Linh không tự chủ được quỳ rạp xuống đất, sau đó bị Thiếu Thương bẻ ngoặt cánh tay phải ra đằng sau. “Không phải không phải!” Vương Linh có hồ đồ cũng biết thăm dò chuyện quốc gia thì sẽ có kết cục gì, lúc này cuối cùng không còn ra vẻ cao ngạo được, khàn cả giọng hô to: “... Là… Là Thái tử phi, là Thái tử phi nói cho ta biết...” Thiếu Thương mặt không thay sắc, tiện tay đẩy một cái, Vương Linh ngã sấp trên sàn nhà, nằm trên đất thút thít hu hu không ngừng. Thiếu Thương quỳ một chân, cúi xuống trước mặt nàng ta, hung hăng nói: “Trước kia ta không so đo với ngươi, là bởi vì gia thế ngươi tôn quý mà không phải là vì ngươi có bao nhiêu lợi hại. Bây giờ ngươi nhìn thấy rồi, chỉ cần ta có thể đứng cùng một chỗ với ngươi, muốn bóp chết ngươi, không khó chút nào.” Nói xong trên tay, nàng dùng sức bóp một cái, tay trái Vương Linh ôm cánh tay phải đau kêu thành tiếng, khóc nước mắt chảy ra, nàng ta đã lớn như vậy còn chưa bao giờ bị ức hiếp đến vậy. Thiếu Thương chậm rãi buông tay ra, cười vỗ vỗ nàng ta: “Ngươi chớ khóc. Rốt cuộc ngươi vẫn có thân phận tôn quý, nhìn xem hôm đó ngươi ở Lâu gia mắng ta hung hăng vậy mà, không phải cũng chỉ cấm túc mười ngày, bây giờ lại nhảy nhót tưng bừng à?” “Hu hu... Ngươi biết cái gì, bệ hạ hung hăng mắng chửi phụ thân ta, bảo ông mau mau gả ta đi. Chờ hôm nay sau khi nói xin lỗi với ngươi thì không cho ta tiếp tục tiến cung. Phụ thân vì để cho bệ hạ hài lòng, muốn gả ta xa xa, cái gì mà Giang Hạ quận Kinh châu. Ta còn chưa bao giờ thấy người ở đó, hu hu hu đừng để ta đi chỗ xa như vậy...” Vương Linh khóc đến trời đất mịt mù, qua lúc lâu cũng không nghe thấy âm thanh, không khỏi ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy hai mắt Thiếu Thương nhìn về phía ngoài cửa sổ, cũng không biết đang suy nghĩ gì. “Tế Thông a tỷ phải gả đi tây bắc, ngươi phải đi phía nam, ta lại phải ở lại chỗ này...” Qua lúc lâu, Thiếu Thương mới yếu ớt nói: “Giang Hạ thật ra là chỗ tốt, tương lai ta cũng muốn đến phía nam nhìn xem.” “Cái loại đất đai mang hoang kia, có gì hay mà đi...?!” Vương Linh quên cả khóc, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Thiếu Thương bỗng nổi hứng, cười tủm tỉm nói: “Qua mấy năm nữa, ta đi Giang Hạ tìm ngươi đi, đến lúc đó ngươi tận tình làm chủ nhà nhé?” Vương Linh giận dữ: “Ngươi mang theo Thập Nhất lang diễu võ giương oai với ta à?!” Thiếu Thương mơ màng, thở dài: “Sao ngươi nói ba câu cũng không rời Lăng Bất Nghi thế? Người sống một đời, còn có rất nhiều chuyện quan trọng mà.” “Ngươi thì biết cái gì!” Vương Linh dùng mu bàn tay hốt hoảng lau nước mắt, dùng cả tay chân ngồi quỳ: “Từ nhỏ ngươi đã ở đô thành, chưa từng đi ra bên ngoài. Ngươi cho rằng có nhiều đất phong như vậy, vì sao Cng chúa Quận chúa Vương không đi? Những chỗ xa xôi kia, cuộc sống thường ngày thô sơ cỡ nào chứ, không có đồ sơn gì ra dáng, vải áo mềm mại, ngay cả huân hương cũng đều làm người ta sặc!” Thiếu Thương bật cười: “Công chúa Quận chúa thì ta không biết. Nhưng những Vương hầu kia không ra ngoài, chưa chắc là tiếc rẻ phú quý ở đô thành.” Thuật cản trở của Đế vương có gì mà lạ. “Vậy còn có thể là vì cái gì?” Vương Linh giận tím mặt: “Ai mà không biết đô thành phú quý bình an mê hồn!” Thiếu Thương chép miệng một cái, bất đắc dĩ nói: “Cho nên, rốt cuộc ngươi muốn ở lại đô thành sống sung sương, hay là muốn Lăng Bất Nghi?” Lăng Bất Nghi ấy mà, từ nhỏ ngươi đã tốn bao công sức, cũng không thấy ngươi làm ra thành tựu gì. Đô thành ấy mà, lúc đầu ngươi có thể giữ lại, bây giờ lại bị ngươi làm có mất luôn. Thật sự là cuộc đời chẳng làm nên trò trống gì. Vương Linh đờ đẫn. Bắt đầu chuyển động đại não, suy nghĩ tỉ mỉ vấn đề này. Sau đó Thiếu Thương ở một bên đong đưa cái quạt trúc sơn ung dung hóng mát, cảm thán thời đại nào đều có tiểu cô nương đầu óc bị nước vào. Cũng không lâu lắm, có cung tỳ đến mời Thiếu Thương cùng Vương Linh trở về, Thiếu Thương thấy vẻ mặt nàng ta vội vàng, âm thầm lấy làm lạ, đợi xuyên qua hành lang đi vào cửa đại điện, đã thấy Địch Ảo cùng Lạc Tế Thông đang lo lắng chờ ở ngoài cửa đóng chặt. “Thiếu Thương, ngươi cùng Linh nương tử đi vào đi.” Địch Ảo tiến lên phía trước nói: “Nương nương cùng Văn Tu Quân có chút tranh chấp.” Thiếu Thương không rõ ràng cho lắm gật đầu, sau đó cùng Vương Linh đi vào trong điện, cung tỳ vừa mở hé cửa đã nghe thấy bên trong truyền ra giọng nói mệt mỏi của Hoàng hậu: “... Triều đình đại sự, ta chưa từng hỏi.” Văn Tu Quân the thé kêu lên: “... Cái gì mà chưa từng hỏi, mấy năm trước lúc ông ấy ra ngoài chinh chiến, ngươi đã từng buông rèm chấp chính. Bây giờ đệ đệ ta ở đất phong khổ cực, chỉ muốn có quyền đúc tiền thôi, ngươi lại không muốn hỗ trợ...” “Mỗi lần trước khi bệ hạ đi, đều sắp xếp thỏa đáng tất cả, ta chẳng qua là rập theo khuôn cũ, chuyện văn hỏi Ngu Hầu, chuyện võ... Cũng không ai đánh tới dưới tường đô thành...” Nghe đến đó, Thiếu Thương không chút do dự nhanh chân bước vào trong điện, Vương Linh chần chờ một chút cũng lập tức đi theo vào. Lạc Tế Thông nhìn cửa điện lần nữa đóng lại, ánh mắt phức tạp. Địch Ảo thấy thế nói: “Lạc nương tử, ngươi đừng để trong lòng. Có chút chuyện cũ năm xưa kiêng kị, ngươi vẫn đừng nghe mới tốt. Linh nương tử thì không nói, Thiếu Thương quân... Ôi...” Lạc Tế Thông khéo hiểu lòng người vỗ vỗ tay lão phụ, cười nói: “Thập Nhất lang cũng không kém con ruột của nương nương, nương nương là coi Thiếu Thương như cô dâu nhà mình, có một số việc nàng biết cũng không sao... Những thứ này ta đều biết, Địch Ảo không cần lo lắng.” Mà nàng ta lại phải lấy chồng ở tây bắc xa xôi, có chút bí sự cung đình không nên bị mang ra ngoài. Trong điện, T lúc hiếu Thương nhanh chân đi đến gần thì nghe thấy Văn Tu Quân đang nói với giọng đầy mỉa mai: “... Lúc trước mẹ con chị em các ngươi phụ thuộc nhà ta sinh hoạt, ta cũng không đối xử lạnh nhạt gì với ngươi, cái gì ăn ngon mặc được đều chia cho ngươi một nửa! Phụ thân ta càng coi ngươi như con gái ruột, ngay cả lang tế đều chọn tốt nhất cho ngươi. Ngươi cũng quên sao?” Hoàng hậu khổ sở nói: “Cữu phụ đối đãi chúng ta ân sâu hậu đức, ta vĩnh viễn không dám quên!” “Thế nhưng a phụ đã chết!” Văn Tu Quân chảy nước mắt nói: “Ông ấy chết rồi! Gia tướng bộ khúc chết thì chết, tan thì tan, khi ông ấy còn sống thế lực như núi lở, chỉ còn lại một ấu đệ, bị bệ hạ lập làm chiêu bài sống, bây giờ sống chỉ hơn người chết một hơi, mới có thể để cho người đời không nói Hoàng đế cay nghiệt thiếu tình cảm, vong ân phụ nghĩa, dựa vào binh mã của phụ thân ta cứu mạng, lại...” “A mẫu!” Vương Linh thét lên, quỳ đến bên chân mẫu thân: “Ngài đừng nói nữa, ngài đừng nói nữa!” Văn Tu Quân đá nữ nhi ra ngoài, còn muốn tới gần trước mặt Hoàng hậu. Thiếu Thương ngăn ở phía trước Hoàng hậu đang yếu đuối ngồi đó, lớn tiếng nói: “Văn Tu Quân! Ngươi cũng đã biết vì sao cửa điện này đóng thật chặt, một người đều không cho vào! Ngươi đừng tưởng rằng nương nương sợ ngươi, nương nương là muốn che chở cho ngươi! Chỉ bằng những vừa rồi kia của ngươi, chỉ cần lọt ra ngoài, ngươi cùng con cái của ngươi có thể thiện à?!” Văn Tu Quân đứng đó, lạnh lùng nói: “Chỉ là chết thôi, chẳng lẽ ta lại sợ à?” “Nếu ngài không sợ chết, vì sao không tự mình đi nói với thành thượng?” Thiếu Thương há miệng lập tức châm chọc, không chút lùi bước: “Cũng không cần ngài phí công đi lại, ta nhìn canh giờ này bệ hạ cũng sắp tới tìm nương nương, ngài chờ ở đây là được! Đến lúc đó, ngài có muốn gió trên Đồ Cao sơn bên hay là nước trong Kim Minh hồ, tự ngài đi nói rõ với bệ hạ đi, cần gì phải ở đây khó xử nương nương chúng ta?” Văn Tu Quân cười lạnh: “Khá lắm, miệng lưỡi bén nhọn, quả nhiên là thê tử mà tiểu tử kia vừa ý, các ngươi đúng là tâm hướng một chỗ. Ta cũng không sợ chết, huống chi bệ hạ cũng sẽ không để ta chết. Chẳng qua muốn nhìn xem Hoàng hậu nương nương tôn quý của chúng ta liệu còn nhớ kỹ ân tình của phụ thân ta...” Thiếu Thương chịu đựng lửa giận, gượng cười nói: “Ta nghe nói cổ nhân thi ân không màng hồi báo, cũng không biết lệnh tôn, Càn An lão Vương gia qua đời, lúc trước thu nhận chăm sóc một nhà muội muội có phải là chờ báo đáp ngày sau hay không?” Văn Tu Quân nhất thời nghẹn lời. Thiếu Thương không ngừng cố gắng, ra vẻ thở dài yếu ớt nói: “Ôi, Càn An lão Vương gia cũng thật là lúc trước sao không để cho nữ nhi của mình gả cho bệ hạ đây? Nếu thế giờ này ngày này Văn Tu Quân là Hoàng hậu cao quý đã có thể tự mình đòi hỏi bệ hạ rồi...” Văn Tu Quân căm ghét, tiến lên một bước lớn: “Tiện tỳ, ngươi dám trào phúng ta?!” Hoàng hậu thấp giọng nói: “Thiếu Thương! Không được không lễ!” Vương Linh xem khí thế giương cung bạt kiếm, ngập ngừng nói góp vào: “Không, không phải... Ngoại đại phụ của ta cùng bệ hạ là đồng tông...” “À.” Thiếu Thương ngẩn người, nàng thật đúng là không biết. Nàng vừa thầm mắng mình nghe bát quái không dụng tâm, vừa giả bộ như bừng tỉnh đại ngộ nói: “Thì ra là thế. Hai nhà muốn thông gia, nhưng hết lần này tới lần khác lại là đồng tông, không thể cưới hỏi, cho nên Càn An lão Vương gia chỉ có thể lấy cháu gái ra sao? Ôi, nương nương chúng ta nhận ân tình này thật là có chút lớn...” “Thần Am, ngươi cứ nhìn tiện tỳ này nhục nhã phụ thân của ta?” Văn Tu Quân âm u chất vấn Hoàng hậu. Hoàng hậu khẽ cắn môi, trầm giọng nói: “Thiếu Thương, quỳ xuống, xin lỗi Văn Tu Quân.” Thiếu Thương không hề có gánh nặng bịch bịch quỳ xuống, rất đoan chính dập đầu một cái với Văn Tu Quân, làm Vương Linh nhìn mà trợn mắt há mồm. Sau khi dập đầu xong, Thiếu Thương cao giọng nói: “Vừa rồi nói đến Càn An lão Vương gia là thần thiếp sai lầm, quay đầu thần thiếp sẽ lãnh phạt. Tiểu nữ tử ngu dốt mọi người đều biết, nếu Văn Tu Quân không biết, không ngại hỏi Vương Linh a tỷ một chút thì sẽ biết thần thiếp rốt cuộc ngu dốt bao nhiêu, cũng xin Văn Tu Quân chớ có tức giận.” Vương Linh thấy mà choáng. Mẫu thân nhà mình mà nổi nóng lên thì đúng là long trời lở đất, cả nhà Vương gia không ai dám cản lửa giận, nữ hài trước mắt còn nhỏ hơn nàng ta hai tuổi, thế mà mặt không đổi sắc tim không đập nhanh, còn có thể chậm rãi mà nói. “Dù thần thiếp không rõ ràng Văn Tu Quân muốn nương nương làm chuyện gì, nhưng cho thấy là chuyện không dễ.” Thiếu Thương quỳ thẳng tắp, hai mắt nhìn thẳng lên: “Mấy ngày trước đây, Đại trưởng Công chúa đến thăm nương nương, lúc gặp gỡ bệ hạ thì thỉnh cầu ban thưởng chức quan cho ấu tử, nhưng bệ hạ lại nói ‘Từ xưa đến nay dùng người, tất theo trời thuận người mà làm rõ thưởng phạt. Theo trời thì dùng sức mà lập công; thuận người thì hình phạt’… Câu nói kế tiếp nhưng thật ra ta hiểu rõ nhưng còn chưa đọc ra, Văn Tu Quân ngài tài hoa rất cao hẳn đã biết rồi vậy ta cũng không cần nói nữa...” Vương Linh lắc lắc ngón tay, muốn cười mà không dám cười. Hoàng hậu vốn lòng dạ đắng chát, lúc này cũng không nhịn được mỉm cười lắc đầu. “... Cuối cùng, bệ hạ không đồng ý giúp đỡ việc Đại trưởng Công chúa nhờ. Văn Tu Quân, đây chính là tỷ muội còn sót lại của bệ hạ. Nương nương nói cho ta, năm đó sau khi bệ hạ nổi dậy, Đại trưởng Công chúa cũng ăn không ít khổ. Cho dù như thế, bệ hạ vì tuân theo đạo dùng người của các bậc tiên hiền trị quốc, vẫn nhịn đau từ chối Đại trưởng Công chúa. Bây giờ ngài bức bách nương nương đi cầu bệ hạ, trừ để nương nương khó xử chịu tội ra, cũng sẽ không có bất kỳ kết quả gì, cho nên…” Thiếu Thương hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: “Văn Tu Quân mời trở về đi, xin ngài đừng tiếp tục khó xử nương nương.” Văn Tu Quân lảo đảo mấy bước, như khóc như cười: “Quả nhiên trước khác nay khác, năm đó Càn An Vương phủ uy thế cỡ nào, bây giờ mà ngay cả một nữ nhi của quan nhỏ đều có thể quát mắng ta. Ha ha ha, phụ thân, nếu ngài vẫn còn ở đó...” “Nhà Tần mất hươu, cả thiên hạ cùng đuổi bắt, bấy giờ ai tài cao, nhanh chân thì bắt được trước(*).” Thiếu Thương cũng không quỳ nữa, chậm rãi đứng lên: “Lúc ấy gặp thiên hạ đại loạn, tuấn tài thế gian lấy tính mệnh cả nhà để đặt vào ván bài lớn nhất thiên hạ này. Lúc đó, ai cũng không dám nói mình có thể thành công tranh giành hay là binh bại bỏ mình, Văn Tu Quân nghĩ sao?” (*) Câu nói này mang nghĩa bóng là nhà Tần mất, cả thiên hạ tranh giành. Văn Tu Quân kinh ngạc đứng ở nơi đó, Thiếu Thương chậm rãi đi qua, tiện đường lưu loát kéo Vương Linh co quắp trên mặt đất lên cùng, sau đó đưa tay đẩy nàng ta vào trong ngực Văn Tu Quân. Thiếu Thương dịu dàng nói: “Người mất đã mất. Văn Tu Quân, Càn An lão Vương gia đã đi. Nhưng ngài còn sống, nhi nữ của ngài cũng còn nhỏ tuổi, người sống cuối cùng vẫn quan trọng hơn so với người đã mất. Vương Linh a tỷ nói Xa Kỵ tướng quân muốn đưa nàng ta đi lấy chồng ở xa. Nàng ta rất sợ hãi, chưa quen cuộc sống nơi đây không nói, ngay cả dáng dấp lang tế ra sao đều chưa thấy qua. Ngài là mẫu thân của nàng ta, tốt xấu gì cũng nên đau lòng yêu thương nàng ta...” Vương Linh nghĩ đến chung thân đại sự của mình, khóc ôm lấy cánh tay Văn Tu Quân, từng tiếng cầu khẩn. Văn Tu Quân là người kiên cường cũng không nhịn được rơi nước mắt. Vẫn phải cảm tạ Konstantin Stanislavsky dạy bảo, Thiếu Thương đều bị tư thái mềm mại cùng ngữ điệu cảm động của mình làm cho dâng trào cảm xúc rồi. Tuy trong nội tâm nàng cực kỳ không kiên nhẫn với bà cô già đắm chìm trong vinh quang ngày xưa này. Nàng cũng không tin, để Càn An lão đầu sống thì từ đây Văn Tu Quân phải làm nông phụ vất vả ruộng đồng mà bà ta sẽ bằng lòng đi? Thử xem! Lúc trong điện đang đầy cảm động, chợt nghe ở bên truyền đến một tiếng ho khan. Thiếu Thương phản ứng nhanh nhất, lập tức quay đầu đi xem, Hoàng hậu tiếp theo, mẫu nữ Vương gia cuối cùng. Đám người chỉ thấy từ sau tấm bình phong bên cửa điện khắc hoa, chậm rãi lộ ra áo bào màu đỏ của Hoàng đế, đằng sau đi theo hai tên hoàng môn trầm mặc tiểu, cùng... Một vị thanh niên cao gầy mặc áo dài màu đen, Lăng Bất Nghi. Trong đầu Thiếu Thương lập tức vang lên tiếng pháo mừng, pháo hoa rực rỡ, nàng chỉ có hai vấn đề: Đầu tiên, bọn họ nghe từ lúc nào, chính mình không nói gì lời gì vượt quy củ chứ? Tiếp theo, vì sao cung điện phải có nhiều cửa như vậy đây, cửa ngách, cửa bên, cửa hông, cửa ngầm, còn có trên đời không đường xuống đất không cửa nữa! Quả nhiên cung đình là địa phương không an toàn nhất trên đời này mà!   Tác giả có lời muốn nói: Hoàng hậu thích nữ chính, cũng không phải tất cả vì nữ chính có vầng sáng Mary Sue, mà là vì nữ chính thuộc về ‘Người một nhà’.