Tinh hà xán lạn

Chương 57 : Tinh hà xán lạn

Edit: Trúc   Cho đến khi trở lại Trình phủ, từ đầu đến cuối Thiếu Thương đều trầm mặc không nói, dựa vào vách xe ngơ ngác xuất thần. Trình Ương lo lắng, hỏi: “Trên tiệc lại có tiểu thư nhà nào nhục nhã ngươi à?” Hôm nay nàng ta kết giao được với mấy vị tiểu thư khá tâm đầu ý hợp, núp ở trong xó trò chuyện vui vẻ, cũng không chú ý đến người bên ngoài. Thiếu Thương cười nhạo: “Cho các nàng hai lá gan!” Tiêu phu nhân cũng đã nhận ra tâm tình nữ nhi sa sút, hỏi: “Là vị trưởng bối kia của Lâu gia lên mặt với ngươi à?” Lâu Đại phu nhân hiển nhiên đã bị trượng phu thuyết phục, hôm nay nữ quyến cả nhà cũng không có câu kiêu ngạo nào; nhưng một gia tộc lớn như thế, khó tránh khỏi có người cá biệt làm người khác đau đầu. Thiếu Thương ngạo nghễ nói: “Ai dám? Ta để a Nghiêu đời này không nhận trưởng bối đó luôn!” Hỏi thăm không ra kết quả, Tiêu phu nhân đành phải thả nữ nhi về phòng. Lúc ăn bữa tối thấy nàng vẫn mặt ủ mày chau, chưa ăn mấy miếng đã ủ rũ cụp đầu trở về chỗ ở của mình. Buổi đêm hôm ấy, từ giữa sân viện của Trình phủ chợt vang lên một tiếng sáo trong trẻo, uyển chuyển trầm thấp, như khóc như than. Làn điệu cũng không ưu thương, mà là một loại mê cung không lối thoát cùng buồn vô cớ. Tiêu phu nhân không ngủ được, mở mắt nghe lúc lâu, nàng bật dậy muốn xốc màn lên ra ngoài, lại bị trượng phu túm lấy từ phía sau. Trình Thủy nhắm mắt nói: “Ta khuyên nàng đừng đi.” Tiêu phu nhân cau mày nói: “Hôm nay từ Lâu gia ra, ta đã cảm thấy không ổn. Không được, ta không đi hỏi một chút thì không được.” Trình Thủy ngay cả mí mắt cũng không mở ra: “Nàng hỏi thì Niệu Niệu sẽ nói?” Tiêu phu nhân cứng lại, nàng lại nói: “Vậy ta đi hỏi thị tỳ bên người nàng.” “Cũng không cần đi. Chỉ bằng tính tình kia của Niệu Niệu, nàng hỏi chân trước thì chân sau Niệu Niệu sẽ biết. Nàng cảm thấy Niệu Niệu sẽ vui vẻ khi biết nàng tra hỏi người bên cạnh Niệu Niệu?” Trình Thủy đổi tư thế ngủ: “Mẹ con các nàng gần đây khó khăn lắm mới hòa hoãn một chút, cũng đừng lại bắt đầu ầm ĩ.” “Chàng không lo lắng trong lòng Niệu Niệu có việc à?” “Trừ trẻ con ngây thơ thì chỉ có người ngu trong lòng mới không có việc gì. Niệu Niệu lớn nhỏ cũng phải lập gia đình, lại không thể đông buồn tây thương à?” “Là xuân thương thu buồn, không phải đông buồn tây thương.” “Được rồi, thương cái gì cũng được, đừng có tổn thương thân thể là được. Ôi, nói chung a phụ đi sớm, Niệu Niệu mới học sáo bao lâu đâu mà đã thổi tốt như vậy, nghe mà lòng người chua xót rưng rưng. Nếu a phụ vẫn còn, coi như chúng ta để Niệu Niệu ở trong đô thành cũng không sao. Nói không chừng còn có thể dạy dỗ ra thành thục nữ vang danh thiên hạ đấy!” Tiêu phu nhân không nói gì, một lát sau mới nói: “Chẳng lẽ cứ nghe nàng thổi, chàng còn có thể ngủ à?” “Có gì mà ngủ không được? Trước kia trong lòng a phụ mà không vui là thích nửa đêm tấu vài từ khúc buồn này khổ này. Có khi thổi tiêu, có khi đánh đàn, có khi đánh trống đánh chũm chọe(*) đấy. Không phải huynh muội chúng ta đều ngủ rất ngon à? Được rồi, nàng cũng nằm xuống đi.” (*) Chũm chọe:   Tiêu phu nhân ngồi yên ở đầu giường thật lâu, mới nghĩ: Quân cữu đã qua đời thật sự là sống không dễ dàng. Cũng may dù sao kiếp trước Thiếu Thương cũng là người thành phố nhiều năm, văn minh phòng ngủ còn chưa bị chó ăn hết, thổi xong một khúc lập tức tắt đèn đi ngủ. Ngày hôm sau tỉnh dậy thần thái lại sáng láng, không nhìn ra nửa phần tâm sự. Lâu Nghiêu vốn lại muốn ngày ngày tới cửa, cho dù Lâu Thái phó tốt tính đi nữa cũng không nhịn được, túm lấy chất nhi ném vào thư phòng đọc sách, chỉ cho hắn năm sáu ngày đi Trình gia một lần. Ai mà chưa từng làm lang tế chứ, nịnh bợ nhà vợ cũng phải vừa vừa thôi, làm như từ kiếp trước không theo đuổi được nương tử, làm mất hết mặt mũi Lâu thị. Người ở cửa bắc cung chờ xin tiến cử làm quan đều có sắc mặt thận trọng hơn chất nhi nhà mình! Sau đó Thiếu Thương thần kỳ phát hiện từ khi Lâu Nghiêu không cách nào mỗi ngày tới cửa, tất cả các huynh trưởng nhà mình đều có tính tình dễ chịu, sắc mặt hiền lành. “Các ngươi chướng mắt a Nghiêu à?” Thiếu Thương nghĩ nát óc mà không hiểu bèn vụng trộm hỏi ca ca sinh đôi. Trình Thiếu Cung nói: “Chúng ta không chướng mắt Lâu công tử, chúng ta chướng mắt ngươi đó. Mỗi lần thấy hắn là cười với hắn như Nhị Vượng được gặm đùi gà ở sát vách ấy.” Nhị Vượng là con chó vàng. Kết quả của lần nói chuyện này tất nhiên là Thiếu Thương giận tím mặt, đổ trọn hộp cờ lớn vào đầu Trình Thiếu Cung, đồng thời cũng không tiếp tục muốn các huynh trưởng dẫn ra ngoài nữa. Tiêu phu nhân mới vừa ở trước mặt các con khen Thiếu Thương hai câu, Trình Thiếu Cung đã ôm lấy cái trán bị thương bắt đầu sàm ngôn : “A mẫu, đây là Niệu Niệu sợ quản lý việc nhà sẽ chậm trễ nàng đi ra ngoài xử lý việc của mình. Mấy ngày nay nàng vẫn đi ra ngoài đấy, cũng không gọi chúng ta đi cùng!” Trước kia đều là huynh đệ bọn họ cùng với ấu muội đi ra ngoài ! Ai ngờ Tiêu phu nhân không có tí tức giận nào, còn lo lắng nói: “Bên người Niệu Niệu có thị tỳ cùng gia đinh đi theo, sẽ có chuyện gì được chứ? Cũng không thể lại đưa thêm một lang tế về nhà mà.” Miệng Trình Tụng khẽ động, cùng huynh trưởng Trình Vịnh liếc nhau một cái, huynh đệ hai người cúi đầu, không hề nói gì. Bởi vì có lần bọn họ trông thấy Viên Thận đưa ấu muội trở về, mãi đến cửa ngõ mới chia tay. Sau đó, huynh đệ bọn họ cũng vụng trộm hỏi Thiếu Thương, ai ngờ Thiếu Thương dùng vẻ mặt đường đường chính chính nói: “Gặp được hai lần, không có lần thứ ba, đều là nói  về chuyện thúc phụ cùng thúc mẫu.” Viên Thận dù sao cũng vẫn là Viên Thận, phong cách hành sự không đổi chút nào. Hắn lại cho người nhìn chằm chằm cửa Trình phủ, đợi khi trông thấy chiếc xe diêu nhỏ đỏ vàng đốt tiền kia của Trình Thiếu Thương đi ra thì để tôi tớ một đường đi theo một đường vừa đi vừa về báo cho hắn. Tài tử giai nhân gặp nhau, vốn nên cảnh đẹp ý vui cực kỳ, nếu như chỗ hai người hẹn gặp mặt không khác người như vậy thì tốt. Lần đầu chặn nữ hài lại là ở trong một góc tiệm sắt, đối mặt lò sắt nung đỏ nóng rực, tài tử giai nhân đều bị nướng đến gương mặt khô nóng, sợi tóc quăn tít, tựa như một đôi phu thê quạ đen sắp bị nướng lên. Lần thứ hai gặp lại mặt thì ở bên trong một nhà xay bột cách ngoài thành không xa, trong không khí vỏ trấu cùng bụi gạo phốc phốc bay lên, tài tử giai nhân đều bị hất đầy đầu đầy mặt bụi gạo, đổi y phục là có thể trực tiếp nhận xay bột rồi. “Ngươi không thể đi cửa hàng sách tiệm vàng gì đó à? Cửa hàng hoa cùng cửa hàng son phấn cũng được mà.” Trên đường trở về phủ, Viên Thận cưỡi ngựa đi theo xe diêu, trong lòng cực kỳ cạn lời. “Ta có mời ngươi đi à?” Thiếu Thương cực kỳ không có cảm tình với cái tên quấy rầy mình tiến hành điều tra nghiên cứu này: “Có lời cứ nói! Lần trước ngươi nói đến cái gì rồi nhỉ? À, ngươi nói Hoàng Phủ phu tử đã ở trong núi thu xếp ổn thỏa, thế nào? Lại muốn tìm ta đưa tin à? Ta không làm đâu!” “Lời ta nói ngươi không nghe lọt tai được câu nào!” Thiếu Thương trợn trắng mắt, nói: “Đó là bởi vì ngươi đứng bên cạnh lò sắt chưa được nửa khắc đã chạy mất rồi.” Lần kia gặp mặt là nói chuyện ở bên ngoài tiệm sắt, hai người tổng cộng nói chưa đến mười câu, Viên đại công tử đã bị hơi khói hun suýt nữa ho ra phổi. Viên Thận trầm cảm, hắn chưa từng đi vào tiệm sắt có được không hả, người đều sắp bị nướng chín, oi đến không kịp thở. “Không phải bảo ngươi đưa tin, phu tử chỉ cần biết rằng Tang phu nhân sống tốt là được rồi. Nếu có chỗ ông ấy có thể giúp một tay, Tang phu nhân cùng lệnh thúc phụ khó mà nói, ngươi lặng lẽ nói cho ta, Hoàng Phủ phu tử có khả năng giúp đỡ thì sẽ giúp một tay... Ngươi nhìn ta kiểu thế làm gì... Không có ý gì khác, chỉ là phu tử muốn trong lòng mình dễ chịu chút.” Thiếu Thương cười nói: “Cái này còn tạm được, năm đó chuyện thúc mẫu làm vì Hoàng Phủ gia đâu chỉ một chút. Nếu phu tử có thể nghĩ rõ ràng thì tốt, vậy ta thay thúc mẫu đồng ý.” Chuyện liên quan đến lợi ích thực tế đương nhiên phải đồng ý chứ. “Còn nữa...” Thần sắc Viên Thận buồn bực: “Ta cũng phải đi xem việc cưới xin rồi.” Thiếu Thương cười ha ha: “Đây là chuyện đứng đắn. Các cụ đã nói càng chọn thì càng không tốt, còn không bằng giải quyết dứt khoát. Đến lúc đó ta cùng a Nghiêu sẽ tới cửa chúc mừng ngươi!” Viên Thận tức giận trong lòng, gò má như bạch ngọc hơi phiếm hồng, hắn oán hận nói: “Nhà nào có nhanh cũng không nhanh như ngươi, người ta vừa đề thân ngươi đã lập tức đồng ý. Sớm biết… Sớm biết...” Nói xong, hai chân hắn thúc vào bụng ngựa, dùng sức quay lại đầu ngựa, vội vàng giục ngựa rời đi, để lại tiếng vó ngựa ở cửa ngõ. Thiếu Thương sờ mũi một cái, giả vờ như nghe không hiểu, vui vẻ đi về phủ. Lại qua mấy ngày, đến thời gian cảnh xuân đẹp rực rỡ nhất trong một năm, Quốc Tử Giám có nho sinh hiến cho Hoàng đế mấy thư tịch cổ, bên trên có lời tiên tri ý tứ như là ‘Phương đông có ma, người tương ứng tới, sẽ linh nghiệm’. Hoàng đế cực kỳ coi trọng, lập tức triệu tập mấy thần tử tâm phúc nghiên cứu thảo luận, sau đó ra kết luận: Chữ ma ở đây chính là đỉnh núi, xác nhận ngọn núi Đồ Cao sơn ở phía đông đô thành kia, cần hiến tế sinh linh trong núi. Vốn ngự giá nên đích thân tới cổ động đi săn, nhưng Hoàng đế nhân từ tỏ vẻ mùa xuân là lúc vạn vật sinh sôi, không nên tàn sát quá độ, thế là đổi hiến săn thành tế tự, dâng lên các loại lương thực ngũ cốc cho thần núi. Nhóm nho sinh tất nhiên vô cùng ca tụng, tán dương Hoàng đế anh minh nhân từ thế nào, lương thực ngũ cốc vốn càng thêm thiêng liêng so với con mồi vân vân. Cứ như vậy, Hoàng đế dẫn Hậu phi cùng tôn thất ít đến thương cảm, lại cùng một đống quan viên đi tới Đồ Cao Sơn hiến tế, Trình phụ cũng bị chọn trúng. Lần này tuy nói là hiến tế nhưng theo Thiếu Thương, càng giống một buổi tiệc dã ngoại chơi xuân cỡ lớn, bởi vì quan viên được tuyển chọn cùng đi còn có thể mang theo gia quyến. Trình gia người ít, trừ Trình mẫu cùng Trình Tiểu Trúc không thể đi, chuyến này tổng cộng hai phu thê, tăng thêm ba huynh đệ cùng Trình Ương, Thiếu Thương, sau khi tụ hợp với đội xe của Vạn gia ở cửa thành, đi xe hơn nửa ngày, cuối cùng đã tới Đồ Cao sơn. Bọn họ đến không tính là muộn, lúc này chân núi đã là vết chân người vết móng ngựa khắp nơi. Xa xa nhìn lại, lấy chính lều lớn đỉnh màu vàng son viền đen bắt mắt nhất ở giữa kia làm trung tâm, bốn phía trải rộng ra các loại lều riêng, chậm rãi lan ra khoảng mấy dặm. Như vài chục cái lều vải nhà Ngu Hầu kia, đều là thuần một màu chàm màn gấm khảm tộc huy điêu khắc ngà voi trắng, cao quý đoan trang; như Ngô Đại tướng quân không quá chú trọng những cái tỉ mỉ, cũng là lều vải nhiều màu sắc chồng chất một chỗ; lại như Hàn Tướng quân thích khoe nhã nhặn, vài chục lều vải trong nhà toàn bộ dùng trúc xanh cùng vải xanh, liếc nhìn xanh thăm thẳm, cũng có vẻ cực kỳ mát mẻ. Còn có người thích nổi bật, như Tuyên Hầu đệ đệ của Hoàng hậu, thế mà trang trí lều vải toàn rơm rạ giống như nhà tranh, đến gần xem lại là lụa vàng lụa bạc cột lại với nhau, làm cho đám người vừa cực kỳ hâm mộ vừa buồn cười, cũng rước lấy Hoàng hậu giận dữ mắng mỏ quở trách, Tuyên Hầu đành phải phá luôn trong đêm dựng lại một cái lều vải bình thường. Hai nhà Vạn Trình theo thường lệ đặt lều vải chung một chỗ, người hai nhà cười toe toét ăn cơm nói chuyện phiếm chung với nhau. Chỉ tiếc trời vừa sáng hôm sau đã phải làm nghi thức mê tín, màn đêm buông xuống không thể uống rượu ăn thịt, chỉ có thể dùng chút rau quả quà bánh, cùng với canh tôm cá vừa mới bắt ở khe suối dưới núi lên. Không biết có phải Thiếu Thương bị tác dụng của tâm lý không mà nàng luôn cảm thấy lần tế tự này dường như hình thức lớn hơn nội dung. Trời chưa sáng, Vạn Tùng Bách cùng Trình Thủy đã mặc quan bào chỉnh tề đi đến chỗ ngự trướng, còn lại gia quyến thì ở lại chỗ cũ, đi theo tiếng chiêng trống vang dội quỳ lạy dập đầu làm lễ cầu khẩn, trọn vẹn ầm ĩ cho tới trưa mới coi như xong. Có lẽ là do thiếu máu, Thiếu Thương đỡ cái đầu choáng váng về nghỉ ngơi trong lều một lát, lúc đi ra đã là cảnh còn người mất… Vạn Thê Thê cùng Trình Tụng đi tham gia bắn tên đua ngựa do Ban lão Hầu gia tổ chức, Trình Vịnh vốn muốn tìm mấy đồng môn luận văn, lại bị huynh muội Doãn gia sớm tìm tới cửa kéo đi, Trình Thiếu Cung vốn muốn ở trong lều đọc sách, ai ngờ theo thói quen bốc một quẻ trước khi đọc sách, đạt được quẻ tượng chính xác ‘Đầu giờ Thân không nên ở tại chỗ’, hắn sờ mũi một cái, đành phải ra ngoài lắc lư. Tiêu phu nhân cùng Vạn phu nhân ngồi đối diện trò chuyện việc nhà, Trình Ương theo thường lệ ngoan ngoãn hầu ở một bên, trông thấy Thiếu Thương ra, còn nói cho nàng Lâu Nghiêu tới tìm, thấy nàng đang nghỉ ngơi nên không quấy rầy, cũng bị Trình Nhị ca kéo đi rồi. Thiếu Thương nghĩ nghĩ, quyết định không muốn lãng phí cảnh xuân đẹp như vậy bèn đeo mũ trùm(*) lên, cưỡi ngựa nhỏ đốm bò sữa thân yêu, chẳng có mục đích một mình thảnh thơi đi. Ven đường gặp được nhóm tiểu thư đang nói chuyện phiếm, sĩ tử kết bạn, thậm chí kém chút đã gặp được mấy đôi dã uyên ương rồi. Đi ngang qua một lùm hoa, nàng còn hái được mấy cành kết thành một cái vòng hoa đội lên trên đầu ngựa nhỏ, ngựa nhỏ gật gù đắc ý, càng thêm lộ ra ngốc nghếch đáng yêu, làm Thiếu Thương buồn cười. (*) Mũ trùm:   Từ nhỏ nàng đã không thích chỗ có nhiều người, tất nhiên là lưng quay về phía Đồ Cao Sơn đi về phía đồi núi bốn phía, ai ngờ còn chưa cưỡi được bao xa, thế mà ở bên dòng suối phía trước đã trông thấy Viên Thận cùng một đám thanh niên ăn mặc kiểu văn sĩ ở bên trong đình nấu rượu ngâm thơ, may mắn nàng mang theo mũ trùm nên không có ai nhận ra, thế là vội vàng vỗ vào cổ ngựa đốm chuyển hướng mà đi. Nàng vừa cưỡi ngựa vừa nghĩ, vì sao nàng luôn dễ dàng bị người ta gặp được chứ, đó là vì nàng luôn thích chạy về chỗ mép nước, nếu như không muốn lại gặp người quen, có lẽ nàng hẳn nên thay đổi tư duy, đi ngược lại, ví dụ như... Thiếu Thương ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên gò núi cách đó không xa có tòa lầu các kiểu tháp gỗ nho nhỏ. Thiếu Thương giật mình, nàng đang muốn nhìn xem cảnh tượng lều của Thiên tử cùng huân quý khắp nơi là khí phái bực nào, đáng tiếc phụ thân nhà nàng chức quan không cao, căn bản không có cách nào xích lại gần nhìn, còn không bằng từ chỗ cao nhìn xuống. Trong lòng đã định, thế là Thiếu Thương cấp tốc giục ngựa chạy đi, cưỡi ngựa đến cách bảo tháp còn hơn mười trượng, trên gò núi đá vụn dày đặc, con đường cao ngất đá lởm chởm. Nàng thương ngựa đốm tuổi nhỏ vó non, bèn cột nó vào một cái cây bên trong rừng rồi tự mình vén váy đi bộ lên núi. Cái gò núi này từ xa nhìn thì có vẻ nho nhỏ, đến lúc thật sự trèo lên lại có phần tốn sức, Thiếu Thương thở hồng hộc bò mới đi đến dưới tháp, chỉ thấy trên cửa tháp có hai chữ ‘Nhạn Hồi’, sau đó nàng đẩy cửa vào, đồng thời hô to ‘Có ai ở đây không?’. Sau khi hô to vài tiếng, Thiếu Thương phát hiện trong tháp này vậy mà không có ai, thế là nàng quay đầu đóng cửa tháp lại, cẩn thận đi vào. Đây là một tòa tháp mới mà dân ở vùng phụ cận góp tiền xây dựng, để thờ phụng tượng thần tông giáo gần đây mới phát triển, hoa văn trang sức trong cả tòa tháp dù không quá tinh tế để nghiên cứu, nhưng vật liệu gỗ rắn chắc mới tinh, nước sơn gỗ cũng sáng bóng, quét dọn càng cực kỳ sạch sẽ, Thiếu Thương từng tầng từng tầng trèo lên, trọn vẹn bò hết bảy tầng mới đến đỉnh tháp. Thiếu Thương vuốt bộ ngực phập phồng kịch liệt, vừa thở dốc vừa tường tận xem xét tượng đá nho nhỏ có chút quen mắt được thờ phụng ở đỉnh toà tháp này. Nàng không nhịn được bật cười, cái này mới đúng nha! Chẳng qua hiện nay tượng đá này còn mang theo mấy phần nguyên thủy dữ tợn, chờ trải qua thêm mấy trăm đến ngàn năm nữa sẽ biến thành mặt mũi hiền lành ưa mi phò phò! Thiếu Thương vốn định đẩy cửa sổ ra xem, trong lúc ngẩng đầu lại phát hiện nóc nhà có một cái cửa sổ chống ở mái nhà. Trước khi làm thái muội dự bị, đầu tiên nàng đã đứa nhóc nghịch ngợm, kỹ thuật leo cây leo tường có thể nói là đi vào ba vị trí đầu toàn trấn. Nàng lập tức cuốn váy lên, theo lan can cùng trụ bên cạnh trèo lên trên, tuy thân thể này nhỏ yếu nhưng trải qua rèn luyện vậy mà có thể linh hoạt leo lên. Xuyên qua cửa sổ mái nhà lật đến nóc nhà, ánh nắng ấm áp ngày xuân chiếu khắp toàn thân, Thiếu Thương hài lòng hít sâu một hơi, cảm thấy toàn thân thư thái. Phóng tầm mắt nhìn ra, chỉ thấy từ Đồ Cao sơn nhìn xuống đám người ngựa cùng lều vải nhỏ như bầy kiến búp bê, dưới ánh mặt trời xán lạn tựa như muôn màu muôn vẻ trong kính vạn hoa. Loại cảm giác này thực sự mê người, Thiếu Thương dứt khoát tà tà nằm trên mái nhà thoai thoải, lấy tay áo che mặt, hưởng thụ một chút yên tĩnh cùng tắm nắng ấm áp hiếm có này. Ai ngờ, nằm một cái lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, chờ đến lúc tỉnh lại thì mặt trời đã ngả về tây. Thiếu Thương vỗ đầu ôi một tiếng. Nàng nhớ Tiêu phu nhân đã dặn đêm nay Hoàng đế muốn mở tiệc chiêu đãi quần thần, Hoàng hậu mở tiệc thân mật mời gia quyến của quần thần, nhất định phải về trước giờ Dậu hai khắc, đến lúc đó người ta nhao nhao vào chỗ lại thiếu mỗi nàng. Tuy là tiệc lễ, nhưng nếu bị người có ý nhìn thấy tố cáo lên trên thì phiền phức cũng không nhỏ. Thời này không có đồng hồ đeo tay, Thiếu Thương cũng không biết rốt cuộc bây giờ là giờ nào. Nàng vội vã nhấc cửa sổ chống trên mái nhà lên, sau đó thuận đường cũ bò xuống dưới, trước lúc rời khỏi tầng thứ bảy còn vái tượng đá một cái, ai ngờ mới vừa đi tới tầng thứ sáu, nàng đã mơ hồ nghe thấy trong phòng có tiếng người. Tòa tháp này là kết cấu hình lục giác thường thấy nhất, trừ tầng thứ bảy là lầu nhỏ cúng bái tượng đá, sáu tầng phía dưới đều lớn nhỏ như nhau, cấu tạo như nhau. Tầng hình lục giác bằng phẳng, gần một nửa dùng để làm thang thông lên trên, diện tích còn lại phân làm hai nửa, một nửa là sương phòng, một nửa là lan can thông lên sân thượng. Thiếu Thương tỉnh tỉnh mê mê, còn chưa rõ tình hình, tay vịn thang lầu xích lại gần nghe thấy bên trong có hai người đang nói chuyện, giọng điệu không rõ ràng lắm: “... Lần này Thái tử gặp chuyện cũng nhanh, trong hai canh giờ tìm người giải thích lời tiên tri kia, tránh qua một kiếp...” “... Nếu là... Ngược lại cũng tốt ... Tính tình như thế cũng gánh được vị trí Thái tử... Việc phế trữ bắt buộc phải làm...!” Sau lưng Thiếu Thương chảy mồ hôi lạnh, nàng sợ hãi, loại cảm giác sợ hãi này khác với lúc trước, nó giống như nhét một khối băng lạnh vào lồng ngực của nàng, nặng trĩu, hơi lạnh bắn ra bốn phía. Không biết cứng đờ bao lâu, nàng khắc chế dục vọng đang điên cuồng kêu gào mình chạy trốn, rón rén chậm rãi lui về sau, hi vọng có thể trở lại tầng thứ bảy tránh một chút. Ai ngờ vừa tới gần bệ cửa sổ, từ đỉnh đầu có một bàn tay trắng noãn có lực duỗi xuống, Thiếu Thương gần như thét lên thành tiếng, hai tay dùng sức che miệng, quả thực là không phát ra chút tiếng vang nào. Nàng ngẩng đầu nhìn lại, đúng là một khuôn mặt tuấn mỹ quen thuộc! Lăng Bất Nghi nửa người treo ở trên xà nhà, trông thấy Thiếu Thương ở phía dưới, dường như cũng giật nảy mình, lập tức chợt nở nụ cười. Hắn vốn cực đẹp, lúc này cười một cái, cảnh xuân khắp núi cũng không tươi đẹp bằng vẻ mặt của hắn. Thiếu Thương bị hoa mắt, thế mà quên sợ hãi, cũng ngơ ngác cười trả về một cái. Lúc này, rốt cục trong sương phòng phát hiện được động tĩnh bên ngoài, một người trong đó trầm giọng nói: “Ai đó?” Vừa nói vừa muốn đẩy cửa ra nhìn là ai. Thiếu Thương lại lần nữa bị dọa sợ, tim nhảy lên tới cổ. Lăng Bất Nghi hơi suy nghĩ một chút, nhanh chóng nhảy xuống, đưa tay bắt lấy Thiếu Thương, sau đó mang theo nàng phi thân nhảy ra ngoài tháp! Lần này cuối cùng Thiếu Thương không nhịn được muốn nghiêm chỉnh thét lên, nhưng mà vì kinh sợ quá độ, thế mà kêu không ra nổi tiếng, chỉ có thể điên cuồng hô to ở trong lòng, nơi này là tầng sáu đó tầng sáu đó, ngươi cho rằng đang quay phim võ hiệp chắc, không có cáp treo thì ngươi quay phim võ hiệp cái gì?!