Tối hôm qua Hứa Giản phải làm công tác tư tưởng rất lâu, mới có thể thoát khỏi cú sốc sau chuyện Mình bắt gặp Tần Trầm tắm rửa không đóng cửa. Vậy mà sáng sớm hôm nay, Tần Trầm lại nhắc tới chuyện này một cách nhẹ bâng, làm Hứa Giản tức đến mức kêu meo meo, nhe hai cái răng nanh sắc nhọn nhìn hắn. Hứa Giản cảm thấy Tần Trầm không biết xấu hổ, lớn rồi mà đi tắm cũng không đóng cửa, muốn khoe cơ bụng hay gì? Nghĩ tới đây, Hứa Giản nhấc móng vuốt ấn ấn bụng của mình, thầm hừ một tiếng: Không phải là cơ bụng thôi à? Tôi cũng...! Đệm thịt chạm vào một khoảng mềm nhũn, Hứa Giản đứng hình, mắt xanh chớp chớp, yên lặng quay đầu —— Đừng thấy tôi bây giờ là mèo nên chỉ có một múi, trước đây tôi cũng là người có bốn múi bụng đó! Tận bốn múi luôn! Bốn múi! Ít hơn anh hai múi, thế hỏi anh có sợ chưa! Tần Trầm không biết trong đầu Hứa Giản nghĩ nhiều như vậy, biến thói quen ở một mình nên tắm rửa không đóng cửa thành hắn đang khoe khoang vóc người của mình. Hắn còn đang nghĩ xem phải dùng gì để đưa Hứa Giản ra ngoài. Cuối cùng Tần Trầm chọn một cái túi đựng thú cưng giống như ba lô. Tần Trầm cầm cái túi đựng thú cưng màu xám tro đi đến, nhìn Hứa Giản rồi hỏi: "Sữa Tươi, nhóc thấy cái này thế nào?" Mặt trên của túi đựng thú cưng có dây kéo là một lớp thủy tinh hình tròn, còn có rất nhiều lỗ tròn nhỏ, dùng để thông khí và lấy ánh sáng. Dí dụ Hứa Giản bơ phờ nằm sấp trên ghế sô pha, chia buồn cùng cơ bụng của mình, vất vả lắm mới tập ra được bốn múi, bây giờ lại thành bốn múi dồn một, nghe Tần Trầm hỏi, cậu chỉ ngẩng đầu lười biếng liếc mắt nhìn hắn: "Meo..." Tùy anh, tôi sao cũng được. Đằng nào thú cưng cũng không thể lên máy bay, phải gửi vận chuyển. Tần Trầm thấy râu mép mèo trắng rầu rĩ rủ xuống, vậy nên sang nhìn sang túi vận chuyển thú cưng một lúc, lầm bầm lầu bầu: "Chẳng lẽ không thích màu này?" Giơ tay ôm Hứa Giản mềm nhũn sõng soài trên ghế sô pha, Tần Trầm dùng trán cọ cọ mặt mèo, nói giọng dỗ dành: "Chúng ta cứ dùng tạm trước, đến khi xong việc ở Tân Thành thì ba ba sẽ dẫn nhóc đến cửa hàng bán đồ cho thú cưng, lúc đó nhóc thích gì thì ba ba sẽ mua cho nhóc được không?" Làm một con mèo, tất nhiên Hứa Giản không thể nói không, vì thế chuyện này để Tần Trầm đơn phương quyết định. Sau khi chui vào túi đựng, Hứa Giản mới phát hiện bên trong túi mềm mại đến không ngờ. Nhấc móng vuốt sờ sờ lớp thủy tinh trên đỉnh đầu, rất dày, vì vậy Hứa Giản khẽ cào thử xem sao, móng vuốt xẹt qua thủy tinh, phát ra tiếng ma sát chói tai. Thính giác vốn rất nhạy bén, Hứa Giản bị âm thanh này làm cho giật mình, vung vẩy đuôi nhanh chóng thu móng vuốt lại. Âm thanh này còn chói tai hơn cả tiếng phấn xẹt qua bảng đen hồi đi học. Trợ lý Tiểu Nam của Tần Trầm và tài xế đến đón hắn ra sân bay, Tần Trầm ăn sáng xong thì ôm mèo xem ti vi, thấy trong tivi đang quảng cáo máy tính xách tay, hắn vừa xoa đầu mèo vừa lẩm bẩm: "Mình cũng cần thay notebook rồi." Hứa Giản vừa lén lút dùng notebook của Tần Trầm đến hết điện, chột dạ ngẩng đầu nhìn hắn: "Meo ~ " Tần Trầm dùng ngón tay ngoắc ngoắc cằm Hứa Giản, cười hỏi: "Có phải nhóc cũng cảm thấy nên thay?" Hứa Giản thầm nghĩ không biết nói gì, nếu không phải xác định trong nhà không có camera, cậu cũng nghi ngờ Tần Trầm đã thấy mình dùng trộm notebook của hắn. Mắt đối mắt với Tần Trầm hai giây, Hứa Giản chột dạ dời tầm mắt, làm bộ mình đang xem ti vi. Không bao lâu, Tiểu Nam gọi điện thoại xác nhận thời gian với Tần Trầm, nói mọi người đang trên đường tới đón hắn, hỏi hắn có muốn mang thêm gì không? Tần Trầm nói cứ tới thẳng là được, mắt liếc qua notebook siêu mỏng trên ti vi, kêu Tiểu Nam giúp mình xem một cái notebook mới. Hứa Giản nghe thấy Tần Trầm nói với Tiểu Nam rằng notebook mình đang dùng không được ổn, hẳn là đã dùng mấy năm rồi, nên các chức năng không tốt nữa. Tần Trầm nhớ khuya ngày hôm trước lúc hắn tắt máy còn hiển thị 85% pin, nhưng sáng nay khi hắn mở ra, nó lại hiển thị lượng điện không đủ để khởi động máy. Hứa Giản trên đùi Tần Trầm nghe vậy càng chột dạ, chột dạ đến mức sắp ôm đuôi vo mình thành quả bóng. Nếu mèo có thể huýt sáo, Hứa Giản sẽ lập tức huýt sáo ngay tại chỗ, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra để chứng minh bản thân trong sạch cho Tần Trầm xem. Cơ mà Hứa Giản nghĩ đi nghĩ lại, bất kể thế nào, Tần Trầm cũng không thể nghĩ notebook gặp vấn đề là do một mèo nhỏ như cậu được, cậu chột dạ như thế làm gì? Nghĩ tới đây, thần kinh căng thẳng đã thả lỏng đôi chút, nhưng trong lòng cũng rõ ràng, lần sau dùng notebook không thể dùng hết sạch pin được, ít nhất phải cho Tần Trầm một chút để khởi động máy. Nhưng đây cũng không phải kế hoạch lâu dài, nhiều lần nhất định sẽ làm Tần Trầm nghi ngờ, dù sao đồ điện tử mới mua cũng đâu thể hao điện như vậy, tắt máy mở lại đã thiếu một hơn nửa. Hứa Giản cúi đầu nhìn bốn cái móng vuốt của mình, khi cậu đang âm thầm suy tính xem tỉ lệ mình mang máy đi sạc được là bao nhiêu, bỗng chuông cửa vang lên. Một người một mèo cùng quay đầu nhìn về phía ngoài cửa, nghĩ thầm —— Tiểu Nam đến nhanh thế? "Đến đây." Tần Trầm ôm mèo đứng dậy đi ra, ấn chuông camera bên cạnh cửa, thuận miệng hỏi một câu: "Ai đó?" Vừa dứt lời, trên màn hình xuất hiện một cô gái trẻ tuổi, đối phương nghe thấy giọng nói của Tần Trầm, lập tức bật cười: "Là em." Được Tần Trầm ôm lấy, hai chân trước và đầu Hứa Giản úp sấp trên cánh tay hắn, nghe thấy giọng nữ ấy, bất ngờ giương mắt nhìn —— Tần Trầm tuyển thêm một trợ lý nữa hả? Trẻ trung xinh đẹp lại có khí chất nữa. Lẽ nào đây là trai xinh chỉ chơi với gái đẹp trong truyền thuyết ư? Hứa Giản thầm nghĩ ảnh đế đúng là khác hẳn, trợ lý cũng xinh đẹp như ngôi sao. Thế nhưng trong giới đúng là có từng có trợ lý được ra mắt thành ngôi sao vì sắc đẹp...! Trong khi suy nghĩ của Hứa Giản bay loạn, sau khi Tần Trầm trông thấy cô gái đang cười tủm tỉm ngoài cửa, hắn nhăn mặt khó chịu không hề che giấu, im lặng vài giây rồi mới mở cửa. Tần Trầm mở cửa, Hứa Giản cảm giác cơ thể mình hơi trượt xuống, vì vậy vội đạp chân leo lên trên cánh tay Tần Trầm. Tần Trầm mở cửa xong cũng không định né sang một bên, mà là một tay ôm mèo một tay khoác lên cạnh cửa, cúi đầu nhìn cô gái trước mặt, trong mắt chợt loé vẻ không kiên nhẫn: "Cô tới đây làm gì?" Nghe Tần Trầm nói, Hứa Giản vô thức há mồm: "Meo?" Cô đây không phải trợ lý của anh hả? Đối diện ánh mắt Tần Trầm, cô gái cũng không ngại hắn chặn cạnh cửa, hơi ngượng ngùng mà hé miệng cười cười, nhẹ giọng nói: "Nghe ba nói hôm nay anh phải đến Tân Thành quay phim, em muốn tới tiễn anh." Sau khi nói xong, cô gái đưa túi quà xinh xắn trong tay cho Tần Trầm, cười nói: "Đây là món quà mà em đã lựa rất kỹ, tặng anh đó." Cô gái này trông khoảng 165cm, gương mặt trang điểm nhẹ, mặc một chiếc áo măng tô màu xanh bạc hà dài đến cẳng chân, bên trong là một chiếc váy nhung, với một đôi bốt ngắn, mái tóc hơi xoăn dài đến ngang lưng, áo măng to kiểu tay lá sen, vừa đủ để nâng tay là lộ ra cổ tay trắng nõn mảnh mai...! Nhìn trang phục mà cô mặc trên người, có thể thấy cô ta cố tình chăm chút để tới gặp Tần Trầm. Nhưng Tần Trầm không hề tiếp nhận tình cảm của cô, cũng không nhận quà, sắc mặt không thay đổi, hỏi: "Liễu Thiên Thiên, ai nói cho cô biết là tôi ở đây?" Hứa Giản bây giờ rất nhạy cảm, vừa nghe giọng điệu Tần Trầm đã biết hắn tức giận, không khỏi nhìn về phía Liễu Thiên Thiên. Hoá ra không phải trợ lý của Tần Trầm, hơn nữa xem ra Tần Trầm không thích người này cho lắm. Theo đuổi Tần Trầm lâu như vậy, Liễu Thiên Thiên đã quen với vẻ mặt khó chịu của Tần Trầm, cô bước lên một bước, nhét quà vào trong tay hắn: "Anh đừng quan tâm tại sao em lại biết, dù sao em cũng đã biết rồi, chẳng lẽ anh không tò mò em tặng anh thứ gì hả? Mở ra xem đi." Tần Trầm ôm mèo lui về sau một bước, né tránh tay Liễu Thiên Thiên: "Không cần, không tò mò." Sau khi nói xong, không chờ Liễu Thiên Thiên đáp lại, Tần Trầm làm ra dáng phải đóng cửa, không khách khí ngỏ ý muốn đuổi khách: "Tôi còn có việc." Liễu Thiên Thiên thấy thế nhanh chóng vươn tay cản lại, vội nói: "A Trầm, anh chờ một chút, em còn có chuyện muốn nói với anh." Tần Trầm không hề lung lay: "Không muốn nghe." "Còn nữa, đừng gọi tôi như vậy.." Liễu Thiên Thiên: "Nhưng mà..." Tần Trầm nghiêm mặt: "Không nhưng mà." Hứa Giản: "..." Thấy Tần Trầm tỏ thái độ với Liễu Thiên Thiên, cuối cùng Hứa Giản cũng hiểu rõ tại sao người ta nói hắn khó ở chung, không dễ gần. Với thái độ và giọng điệu hiện tại của Tần Trầm, Hứa Giản mới thấy nếu có ai chào hỏi hắn, phải là phải nể cái mặt này của hắn lắm. Với cô gái xinh đẹp thế này, nếu không phải trực nam cốt thép thì là không có hứng thú với phụ nữ. *Trực nam: Không phải trai xì-trây không dẹo mà là kiểu EQ thấp, thẳng tính á:> Thấy Tần Trầm thật sự sắp đóng cửa, Liễu Thiên Thiên cuống lên, nhanh chóng đưa tay phải ra chống khung cửa để hắn không đóng lại, vẻ mặt vừa lo lắng vừa đáng thương: "Em tới để xin lỗi anh, A Trầm, anh hãy nghe em nói hết được không? Em chỉ cần năm phút, năm phút đồng hồ là đủ rồi, em thích anh lâu như thế, làm mọi thứ vì anh, lẽ nào chỉ năm phút đồng hồ thôi mà anh cũng không thể cho em?" Hứa Giản vừa nghe, bỗng vô cùng hứng thú —— ái chà, có vẻ là đờ-ra-ma tình cảm đây. Đôi mắt mèo xanh lam mở lớn, ánh mắt đảo quanh giữa Tần Trầm và Liễu Thiên Thiên, Hứa Giản lập tức não bổ drama yêu hận dây dưa không dứt. Thế nhưng Hứa Giản lại nhanh chóng nghĩ tới vị giám đốc Đỗ bí ẩn kia, không hiểu sao lại lo lắng thay Tần Trầm: Nếu để kim chủ sau lưng Tần Trầm biết hắn lén lút dây đưa tình cảm với những cô gái khác, liệu có làm khó hắn không? Đổi vị trí để suy nghĩ một chút, Hứa Giản cảm thấy nếu tình nhân mình đang bao nuôi dám xằng bậy sau lưng, nhất định sẽ rất tức giận...! Tần Trầm sẽ không bị giám đốc Đõ phong sát tuyết tàng* chứ? *封杀雪藏: bị cá nhân, cơ quan, tổ chức dùng quyền lực của mình để "đóng băng" các hoạt động của nghệ sĩ hoặc cắt đứt tài nguyên trong làng giải trí của họ. Nghĩ tới đây, ánh mắt Hứa Giản nhìn Tần Trầm khá phức tạp, lần thứ hai cảm thấy tiếc nuối thay hắn. Một người tốt như hắn, không thể hiểu nổi tại sao lại dấn thân vào con đường quy tắc ngầm chứ? Tay Liễu Thiên Thiên víu chặt khung cửa, Tần Trầm đóng cửa sẽ làm cô bị kẹp tay, cho nên hắn không thể đóng cửa được. Không hay biết mèo nhà mình não bổ drama gì trong đầu, Tần Trầm kiềm nén lửa giận, cau mày nhìn Liễu Thiên Thiên, lạnh lùng nói: "Hai phút." Nghe Tần Trầm nói, mắt Liễu Thiên Thiên chợt lóe lên vẻ đắc ý, sau đó nở nụ cười ngọt ngào nói với hắn: "A Trầm, anh thật tốt với em." Hứa Giản: "Meo????" Cô gái, đầu óc cô có vấn đề hả? Tần Trầm đối xử với cô như thế mà còn kêu tốt? Xin hỏi có phải cô thích tự ngược không? Hứa Giản vừa meo một tiếng, trong mắt Liễu Thiên Thiên chỉ có Tần Trầm mới chú ý tới trong lồng ngực Tần Trầm còn ôm một con mèo. Liễu Thiên Thiên ngẩn người, mắt to trừng mắt nhỏ với Hứa Giản mấy giây sau, vừa mừng vừa sợ: "A Trầm, anh nuôi con mèo nhỏ này từ khi nào vậy? Thật đáng yêu!" Nói xong, Liễu Thiên Thiên vươn tay muốn sờ mèo trong lồng ngực Tần Trầm, tuy nhiên cô chưa kịp chạm tới lông mèo, Tần Trầm đã tránh ra, đồng thời Hứa Giản cũng meo một tiếng, thuận theo cánh tay bò lên trên vai Tần Trầm. Sau khi ngồi xổm xuống trên vai Tần Tầm, Hứa Giản bất mãn há miệng kêu với Liễu Thiên Thiên: "Meo —— " Không nên sờ lung tung, sẽ trụi lông! _________________ Tác giả có lời muốn nói: Giản Giản: Không phải ai cũng được sờ tôi đâu! Tần hốt shit: Đúng đúng đúng, chỉ tôi mới được..