Hứa Giản tránh tay Liễu Thiên Thiên, đứng trên bả vai Tần Trầm, phát ra âm thanh uy hiếp với cô ta. Sắc mặt Lý Thiên Thiên lập tức cứng lại, khó chịu nhìn chằm chằm Hứa Giản, cô ta không ngờ không chỉ Tần Trầm trốn tránh mình, ngay cả mèo hắn nuôi cũng không muốn mình đến gần. Tần Trầm giơ tay vuốt lông trên lưng Hứa Giản, sau đó quay đầu nói với Liễu Thiên Thiên: "Cô có chuyện gì cứ nói thẳng." Tầm mắt rời khỏi Hứa Giản, khi quay sang nhìn về phía Tần Trầm, Liễu Thiên Thiên đã lấy lại nụ cười trước đó, cô ta hơi khom người nhẹ nhàng đặt túi quà trong tay xuống bên chân Tần Trầm, sau đó giơ tay muốn kéo góc áo hắn. Ánh mắt Tần Trầm tối lại, cũng không né nữa, thẳng tay đẩy tay cô ta ra. Liễu Thiên Thiên khẽ kêu một tiếng, xoa xoa mu bàn tay của mình, méo miệng nhìn Tần Trầm: "Lần này ngoại trừ việc tiễn anh, thật sự em muốn xin lỗi anh." Vóc người Lý Thiên Thiên nhỏ nhắn, mặt cũng không tệ, tha thiết mong chờ nhìn hắn, khi mím môi làm nũng rất dễ khiến người ta mềm lòng tha thứ cho cô, đáng tiếc...! Hứa Giản ngoắc đuôi lắc đầu, nghĩ thầm: Đáng tiếc người cô gặp là Tần Trầm, hắn sẽ không thèm để ý đâu. Đúng như dự đoán, Tần Trầm lạnh nhạt nói: "Người cô nên nói xin lỗi không phải tôi, là Ngô Tiệp." Nghe Tần Trầm nhắc đến tên của một người phụ nữ khác, Hứa Giản không nhịn được giơ chân lên chạm vào cổ hắn, trong lòng hơi kinh ngạc. Cậu biết Ngô Tiệp, nữ diễn viên trẻ lưu lượng thế hệ mới, nổi tiếng nhờ một bộ phim thanh xuân vườn trường năm ngoái, trong phim cô ấy và nam chính ngồi chung bàn, tất cả mọi người đều lên mạng mạng nói cuộc đời nợ họ một người bạn cùng bàn như Ngô Tiệp. Thế nhưng mức độ nổi tiếng của Ngô Tiệp vẫn còn kém xa so với đẳng cấp ảnh đế của Tần Trầm, Hứa Giản không ngờ giữa mối tình ngang trái của ba người Tần Trầm, Liễu Thiên Thiên và giám đốc Đỗ, còn có liên quan đến Ngô Tiệp. Là người đã chấm dứt hợp đồng với công ty cũ, Hứa Giản thầm than —— giới thượng lưu loạn quá. Mặc dù nghĩ như vậy thì chẳng nghĩa khí chút nào, nhưng hiện tại Hứa Giản quả thật là làm mèo với tâm thái ăn dưa xem kịch vui. Hơn nữa còn phách lối ngồi trên cổ người trong cuộc. Bị móng vuốt Hứa Giản chạm vào cổ, Tần Trầm đưa tay nắm chặt thịt đệm, còn thuận thế bóp bóp, ý là —— Sữa Tươi đừng nghịch. Nghe tên Ngô Tiệp, mắt Liễu Thiên Thiên chợt lóe lên vẻ chán ghét, vừa giận vừa tủi nhìn Tần Trầm: "Vậy thì ai bảo cô ta quyến rũ anh trước mặt mọi người." Tần Trầm nghe vậy, hơi nhướn mày nhìn Liễu Thiên Thiên, ánh mắt cũng lạnh hơn: "Tôi thấy cô nên đi khám mắt lại." Liễu Thiên Thiên cũng không vui, cắn môi giậm chân: "Hôm đó cô ta khoác tay anh ngay trong lễ trao giải còn không phải cố ý quyến rũ anh à? Sao anh lại bênh vực cô ta?" Liễu Thiên Thiên nói câu đó xong, Tần Trầm hoàn toàn không muốn tốn nước miếng với cô ta nữa, kiên nhẫn của hắn với Liễu Thiên Thiên đã hết rồi: "Cô nói xong chưa? Nói xong rồi thì đi nhanh lên." Ngay cả Hứa Giản đang hóng chuyện cũng nghi ngờ lỗ tai mình —— Mình không nghe lầm chớ? Khoác tay là quyến rũ người ta hả? Bây giờ đã là xã hội hiện đại, đâu phải thời phụ nữ bó chân từ bé đâu? * Người Hán có tục phụ nữ phải bó chân từ nhỏ để chân họ nhỏ lại. Hứa Giản nhìn Liễu Thiên Thiên, vẻ kinh ngạc đong đầy trong mắt, nghĩ thầm người nọ thích Tần Trầm đến mức mắc chứng vọng tưởng luôn rồi, chỉ cần có cô nào xuất hiện bên cạnh Tần Trầm cũng nghi ngờ đối phương có ý đồ với Tần Trầm. Nghe Tần Trầm nói, Liễu Thiên Thiên lắc đầu, giọng điệu tội nghiệp nói: "Em chọc anh giận là do em không tốt, nhưng cô ta quyến rũ anh, em chỉ tát ả một cái thôi, em không thấy em sai chỗ nào, chỉ có như vậy thì đám mèo hoang hoa dại ngoài kia mới biết anh là của Liễu Thiên Thiên, không phải ai cũng có thể mơ ước, em làm tất cả việc này là vì anh, A Trầm..." Thông qua cuộc nói chuyện giữa hai người, Hứa Giản cũng đoán được đại khái: Trong một buổi lễ trao giải nào đó, Ngô Tiệp đã khoác tay Tần Trầm, nhưng người theo đuổi Tần Trầm là Liễu Thiên Thiên thì lại cho rằng đối phương đang quyến rũ người trong lòng của mình, vì vậy ngay sau đó tìm tới đối phương rồi cho người ta một bạt tai, và Tần Trầm đã nổi giận. Hứa Giản cẩn thận quan sát Liễu Thiên Thiên một lượt, tự hỏi rốt cuộc cô ta là ai, mà dám động tay đánh Ngô Tiệp, hơn nữa đánh người ta rồi bây giờ còn có thể ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng, làm như không có chuyện gì xảy ra mà đứng đây. Dù sao thì Ngô Tiệp cũng là diễn viên nữ đang nổi, có thể nhịn nhục để bị đánh sao? Trọng điểm là Liễu Thiên Thiên còn không cảm thấy bản thân mình sai, thay vì xin lỗi Ngô Tiệp vô tội bị đánh, còn nói người ta là mèo hoang hoa dại, mà lại xin lỗi Tần Trầm chỉ vì làm hắn tức giận. Đã từng là mèo hoang, Hứa Giản không vui nhìn chằm chằm gương mặt thanh tú của Liễu Thiên Thiên, nghĩ thầm —— Mèo hoang thì làm sao? Ăn cá khô của cô hay đi ị trong phòng vệ sinh nhà cô? Cô bị Tần Trầm từ chối ngay ngoài cửa, mà con mèo hoang tôi đây chẳng những có thể vào nhà hắn, còn có thể nhảy disco trên vai hắn, buổi tối còn được ôm ấp ngủ chung, tối hôm qua thậm chí còn thấy hắn trần truồng nữa! Cô làm được không? Hả?! Tôi không chỉ có thể nhảy disco trên vai Tần Trầm, còn có thể tùy tiện hôn hắn, như vầy —— Hứa Giản xoay mặt, hôn thật nhanh vào tai Tần Trầm nhưng cũng không vội rời đi, mà lại nhìn Liễu Thiên Thiên từ trên cao như khiêu khích cô ta, rồi lại hôn một cái trên cổ Tần Trầm, diễu võ dương oai há mồm: "Meo, meo meo —" Hứa Giản: Nhìn thấy không? Con mèo hoang này vừa trêu chọc hắn đó, cô thấy thế nào? Hứa Giản đưa cái đầu đầy lông đến gần, Tần Trầm liền cảm giác bên tai mình hơi ngưa ngứa, sau đó hơi lạnh vừa chạm vào đã tách ra, rồi cảm giác tương tự lại xuất hiện trên cổ. Qua vài giây Tần Trầm mới nhận ra vừa nãy Sữa Tươi nhà hắn hôn trộm mình. Còn tận hai lần. Nuôi Sữa Tươi lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cậu chủ động hôn mình, trong lòng Tần Trầm cuồng lông cực kỳ vui vẻ, khóe miệng không khỏi cong lên, nghĩ đến Liễu Thiên Thiên vẫn còn ở đây, hắn lại cố gắng kìm nén. Ôm Hứa Giản từ trên vai vào trong lồng ngực, Tần Trầm nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu. Nhìn Tần Trầm ôm mèo, ánh mắt lạnh lùng chợt dịu dàng hơn, Liễu Thiên Thiên ghen tỵ nhìn về phía Hứa Giản. Từ khi mình bắt đầu theo đuổi Tần Trầm, hắn đối với mình không có tí kiên nhẫn nào hết, theo đuổi hắn hơn nửa năm, ngay cả chuyện hắn sống ở đâu cũng phải thông qua thám tử tư để biết...! Nghĩ tới đây, mũi Liễu Thiên Thiên chua xót, vừa muốn mở miệng nói thêm, sau lưng bỗng vang lên một giọng nữ: "Cô Liễu? Sao cô lại ở đây?" Hai người một mèo cùng nhìn lại, thấy Tiểu Nam không biết đã ở đó từ bao giờ, ngạc nhiên nhìn Liễu Thiên Thiên. Nhìn thấy Tiểu Nam, Liễu Thiên Thiên cũng sững sờ, sau đó cau mày, khó chịu hỏi cô: "Sao cô lại tìm được chỗ này?" Tiểu Nam rảo bước đi tới bên cạnh hai người, nhìn lướt qua sắc mặt Tần Trầm và túi quà trên đất, ngay lập tức hiểu ra tình hình bây giờ —— Người điên cuồng theo đuổi anh Trầm là cô Liễu đây lại tới chặn người, hơn nữa lần này còn trực tiếp chặn trước cửa nhà. Hứa Giản đã gặp Tiểu Nam cách đây không lâu, cho nên cảm thấy Liễu Thiên Thiên hỏi vấn đề này hết sức dư thừa. Tiểu Nam nghe Liễu Thiên Thiên hỏi cũng thấy buồn cười: "Tôi là trợ lý của anh Trầm, tất nhiên phải biết anh ấy sống ở đâu." Nếu không thì làm sao mà đưa đón ảnh? Liễu Thiên Thiên nhìn Tiểu Nam từ trên xuống dưới một lượt, thấy cô mặc đồ thể thao, khác với người có địa vị như mình, còn là trợ lý, hoàn toàn không thể so sánh. Liễu Thiên Thiên tạm thời buông lỏng cảnh giác, giơ tay lên xem đồng hồ, sau đó nói với Tiểu Nam: "Chuyến bay lúc mười giờ rưỡi, bây giờ đã sắp chín giờ rưỡi mới đến đón A Trầm, trợ lý mà làm việc thiếu trách nhiệm quá vậy? Nhỡ chuyến bay thì sao?" Tiểu Nam nghe vậy, đôi mắt tròn xoe đầy vô tội: "Anh Trầm có nhỡ chuyến bay thì cũng đâu liên quan đến cô Liễu đây, cô lo lắng gì chứ?" Huống chi họ đã cử người đến sân bay làm thủ tục cho Tần Trầm từ sớm. Tiểu Nam nói chuyện xiên thẳng vào tim, một câu không liên quan đến cô như nhát dao đâm thẳng vào Liễu Thiên Thiên, khiến mặt cô ta lúc đỏ lúc trắng. Ngay cả Hứa Giản cũng bất ngờ nhìn Tiểu Nam, nghĩ thầm hoá tra trợ lý Tần Trầm là người rõ ràng dứt khoát như vậy. Liễu Thiên Thiên trừng mắt nhìn Tiểu Nam, nhất thời á khẩu không biết đáp làm sao. Lúc này, Tiểu Nam khom lưng cầm túi quà trên đất lên, nở nụ cười tươi rói nói với Tần Trầm: "Xe ở dưới lầu, anh Trầm đi xem xem còn thứ gì muốn mang đi không, lát nữa chúng ta xuất phát." Nhân tiện lúc Liễu Thiên Thiên không nhìn thấy, Tiểu Nam khoa tay với Tần Trầm, ý là —— Anh Trầm mau đi vào đi, ở đây cứ giao cho em xử lý. Tần Trầm gật đầu với Tiểu Nam, ôm mèo quay người đi vào bên trong, không thèm liếc Liễu Thiên Thiên lần nào nữa. Thấy Tần Trầm định đi, Liễu Thiên Thiên theo bản năng đi về phía trước một bước, muốn đuổi theo: "A Trầm ——" "Cô Liễu." Chân Liễu Thiên Thiên còn chưa bước qua cửa, một cánh tay bỗng chặn ngang trước mặt cô ta, Tiểu Nam chống tay lên khung cửa chặn cô ta lại. Liễu Thiên Thiên sững người, quay đầu trợn mắt nhìn, một câu cô làm gì còn chưa kịp nói ra, Tiểu Nam đã cười híp mắt đưa túi quà cho cô ta, mở miệng trước: "Đồ của cô Liễu rơi nè." Tiểu Nam vừa nói vừa cực kỳ tự nhiên nắm tay vặn cửa, thuận thế đóng cửa lại, cản tầm nhìn của Liễu Thiên Thiên. Hứa Giản được Tần Trầm ôm đi vào bên trong, đầu đặt trên khuỷu tay hắn, mở to đôi mắt ngạc nhiên nhìn cửa lớn. Khi Tiểu Nam đóng cửa lại, cảnh tượng cuối cùng cậu nhìn thấy là sắc mặt tái nhợt của Liễu Thiên Thiên. Liễu Thiên Thiên đối chọi gay gắt với Tiểu Nam, Hứa Giản đã đoán được kết quả, nhất định là kim giấu trong bông Tiểu Nam sẽ thắng lợi vẻ vang. Tiểu Nam còn nhỏ tuổi, nhìn người hiền lành, không ngờ lúc nói chuyện lại có những câu đâm vào tim người ta như vậy. Quả nhiên người có thể làm trợ lý ảnh đế đều không đơn giản. Chưa tới mấy phút, chuông cửa lại vang lên, Tần Trầm ra mở cửa, Hứa Giản đoán Tiểu Nam đã đuổi được Liễu Thiên Thiên đi rồi. Sau khi mở cửa, quả nhiên ngoài cửa chỉ còn một mình Tiểu Nam, đã không thấy bóng dáng Liễu Thiên Thiên. Đi theo Tần Trầm vào nhà, Tiểu Nam bĩu môi: "Anh Trầm, sao cô ta biết anh ở đây?" Cô ta tất nhiên là nói Liễu Thiên Thiên. Tần Trầm: "Không biết." Tiểu Nam chậc một tiếng, tiếp tục nói: "Cô ta ỷ ba mình là cổ đông của công ty, lúc thường kiêu ngạo độc đoán đã đành, bây giờ lại dám đến nhà anh nữa." Nghe đến đó, Hứa Giản meo một tiếng, nghĩ thầm —— Hoá ra Liễu Thiên Thiên là phú nhị đại, còn là con gái của cổ đông Nhạc Ngu, chẳng trách dám động tay với Ngô Tiệp. Cậu nhớ Ngô Tiệp cũng là nghệ sĩ ký hợp đồng với Nhạc Ngu, tất nhiên cô ấy không dám đắc tội với con gái của cổ đông. Tiểu Nam nhìn Tần Trầm, hai hàng lông mày nhíu lại có phần lo lắng: "Anh Trầm, cô ta cũng tìm tới cửa rồi, anh vẫn không định nói cho công ty biết tình hình sao? Lần trước cô ta dám đánh Ngô Tiệp, ai biết lần sau còn làm chuyện gì điên rồ nữa?" Sau khi nói xong, không chờ Tần Trầm đáp lại, Tiểu Nam thở dài: "Giám đốc Liễu là người tốt bụng, bình dị gần gũi, sao lại có đứa con gái ngạo mạn như Liễu Thiên Thiên chứ?" Liễu Thiên Thiên vô tình gặp Tần Trầm trong một bữa tiệc cách đây nửa năm trước, như tình yêu sét đánh, đắm chìm theo đuổi đến cùng, bị Tần Trầm từ chối rất nhiều lần cũng chẳng hề thay đổi, bám dai như đỉa. Nếu như chỉ theo đuổi Tần Trầm một cách bình thường thì Tiểu Nam sẽ không thấy phảm cảm, vấn đề là cô ta có thể dùng bất cứ thủ đoạn điên rồ nào để theo đuổi được Tần Trầm. Liễu Thiên Thiên thấy Tần Trầm đứng gần một cô gái khác sẽ nghĩ rằng đối phương muốn cướp Tần Trầm, sau đó lợi dụng thân phận là con gái của cổ đông Nhạc Ngu để hại người ta...! Tần Trầm không chịu nổi, thậm chí còn từng chuyển nhà một lần, kết quả chưa tới hai tháng, đối phương đã tìm tới cửa. Nói thật, Tiểu Nam thật sự cảm thấy cô ta có bệnh, hơn nữa bệnh cũng không nhẹ. Nghe Tiểu Nam nói, Tần Trầm khẽ nhíu mày, chậm rãi mở miệng: "Anh sẽ cân nhắc." Tần Trầm có thể nhân nhượng Liễu Thiên Thiên gây chuyện trước mặt mình hơn nửa năm nay, đương nhiên không phải vì phép lịch sự với phụ nữ, mà là nể mặt ba của Liễu Thiên Thiên là Liễu Đằng. Trái ngược với Liễu Thiên Thiên, Liễu Đằng đối nhân xứ thế vô cùng tốt, cấp dưới rất có thiện cảm, Nhạc Ngu có thể phát triển quy mô như hiện nay, trở thành một chuẩn mực trong ngành, không thể không kể công của ông. Liễu Đằng đã bốn mươi hai tuổi mới có một đứa con gái như Liễu Thiên Thiên, coi cô ta là viên ngọc quý trên tay, Liễu Đằng bận rộn công việc ít có thời gian bên cạnh con gái, ông thấy có lỗi cho nên mới cưng chiều cô ta đến nỗi coi trời bằng vung như bây giờ. Liễu Đằng là công thần của Nhạc Ngu, Tần Trầm lại là cậu chủ của Nhạc Ngu, chuyện của Liễu Thiên Thiên đương nhiên phải suy nghĩ đến Liễu Đằng. Tiểu Nam chỉ biết Phan Mẫn là chị họ của Tần Trầm, nhà hắn rất có tiền, nhưng cụ thể ra sao thì không biết, cho nên bây giờ nghe Tần Trầm nói muốn suy xét một chút, còn tưởng hắn cũng kiêng dè thân phận của Liễu Thiên Thiên, cô bèn nói: "Anh Trầm, xưa nay giám đốc Liễu luôn biết phân biệt đúng sai, chắc chắn sẽ không vì chuyện này mà làm khó anh, đẹp trai và hấp dẫn không phải lỗi của anh." Nửa câu sau của Tiểu Nam làm Hứa Giản giật mình, nghĩ thầm —— Vỗ mông ngựa cũng rất tự nhiên, không hề giả trân. Tần Trầm cũng bị điệu bộ đàng hoàng trịnh trọng của Tiểu Nam chọc phát cười, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười nhìn nàng: "Được, anh biết rồi." Thấy Tần Trầm gật đầu, Tiểu Nam cũng yên tâm hơn, lại nói: "Cơ mà lát nữa phải nói chuyện lại với bên quản lý nhà đất một tiếng, sao mà để ai muốn vào là vào..." Hứa Giản nghe vậy cũng gật gù tán thành: "Meo ~ " Đúng thế, bảo vệ không thấy con mèo bé tẹo như tôi lén lút chạy vào thì không nói, nguyên một người lớn như Liễu Thiên Thiên mà chẳng lẽ cũng không nhìn thấy? Tần Trầm nhéo nhéo tai mèo Hứa Giản, cười nói: "Sữa Tươi vui quá ha." Tiểu Nam nói tiếp: "Sữa Tươi cũng thấy em nói đúng." Hứa Giản rất cho Tiểu Nam mặt mũi, meo một tiếng, ý là: Cô nói cũng đúng. Thấy Hứa Giản ngoan ngoãn, Tiểu Nam ngứa tay, hỏi: "Anh Trầm, em có thể sờ nó một chút không?" Sáng nay Hứa Giản nhìn thấy nhiều mớ lông mèo trong ổ của mình, nghe vậy lập tức nhảy ra khỏi lồng ngực Tần Trầm, ra xa Tiểu Nam một chút, giữ khoảng cách với cô. Tần Trầm nhìn Tiểu Nam, vẻ khoe khoang tràn khắp ánh mắt: "Cô cũng thấy đó, không phải anh không cho cô sờ, là Sữa Tươi không cho thôi." Sữa Tươi nhà hắn chỉ để một mình hắn ôm, một mình hắn vuốt mà thôi. Tiểu Nam: "..." Tiểu Nam bị Hứa Giản dùng hành động thẳng thắn từ chối, cô nhìn mèo trắng, rồi lại nhìn ông chủ của mình, cuối cùng chậm rãi mở miệng: "Không biết có phải ảo giác của em hay không, vừa nãy hình như em thấy vẻ ghét bỏ trắng trợn trong mắt Sữa Tươi..." Vừa nãy mình bị một con mèo ghét bỏ sao? Tần Trầm bình tĩnh thêm một nhát: "Không phải ảo giác, anh cũng thấy thế." Tiểu Nam bị mèo ghét bỏ: "..." Đau lòng. ......! Sau khi đến sân bay, ban đầu Tiểu Nam muốn đi ký gửi thú cưng thay Tần Trầm, kết quả Tần Trầm không yên lòng, nhất định phải tự mình đi mới được. Sau đó có người đi đường và nhân viên trong sân bay nhận ra Tần Trầm, đều nhìn thấy cảnh tượng sau: Tần Trầm mặc nguyên cây màu đen, vốn phải như sát thủ vô tình máu lạnh trong phim truyền hình, trước ngực lại đeo một cái túi màu xám tro tròn trịa đáng yêu, hơn nữa còn có thể nhìn thấy cái bóng màu trắng lấp ló bên trong...! Tiểu Nam muốn xách giúp hắn, lại còn bị hắn khoát tay từ chối. Mọi người: "???" Chẳng lẽ nào stylist của Tần Trầm có tạo hình sân bay mới cho hắn sao? Chờ đến khi nhìn thấy Tần Trầm đi đến khu ký gửi thú cưng, mọi người mới xác định hắn thật sự mang theo thú cưng. Mọi người: "..." Nhưng Tần Trầm căn bản không quan tâm những người khác thấy hắn thế nào, điền thông tin xong, hắn gõ gõ tay vào mặt kính, giọng điệu nhỏ nhẹ vô cùng: "Sữa Tươi ngoan nha, lát nữa ba ba sẽ tới đón cưng." Tiểu Nam không cảm thấy ngạc nhiên, nhưng nhân viên trong sân bay nghe Tần Trầm nói, đồng tử bắt đầu run rẩy, vô cùng mờ mịt —— Tần Trầm dịu dàng thế à? Sau nhiều lần cam đoan với Tần Trầm rằng vận chuyển rất an toàn, thú cưng sẽ không bị thương, nhân viên mới làm Tần Trầm yên lòng. Chờ Tần Trầm đi xa, nhân viên quay đầu nhìn đồng nghiệp của mình: "Không ngờ Tần Trầm trông vậy mà lại làm con sen." Đồng nghiệp liếc mắt nhìn người đến người đi trong đại sảnh sân bay, khá là bình tĩnh: "Có thể chỉ là hình tượng được xây dựng mà thôi, mấy chuyện của người nổi tiếng, nhìn thì thế, đừng coi là thật." "Hồi trước Tần Trầm chưa từng đăng mèo lên weibo, gần đây lại thường xuyên nhắc đến mèo rồi còn đăng ảnh mèo lên, cảm giác như muốn tỏ ra là một người yêu thương động vật, dù sao bây giờ yêu động vật cũng đang là xu hướng." Người kia nghe vậy gật gật đầu: "Bồ nói cũng có lý." Cô đã từng nghe người ta nói, rất nhiều chuyện trong giới giải trí mà họ biết chỉ vì người khác muốn cho họ biết, hơn nửa đều là giả. Sau khi nói xong, cô nhấc Hứa Giản lên nhìn thật kỹ, sau đó nói: "Thế nhưng con mèo của Tần Trầm thực sự rất ưa nhìn, muốn nựng." Hứa Giản nằm nhoài trong túi, lười biếng giương mắt liếc nhìn cô, thẳng thắn từ chối không hề do dự: Không cho nựng. Sau đó Hứa Giản xoay người sang chỗ khác, cái đuôi dài phe phẩy qua lớp kính —— không cho nhìn. Hứa Giản nghe hết tất cả câu chuyện của hai người lúc nãy, nghe các nàng nói Tần Trầm yêu mèo chỉ là hình tượng được xây dựng, không hiểu sao lại thấy khó chịu: Tần Trầm là ai, ra mắt bao nhiêu lâu như thế, cần giả làm một người yêu mèo để được mọi người thích à? Rõ ràng hắn thật sự thích cậu! Nghĩ tới đây, Hứa Giản dừng một chút, thầm bổ sung một câu: Không đúng, hắn thích lông của cậu! Tác giả có lời muốn nói: Giản Giản: Không đúng, hắn thích tất cả động vật có lông! Tần hốt shit: Lúc em không có lông, anh cũng thích [đẩy mắt kính] Giản Giản:!! Anh vừa mới đồi trụy đó hả!.