Bồ Chi Luyến
Chương 1 : Tiết tử
Phi lộ
“Ngày xửa ngày xưa, có một nàng nhân ngư công chúa cứu vớt một chàng hoàng tử loài người và yêu thương chàng ta. Nàng vì muốn gặp được hoàng tử nên tìm đến mụ phù thủy ở sâu trong đáy đại dương cầu xin giúp đỡ. Mụ phù thủy nói với nàng: ‘Mỗi lúc bước đi, đôi chân con sẽ đau đớn như bị dao cứa, con còn muốn chứ?’ Công chúa không do dự đáp ứng, nàng dùng chính thanh âm tuyệt vời của mình để đổi lấy đôi chân nàng hằng ao ước. Mụ phù thủy còn nói: ‘Nếu hoàng tử không yêu thương con mà cùng người con gái khác kết hôn, ngày đó sẽ là ngày con hóa thành bọt biển, vĩnh viễn biến mất.’
Công chúa đến bên bờ rồi uống lọ thuốc mụ phù thủy đưa cho. Nàng cảm thấy dường như có một thanh đao sắc bén bổ đôi thân thể mảnh khảnh của mình, không chịu nổi sự đau đớn này, nàng lập tức hôn mê. Khi bình minh lên nàng mới tỉnh lại, cơn đau lập tức kéo đến. Lúc này, vương tử ngày đó xuất hiện trước mặt nàng, đồng thời nàng cũng phát hiện ra ngư vĩ (đuôi cá) đã biến mất. Hoàng tử hỏi nàng là ai? Làm thế nào tới được nơi đây? Nàng chỉ nhìn hắn với ánh mắt vừa ôn nhu vừa buồn, nàng không nói bởi nàng không thể nói. Hoàng tử cầm tay nàng, đưa nàng vào cung điện. Lời mụ phù thủy thật đúng, mỗi bước chân nàng đi đầy đau đớn tựa như có ai đó cứa vào chân nàng từng nhát dao. Nhưng nàng tình nguyện chịu đựng nỗi đau khổ này, tiểu nhân ngư…”
“Được rồi, được rồi, không cần kể nữa.” Một thanh âm cực kì khó chịu đánh gãy âm thanh người kể chuyện: “Ta bảo này Kì Kì, ngươi làm ơn tha ta đi! Ta nghe ngươi kể được 315 lần rồi đó!”
“Bồ Bồ không thấy công chúa nhân ngư rất vĩ đại sao? Vì người mình yêu trả giá nhiều như vậy…” Kì Kì chu miệng liếc xéo qua cái đuôi của Bồ Bồ.
“Lạy hồn, nhân ngư chúng ta có ma pháp làm cái gì chứ? Lúc nào còn có cả công chúa nữa? Thật tình, sao ngươi có thể nhàm chán tới mức đi tin tưởng câu chuyện từ đời thưở nào, lại không có thật chứ?” Bồ Bồ vuốt mái tóc vàng tuyệt đẹp của mình, nhìn thằng nhóc dở hơi kia.
“Ha ha phải không?” Hai người ông nói gà, bà nói vịt trả lời nhau: “Vậy chứ ngươi nói sao?”
“Muốn ta nói? Nàng làm nhiều chuyện như vậy, không phải ngu ngốc bình thường mà là siêu ngốc. Nếu là ta, trước hết lừa hắn một đống tiền, có tiền làm bạn thì chết ta cũng mỉm cười bước xuống cửu tuyền, há há há há há ”
“Ta không cần biết, nàng ngu ngốc cũng được, ta thích chính là sự dũng cảm của nàng, vì yêu mà trả giá hết thảy!” Kì Kì đắm chìm trong chuỗi mộng tưởng của mình.
“Mời các hoàng tử đến “Thủy vũ thính” tập hơn, mời các hoàng tử đến “Thủy vũ thính” tập hợp.” Một cái tù và từ trong phòng vang lên.
Bốn người nhìn nhau, thu hồi đuôi của mình đi ra ngoài cửa.
—Thủy vũ thính—
“Khụ… Ân… Ân… Cái kia… Ân…. Ta… Ngươi… Ân… Cái kia…”
Nhìn cái người đang rên rỉ ô ô ân ân trước mắt, Bồ Bồ tức giận tiến đến: “Lão già, có chuyện gì nói nhanh, có rắm thì mau phóng, tôi không rảnh ở đây ngồi chơi với ông.”
“Con ngoan con xem Bồ Bồ nó dọa ta kìa 5555” Người nọ ủy khuất mách Kì Kì.
“Phụ thân, người tìm bọn con đến để làm cái gì hả?” Kì Kì lườm lườm nhìn lão già kia.
“Ha ha Ta tìm các con tất nhiên là có chuyện quan trọng!” Người nọ hơi sợ hãi tránh xa Kì Kì.
Vâng, hắn chính là nhân ngư tộc trưởng – Khả.
“Các con đều biết, tổ tiên ta có nói: Phàm là người thừa kế của nhân ngư tộc trưởng, đủ 170 tuổi sẽ phải lên trên đất liền khảo nghiệm, ai có thành tích tốt nhất sẽ là tộc trưởng kế nhiệm. Các con đều đủ 170 tuổi rồi nên nhớ thực thi nhiệm vụ đi ha… Ơ này con ngoan đừng đi mà!!!”
Bốn người không để ý tiếp tục đi về phía trước.
“Này! Chỉ cần mấy đứa lên làm tộc trưởng là muốn gì được nấy đó!” Khả thét chói tai.
Mà bốn người cũng vì câu này của hắn mà dừng bước, trăm miệng một lời hô: “Được, chúng tôi đáp ứng.”
Khả vui vẻ cười: “Tốt, giờ ta giao nhiệm vụ cho các con.”
Bốn túi gấm phân biệt đưa cho bốn người: “Các con phải tự mình làm nhiệm vụ, thời hạn 3 tháng, tức là tới Trung thu thì xong. Đến lúc đó không trở về, vĩnh viễn không thể lấy lại được chân thân, cũng tại thời điểm đó sẽ biến thành cá. Ha ha, còn có, mỗi ngày ở trên đó chỉ được sử dụng 2 loại ma pháp, mỗi tuần phải trở về biển một lần đó.” Lúc bốn người sắp đi, lão còn nói thêm: “Mấy đứa nhớ cẩn thận nhé. Đặc biệt là Kì Kì, nhân loại rất giảo hoạt, không được dễ dàng tin tưởng bọn họ nhớ.”
Bốn người gật đầu, mỗi người ôm Khả một cái bước ra ngoài của cung.
“Thanh, ta thực lo lắng cho chúng nó, hy vọng không có chuyện gì xảy ra!” Khả nói với bóng đen đằng sau.
“Đương nhiên là không, bọn nó là con chúng ta, phải biết tin tưởng chúng chứ.”Thanh ôm lấy người trong lòng, “Ngươi vừa nói nhân loại thực giảo hoạt, còn ta thì sao?”
“Ha ha giảo hoạt nhất là ngươi, nhưng ta lại thích ngươi nhất.” Khả mỉm cười nhìn Thanh.
“Bảo bối ” Thanh hôn thiên hạ trước mắt mình.
Mà bốn đứa kia sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
89 chương
17 chương
46 chương
8 chương
11 chương
11 chương