Hai hôm sau, Trình gia mở tiệc, toàn phủ giăng đèn kết hoa, vẩy nước quét nhà sạch sẽ. Cuối cùng Trình mẫu cũng trông được đến ngày nở mày nở mặt, bà hăng hái dậy từ rất sớm, ăn liền ba bát cơm lúa mạch và canh thịt rồi mới đặt đũa xuống, ngồi trên ghế chính ở Từ Tâm đường đợi khách tới làm lễ. Trình Thủy dẫn huynh đệ và các con ra cửa chính đón khách, Tiêu phu nhân và Tang thị bận bịu lo chuyện ở nội trạch. Hôm nay Thiếu Thương đã ăn vận giống Trình Ương, khúc cư bằng gấm quấn ba vòng khép kín cổ áo màu đỏ, thêu hoa văn linh chi, phối với áo trong màu trắng, trông rất tươi tắn – thẩm mỹ của Tiêu phu nhân chưa bao giờ có vấn đề, có vấn đề là tâm trạng của bà lúc này. Trình Ương mắt to mặt tròn nước da khỏe khoắn, cũng coi như đoan trang thanh tú. Có điều cũng là ăn mặc như vậy, Thiếu Thương tuy chưa nở nang song mặt trắng trẻo xinh xắn, mắt sáng lúng liếng, bỗng như biến Trình Ương thành cô nương thôn quê. Tang thị tươi cười hớn hở, cố ý nhìn lướt qua Tiêu phu nhân, Tiêu phu nhân trợn mắt nhìn bà, nghĩ một hồi lại cảm thấy buồn cười. Hôm nay Trình mẫu chưng diện như một chiếc đèn lồng to tướng, người treo vàng treo bạc lấp lánh rực rỡ, Thiêu Hỏa Côn bằng vàng ròng chắc nịch đã tái xuất giang hồ. Thiếu Thương đưa mắt nhìn ra sau gáy Trình mẫu, cảm thấy hình như lại to hơn rồi. Nàng xáp đến bên tai Trình Ương, nói nhỏ: “Có phải tổ mẫu lại mới chế lại cây trâm vàng kia không?” Trình Ương cười khổ: “Muội nhận ra rồi hả? Hình như tổ mẫu thêm hai lượng vàng ròng.” Thiếu Thương cố ý trêu nàng: “Tỷ là cháu gái ngoan của tổ mẫu, thế mà không khuyên bà ấy hả? Như thế không phải buồn cười lắm sao.” Trình Ương khiếp vía: “Tỷ không dám đâu!” “Tỷ có thể bảo mẫu thân đi khuyên tổ mẫu thử.” Thiếu Thương cười gian. Trình Ương im lặng, nàng chỉ phản ứng chậm chứ không phải là đồ ngốc. Trong lúc hai chị em thì thà thì thầm, tân khách đã lục tục kéo đến, tới sớm nhất đương nhiên là vợ chồng Vạn tướng quân. Đại danh của Vạn tướng quân là Vạn Tùng Bách, lớn hơn Trình Thủy năm sáu tuổi nhưng lại thấp hơn năm sáu tấc, song tướng mạo bệ vệ, cứ ngó bên này lại ngó bên kia, hơn nữa có vẻ vết thương ở chân đã sắp lành. Thiếu Thương thấy ông đầu đội mũ vàng tím, bên hông là thắt lưng vàng ròng, bụng phệ, cử chỉ hào sảng đến mức cục mịch, đúng là cách xa ba thước vẫn ngửi được mùi quyền quý từ trên người ông. Nếu so sánh thì Vạn phu nhân lại không có cảm giác mạnh mẽ đến thế, nét mặt già hơn trượng phu vài phần, làm lễ với Trình mẫu xong thì mỉm cười ngồi sang bên cạnh. Sau cuộc hàn huyên, Trình mẫu vui vẻ hỏi thăm sức khỏe của mẹ già nhà Vạn tướng quân. Vạn tướng quân đáp: “Thời gian trước thỉnh thoảng gia mẫu lại cảm phong hàn, Thê Thê cũng bị nhiễm, thị y nói nghỉ ngơi điều dưỡng hai ngày sẽ khỏe. Vài hôm nữa nhà ta mở tiệc, mời ngài đại giá đến dự.” Trình mẫu dè dặt gật đầu đáp ứng. Theo buổi phổ cập kiến thức của Đại ca Trình Vịnh, Vạn thị ở huyện Tùy cũng là thế tộc truyền kỳ, tức là gia chủ luôn là con một đã N đời. Dù nạp bao nhiêu thê thiếp, dù thờ bao nhiêu thần linh, nhưng chỉ chút sơ sẩy là rất dễ tuyệt tự. Điều thần kỳ nhất là ngay cả dòng thứ có xum xuê tới mấy, mà một khi thừa kế vị trí tộc trưởng, kiểu gì trong vòng hai thế hệ cành lá cũng khô héo, để rồi cuối cùng chỉ có mỗi mụn con trai. Cha Trình từng đề xuất một ý tưởng tệ cho lão ca kết nghĩa, nói là phong thủy lăng mộ tổ tiên Vạn gia không ổn, thế nên mấy năm trước Vạn tướng quân đã trùng tu lăng mộ, nhưng tới giờ vẫn không thấy hiệu quả, trái lại còn tuyệt luôn hai năm đều đều một đứa con gái; Vạn đại ca nổi giận đánh Trình lão đệ một trận. Nhưng ngoại trừ vấn đề con cháu thì gia tộc Vạn thị khá yên ổn. Tuy chỉ là vọng tộc một phương nhưng tiền tài trang viện vô cùng hùng hậu, danh vọng danh tiếng chưa bao giờ giảm, đến đời của phụ thân Vạn Tùng Bách còn rất kịp thời bỏ văn theo võ, nuôi dưỡng bộ khúc gia tướng đắc lực, bấy giờ chẳng những không bị diệt vong trong thời loạn thế, mà còn vượt trội nổi bật, đi theo phò tá hoàng đế. Vạn tướng quân bây giờ là: tước phong Phụng Hầu (Liệt Hầu), quan trật hai ngàn thạch, nơi ở là quận thủ quận Từ (mới nhậm chức không lâu), chính là kiểu có tiền có quyền có hiền thê có mỹ thiếp còn có mẹ già cơ trí lão luyện, song chỉ thiếu một người con trai. … Hoặc là vài người. Thiếu Thương viết: Ngã phật từ bi. Vạn Tùng Bách thưa chuyện với Trình mẫu xong, ngoái đầu định đi thăm cô con gái nhỏ được đệ đệ kết nghĩa khoe khoang 108 lần. Vì cả buổi Thiếu Thương chỉ cúi đầu ngồi trên ghế, ông không thấy rõ mặt nàng ra sao, song vẫn cởi thanh đoản kiếm sáng bóng chói mắt bên hông xuống tặng nàng. Thiếu Thương nâng hai tay lên quá vai, cung kính nhận món quà, chỉ mới nhìn qua mà đã lập tức ‘ôi chao ôi chao’! Lưỡi kiếm đúc từ thép ròng, sáng tới mức soi được bóng người, chuôi kiếm và vỏ kiếm được chế từ vàng chạm khắc phức tạp, bên trên nạm đầy đá quý mỹ ngọc – là kiểu ‘phủ kín’ luôn đó á á á á á! Nạm kín tới nỗi Thiếu Thương gần như không rõ đâu là chuôi kiếm, đặc biệt nhất là những viên hồng ngọc và ngọc lục bảo có kích thước bằng ngón tay, được khảm ngay chính giữa hai mặt vỏ kiếm! Quá rõ ràng, tuy Vạn tướng quân là con cháu thế gia chính cống nhưng khiếu thẩm mỹ quá ư là “xuất sắc”. Có điều, nàng thích thích thích lắm đó á á á á á! Thiếu Thương cười toét đến tận mang tai, không những lớn tiếng cám ơn, mà khi ngẩng đầu lên còn nhìn Vạn bá bá với nụ cười sáng rực như ánh dương, suýt nữa làm chói đôi mắt titan quyền quý của lão Vạn bá bá. Khi ấy ông nghĩ tặng thanh đoản kiếm này là rất đáng, rồi sau đó lại thấy vẻ mặt sa sầm của Tiêu phu nhân, ông bỗng cảm thấy tặng thanh đoản kiếm này là quá quá xứng đáng! Hai nhà Vạn Trình qua lại đã mấy mươi năm, Vạn tướng quân và Tiêu phu nhân cũng thừa nhận điểm sáng ở đối phương, song tính cách không hợp nên cứ không nhìn nhau vừa mắt. Tiêu phu nhân không thích Vạn Tùng Bách xa hoa phô trương, nghiện rượu háo sắc, Vạn Tùng Bách lại bất mãn Tiêu phu nhân suốt ngày phép tắc còn hơn cả, mấy chục năm rồi không có ngày nào cho phép ông dẫn Trình Thủy đi ‘chơi’, đúng là phu cương bất chấn* (dẫu Trình Thủy chưa bao giờ thừa nhận)! (*Phu cương bất chấn: người chồng không có uy trước người vợ.) Nhìn chung Tiêu phu nhân còn có thể kiềm chế, nhưng Vạn tướng quân là kiểu nếu có cơ hội khiến Tiêu phu nhân bực bội thì dù nửa đêm thức giấc cũng phải dậy đâm thọc cho bằng được, mà không có cơ hội khiến Tiêu phu nhân bực bội thì phải tạo ra cơ hội! Nói tóm lại một câu, thấy bà mất hứng thì tôi đây cao hứng. Vạn Tùng Bách ước gì được chung phe với Trình Thủy, ông đã sớm biết chuyện ở Trình gia, hiếm khi nắm được thóp của Tiêu phu nhân, sao có thể không đâm một nhát cho được! “Niệu Niệu à, hai nhà ta là thông gia thân thiết, phụ thân cháu và ta lại từng cắt máu ăn thề. Mai sau cháu mà bị thiệt thòi thì cứ đến tìm ta! Nhất định bá phụ sẽ làm chủ cho cháu!” Đôi mắt Vạn tướng quân giăng đầy sao sáng, mà mỗi ngôi sao đều manh nha ý xấu, ý tứ trong câu quá lộ liễu. Nói chung cha Trình biết ông anh kết nghĩa này mà ở gần Tiêu phu nhân thì tuyệt đối không phải chuyện tốt, vậy là lập tức gọi Trình Vịnh đến đưa người đi, lấy cớ giúp tiếp khách. Lúc này mọi người mới thở phào một hơi, Vạn phu nhân nhanh chóng nói cười với hai người Tiêu Tang. Cơ bản các vị khách đến sau đều tuần tự theo tiến trình ấy, khách nữ ở lại tán gẫu, khách nam đi tới ngoại đường, nếu có người lớn tuổi thì ngồi cạnh Trình mẫu. Trình Ương và Thiếu Thương quỳ một bên, từ đầu đến cuối chỉ “giữ chức” làm linh vật, gặp người thì cười, gập lưng hành lễ, vờ ái ngại đón nhận lời khen của các trưởng bối, ngay đến Trình Ương tính nết hiền hậu là vậy mà cuối cùng cũng không giả vờ nổi nữa. Khách như mây kéo đến, có rất nhiều người mà Thiếu Thương không biết mặt lẫn họ tên, chỉ có một phu nhân họ Doãn trong số đó là khiến nàng khắc sâu ấn tượng. Bà có đội ngũ tỳ nữ đông đảo, váy vóc lộng lẫy, quà tặng cũng giá trị nhất, Trình mẫu nhìn mà nở gan nở ruột. Sau đôi câu chuyện trò, Thiếu Thương mới biết đây là khách Vạn phu nhân ra mặt mời, bởi vốn dĩ hai nhà Trình Doãn không có giao tình. Tuy có vẻ Doãn phu nhân kém Vạn phu nhân rất nhiều tuổi, nhưng hai người là chị em tốt từ thuở còn thơ, vừa xuất giá thì gặp đại loạn thiên hạ, hai người bị chia ly nhiều năm. Tiêu phu nhân là người mạnh vì gạo bạo vì tiền, Tang thị lại có tài ăn nói hí hỏm hài hước, chị em cột chèo cố ý kết giao, chẳng mấy chốc các vị phu nhân nhanh chóng làm quen, vui vẻ chuyện trò. Cứ thế một canh giờ trôi qua, Thiếu Thương và Trình Ương hành lễ liên tục đến mức gần như không thẳng lưng lên nổi. Cuối cùng Tang thị thấy các tiểu nữ nương đến dự tiệc đã đông đủ, bèn khai ân bảo hai nàng dẫn sang phòng bên ăn điểm tâm, cánh phụ nữ lớn tuổi ở lại cũng tiện nói chuyện hơn. Tới phòng bên, Thiếu Thương rất không khách khí nhường lại chức chủ nhà cho Trình Ương, để nàng tiếp khách xã giao, cũng nhân tiện thể hiện thành quả tập luyện của Tiêu phu nhân mấy ngày qua. Còn mình thì kéo bàn gỗ vào trong góc ngồi, Liên Phòng thông minh nhanh nhảu đem đồ ăn lên, sau đó dẫn theo hai tỳ tử quỳ xuống bên cạnh, tiện bề ngăn cách cho nàng. Thiếu Thương cười híp mắt gật đầu, tỏ ý khen thưởng. Nếu mà bữa tiệc Trình gia lần này có chủ đề thì chắc chắn sẽ là ‘tạm biệt hôm qua, chào đón ngày mai’. Vì hôm nay ngoài hai nhà Vạn Doãn ra, phần lớn khách đến đều… Nói sao nhỉ, gia tộc, quan chức, đẳng cấp đều không quá cao. Nếu dùng số lượng để đánh giá thì: Trình gia xuất thân hàn vi, phò tá đế vương muộn, vốn thuộc gia tộc cấp 4 ở chốn đô thành, nhưng sau mười năm phấn đấu của vợ chồng Trình Thủy, bây giờ đã thăng lên làm gia tộc cấp 3, đợi ít lâu sau Trình Thủy hoàn thành nhiệm vụ, quay về nhận được quan chức mới và quan trật cao hơn, chắc sẽ thăng lên cấp 2.5. Còn tương lai có thể trèo lên cấp 2 hay bị giáng xuống thì chưa rõ. Vả lại những vị khách đến hôm nay rất ‘môn đăng hộ đối’ với Trình gia ngày trước, thậm chí có khi còn chẳng bằng. Nếu hồi trước bọn họ có quan hệ tốt với vợ chồng Trình Thủy thì rất có khả năng bây giờ có thể nhắc đến giao tình cũ, song mười năm qua bọn họ chỉ qua lại với Trình mẫu và Cát thị. Cho nên hôm nay, thái độ đãi khách của Trình Thủy và Tiêu phu nhân không quá thân mật, nhiệt tình song vẫn vừa phải, lại còn mơ hồ có cả ân uy của bề trên với người dưới. Ví dụ như mười mấy tiểu cô nương mặc váy xanh đỏ trước mắt đây, tuy ngoài mặt cố giả vờ vui cười nhưng rõ ràng rất ghét Trình Thiếu Thương. Bọn họ thấy bây giờ Thiếu Thương ăn diện sang trọng, thị tỳ xúm quanh, hơn nữa còn ra vẻ bình thản, phong thái hào sảng, khác hẳn với bộ dạng hoặc rụt rè hoặc phách lối khi ở cạnh Cát thị năm xưa, cho nên không một ai phục cả. Nhưng các nàng vẫn nhớ kỹ lời dặn trong nhà, bất luận thế nào đi chăng nữa cũng phải nhẫn nhịn, không được lỗ mãng với Thiếu Thương. Thiếu Thương rất vui. Nàng rất thích khi người ta ghét mình mà không làm gì được mình như thế. Nhưng nói cho cùng cũng chỉ là tiểu nữ nương mới mười mấy tuổi, được Trình Ương nhiệt tình tiếp đãi một hồi, khi đám đông cười nói vui vẻ, cuối cùng cũng có người không nhẫn nhịn nổi. Một cô gái có mặt hình củ ấu trong đó cố tình nói: “… Hôm nay ta không nhận ra Thiếu Thương rồi, khác trước quá.” Thiếu Thương chẳng buồn nhướn mày: “Đương nhiên. Những ngày qua ta cao lên được bốn tấc đấy.” Một cô gái áo xanh khác cắn môi: “Không phải nói chuyện đó! Ý là cách nói chuyện với hành động của ngươi khác trước kia!” Thiếu Thương hờ hững đáp: “Hồi trước hành vi của ta không đúng, đã bị phụ thân mẫu thân khiển trách. Dĩ nhiên nay phải thay đổi chứ.” Sau đó cũng có mấy người soi mói, song đều bị Thiếu Thương đáp trả gạt đi. Nàng trả lời rất khách khí, các cô gái không bới ra được khiếm khuyết nào, cứ như đâm vào một tấm da trâu ướt sũng, trơn mềm, nước lửa bất xâm. Các cô gái càng thêm không vui, cuối cùng vẫn là cô gái mặt củ ấu lúc đầu can đảm, lớn tiếng nói: “Trình Thiếu Thương, ngươi đừng có giả vờ giả vịt, bọn ta mà còn không biết ngươi là người thế nào hả. Hồi trước năn nỉ bọn ta chơi với ngươi, cung kính biết mấy, giờ thì lại ra vẻ! Ngươi có nhớ mới bữa trước ở trong rừng mai đã nói xấu, còn đánh…” Giọng nàng ta càng lúc càng bé, không dám nói tiếp nữa, vì Thiếu Thương đang lạnh lùng nhìn nàng ta. Thiếu Thương thẳng lưng, lạnh nhạt nói: “Đường tỷ, tỷ phải làm chứng cho ta. Nay ta không hề thất lễ chút nào, cũng không hề nói một câu vô lễ, thành tâm thành ý làm lại từ đầu, nhưng có những kẻ vẫn cứ ôm khư khư quá khứ không chịu bỏ qua.” Thời thế thay đổi, Trình Thiếu Thương của hôm nay đã không còn là Trình Thiếu Thương của ngày hôm qua, đám con gái não tàn này lại không nhận rõ tình hình. Trình Ương cũng rất giận, lạnh lùng nói: “Chư vị a tỷ thích nói chuyện ngày xưa thế, chi bằng nói về mẫu thân ta đi, ngày trước muội muội nhà ta được chính mẫu thân ta nuôi dạy còn gì.” Nợ của mẹ con gái phải đền, Cát thị gây ra sai lầm, dù muốn gánh thì cũng phải do nàng gánh chứ không phải là đường muội vô tội. Sau sóng gió chiếc bàn lần trước thì nàng đã nhận ra một điều, mình không còn là đứa bé trốn dưới tay áo cửu mẫu nữa, phải ưỡn ngực gánh vác trách nhiệm. Lời vừa dứt, các tiểu nữ nương nín thin thít, cô gái vừa mới soi mói kia lại tái mặt. Còn Thiếu Thương thì đã thay đổi cách nhìn về Trình Ương. Mọi người lúng túng, trong phòng không một tiếng động. Bỗng lúc này ở chính đường bên cạnh truyền đến tiếng ồn ào, một tiểu nữ nương ngồi sát rèm cửa nghe được gì đó, vui vẻ nói: “… Ơ, hình như, có vẻ là Thiện Kiến công tử đã đến!” Các cô gái hân hoan ra mặt, nhân lúc này xóa đi bầu không khí ngột ngạt, đồng loạt chen chúc tới trước rèm cửa nhìn lén. Thiếu Thương lại mất kiên nhẫn, miễn cưỡng cười trừ với Trình Ương và các tiểu nữ nương không chen chúc, nói: “Ta cảm thấy hơi khó chịu, xin cáo lui trước, mong các vị a tỷ thứ tội. Đường tỷ, làm phiền tỷ rồi.” Nói đoạn, nàng nhún người chào rồi xoay lưng bỏ đi, Liên Phòng vội đuổi theo. Trình Ương tính hiền hậu, lại không có ân oán cũ với bọn họ, nên sau khi nàng rời đi, mọi người lùi một bước là có thể vui vẻ trở lại. Miễn là nàng không có mặt ở đây.