Tinh hà xán lạn

Chương 58 : Tinh hà xán lạn

Edit: Trúc   Hai đời Thiếu Thương cộng lại tình huống uy hiếp nghiêm trọng nhất với người thân cũng chỉ là kéo bè kéo lũ đánh nhau ở phòng chơi bi-a, chị đại đưa cho nàng một chai bia muốn nàng đập một cái nhập đội, từ đó làm cho nàng bắt đầu sinh ra ý nghĩ rời khỏi giang hồ. Bởi vì nàng chợt phát hiện, mặc dù mình lăn lộn các loại không tiếc, nhưng cũng không thích hợp với tiết mục máu tươi ba thước. Một tay Lăng Bất Nghi ôm chặt eo của nàng, một tay nắm lấy lan can dưới mái hiên tầng thứ năm. Hai người cứ như vậy treo ở ngoài tháp, Thiếu Thương bất đắc dĩ phải ôm lấy Lăng Bất Nghi. Chỗ cao trên gò núi gió thổi mãnh liệt, lực cánh tay nàng có hạn, mấy lần đều suýt nữa trượt xuống dưới, may mà cánh tay trái Lăng Bất Nghi như là một vòng sắt kiên cố ôm nàng vào ngực mình nên nàng mới không bị rơi xuống. Thiếu Thương nghe tiếng bước chân trong tháp từ tầng thứ sáu cộp cộp chạy xuống, hai người trong sương phòng kia sau khi do dự, quả nhiên không kịp chờ đợi muốn rời khỏi nơi đây, Thiếu Thương đang định vui mừng, Lăng Bất Nghi chợt nói nhỏ: “Ta qua trừ khử hai người này, chuyện hôm nay sẽ không còn người nào biết.” Thiếu Thương có chút sợ hãi, lúc này Lăng Bất Nghi hoàn toàn khác biệt với thường ngày, sắc mặt lộ ra một vẻ lạnh lùng tàn nhẫn, giống như không phải đang nói chuyện giết hai người, mà là làm thịt hai con chó. Nàng thầm giật mình, không kịp nghĩ gì, vội vàng nói: “Không được không được! Ngươi nhìn bên kia xem, có người đến!” Lăng Bất Nghi thuận ánh mắt của nàng nhìn lại, chỉ thấy một đội mấy chục người mặc trang phục hộ vệ lặng yên không tiếng động áp sát lên gò núi, lộ vẻ tới tiếp ứng hai người trong sương phòng này, may mắn hai người bọn họ treo ở mái hiên đằng sau, mới không bị hộ vệ trông thấy. Lăng Bất Nghi cau mày, dường như cũng không nguyện từ bỏ ý nghĩ ‘Giết người diệt khẩu’ này. Hai người trong sương phòng kia đi đến đáy tháp, nói qua vài câu với hộ vệ tới tiếp ứng sau đó nhanh chóng cưỡi ngựa rời đi. Lăng Bất Nghi từ đầu đến cuối núp ở mái hiên tầng thứ năm, thấy bọn họ đi sạch sẽ, lúc này dùng sức ở tay phải trèo lên, ôm nữ hài đi vào trong sương phòng tầng thứ năm. Thiếu Thương bị gió thổi tóc tai tán loạn, hai chân chạm mạnh tới mặt đất lập tức run rẩy ngồi phịch lên trên mặt đất, tim đập mãnh liệt như trống, nhìn lại nam nhân bên cạnh, sắc mặt bình tĩnh, nhịp tim như thường, trừ thần sắc có vẻ ngưng trọng. “Bọn họ đi rồi chứ?” Thiếu Thương dùng tay ôm trên ngực, chặn tim nàng nhảy như sắp vọt ra ngoài: “Chúng ta cũng đi nhanh đi, nói không chừng bọn họ còn quay lại lục soát đó!” Lăng Bất Nghi nhìn nàng một cái, mang theo ý cười: “Làm sao ngươi biết?” “Hai tên trộm cướp nhát gan, coi mình thân kiều thịt quý sợ bị thương, bỏ chạy nhanh như vậy, chờ mình an toàn xong nhất định để cho người quay lại điều tra!” TV đều diễn như vậy đó. Lăng Bất Nghi nín cười, gật gật đầu: “Ngươi đi bộ tới à?” Thiếu Thương chỉ vào phía đông cửa sổ: “Không không, ta cưỡi ngựa tới, sau đó buộc ngựa ở trong rừng phía đông.” Vẻ mặt Lăng Bất Nghi u ám, sinh lòng lo nghĩ: “... Ngươi rất thông minh, biết giấu vật cưỡi không để người ta phát hiện.” “Không phải!” Thiếu Thương hận không thể nôn ra máu: “Ta thấy trên sườn núi này đều là đá vụn sắc nhọn, sợ làm bị thương ngựa của ta, cho nên mới không cưỡi lên!” Lăng Bất Nghi khẽ giật mình, lộ vẻ không nghĩ tới nguyên nhân này. “Trên đời này, ta thật là một đứa cực kỳ ngốc mà!” Thiếu Thương tức đến thở hổn hển, giờ phút này nàng đã nghĩ nhân quả trước sau rõ ràng: “Lúc ta tới nơi này không có một ai, thấy gió mát nắng đẹp thời tiết đẹp bèn bò lên trên nóc nhà chợp mắt. Hai người kia chắc cũng coi là trong tháp không có ai, mới ở chỗ này trò chuyện với nhau việc bí mật. Ui da! Sớm biết vậy ta cứ buộc ngựa ở chân tháp, người ta thấy có người thì sẽ không vào!” Lăng Bất Nghi không nhịn được cười lên: “Leo đến đỉnh tháp ngủ gật, ừm, đúng là không có người nào có thể nghĩ đến.” Thiếu Thương ngượng ngùng: “Ai khi còn bé không có ham mê chứ.” Lăng Bất Nghi cười cười, cúi người xuống cầm hai tay hơi lạnh của nữ hài lên: “Hôm nay, ngươi lại đi cùng ta một chút đi.” Thiếu Thương nhìn đôi mắt chứa đầy ý cười của hắn, con ngươi màu nâu đậm sáng long lanh như sao, lại bỗng nhiên làm nàng thấy lạnh cả người. Lúc này nàng mới phát hiện hôm nay hắn mặc cẩm bào màu xanh đậm dệt bạc thêu hoa văn mơ hồ phát quang, trước kia hẳn là hất áo bào lên nên không thấy. Không đợi nàng hoàn hồn, Lăng Bất Nghi đã lần nữa nhấc nàng lên đặt ở trên lưng mình, lại quấn hai tay nàng ở cổ mình, sau đó nhanh chóng đi xuống dưới. Thiếu Thương vốn định yêu cầu để mình tự đi, nhưng thấy hắn đi trên gò núi, bước đi như bay, không biết nhanh hơn bao nhiêu so với mình tự đi, nàng bèn đàng hoàng ngậm miệng lại. Nằm ở trên lưng rộng lớn của nam tử, chóp mũi quanh quẩn hơi thở như tuyết trong rừng lạnh, vì để không rớt xuống nàng lại ôm chặt cổ hắn, cách áo xuân thật mỏng, mơ hồ có thể cảm giác tấm lưng thon dài làn da rắn chắc của hắn, Thiếu Thương lúng túng quả thực không biết nên làm thế nào. Hai người đầu tiên tìm con ngựa nhỏ đốm bò sữa của Thiếu Thương ở phía đông rừng cây, ngựa nhỏ ngốc nghếch còn không biết đã xảy ra chuyện gì, đang gật gù đắc ý tỏ ra dễ thương, Lăng Bất Nghi nhìn vòng hoa buồn cười kia, khóe miệng cong cong, Thiếu Thương đỏ mặt tỏ vẻ ‘Đây cũng là ham mê nho nhỏ’. Sau đó Lăng Bất Nghi kéo ngựa đốm nhỏ cùng nữ hài đi về phía nam, tìm được tuấn mã cao to của hắn buộc ở nơi đó, trên dây cương đen nhánh treo một cái áo khoác gấm màu xanh mực, hiển nhiên hắn cũng đột nhiên nổi lên ý định đi theo hai người kia. Thiếu Thương cười nói: “Hóa ra ngươi cũng buộc ngựa ở trong rừng nha, thực sự là...” Nàng vốn muốn nói ‘Anh hùng có chung ý nghĩ’, nhưng nghĩ tới kéo trí thông minh của Lăng Bất Nghi đến cùng một trình độ với mình, thuộc về loại vỗ mông ngựa vỗ đến đùi ngựa, thế là nàng sửa lời: “Lăng đại nhân, chúng ta nhanh đi về đi.” Ai ngờ Lăng Bất Nghi lại lắc đầu, nói: “Giờ này đã qua giờ Dậu, hai người kia xem người nào bỏ lỡ buổi tiệc, sẽ có thể chậm rãi suy ra người trên Nhạn Hồi tháp hôm nay.” Trầm ngâm một lát, hắn lại nói: “Chúng ta đi sang hướng khác.” Thiếu Thương đành phải theo hắn trở mình lên ngựa, một đường đi theo Lăng Bất Nghi quay lưng về phía Nhạn Hồi tháp mà đi, đi không bao lâu vào một chỗ dưới vách núi, sườn núi nghiêng nghiêng còn mọc ra một gốc cây xiêu vẹo. “Lăng đại nhân, chúng ta tới nơi này làm gì?” Thiếu Thương nhìn sắc trời dần dần tối, nơi đây hoang vắng, bắt đầu lo sợ bất an. Thật ra vừa rồi nàng đã muốn tự cưỡi ngựa trở về, nhưng nam tử này vẫn luôn cầm dây cương của ngựa đốm nhỏ, làm nàng không rời đi được. Lăng Bất Nghi nắm hai con ngựa cẩn thận buộc vào một bên núi đá, cõng nữ hài, không nhanh không chậm nói: “Hôm nay ta thật không nghĩ tới sẽ gặp phải ngươi, càng không nghĩ tới để ngươi đụng vào hai người kia.” Thiếu Thương nghe ra giọng điệu hắn bất thiện, cảm thấy hoảng hốt: “Lăng đại nhân, ngài biết hai người kia à? Chuyện rất quan trọng đó.” Lăng Bất Nghi tiếp tục nói: “Ta là muốn nhìn rõ hai người này mới một đường theo tới. Bây giờ ta còn chưa được bộ mặt thật của bọn họ, lại sắp bị đoán được.” “Làm sao mà đoán được chứ? Bọn họ lại không nhìn thấy chúng ta, chúng ta chỉ cần lấy một cái cớ bỏ lỡ buổi tiệc thật tốt là có thể lừa gạt qua mà.” Giọng Thiếu Thương cực kỳ khô khốc. Lăng Bất Nghi xoay người lại, mặt mày tuấn mỹ thâm thúy, thần sắc ảm đạm khó hiểu: “Không, còn có ngươi, ngươi có thể để lộ ta ra.” “Ta… Ta sẽ không...” Thiếu Thương run giọng, nàng chợt nhớ tới vừa rồi Lăng Bất Nghi đã muốn giết hai người trong sương phòng kia, trước mắt tâm tư của hắn với nàng có lẽ cũng giống như vậy. Nàng thấy tình thế không đúng, lập tức muốn chạy về phía ngựa đốm nhỏ bên kia, ai ngờ Lăng Bất Nghi đưa tay bẻ một khối đá từ trên núi đá, nhẹ nhàng ném qua, mạnh mẽ ném thành một hố nhỏ sâu trước bước chân của Thiếu Thương. Nếu như vừa rồi Thiếu Thương chỉ cần đi nhanh một bước thì bây giờ mũi chân đã bị tảng đá kia đập trúng. Lăng Bất Nghi lần nữa lộ ra vẻ xa lạ lạnh lùng kia, từng bước đi về phía Thiếu Thương. Thiếu Thương từng bước lui lại, bỗng nhiên lớn tiếng nói: “Ta nghe nói từ nhỏ ngươi được nuôi dưỡng ở trong cung Hoàng hậu, xưa nay lại thân thiết với Thái tử. Người nào mà không biết ngươi ở bên nào chứ, những người kia muốn đối phó Thái tử, chẳng lẽ sẽ không đề phòng ngươi?!” Lăng Bất Nghi ngừng bước chân, thản nhiên nói: “Ngươi nói không sai, nhưng mà không phải ta sợ bọn họ biết ta đang ở bên phe Thái tử, chỉ không thể bỏ lỡ trò hay mấy ngày sau.” Thiếu Thương sợ hãi đến răng lập cập, nước mắt đều sắp rớt xuống, nàng đã sắp lùi đến bên vách nui: “Lăng đại nhân, huynh trưởng, ta thật sẽ không nói, ngươi phải tin ta...” “Việc này lớn, hơi không cẩn thận, bao nhiêu đầu người sẽ rơi xuống đất, ta không thể chỉ bằng tin tưởng ngươi là coi như xong được.” Lăng Bất Nghi thản nhiên nói, trong lúc nói chuyện, hắn đã bắt lấy cánh tay Thiếu Thương, chỉ cần nhẹ nhàng đẩy, có thể trực tiếp hoàn thành hai bước giết người hủy xác. Hai tay Thiếu Thương túm chặt ống tay áo của hắn, khóc như mưa, vội vàng giải thích: “... Không, không phải, ta lại không biết hai người kia, không đúng, ta đều không thấy mặt của bọn họ, sao ta có thể lộ ra hành tung của ngươi chứ, chẳng lẽ ta đứng giữa đường hô to à?! Lại nói, Trình gia căn cơ yếu kém, đã không phải thế gia vọng tộc giàu mạnh, cũng không phải trọng thần đắc lực mới đầu đã theo bệ hạ đánh thiên hạ. Cái đó… Cái trữ vị gì đó, chúng ta lẫn vào làm gì chứ... Ngài thật sự có thể tin tưởng ta... !” Trời ơi, vì sao cuộc đời nàng lại khổ vậy chứ, đời trước không được may mắn thì không may mắn, rốt cuộc còn được sống yên ổn. Đời này lại phải cuốn vào âm mưu quốc gia, nhảy qua trang xã hội trực tiếp nhảy lên trang chính trị. Ông trời à, có cần coi trọng nàng như vậy không? Tư chất của nàng thật ra đến lăn lộn làm Thập Tam muội ở trấn đều đã là miễn cưỡng đó! Lăng Bất Nghi nghe đến đó, chậm rãi buông tay phải ra, lui lại mấy bước, không nói một lời xoay người ngồi vào một tảng đá hình vuông bóng loáng bằng phẳng bên vách núi. Thiếu Thương đã được thấy bảnh lĩnh của Lăng Bất Nghi, biết chạy trốn là vô vọng, còn không bằng để sức dùng vào việc cầu xin, mắt thấy có hi vọng, nàng vội vàng bổ nhào đến bên người Lăng Bất Nghi, khóc sướt mướt nói: “... Ta cùng a Nghiêu đều kính trọng ngài, ngưỡng mộ ngài như vậy, sao lại làm hư việc lớn của ngài được chứ...” Lời này nói chưa hết, chỉ nghe ‘Cạch’ một tiếng, tay trái Lăng Bất Nghi trực tiếp bẻ ra một miếng từ tảng đá vuông bên cạnh. Thiếu Thương lập tức bị dọa sợ, một mực ngậm miệng lại không còn dám dông dài. Lăng Bất Nghi chậm rãi lấy ra một miếng trang sức ngọc từ trong ngực, Thiếu Thương tập trung nhìn vào, đúng là nửa khối ngọc, chỗ vỡ vụn còn có một chữ ‘Nhược’, nàng kinh hoảng vội vàng đi sờ bên hông mình, quả nhiên phát hiện thắt lưng trống trơn. Đây là miếng ngọc Trình phụ cho nàng, phía trên còn tự tay khắc cho nàng một chữ ‘Niệu’(*). (*) Ở đây chữ Niệu là ‘嫋’, anh Nghi cầm chỗ bị vỡ là thành chữ Nhược ‘弱’ , phần bên kia là chữ Nữ ‘女’. “Còn nửa nữa đâu?” Thiếu Thương ngơ ngác. Lăng Bất Nghi nói: “Đã bị những người kia nhặt đi rồi.” Đầu óc Thiếu Thương nhanh chóng chuyển động, lập tức hiểu ra. Vừa rồi Lăng Bất Nghi nhân lúc rối loạn giật xuống miếng ngọc của nàng, bóp gãy làm đôi, sau đó ném nửa miếng ngọc có khắc chữ ‘Nữ’ ra ngoài, để hai người trong sương phòng kia nhặt đi, còn lại một nửa tự mình giữ lại. Nữ tử trong đô thành mang theo chữ ‘Nữ’ có nhiều lắm, chỉ bằng nửa bên kia mảnh ngọc chắc chắn đoán không ra ai, nhưng nếu có nửa mảnh ngọc khác, chỉ cần đường vân ngọc thạch khớp nhau là có thể thăm dò ra được nàng. Lăng Bất Nghi mỉm cười nói: “Ta cũng muốn tin tưởng ngươi, nhưng... Vẫn là như vậy khá hơn chút.” Lửa giận trong lòng Thiếu Thương dấy lên hừng hực: “Thế mà ngươi lại áp chế ta?!” Sắc mặt Lăng Bất Nghi lạnh nhạt: “Vậy ta vẫn nên giết ngươi nhé?” “Đừng đừng đừng...” Thiếu Thương lập tức mềm nhũn, nhào vào túm tay áo hắn, đau khổ cầu xin: “Ngài vẫn áp chế ta đi!” Khóe miệng Lăng Bất Nghi khẽ cong không thể nhận ra. “Tóm lại, chuyện hôm nay không cho nói với bất kỳ kẻ nào, bao gồm song thân cùng thân huynh trưởng của ngươi, còn cả Lâu Nghiêu nữa. Nếu như để ta phát hiện ngươi nói ra, ta lập tức ném nửa mảnh ngọc này ra bên ngoài, tiện thể nhắc nhở những người kia Trình gia có nữ nhi, nhũ danh Niệu Niệu.” Hắn nói. Thiếu Thương chán nản, bất đắc dĩ nói: “Nếu ngươi biết những người kia là ai, cần gì phải tới nghe lén, làm thành thế trận như này?!” “Ngươi không đồng ý, vậy ta vẫn giết ngươi đi.” “Không không không! Ta đồng ý, ta đồng ý còn không được à?” Thiếu Thương ôm chặt cánh tay Lăng Bất Nghi, nàng biết mình rất không có cốt khí, nhưng sống sót là quan trọng nhất. Nói xong việc này, hai người đều an tĩnh lại, Thiếu Thương sức cùng lực kiệt ngồi vào một hòn đá vuông khác, lắc lắc mái tóc ở bả vai. Lòng mệt mỏi cũng nhất thời buông lỏng, đã thất vọng vì thần tượng nàng đã từng cho là đạo đức tốt bị sụp đổ, lại căm giận với khốn cảnh mình bị quản chế khắp nơi. Bỏ đi, về sau ít thấy người này là được! Lăng Bất Nghi nhìn vẻ mặt nữ hài, nắm nửa mảnh ngọc kia thật chặt trong lòng bàn tay, thản nhiên nói: “Ta sớm biết nếu như ngươi nhìn thấy dáng vẻ chân chính của ta thì sẽ không thích ta.” Thiếu Thương quay đầu nhìn lại, dưới ánh nắng chiều, gò má của hắn tuấn mỹ mà ưu thương, tràn ngập vẻ tự ghét bỏ. Nàng không khỏi mềm lòng, chuyển qua ngồi vào bên cạnh Lăng Bất Nghi, dịu dàng nói: “Không có, không có. Ta không có không thích ngươi.” Hở, trước đó nàng có yêu mến hắn à? Mặc kệ đi, dỗ tốt trước rồi lại nói. Đồng thời bắt đầu an ủi bản thân, người ta làm chuyện lớn khá cẩn thận cũng là có thể tha thứ, huống chi chỉ cần mình không lắm miệng, vậy thì cũng chẳng có chuyện gì. “Phải không? Vừa rồi ta nhìn sắc mặt ngươi khó chịu, chẳng lẽ không phải âm thầm mắng ta ở trong lòng à?” Lăng Bất Nghi nghiêng mặt qua, đường cong hoàn mỹ của chiếc cằm không một tì vết: “Trước kia sắc mặt ngươi nhìn ta, không phải như vậy.” “Nào có?!” Mặc dù bị đoán đúng tâm sự, nhưng Thiếu Thương sao có thể thừa nhận: “Nếu không phải là ngươi, ta sớm đã bị tặc phỉ nấu ăn hết, hẳn là thảm không nói nổi. Về sau ngươi lại nhiều lần giúp ta, đủ thấy ngươi tâm tính nhân hậu. Chỉ là vừa rồi... Vừa rồi... Nếu không phải nhờ ngươi, người trong sương phòng kia đã sớm bắt được ta, có lẽ kết cục cũng là giết người diệt khẩu! Bây giờ, nếu ta chỉ vì ngần ấy việc nhỏ đã sinh hận thù với ngươi, vậy chẳng phải là vong ân phụ nghĩa à?” Nàng càng nói càng lý lẽ hùng hồn, càng nghĩ càng thấy không nên trách cứ Lăng Bất Nghi, người ta chỉ hù dọa nàng một chút, uy hiếp nàng một chút, suýt chút nữa thì lấy mạng nàng... Mà thôi, cũng không có làm cái gì mà! Lăng Bất Nghi rốt cục cũng bật cười, lập tức ánh mắt lại trầm xuống, sắc mặt u ám, đột nhiên nói: “Ta thật sự muốn buông tha ngươi.” Trong lòng Thiếu Thương than vãn: Vậy ngươi coi như không nhìn thấy ta không được à? “... Hồi trước, Thái tử điện hạ mất trộm một ấn tín, ầm ĩ lên rất nhiều chuyện, xác nhận do tân khách trong phủ Thái tử gây nên, cho nên ta xếp một cái bẫy, chỉ còn chờ đối phương bước vào. Đại khái ta biết mình đối đầu là ai, nhưng không biết mật thám chôn ở trong phủ Thái tử là người nào, chỉ mong hôm nay không nên đánh cỏ động rắn.” Lăng Bất Nghi chậm rãi nói. Thiếu Thương vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, gượng cười nói: “Những chuyện lớn quan trọng này sao ta hiểu được, đại nhân không cần nói cho ta!” Ánh mắt như nước trong của Lăng Bất Nghi quét tới: “Vừa rồi, ta chỉ đứt quãng nghe vài câu không rõ lắm. Ngươi nghe rõ giọng nói của bọn họ không?” Thiếu Thương là người thông minh cỡ nào, vội vàng nói: “Không có không có. Ta cũng không nghe rõ.” Lăng Bất Nghi nhìn nàng thật lâu, mới nói: “Bỏ đi.” Thiếu Thương vẫn kinh hồn bạt vía, chợt nghe Lăng Bất Nghi nói: “Sắc trời sắp tối hẳn rồi, ngươi đã nghĩ xong cái cớ sau khi chúng ta trở về chưa?” Thiếu Thương vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ hoàn toàn mặc ngài phân phó. Lăng Bất Nghi đưa tay nắm chặt cánh tay trái nhỏ nhắn của nữ hài, bàn tay hắn rộng lớn, đốt ngón tay thon dài mạnh mẽ, cánh tay nữ hài mảnh mai, một nắm này vậy mà có thể hoàn toàn khép trọn vẹn năm ngón tay lại. Hắn nói: “Chờ một lúc nữa ta bẻ gãy cánh tay của ngươi, lại xé mấy mảnh quần áo của ngươi treo ở bên vách núi rồi nói ngươi mải ngắm phong cảnh, vô ý lăn xuống, là ta đi ngang qua cứu được ngươi... Yên tâm, ta chỉ nhẹ nhàng bóp nứt xương cánh tay của ngươi, rất nhanh sẽ tốt.” Thiếu Thương ôm mình cánh tay run lẩy bẩy, trong lòng nàng biết đây là ý kiến hay, nhưng bây giờ nàng tiếc xương của mình! Lăng Bất Nghi nhìn nàng một lúc, gương mặt xinh đẹp của nữ hài còn mang lông tơ, lộ ra vẻ trẻ con yếu đuối đáng thương, lúc này vì hoảng sợ, cánh môi như nụ hoa rung động nhè nhẹ, giống như một cái lông chim nhẹ nhàng trêu chọc trong lòng hắn. ‘Két’ một tiếng nhẹ nhàng trầm đục, Thiếu Thương mở to hai mắt, Lăng Bất Nghi dùng tay phải mạnh mẽ bẻ gãy cánh tay trái của mình. Nàng đã được chứng kiến lực lượng cánh tay trái này, cánh tay vung lên trường kích rực rỡ như mặt trời chém đứt cả người lẫn đao của tên tội phạm. Hiện tại, lại vì hắn không đành lòng mà bị mạnh mẽ bẻ gẫy. “Bỏ đi, đổi lại là ngươi tới cứu ta đi. Chúng ta từ từ tính toán.” Sắc mặt Lăng Bất Nghi tái nhợt, hắn nghiêm mặt cười khẽ. Thiếu Thương lập tức chảy nước mắt, trong lòng như hung hăng bị chém một đao. Nàng bổ nhào vào bên chân Lăng Bất Nghi, khóc đến mất hình tượng: “Ta nghe thấy giọng của hai người kia, ta nhớ được, về sau ta giúp ngươi đi nhận! Ngươi... Ngươi có đau không, có đau không...” Lần này nàng khóc không có bất kỳ ngụy trang gì.