Slytherin hắc ám ánh sáng
Chương 1 : Xuyên qua thế giới phép thuật
Editor : Qủa Đào Mật
"Chị, tha lỗi cho em." Nhìn những vệt nước mắt vẫn còn vương trên gương mặt ngủ say của chị , nếu như để chị biết ý tưởng bây giờ của cô , thì tuyệt đối sẽ không để cho cô đi , nhưng mà, làm sao cô có thể thờ ơ nhìn tinh thần chị suy sụp mỗi ngày được? Bởi cô ấy là chị gái duy nhất của cô!
Bởi vì hàng năm bố mẹ đều công tác ở viện nghiên cứu quốc gia, từ lúc học tiểu học đã không hay trở về chăm sóc chúng tôi rồi, nên gần như chị và cô sống nương tựa lẫn nhau. Chị ấy lớn hơn cô 4 tuổi, nhớ lại khi còn bé, chị ấy giống như người lớn bao giờ cũng chăm sóc cô. Bố mẹ chỉ đúng thời hạn gửi tiền sinh hoạt cho chúng tôi. Mặc dù vậy, nhưng hai chị em lại chưa bao giờ trách họ, chúng tôi biết họ đang nghiên cứu chế tạo kỹ thuật cống hiến cho tổ quốc, nên hai chị em vẫn luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời, không gây bất kỳ phiền toái gì cho họ, chưa từng để họ lo lắng điều gì. Hơn nữa năm ngoái sau khi chị tốt nghiệp nghiên cứu sinh, đã xin vào viện nghiên cứu quốc gia để thực tập , hi vọng có một ngày có thể làm một nhà nghiên cứu không gian giống bố mẹ .
Nhưng mà cô lại không có kỳ vọng cao như thế, cô chỉ muốn học đại học thật tốt rồi tốt nghiệp là được, đã có ba nhà nghiên cứu trong nhà, cô cũng không cần phải tham gia góp vui làm gì, hơn nữa cô cũng không thông minh, cẩn thận như chị . Nhưng vào thời điểm cô cho rằng tất cả mọi thứ đều rất thuận lợi, thì một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra——
Trong một lần, khi chị ấy đang nghiên cứu thời không (thời gian + không gian), không qua sự đồng ý của bố, đã tự ý xuyên không , vốn những năm gần đây, bị ảnh hưởng của bộ tiểu thuyết xuyên qua Thanh cung đang thịnh hành trên Internet, liền có ý định xuyên đến thời kỳ Khang Hi để điều tra Khang Càn thịnh thế có thật không? nhưng bởi vì ngoài ý muốn mà xuyên vào thế giới pháp thuật Harry Potter , hơn nữa vì yêu mà quên trở về. Sau khi phụ thân phát hiện thì vô cùng tức giận, mạnh mẽ mang chị từ thế giới pháp Thuật về . Từ đó trở đi, người chị hoàn mỹ mê người của cô đã biến mất, biến thành đãng trí trong mọi việc, thậm trí lúc ngủ cũng khóc gọi tên ai đó trong mộng. Cô cũng không biết rốt cuộc ở chỗ đó chị đã gặp chuyện gì , mà làm cho chị thay đổi lớn như vậy. Vì vậy sau một thời gian do dự, cô quyết định đi đến cái thế giới kia, xem thử có thể phát hiện manh mối nào không, giúp chị thoát khỏi đau khổ này.
Hôm nay tâm tình của chị vô cùng nặng nề, ngay cả buổi tối ngủ cũng gặp ác mộng liên tục, có điều cũng chỉ như vậy thì mới có cơ hội cho cô lén vào phòng ngủ của chị, nếu không lấy trình độ bảo vệ đồng hồ thời gian của chị , cô căn bản không hề có cơ hội nào. Vụng trộm tháo đồng hồ thời gian trên cổ tay của chị ấy xuống rồi đeo vào , thử nhớ lại tất cả thông tin trong phim ảnh , hy vọng có thể hữu ích đối hành trình lần này của cô. Nhìn chiếc đồng hồ thời gian trên cổ tay , âm thầm ở trong lòng động viên cho mình. Ổn định lại tâm thần, khiến bản thân không khẩn trương nữa. Nhấn cái nút bên ngoài của chiếc đồng hồ, ngay lập tức, cô cảm giác được cơ thể của mình đang dần dần trong suốt và thân ảnh mờ nhạt của chị gái, cô lặng lẽ ở trong lòng nói với chị: " chị, em biết không dễ gì thay đổi kết cục câu truyện. Thế nhưng...em thật xin lỗi, sau khi em bước vào cái thế giới đó, kết cục có ra sao, em căn bản không thể khống chế được. Nhưng—— em không muốn xuất hiện nhiều bi kịch như vậy, em không thích bi kịch. . . . . ."
Tiếp theo là một luồng ánh sang đỏ hiện lên rước mắt, tầm mắt của cô bắt đầu trở nên mơ hồ. Cơ thể cô giống như đang bay lên , trở nên lơ lửng, không gian bắt đầu vặn vẹo, đầu óc quay cuồn, chống mặt, tất cả mọi thứ đều trở nên mơ hồ không chân thực, ngay cả bản thân cô cũng giống như chưa từng tồn tại vậy . Nhưng cô biết đây là quá trình chuyển đổi thời gian .
Khi cơn cháng váng biến mất, cô mở mắt nhìn khung cảnh trước mặt, không nén nổi vui mừng hô ra tiếng, trời ạ! Cô đến rồi, cuốc cùng cô có thể tận mắt nhìn thấy những nhân vật trong tiểu thuyết và điện ảnh rồi. Thật sự quá kích thích, cô tự nhiên muốn hét to lên . . . . . .
Và nơi này đều giống như trong dự đoán của cô. Tối như mực, chỉ vỏn vẹn bên trong vài toà nhà lầu còn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Hoàn toàn không có cảm giác chân thật. Cái ngỏ hẻm âm u, vắng lặng nàykhiến cho người ta cảm thấy có chút rợn tóc gáy, so với thấy trên phim thì chỉ có hơn chứ không kém. Tại nơi này mà chụp 1 tấm ảnh ma quái, thì không cần phải nói chắc chắn nhìn giống y như thật.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
439 chương
35 chương
29 chương
4707 chương
101 chương
59 chương
24 chương
28 chương
69 chương