Hai người vừa đâm thọc nhau vừa đi về phía trước, trên đường đi miệng mồm chẳng hề ngơi. Mãi mới quay về Trường Thu cung, Địch ảo thấy Ngũ hoàng tử ướt sũng bèn hết hồn, vội chuẩn bị nước nóng và y phục khô, Thiếu Thương hứng ánh mắt khinh bỉ của Ngũ hoàng tử, thêu dệt câu chuyện ‘Ngũ hoàng tử trượt chân rơi xuống nước, tiểu nương tử xông xáo vì nghĩa’, làm Địch ảo tin lấy tin để.
Tới khi chuông gõ lần thứ ba, hoạn quan cử đến chỗ Từ mỹ nhân lấy xiêm áo vẫn chưa về, Địch ảo đành lấy đồ cũ của Lăng Bất Nghi cho Ngũ hoàng tử thay. Ngũ hoàng tử xém chảy nước mắt: “Ta đã chuẩn bị xiêm y cực đẹp vì thọ yến hôm nay, chẳng ngờ lại thành công cốc.” Không mặc đồ đẹp thì phụ hoàng sẽ không để ý đến hắn.
Thiếu Thương vuốt bộ đồ mới xinh xắn trên người, nở nụ cười dịu dàng như giáo viên mầm non: “Nghĩ theo hướng tích cực, nói không chừng bệ hạ sẽ cảm thấy điện hạ rất tiết kiệm đó.”
“Nghĩ theo hướng tiêu cực, có khi bệ hạ lại cảm thấy ta thờ ơ sinh thần của mẫu hậu!” Nếu thật sự như vậy, hắn chắc chắn sẽ bán đứng Trình Thiếu Thương!
Giờ dậu canh ba, Thiếu Thương và Ngũ hoàng tử đến Tuyên Minh điện dưới sự theo hầu của đông đảo cung nữ hoạn quan, những chiếc đèn lồng đủ màu sắc trong khu vườn bên đường tỏa sáng như ánh nghê hồng, phản chiếu bóng người lốm đốm tựa những bông hoa.
Lại gần đại điện đèn đuốc rực rỡ phía trước, thấy một bóng người cao gầy đứng trên bậc thềm cao cao, dù người bên dưới qua lại như thoi, nhưng chàng vẫn vô cùng nổi bật bắt mắt, tựa một ngọn hải đăng huy hoàng do các vị thần dựng nên trong thần thoại cổ đại để soi sáng cho tàu bè lạc lối, sừng sững bất động trong bóng tối trên bờ, mặc sóng xô vào.
Lăng Bất Nghi tiến lên trước nửa bước, chàng đã trông thấy Thiếu Thương và Ngũ hoàng tử.
Thiếu Thương và Ngũ hoàng tử cùng lúc chậm lại, như con thú nhỏ cùng gặp phải khắc tinh. Thiếu Thương thấp giọng: “Ngài yên tâm, ta chỉ nói ngài vô tình rơi xuống hồ rồi ta cứu ngài, tuyệt đối không đề cập đến những chuyện khác.”
Ngũ hoàng tử lại thở dại: “Nể nửa tình làm bạn, ta khuyên cô một câu: nói sự thật.”
Thiếu Thương còn chưa hiểu, Ngũ hoàng tử đã nhẹ nhàng tránh xa ra khỏi nàng, chạy đến chỗ vợ chồng Thái tử đang đứng ở cửa điện. Nàng đành tự mình đi tới, khi chỉ còn hai bậc nữa là đi lên, Lăng Bất Nghi chìa bàn tay dài rộng ra về phía nàng, Thiếu Thương thoáng do dự, sau đó đặt bàn tay bé nhỏ của mình vào.
Lăng Bất Nghi kéo nàng quan sát một lượt từ trái sang phải, gương mặt trắng nõn của cô gái được ánh đèn ngũ tía hắt vào chiếu xanh xanh đỏ đỏ, không nhìn rõ hình thêu trên chiếc váy nhạt màu. Nàng nhìn Lăng Bất Nghi, cúi đầu siết ống tay áo, như không biết nên nói gì cho phải, trông rất giống cô gái bé nhỏ lúng túng bị hắt sơn lên người.
Lăng Bất Nghi cũng không lên tiếng, kéo nàng đi vào điện, nào ngờ khi đi ngang qua chỗ Đại công chúa, nàng ta cười trêu: “Đúng là mặn nồng thuở mới yêu, đi có một đoạn cũng phải nắm tay.” Đại phò mã cũng cười góp lời, “Hầy, còn trẻ đa tình mà, đợi thành thân rồi, suốt ngày chuyện con cái vụn vặt dính thân, sẽ không như vậy nữa.” Đại công chúa nói: “Đúng vậy...”
Chưa nói xong câu thì đã thấy Nhị công chúa và Nhị phò mã thân thiết đi lên từ bậc thềm bên kia. Cả hai mặc áo khoác lông vũ, tay áo dài rũ xuống che đi cánh tay của cả hai, nhìn kỹ mới phát hiện bọn họ tay trong tay rất chặt.
Đại phò mã lúng túng, Đại công chúa sầm sì hừ một tiếng, xoay người cất bước vào điện, Đại phò mã hắng giọng bước theo.
Vợ chồng Nhị công chúa trố mắt nhìn nhau, không hiểu nguyên do.
Thiếu Thương không kìm được phì cười, nghiêng đầu nhìn Lăng Bất Nghi, phát hiện chàng cũng đang nhìn mình. Bốn mắt chạm nhau, cùng nhìn thấy trong mắt đối phương như sao sáng lấp lánh, đẹp không tả xiết. Thiếu Thương nhìn tròng mắt màu nâu sẫm lưu ly của Lăng Bất Nghi, như hiểu được hàm ý trong đó, gật đầu thật mạnh.
Lăng Bất Nghi hỏi: “Em gật đầu cái gì.”
“Em cảm thấy chàng nghĩ đúng rồi.”
“Ta nghĩ gì?”
“Chàng hiểu mà.” Chàng hy vọng mai sau chúng ta cũng như Nhị công chúa và phò mã.
Lăng Bất Nghi mỉm cười, nhéo nhẹ vào bàn tay bé nhỏ của cô gái, bỗng kéo nàng qua một bên, thấp giọng nói: “Vậy, vì sao em lại đến cùng Ngũ hoàng tử.”
Thiếu Thương lảo đảo bước theo, vội đáp: “... Lúc nãy Ngũ hoàng tử bất cẩn rơi xuống nước, em kéo ngài ấy lên, vì hồ Tiểu Kính nằm gần Trường Thu cung, thế là em mời ngài ấy đến Trường Thu cung thay y phục uống canh gừng.”
Nụ cười trên mặt Lăng Bất Nghi dần tắt: “Ngũ hoàng tử không biết bơi nên không bao giờ đến gần nước, đang yên đang lành vì sao hắn lại đến bờ hồ? Còn nữa, vì sao em lại rời Trường Thu cung đến hồ Tiểu Kính?”
Thiếu Thương đờ ra, lắp bắp: “Ặc, vì, vì chuyện này, chuyện này...”
Lăng Bất Nghi nhìn cô gái một lượt từ đầu tới chân, thong thả nói: “Ta không biết vì sao em rời khỏi Trường Thu cung, nhưng chắc chắn em vô tình gặp hội Ngũ công tử trên đường. Em không tiếc lời với hắn ta, dùng kế tách hắn khỏi mọi người, kéo đến bờ hồ rồi đẩy hắn xuống nước. Không cần ngạc nhiên, nếu chỉ có một mình Ngũ công tử, em vẫn có thể xử lý được hắn mà không cần dẫn đến bờ hồ. Ta nói đúng không?”
Thiếu Thương khẽ há mồm, trong lòng dấy lên cảm giác kinh ngạc quen thuộc – suy đoán như chính mắt trông thấy, tính toán rành mạch, nàng cảm thấy bản thân chắc chắn sẽ sớm quen với nó, vì có thể mai sau sẽ thường xuyên cảm nhận được.
“Vì sao em lại thích đùn đẩy nói khoác vậy hả, không thể nói thật được ư?” Lăng Bất Nghi cau mày.
Thiếu Thương hất mạnh tay chàng ra, bực bội nói: “Thù của em tự em sẽ trả, Ngũ hoàng tử thối mồm nên em đã dạy dỗ hắn, không cần chàng giáo huấn em!” Nói đoạn, nàng rảo bước đi nhanh vào điện.
Sau khi đi vào, cung nữ dẫn Thiếu Thương ngồi xuống vị trí đã định, nàng vẫn bực mình không vui, nhưng bực cái gì thì chính nàng cũng chẳng hay. Rốt cuộc là vì bị vạch trần ngón trò hay bị chỉ trích thích nói dối, nàng cũng không biết là vế nào khiến nàng bực hơn.
Một lúc lâu sau, Lăng Bất Nghi được hoạn quan hầu hạ cởi giày bước vào điện, chậm rãi đi đến ngồi xuống cạnh nàng.
“Không phải ta muốn trách em vì đã không thành thật, cũng không phải trách em tự làm theo ý mình. Ta chỉ muốn để em hay, em không cần cô đơn một mình, em còn có ta.”
“Ta sẽ luôn bảo vệ em.”
“Em không cần phải tự giải quyết mọi việc.”
“Em còn có ta, phải ghi nhớ điều này.”
Chàng không nghiêng đầu mà cúi đầu nhìn đường vân trên chiếc bàn gỗ sơn mài, đường nét mặt bên tuấn tú cao thẳng. Thiếu Thương bỗng thấy lồng ngực nóng lên, có cảm giác hốt hoảng. Hai người cứ thế ngồi im tới tận lúc khai tiệc.
Quy mô thọ yến không lớn, ngoài đồ ăn thức uống thịnh soạn, ca múa trợ hứng thì cũng chỉ hơn bữa tiệc nhà hoàng cung mười mấy đại thần cận thần cùng gia quyến – Thiếu Thương chỉ nhận ra một Ngu Hầu, một Thôi Hầu cùng một tướng quân râu quai hàm họ Ngô.
Trong tối nay Việt Phi hiền thục khiêm tốn lạ thường, dễ bảo từ đầu chí cuối, không khác gì nàng dâu vừa qua cửa, ngượng ngùng e thẹn chẳng dám ngẩng đầu. Có vẻ đế hậu đã quá quen với kiểu hóa thân như vậy, vừa bó tay vừa buồn cười. Nếu nói Hoàng hậu là minh châu rực rỡ tứ phía, khoan thai hoa lệ, đoan trang thanh diễm, vậy Việt Phi chính là giai nhân bên bờ bạch lộ vi sương, xinh đẹp thấm tim gan, khiến người ta nhung nhớ.
Thiếu Thương cúi đầu lượm cây trâm cài rơi xuống, nàng thấy Việt Phi đang vươn người mời rượu đế hậu, Hoàng đế lén kéo váy bà ở dưới bàn, bị Việt Phi trợn mắt vỗ vào tay.
Thiếu Thương thở dài. Nàng không trách Hoàng đế, ở vị trí cửu ngũ chí tôn, dù Hoàng đế mỗi năm lại đổi một tiểu cô nương mười mấy tuổi như hoa như ngọc để sủng ái thì cũng không ai nói gì, nhưng Hoàng đế chỉ có hai người thê thiếp quá đầu bốn sắp đầu năm sống qua ngày, còn thanh tâm quả dục hơn cả Công Hầu nhà giàu có bình thường, vì bởi lẽ ông là người trọng tình.
Địa vị cửu đỉnh quốc gia cùng người sống trong thâm cung, mỗi bên đều có nỗi bất lực riêng, cái cần nhất ấy là thỏa hiệp và thiện chí, không ai đủ tư cách tích cực.
Sau một hồi chúc rượu ăn mừng, cộng một hồi khen ngợi xã giao, kế đó là tiết mục dâng quà chúc thọ. Các đại thần và hoàng tử công chúa mỗi người một kiểu, có thứ quý giá có thứ mới lạ, có thứ đẹp vô cùng, cũng có thứ chưa nghe bao giờ.
Vợ chồng Thái tử cho người đem lên một khối kỳ lân ngọc cao hơn một thước, toàn thân trắng muốt trong veo. Nhị hoàng tử vừa thấy thì lập tức biến sắc, vì quà tặng của hắn cũng là con kỳ lân không khác mấy là bao, có điều làm bằng vàng ròng. Hai huynh đệ gộp lại, vừa hay sang hèn cùng hưởng, rất hay, rất hay.
Thái tử phi thấy vậy thì cười mỉa.
Nhị hoàng tử phi mới sinh không lâu, mặt sưng húp, nàng đang dùng vẻ mặt bất đắc dĩ thể hiện rằng đống vàng này không phải là thẩm mỹ của mình.
Quà tặng của vợ chồng Đại công chúa rất trị giá, nhưng có vẻ không giống tặng Hoàng hậu.
Một ly rượu đế cao chạm khắc làm bằng ngọc bích trắng – tiếc rằng bình thường Hoàng hậu không hay uống rượu; một bộ áo lụa trơn láng mỏng như cánh ve sầu – chỉ tiếc Hoàng hậu sợ lạnh không sợ nóng, ngày hè chói chang vẫn có thể mặc cả bộ khúc cư thâm y kín cổng cao tường, còn Hoàng đế lại rất sợ nóng.
Việt Phi cúi đầu vờ hiền huệ, không nhìn rõ biểu cảm; Hoàng đế không để ý tới chi tiết này, cười khen thưởng trưởng nữ và con rể đã hao tâm tổn trí; Hoàng hậu cười nhạt, chỉ có Thiếu Thương là nhận ra sự tự giễu ẩn đằng sau.
Lăng Bất Nghi kính dâng một cuốn trúc, Hoàng hậu vừa mở ra xem là lập tức nước mắt dâng trào – thì ra đây là bản thảo của Tuyên thái công năm xưa. Tuyên thái công thích thơ văn, thường tặng tuyển tập văn thơ mình sáng tác cho bạn tốt, không phải của mình mình quý nên ở Tuyên gia không cất giữ lại bao nhiêu cuốn. Về sau khói lửa liên miên, tuyển tập của Tuyên thái công cũng thất lạc, nay không biết Lăng Bất Nghi tìm được như thế nào.
Hoàng đế thấy Hoàng hậu vừa mừng vừa sợ, rất tự hào vì con nuôi đã tăng thể diện cho mình, làm việc gì cũng ổn thỏa lại rất vừa ý, thế là ông luôn miệng khen hay, bởi do không có danh mục gần đây, chứ không ông đã định bản thưởng tiếp rồi.
Hầu hết quà chúc thọ của con cái Việt Phi trở xuống tính từ Tam hoàng tử đều trong quy củ, chỉ có vợ chồng Nhị công chúa là khá cách tân, bày một bức họa to bằng người thật – vẽ Hoàng hậu đang nhẹ nhàng nhảy múa, giống thật y đúc, họa kỹ tinh tế sinh động, thấy rõ cả hoa văn ở chéo quần, có lẽ đã ngốn mất vài tháng của hai vợ chồng.
Đại công chúa thấy vậy bèn bĩu môi, xem thường ra mặt; Đại phò mã thấy đế hậu rất thích, có vẻ thật lòng hơn nhiều so với khi nhận những món quà trước, chợt cảm thấy vợ chồng lão Nhị rất có lòng.
Khiến mọi người chú ý nhất là đội múa chúc thọ của Ngũ công chúa. Đáng tiếc thoạt nhìn rất có thanh thế song thực chất lại khá rời rạc, bước nhảy không mới mẻ, nhịp bước quá lộn xộn, ai chăm chỉ ai hời hợt nhìn qua biết ngay. Việt Phi há miệng mấy lần nhưng rồi vẫn nhẫn nhịn, sắc mặt Hoàng hậu bình thường, ánh mắt Hoàng đế đã sẫm lại. Ba người đế hậu phi không nói lời nào.
Thiếu Thương thấy thế, tự nhủ Ngũ công chúa cứ chờ đi, chờ tới khi về nhà sẽ có ‘ngạc nhiên’ lớn cho mà xem!
Đến khi kết thúc toàn bộ phần dâng quà, Hoàng đế thấy Hoàng hậu vẫn không vui vẻ thì cười hỏi Nhị công chúa có thể hiến vũ trợ hứng được không, Nhị công chúa mỉm cười vâng dạ. Nhị phò mã cầm tiêu, ngồi bên nói: “Bệ hạ, thổi tiêu một mình nghe thật cô quạnh, vẫn cần có tiếng đàn phụ họa, nhi thần xin được Tử Thịnh giúp đỡ.”
Hoàng đế nhìn sang, cười nói: “Kể ra cũng đã lâu rồi chưa nghe Tử Thịnh gẩy đàn.”
Đương nhiên Lăng Bất Nghi sẽ không làm bọn họ mất mặt ở những nơi như thế này, vậy là mỉm cười bước lên.
Hoàng đế nói với ngoại thần: “Trong các đứa con của trẫm, chỉ có Tử Thịnh là am hiểu cầm luật nhất.” Ngoại thần và gia quyến luôn miệng đáp, khen ngợi hết lời.
Hoàng đế hài lòng bật cười, chợt khóe mắt nhác thấy Thiếu Thương đang ngồi im bên cạnh, bèn ghé vào tai Hoàng hậu: “Nàng cũng dạy Thiếu Thương ít tài nghệ đi. Tiểu nữ nương này văn chương đã chẳng mấy, cũng không thông thạo nhạc lý thi họa, tội nghiệp Tử Thịnh quá.”
Hoàng hậu bật cười, đoạn thở dài nói: “Thật ra Thiếu Thương biết thổi sáo, thần thiếp từng nghe vài lần, dù kỹ thuật chưa thạo nhưng rất có cảm âm. Có lẽ một thời gian nữa ắt sẽ thành người tài.”
Hoàng đế không đồng tình: “Thần Am bao dung quá rồi.”
Bấy giờ, ba người trong điện đã bàn bạc xong, khi tiếng đàn tiêu cất lên, Nhị công chúa vừa múa vừa hát. Mọi người lắng nghe, là tuyệt phẩm thiên cổ Thải Vi, lập tức có người vỗ tay.
Nhị công chúa khoát tay áo uốn phần eo, sải nhẹ bước hoa sen, lắc eo nhảy múa, từng cử động như đang bước trên mây, thân hình tựa én chao liệng giữa rừng. Tiếng tiêu uyển chuyển, tiếng đàn trong trẻo, hòa cùng tiếng ca du dương của người con gái:
“Khi xưa tách bước xa nhà
Thấy cây dương liễu rườm rà xanh tuơi
Nay ta trở bước đến nơi
Dầm dề mưa tuyết tuôn rơi lạnh lùng.”
Mọi người trên chiếu tiệc rào rào ủng hộ ngợi ca.
Mới hát được nửa khúc, các trọng thần trên chiếu tiệc lập tức đặt thể diện xuống, nhân khi hơi rượu lên bèn lục tục tham gia ca hát, Hoàng đế là người hứng chí nhất, đích thân bước xuống gõ trúc hát vang, thế là mọi người rối rít góp vui.
Nhị công chúa không hổ là vũ công nức tiếng một đời, điệu múa nhẹ nhàng không kém phần đoan trang, nụ cười xinh xắn cực ngây thơ, Thiếu Thương nhìn đến nỗi trợn mắt há mồm, nàng chưa bao giờ biết múa cổ điển lại đẹp tới mức này.
Nhìn một hồi, ánh mắt nàng từ từ chuyển sang người đàn ông đang gẩy đàn.
Trong khung cảnh sôi động náo nhiệt, ai nấy đều nồng nặc mùi rượu cười nói, ca hát nhảy múa, thậm chí là khua tay múa chân ca công tụng đức. Chỉ duy mình chàng, dẫu ở trung tâm sôi động nhất nhưng lại có vẻ không quan tâm, vẫn trầm mặc như mọi khi.
Hôm nay chàng mặc khúc cư nhạt màu, khoác bên ngoài áo lụa vàng nhạt, trên vai phải thêu sư tử màu nâu vàng đang nhe nanh giương vuốt, răng nanh ở ngực phải, một chân trước đặt lên cổ áo, làm nổi bật hầu kết rõ ràng ở cổ chàng, chân trước còn lại duỗi vào thắt lưng dọc cổ áo, đuôi dài rũ từ phần hông rắn chắc xuống vạt dưới, dũng mãnh oai hùng song lại trầm lắng uy nghiêm.
Thiếu Thương không khỏi hồ nghi, tại sao chúng ta lại cảm thấy hạnh phúc vì tình yêu của một người?
Trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, nàng từng yêu thầm một lần và được yêu thầm một lần, nhưng cả hai lần đều không khiến nàng vui vẻ, thậm chí có chút khinh thường. Với kiểu suy nghĩ công danh lợi lộc, nàng cảm thấy yêu thầm chỉ là thứ vô năng. Nếu có bản lĩnh thì nàng đã tóm anh trai nhà bên từ lâu, và trưởng câu lạc bộ cũng đã tóm được mình từ lâu, việc gì cần thầm thương trộm nhớ.
Như vậy, có phải chỉ vì phù phiếm không?
Thiếu Thương khịt mũi coi thường, chỉ những kẻ yếu đuối như Luthor* mới sử dụng sự thịnh vượng giả tạo để lừa dối người khác lẫn chính mình.
(*Lex Luthor là nhân vật siêu phản diện hư cấu có quyền lực nhất và dã tâm nhất thế giới DC Comics.)
Nếu có một người vốn dĩ không nên tồn tại trong kế hoạch cuộc đời của bạn, liệu bạn có còn hạnh phúc vì tình yêu của chàng không?
Quay trở lại câu hỏi ban đầu, tại sao chúng ta có thể cảm thấy hạnh phúc vì tình yêu của người khác.
Không phải là phù phiếm, cũng không phải lợi dụng, thậm chí còn cản trở kế hoạch của bạn, hạn chế thói quen và sự tự do của bạn. Vậy tại sao bạn vẫn cảm thấy hạnh phúc?
Chẳng rõ có phải do men rượu hay không, Thiếu Thương cảm thấy hai má nóng bừng, khi cúi đầu nới lỏng cổ áo thì trông thấy chén rượu của Lăng Bất Nghi nằm bên cạnh, bên trong có một vòng rượu lờ mờ.
Nàng nhìn chăm chú, đoạn cầm chén rượu lên, quay về phía chàng uống nốt chỗ rượu còn lại.
Lăng Bất Nghi thường xuyên nhìn sang, tình cờ trông thấy cảnh này, suýt nữa gẩy nhầm một dây.
Khi khúc ca dừng lại, mọi người bao gồm cả Hoàng đế vẫn đang vui vẻ hát hò, chàng đã đẩy đàn ra vội vã về chỗ. Sau khi ngồi xuống, chàng nhìn nàng chằm chằm mà hỏi: “Vì sao em lại uống rượu của ta?”
Thiếu Thương cúi đầu ủ rũ: “Rượu của chàng ngon hơn của em.”
Lăng Bất Nghi mỉm cười: “Vì sao lúc nãy em lại nhìn ta, mọi người đều nhìn bệ hạ và Nhị công chúa cơ mà.”
Thiếu Thương ngẩng đầu, nhìn người đàn ông đẹp như ngọc bích ở bên cạnh, chỉ cần nhìn chàng thôi mà trong lòng nàng đã nảy sinh niềm vui thầm kín, chẳng những không ai hay mà ngay đến chính nàng cũng không rõ vì sao. Trong cuộc đời trẻ trung ảm đạm và thiếu thốn của mình, nàng rất ít khi thưởng thức cái đẹp một cách thuần túy, cũng hiếm khi thể hiện sự thoải mái chân thành của mình mà không có bất kỳ mục đích thực dụng nào.
Và rồi, nàng chống tay lên bàn, rướn nửa người dậy, nhanh chóng hôn chụt vào chàng trai – nàng định hôn môi, tiếc rằng vì say mà trở nên chậm chạp, kết quả lại hôn lên hầu kết ở cổ chàng.
Một cảm giác khó tin lướt qua khuôn mặt của Lăng Bất Nghi, bàn tay to nắm chặt cô gái, nhìn nàng đỏ mặt, ánh mắt né tránh. Đôi mắt Lăng Bất Nghi càng trở nên đậm như mực, dịu dàng nhìn cô gái nửa khắc, Thiếu Thương cảm thấy ánh nhìn ấy quá lưu luyến như tơ, vấn vương bất tận, vừa vui tươi lại sâu lắng.
Chàng cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi nhỏ nhắn đỏ thẫm của người con gái.
Thiếu Thương lập tức choáng váng, cảm giác đèn lồng treo trên nóc điện hình như đang quay cuồng, ánh sáng lay động, trong mắt toàn là kim quang.
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
27 chương
100 chương
112 chương