Bên kia núi vẫn còn núi. Vấp ngã xong lại tiếp tục vấp ngã. Sau khi tuyệt vọng, con đường phía trước chưa chắc đã bằng phẳng. Sau khi thất vọng, có lẽ sẽ còn nỗi thất vọng lớn hơn. Mẹ nói, đời người là như vậy, con nhất định phải đối mặt với nó. Bà nói, nhưng như vậy thì có sao, nếu con thật sự muốn leo qua một ngọn núi lớn, con sẽ không vì bên kia núi vẫn còn núi mà chùn bước. Nhưng lần đầu tiên nếm trải mùi vị hy vọng sụp đổ, tôi không ngờ lại buồn đến vậy. Cho đến khi Lâm Kiêu nói với tôi rằng, chúng ta đi thôi. Tôi ngồi trên máy bay, hỏi anh rằng: “Liệu giữa chừng có xảy ra chuyện gì đó không?” Anh ấy tươi cười nhìn tôi, không đứng đắn trả lời một câu: “Dù núi có lở, anh cũng sẽ cõng em về nhà.” Đột nhiên tôi lại cười rộ lên, khẽ mím môi nói với anh: “Có cõng cũng là em cõng anh, anh không đi được đường núi đâu.” Anh ấy thẹn quá hóa giận, không thèm để ý đến tôi nữa. Nhưng tôi lại cảm thấy rất vui vẻ. —— Nhật ký của Kinh Trập. Kinh Trập và Lâm Kiêu không kịp xuất phát theo dự định, ngày đầu tiên không mua được vé máy bay do thời tiết không tốt. Đợi qua ngày thứ hai, vẫn chưa mua được vé, Kinh Trập có dự cảm không tốt. Lâm Kiêu an ủi cô, họ còn có thể đi bằng đường sắt cao tốc, tàu lửa, nếu như vẫn không được nữa thì lái xe quay về. Cô không muốn gây thêm phiền phức không đáng có cho chú Lâm và những người khác, bèn nói đợi thêm hai ngày. Mỗi giây trôi qua, lòng cô lại nóng như lửa đốt, chỉ có thể cật lực đè nén lại. Cô hiểu rõ đạo lý hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn. Nhưng lần này, cô tha thiết khẩn cầu vận mệnh có thể quan tâm cô một chút. Tình hình không mấy lạc quan, sau đó A Long đành lái xe đưa họ về quê. Cũng giống với tình cảnh của nhiều năm về trước, ngay cả trấn trên cũng không đi được, trường học đã đóng cửa từ sớm. Ngoại trừ những chiếc xe vận chuyển hàng hóa, những chiếc xe riêng đều được khuyên quay về. Nếu chiếc xe nào cố chấp đi qua rất có thể bị kẹt giữa đường, công tác cứu hộ gặp khó khăn, tuyết rơi dày đặc, đông cứng ở trên đường. Dự báo thời tiết nói, trong tuần tới thời tiết không thể tốt lên. Lâm Kiêu thấy cô sắp khóc đến nơi, chỉ biết dỗ dành cô nói: “Hay là mình đợi thêm hai ngày nữa nha, biết đâu ngày nào đó thời tiết sẽ tốt lên.” Sau cùng, Kinh Trập chủ động nói không đi nữa. Mặc dù rất thất vọng, nhưng dựa theo kinh nghiệm của cô, cho dù thời tiết có tốt lên trong một thời gian ngắn, đường lên núi cũng sẽ rất khó đi. Vì lý do địa hình nên đường ở đó xây rất hẹp, lúc chú Lâm đi đón cô phải thuê tài xế địa phương quen thuộc địa hình đường xá. Nếu tuyết rơi sẽ càng nguy hiểm gấp trăm lần. Người ở trong trong thôn sẽ không ra ngoài dưới điều kiện thời tiết như thế này. Nếu cô cứ cố chấp quay về, bà sẽ càng lo lắng hơn. Sau khi quay lại Nam Lâm, Kinh Trập nằm trong phòng tiếp tục làm bài tập của kỳ nghỉ đông, nhìn bằng mắt thường cũng thấy tinh thần cô đang sa sút. Lâm Kiêu cũng đành hết cách, mỗi ngày anh đều quan sát thời tiết, nhưng anh cũng hiểu rằng không quay về là lựa chọn tốt nhất. Chỉ biết nhìn cô thất vọng đến nổi cả người đều trở nên trầm lặng. Tâm tình của Lâm Kiêu không tốt, không muốn quanh quẩn ở nhà, nếu không có việc gì sẽ chạy đến nhà của Trần Mộc Dương làm ổ. Trần Mộc Dương đã bắt gặp anh xem dự báo thời tiết ở núi Lạc Âm không biết bao nhiêu lần, không thể không bĩu môi nói: “Cho dù là anh ruột cũng chưa đến mức như cậu.” Lâm Kiêu hừ nhẹ: “Cậu có biết đồng cảm là gì không vậy? Cậu không biết em ấy đáng thương đến nhường nào đâu!” Trần Mộc Dương ngồi cạnh anh, đặt tay lên vai anh, nói một cách đầy ẩn ý: “Thiếu gia, là đồng cảm, hay là một loại tình cảm nào khác, cậu là người hiểu rõ nhất.” Cậu ta vỗ vỗ lồng ngực anh, hận không thể móc tim anh ra kêu anh nhìn cho rõ. —— Xem đi! Đúng là lòng dạ Tư Mã Chiêu*! *司马昭之心路人皆知: Tư Mã Chiêu, là một nhà chính trị gia thời kỳ cuối của nhà Tào Ngụy thời Tam Quốc, đây là thành ngữ dùng để ám chỉ một người có tham vọng quá rõ ràng, đến mức người qua đường cũng nhìn ra. Lâm Kiêu không hiểu tại sao lại rùng mình một cái, chau mày nói: “Đừng có nói bậy!” Trần Mộc Dương “úi chà” một tiếng: “Xem đi, tớ đã nói là cậu tự hiểu rõ lòng mình nhất.” Cái gì mà rõ? Không rõ. Lâm Kiêu xếp ở vị trí 572 trong đợt thi cuối kỳ vừa rồi, đạt thứ hạng trước 600 cũng không khó như anh nghĩ. Đối với tiềm năng tiến bộ rộng lớn của anh, trong chốc lát tăng một mạch vài trăm hạng cũng không quá khoa trương. Vừa nỗ lực lại thêm vào một chút may mắn, cũng không hiếm lạ gì lắm. Nhưng trong lớp giống như vẫn còn đang ăn Tết vậy. Ngày hôm đó, mọi người trong nhóm lớp đều chúc mừng lớp trưởng, mức độ kinh ngạc có thể so sánh với việc khám phá ra kỳ quan thứ tám của thế giới. Suy cho cùng, những người học kém như bọn họ, nếu có thể hạ quyết tâm cố gắng một cách dễ dàng thì đã không có nhiều đứa học kém bền vững đến vậy. Thuận tiện than thở một chút: Thế giới nợ tôi một người bạn cùng bàn có thể ân cần dạy bảo tôi, nợ tôi một người em gái tốt. Ngay cả bố mẹ cũng vui mừng đến mức đem thẻ trả lại cho anh, nói anh muốn thưởng cái gì cũng đều cho anh. Anh thuận miệng nói một câu: “Con muốn học một lớp với Kinh Trập, ba mẹ nói với nhà trường đi, con không thể học mà thiếu em ấy.” Hình Mạn ngây người ra một lúc, sau đó vỗ lên đầu con trai mình một cái: “Sao con không đòi lên trời luôn đi?” Lâm Chính Trạch cũng không hiểu nổi con trai mình đang nói cái quỷ gì: “Tự con thi không đạt, giờ lại quay sang gây náo vô lý với bố mẹ?” Lâm Kiêu bắt đầu nói nhảm: “Không phải trên TV người ta đều diễn như thế sao? Bố đi mua lại trường học, khi đó con sẽ là con của hiệu trưởng.” Vài ngày trước có người còn đồn rằng bố của anh có hy vọng trở thành người giàu nhất thành phố Nam Lâm. Lâm Chính Trạch là con người văn nhã, từ trước đến nay không bao giờ đánh con cái, nhưng lúc này ức chế đến mức muốn cậu con trai, dứt khoát tặng cho anh một cái tát: “Đọc sách nhiều vào, bớt coi ba cái phim tào lao đi. Tiền có thể mua rất nhiều thứ, nhưng không mua được não đâu con ạ. Đợi bố già rồi, một cắc tiền cũng không cho mày, cho mày thì lại lãng phí quá.” Mua trường học ư? Mua một cái bệnh viện cho anh trị bệnh còn tốt hơn. Lâm Kiêu chịu một phen “sỉ nhục”, cuối cùng tâm trạng cũng tốt hơn một chút. Bởi vì so với sỉ nhục, điều càng buồn hơn đó là —— nuối tiếc, cứ sợ rằng đã quá muộn. Ví dụ như, Kinh Trập không thể về nhà. Ví dụ như, bà sợ Kinh Trập mãi mà không lớn. Ví dụ như, Lâm Kiêu có ăn hết đống sách này thì trong một thời gian ngắn cũng không thể thi vào lớp Một. Ví dụ như, có những khoảng cách không thể lấp đầy trong một sớm một chiều. – Bởi vì tâm trạng không tốt, nên cái Tết năm nay trôi qua cũng không có chút ý vị gì. Kinh Trập xếp ở hạng thứ hai mươi bảy trong kỳ thi cuối kỳ, học kỳ sau được chuyển vào lớp Một, Lâm Kiêu vào lớp Mười. Hai người không học cùng một lớp, cũng không học cùng một dãy lầu, mỗi ngày chỉ có thể gặp nhau trước khi đi học và sau khi tan học. Sau đó lại phát hiện, khi không còn học chung một lớp nữa, ngồi trên cùng một chiếc xe, có lúc không tìm ra được đề tài gì để nói chuyện với nhau. Kinh Trập vẫn phụ đạo cho anh, sẽ khoanh tròn những điểm quan trọng, tìm ra những thiếu sót và bổ sung thêm. Có một lần anh cười cười hỏi cô: “Cô giáo Thẩm, anh nên báo đáp em thế nào đây?” Kinh Trập ngẩng đầu lên, ngây người ra một lúc rồi nói với anh: “Anh cứ học tập cho tốt… Là được rồi.” Lâm Kiêu hứng thú rã rời nói: “Ờ.” Kinh Trập vẫn luôn muốn trở về thăm bà, non nửa năm nay tần suất trò chuyện của cô và bà càng ngày càng cao, nghe thì thấy sức khỏe của bà không tồi, mỗi lần đều nói lải nhải nói rất nhiều, Kinh Trập gần như có thể tưởng tượng được mỗi ngày bà đều đang làm gì, nhưng mà cô vẫn thường thường sẽ hoài nghi một chút, có phải là bà đang lừa cô hay không. Có một số suy nghĩ, một khi đã nổi lên thì chỉ biết càng ngày càng trầm trọng thêm. Lần trước Lâm Kiêu trêu cô, sau lại không thể đi được nên anh đã tự trách rất lâu, tuy rằng là ngoài ý muốn nhưng cô vẫn luôn cảm thấy hình như bản thân đã làm sai chuyện gì đó. Lần này Lâm Kiêu nói chuyện với bố và mẹ cũng không dám nói chuyện trước với cô, đầu tiên là đặt vé máy bay trước, sau đó mới kéo cô đi sân bay. Bay bốn tiếng, đáp xuống đất, A Long bảo người ở chi nhánh của công ty lái một chiếc xe việt dã lại đây đón người, cố ý tìm một tài xế quen thuộc đường sá, lúc xe đi xuống đường về trấn thì đã là chạng vạng chiều, Kinh Trập thấy được cảnh sắc quen thuộc, cả người tựa hồ như mới bừng tỉnh từ trong mộng, bỗng nhiên quay đầu xem Lâm Kiêu: “Anh…” Lâm Kiêu chưa từng đi xa nhà như vậy, càng chưa từng trải qua kiểu lăn qua lộn lại này, hiện tại anh rất đau đầu, đau mắt, đau cánh tay, đau mông, đau cả người, sờ vào chỗ nào cũng đau, vừa buồn ngủ vừa khó chịu, cố hết sức lấy tinh thần trả lời: “Hửm?” Kinh Trập mở cửa sổ xe, đã sang tháng Tám, thời tiết nóng như cái lồng hấp, lúc ra sân bay song nhiệt vẫn cuồn cuộn, lúc này vào núi rồi thì gió thổi lại mang tia lạnh lẽo. Cô quay đầu cười với anh: Thật sự đã trở lại. Thật sự thật sự thật sự. Cuối cùng thì Lâm kiêu cũng cố nặn ra được chút ý cười, giơ tay nắm tóc cô, tò mò hỏi: “Em không buồn ngủ sao?” Kinh Trập lắc đầu, vẫn cười cười. Lâm Kiêu “chậc” một tiếng, ra vẻ ông cụ non nói; “Đúng là con nít, rất có tinh thần.” Kinh Trập ghé vào cửa sổ xe nhìn ra ngoài, Lâm Kiêu nghiêng đầu ngủ gật, còn mơ một giấc mơ, mơ thấy mình đang nằm ngủ trên người của Kinh Trập, cơ thể của cô mềm mại mang theo chút mùi hương nhàn nhạt, như là mùi hương của nước giặt quần áo, lại như nhiều mùi hương trộn lẫn vào nhau, là một mùi hương của riêng cô. Trong mơ dù anh không thấy rõ mặt cô, nhưng bằng khứu giác cũng biết đó là cô. Xe xóc nảy một chút, Lâm Kiêu tỉnh lại, Kinh Trập đang cúi đầu nhìn anh. Tròng mắt đen nhánh, lông mi dày và mảnh trông như mi giả, sợi tóc của cô rất mềm, bị gió thổi bay lên, một bàn tay của cô nhẹ nhàng chống đầu anh như là sợ anh ngã xuống. Lâm Kiêu chớp chớp mắt, sau đó đột nhiên ngồi dậy, nuốt một ngụm nước bọt: “Sao em không gọi anh dậy?” Kinh Trập nhẹ giọng nói: “Tại em thấy anh quá mệt mỏi.” Cô có chút áy náy, dì Tôn cũng nói là từ nhỏ Lâm Kiêu đã sống trong nhung lụa, không biết khổ sở là gì, ván giường cứng một chút là anh đã không ngủ được.Lâm Kiêu quay đầu nhìn cô một cái, lông mày nhíu lại, muốn nói tại sao em lại tùy tiện để cho người ta ngủ trên đùi mình như vậy, nhưng lại cảm thấy cô chính trực như thế, anh mà nói thì anh lại thành người xấu xa. Nghẹn đến cuối cùng cũng không nghẹn ra được gì, đành cúi đầu xem di động, tín hiệu di động khi có khi không, Trần Mộc Dương và Giang Dương hỏi anh đến chỗ nào rồi, anh giơ di động lên tùy tiện chụp một chức ảnh gửi vào trong nhóm chat khoe khoang. Song Mộc Lâm: Ngọn núi này lớn thật! Song Mộc Lâm: Sắp đến nơi rồi, đi mười mấy kilomet nữa là đến. Trần Mộc Dương tạm dừng vài giây, sau đó không biết moi từ góc xó xỉnh nào đó ra một bài viết về Thiên Văn, là của Kinh Trập, đây là bài viết đạt điểm tuyệt đối trong lần kiểm tra giữa kỳ nọ, được giáo viên dạy Ngữ Văn của các lớp lấy ra photo thành nhiều bản cho các bạn học xem. Giáo viên dạy Ngữ Văn của lớp Trần Mộc Dương cũng đưa cái này cho họ xem, Trần Mộc Dương thấy của Kinh Trập nên cũng giữ lại, lúc này đột nhiên có tác dụng, chụp ảnh gửi cho anh. Hơn nữa còn tốt bụng gạch những từ ngữ mấu chốt trong đó cho người nào đó… Núi non trùng trùng điệp điệp… Nguy nga bao la bát ngát hùng vĩ… Núi cao san sát… Mây mù dày đặc… Nhĩ Đông Trần: Có thấy không, người ta dùng thành ngữ hợp với hoàn cảnh, còn cậu chỉ biết nói núi này rất lớn, cậu đúng là đồ thất học. Nhĩ Đông Trần: Đi gặp bà thì nhớ giữ mồm miệng nghe chưa. Đại Giang Đông Đi: +1. Đừng có để bại lộ trí thông minh ít ỏi đấy nha. Nhĩ Đông Trần: Hỏi cậu thi thế nào thì ngàn vạn lần đừng nói bản thân thi được bao nhiêu điểm, cậu phải nhấn mạnh việc một năm mà cậu đã tiến bộ hơn một ngàn bậc. Đại Giang Đông Đi: Lại +1 Nhĩ Đông Trần: Đừng có bắt nạt Kinh Trập trước mặt bà, vui đùa cũng không được, gặp bà thì biết quy củ chút đi, người lớn đều không thích con trẻ quá ầm ĩ. Đại Giang Đông Đi: Không chỉ có bà mà gặp người lớn khác cũng phải lễ phép, dù không biết nói gì thì cười là được rồi, nhất định phải mỉm cười nhé thiếu gia. Tốc độ mạng của Lâm Kiêu hơi chập chờn, lần nữa cúi đầu thì thấy tin nhắn trong di động điên cuồng nhảy ra. Hai con chó con này cứ như đang biểu diễn văn nghệ ấy. Song Mộc Lâm: … Song Mộc Lâm: Dựng ngón giữa.jpg Song Mộc Lâm: Tớ đi làm khách, ai không biết nhìn vào chắc còn tưởng tớ đi tham gia Hồng Môn Yến thật. (*)Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm. Song Mộc Lâm: Hai người các cậu đang hát đôi đấy à! Nhĩ Đông Trần: Có một số người không hề ý thức được nguy cơ đang ập đến. Đại Giang Đông Đi: Có một số người không hề biết thất vọng là gì. Lâm Kiêu bĩu môi, tắt máy. Xe đi ngang qua vài thôn xóm, đường đèo thật sự khó đi, mở hướng dẫn trên xe ra, hướng dẫn cứ hiện “Phía trước đột nhiên thay đổi”, “Đường dốc”… Lâm Kiêu sống không còn gì luyến tiếc mà đỡ trán dựa vào sau ghế xe, nhưng mỗi lần đi qua nơi có hộ gia đình sinh sống, anh đều cảm thấy có chút e sợ, có lẽ là bị hai con chó con kia ảnh hưởng rồi. Đến cuối cùng, thậm chí đầu ngón tay của anh cũng đang run rẩy, đàng hoàng ngay ngắn ngồi tại chỗ, khuôn mặt lộ rõ sự căng cứng, trong đầu đang cân nhắc xem khi gặp nhau người lớn sẽ hỏi những câu gì đầu tiên. Xe rẽ khỏi quốc lộ đi vào một con đường nhỏ, Kinh Trập chỉ cho tài xế ngừng ở một chỗ dốc cao. Cô đã nói cho bà biết hôm nay mình sẽ về nhà, bà không biết khi nào bọn họ sẽ về đến nơi, nên thường thường ra đứng trước cửa ngó quanh, nhìn thấy xe của họ thì lập tức lại đón. Đây là lần đầu tiên Lâm Kiêu nhìn thấy bà của Kinh Trập, thoạt nhìn tinh thần sức khỏe vẫn còn tốt, ước chừng khoảng bảy mươi tuổi, đầu tóc hoa râm không chút cẩu thả mà chải ra sau đầu, búi thành một búi tóc tròn tròn, nếp nhăn trải rộng trên mặt, khóe mắt rũ xuống thành hình tam giác, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được ngũ quan lúc trẻ rất xuất sắc. Kinh Trập cũng có vài phần giống với bà. Kinh Trập nhìn thấy bà thì nước mắt gần như chực trào, trong nhất thời đại não không có cách nào làm việc được, thậm chí cô cũng quên mất phải giới thiệu Lâm Kiêu với bà. Nhưng Lâm Kiêu đã đi lên trước vài bước, khom lưng chào bà, sau đó cung cung kính kính gọi một tiếng: “Chào bà, cháu dẫn Kinh Trập về thăm bà đây ạ.” Bà sửng sốt một hồi lâu mới vỗ vỗ cánh tay của Lâm Kiêu: “Được… được được…đây là Nghiêu Nghiêu phải không? Đã lớn như vậy rồi.” – Cảm giác đau lòng của Kinh Trập đều được Lâm Kiêu xua tan. Cô không nghĩ rằng anh sẽ chào hỏi một cách trịnh trọng như vậy, cũng cảm thấy anh nói câu này hơi kỳ lạ. Nhưng mà nghĩ kỹ lại… Hình như cũng không sai. Tình cảm giữa Kinh Trập với bà và mẹ có chút hạn chế, cho dù bây giờ xúc động đến mức muốn chạy đến ôm chầm lấy bà ngay lập tức, nhưng cũng chỉ có thể nắm chặt tay bà, đung đưa qua lại rồi nũng nịu như một đứa trẻ, mũi như bị nghẹt lại, nói không thành lời: “Bà ơi, cháu nhớ bà lắm!” Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ xa bà lâu như vậy. Một năm có hơn ba trăm ngày, nhưng không lúc nào cô thôi nhớ đến bà. Vui cũng nhớ bà, buồn cũng sẽ nghĩ về bà. Bà “ôi chao” một tiếng rồi cười lên, vuốt ve đôi gò má của cháu mình: “Lớn như vậy rồi mà vẫn còn con nít như ngày nào, bà cũng nhớ cháu lắm, cháu ngoan.” Bà vừa nói một câu, nước mắt của Kinh Trập đã rơi lã chã, vốn dĩ vẫn đang tươi cười, nhưng cô không thể nào kìm được nước mắt. Bà dùng ngón tay thô ráp gạt đi những giọt nước mắt của cháu gái, nói đùa rằng: “Mãi mà vẫn không lớn, xấu hổ chưa nào.” Bà xoay người lại nhìn cô, khóe miệng trĩu xuống một cách cường điệu, diễn tả lại biểu cảm của cô. Kinh Trập trong nháy mắt lại bật cười, cô vừa khóc vừa cười, ôm lấy cánh tay của bà, chỉ hận không thể dán lên người bà luôn. Đến A Long và Lâm Kiêu cũng phải phì cười, nhưng không muốn làm phiền hai bà cháu, lẳng lặng đi ra phía sau cốp xe mang những thứ đã chuẩn bị từ trước cho bà cụ ra ngoài. Trong đó có một vài loại dược mỹ phẩm và một ít đồ ăn thức uống, Lâm Chính Trạch dặn người bên công ty chi nhánh chuẩn bị, quản lý bên kia cũng rất biết cách đối nhân xử thế. Biết bọn họ đi thăm bà cụ, lại là bậc tiền bối mà chú ấy vô cùng kính trọng, vậy nên ngoài những việc mà ông chủ giao ra, quản lý cũng tự thêm vào một vài thứ khác. Bây giờ phía sau cốp xe đã đầy ắp đồ. Bà cụ nhìn thấy mọi người mang đến nhiều đồ như vậy, cứ luyên thuyên sao lại lãng phí nhiều tiền làm gì. “Bà ở đây không thiếu thốn đâu, lần sau mọi người đến thì đừng đem theo quà cáp gì cả, chịu quay về thăm bà là tốt rồi, thiếu cái gì thì bà sẽ đi mua.” Lâm Kiêu xách từng món đồ vào trong nhà, tươi cười nói đây là chút tấm lòng của bố mẹ mình. Bà nội thỉnh thoảng vỗ vỗ vào vai Lâm Kiêu, cười híp mắt nói: “Tốt quá!” “Cao lớn đến ngần này rồi.” “Lại còn đẹp trai nữa!” “Bình thường con bé ở nhà có gây phiền phức gì cho cháu không?” “Cháu làm anh, thấy em mình làm sai điều gì thì cứ bảo ban em nó.” Lâm Kiêu trả lời bà một cách khôn khéo: “Em ấy ngoan lắm bà ạ! Bố mẹ cháu rất thích em ấy, cháu cũng… thích em ấy nữa, mọi người trong nhà đều rất yêu thương em ấy.” Đôi mắt bà ngấn lệ, trên khuôn mặt lại tràn ngập ý cười, liên tục nói “Tốt rồi”. Lâm Kiêu kể cho bà nghe một vài chuyện liên quan đến Kinh Trập, bà cụ nghe Lâm Kiêu kể một cách chăm chú. Nghe xong, bà nhìn anh, khuôn mặt tràn ngập sự yêu mến hỏi anh rằng: “Cháu muốn ngủ phòng nào? Để bà dọn phòng đó cho cháu.” Kinh Trập đang ngồi một góc chơi với con mèo, nghe thấy thế liền quay đầu lại, khóe miệng hơi hé, nói với anh: “Anh… Nếu anh cảm thấy ở đây không quen thì anh cứ quay về nội thành với tài xế A Long. Anh muốn đi đâu chơi thì cứ nói với em một tiếng, ngày mai em đi chơi với anh.” Phòng ở trong nhà cũng không nhỏ, bên ngoài có hàng rào bao quanh một cái sân rất rộng. Bà nội cô thích sạch sẽ, trong phòng ngoài phòng đều được bà dọn dẹp gọn gàng. Nhưng đây là nông thôn, về mặt điều kiện thật sự không được tốt cho lắm. Mà anh ấy lại rất kén chọn trong việc ăn ở. Tại cô vui vẻ quá đỗi, không nghĩ đến việc làm sao để sắp xếp chỗ ở cho anh. Bà nội nghe cô nói như vậy thì không vui vẻ được nữa: “Không ở nhà bà sao?” Lâm Kiêu thấy bà nhíu mày không vui, lập tức nói: “Ở ạ! Cháu không dễ dàng gì mới đến được đây, muốn trò chuyện với bà thật nhiều nữa kìa! Bà ơi, cháu ở đâu cũng được, cháu không kén chọn đâu, người cháu dễ nuôi lắm bà ạ.” Bà nội mặt mày rạng rỡ hẳn lên, nhịn không được lại vỗ vỗ tay anh: “Thật là một đứa trẻ ngoan, vậy cháu ở phòng của Kinh Trập đi, phòng của Kinh Trập rất lớn, giường cũng rộng rãi, bên trong lại thông thoáng.” Trong phút chốc, cả người cô cứng đờ, kêu lên một tiếng: “Bà nội…” Cô hiểu ý của bà nội là ở phòng cô sẽ thoải mái hơn, Kinh Trập cũng sẽ không để bụng mà nhường phòng mình cho anh ở. Tuy nhiên, cô cũng hiểu rằng người thành phố rất ý thức về chỗ ở và cũng coi trọng sự riêng tư. Một phòng ngủ như thế này, cho dù cô không để bụng, nhưng người khác sẽ để ý. Và hiển nhiên cô không thể nào giải thích vấn đề này cho bà nội trước mặt Lâm Kiêu được. Có vẻ Lâm Kiêu cũng không được thoải mái cho lắm, biểu cảm của anh cứng ngắc: “Bà ơi, chuyện này không được thích hợp cho lắm.” Bà nội liền đứng dậy: “Có gì đâu mà không thích hợp, bà sẽ đi dọn phòng cho cháu ngay.” Nói xong, bà cụ tưởng là anh không thích, còn nói thêm: “Mọi thứ đều rất sạch sẽ, bà đã giặt và đem đi phơi nắng qua cả rồi, sạch sẽ ngăn nắp lắm.” Lâm Kiêu giải thích: “Không phải, cháu chỉ cảm thấy rằng phòng của em ấy thì nên để em ấy ngủ, cháu ngủ ở đâu cũng được.” Bà cụ tuổi đã cao, tính hay luyên thuyên lại cố chấp, trong khi anh cố gắng từ chối thì bà đã sắp xếp giường chiếu đâu ra đấy cả rồi. Tất cả các vật dụng trong phòng đều làm từ gỗ, giường gỗ, tủ gỗ, phòng của Kinh Trập đã không còn dấu vết sinh hoạt của cô nữa. Lúc rời nhà cô đã đem theo rất nhiều đồ dùng cá nhân, những thứ không cần dùng đến thì bà nội sẽ giúp cô thu dọn. Sau đó bà nội đi qua nhà bà Vạn để ở, gần đây bà mới dọn về. Biết Kinh Trập quay về, bà đương nhiên sẽ dọn dẹp thêm lần nữa, rèm cửa sổ được thay mới, trong phòng thoang thoảng mùi thơm, khăn trải giường và vỏ chăn đã được giặt sạch rồi đem đi phơi, toả ra mùi vị của nắng ấm. – Trời đã về khuya, Lâm Kiêu nằm trên giường trằn trọc mãi mà không ngủ được. Vấn đề không nằm ở cái giường, bà nội đối xử với anh rất tốt, Kinh Trập nói anh không quen ngủ giường bản cứng nên đem chiếc chăn bông mới làm xong lót thành nệm cho anh nằm. Buổi tối ở vùng núi rất lạnh, nhưng cả người anh như đang nằm trên một đống bông vậy. Lúc anh nằm lên giường, Trần Mộc Dương và Giang Dương gọi video cho anh, hai thằng chết tiệt kia chọc anh có cái chăn trắng mềm sạch sẽ quá nhỉ. Lúc này anh mới nói đây là chăn và giường của Kinh Trập, hai người kia hận không thể chui qua màn hình đánh anh một trận, nghiến răng nghiến lợi mắng anh không biết xấu hổ. Anh nằm xuống giường, lười biếng nói: “Tớ nói tớ ngủ ở đâu cũng được, nhưng bà nội cứ một mực bắt tớ ngủ ở đây, tớ cũng đành hết cách.” Hai người kia nghe xong sắp nôn đến nơi rồi. Kết nối không ổn định, bị ngắt giữa chừng, chưa nói được mấy câu đã tắt máy. Có lẽ A Long đã báo lại với bố mẹ anh, nhưng anh vẫn gọi điện thoại thông báo cho hai người mọi việc ở đây vẫn ổn. Bố anh hỏi thăm sức khỏe của bà dạo này ra sao, anh nói rằng bà vẫn khỏe. Xem ra tinh thần của bà cụ rất minh mẫn, tay chân nhanh nhẹn. Cơm tối có rau xanh được hái từ vườn nhà. Lúc Kinh Trập ra vườn hái rau, anh ngồi xổm bên luống rau, bị một con mèo không biết từ đâu vọt ra dọa cho la oai oái. Một con mèo báo rất lớn, kiêu căng ngạo mạn, là con mèo mà Kinh Trập trêu đùa lúc chạng vạng, vốn dĩ cứ tưởng nó là mèo của nhà bà nội, nhưng Kinh Trập nói không phải. Không ngờ rằng chỉ cách một lúc nó đã bổ nhào qua đây. Kinh Trập không bị con mèo dọa sợ mà bị anh dọa cho té phịch một cái, ngồi bệt xuống đất, khuôn mặt u ám nhìn anh, thở dài một hơi: “Nó đang chơi với anh đó! Nó không cắn người đâu.” Anh chỉ vào con mèo, mắng nó cách xa anh ra một chút, vậy mà nó đi thật, không qua bao lâu liền gặm một con chuột con quay lại, đuổi theo anh chạy khắp sân khiến anh phát khóc. Anh gọi Kinh Trập đến mức sắp khản cả cổ, Kinh Trập đang phụ bà nội nấu nướng, cầm theo cái chày cán bột chạy ra ngoài, đỡ trán mà nói: “Nó đang khoe với anh đó! Anh cứ khen nó vài câu là được, anh đừng chạy, anh mà chạy nó lại tưởng anh đang chơi với nó.” Cái con mèo đáng chết này chắc thành tinh rồi đúng không? Anh cật lực áp chế da đầu đang tê dại, dựng ngón cái với con mèo rồi nói với nó: “Mày quá giỏi, mày giỏi nhất! Mày là con mèo anh dũng chuyên nghiệp nhất trên đời này!” Con mèo kia kêu ngao ngao hai tiếng, bước đi một cách vô cùng ngạo nghễ. Ăn cơm xong thì đi dạo cho tiêu cơm, Kinh Trập sợ anh không quen đường xá ở đây nên chỉ mang anh đến trước cổng đi qua đi lại. Bà nội có nuôi một chú chó, nó hơi giống với giống chó chăn cừu Đức, là một chú chó sói rất lớn và biết vâng lời. Nó cũng có một ngôi nhà nhỏ riêng của mình, nhà của nó ở ngoài sân, nằm dưới một tán cây lớn. Kinh Trập tháo sợi dây xích ra, để cho nó đi dạo cùng hai người. Nhưng dường như nó rất tò mò về Lâm Kiêu, chạy xung quanh người anh, hết ngửi bàn chân rồi lại ngửi bắp đùi của anh. Giọng Lâm Kiêu run run hỏi: “Nó không cắn người chứ?” Kinh Trập nhìn anh một lúc, nhỏ giọng nói: “Anh, anh nhát gan quá rồi đó.” “Tin em đi, được không? Nó có cắn người, nhưng em sẽ không để nó lại gần anh đâu.” Ánh mắt Lâm Kiêu nhìn Kinh Trập như nhìn một vị anh hùng, anh bèn túm chặt lấy cánh tay cô mà nói: “Cái mạng nhỏ này của anh giao hết cho em đấy!” Có lẽ Kinh Trập chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng này của anh, nhịn không được mà bật cười. Lúc Lâm Kiêu nằm trên giường, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi quá độ, thậm chí còn cảm thấy mình chưa bao giờ được ngủ trên một chiếc giường nào êm ái như vậy. Kết quả lúc anh đang mơ màng chìm vào giấc ngủ thì hai thằng chết tiệt đó lại gọi video cho anh, đợi anh gọi cho bố mẹ xong rồi, nhóm hai thằng loi nhoi kia cấu kết gửi anh mười mấy tấm ảnh đưa tin và một đoạn video ngắn. [Kỳ án nam sinh viên mất tích ở chốn rừng thiên nước độc] [Chàng trai lần đầu tiên đi vào rừng sâu thế nhưng lại xảy ra chuyện này] [Nếu đi vào rừng sâu, bạn nhất định không được phạm vào hai mươi điều đại kỵ này!] … Mạng chập chờn, trong phút chốc mười mấy cái tin nhắn đột nhiên nhảy ra, khoảnh khắc mở lên, hình ảnh và hình thu nhỏ đi kèm với các hiệu ứng kinh dị. Anh gần như phải dùng tốc độ tay nhanh nhất từ trước đến nay để thả một loạt icon quả bom, đẩy những tin nhắn kia lên phía trên. Nhưng chỉ trách rằng trí nhớ của anh quá tốt, dù là nhìn thoáng qua thôi nhưng không bỏ sót một từ khoá nào. Bên ngoài nổi một trận gió lớn, tiếng lá cây xào xạc hình như đã làm kinh động đến lũ chim, lũ chim thi nhau vỗ cánh, một con cú mèo cao giọng kêu lên. Lâm Kiêu không chút phòng bị, suýt chút nữa bị điện thoại đập vào mặt. Anh mở to hai mắt, tinh thần trở nên tỉnh táo. Trong núi yên tĩnh quá! Yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy mọi loại âm thanh nhỏ nhất. Giống như tiếng gió thổi, tiếng lá cây xào xạc, tiếng côn trùng kêu… Và âm thanh của thứ gì đó đang gặm gỗ. Lâm Kiêu nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn, gửi tin nhắn cho Kinh Trập: Cái gì đang vang lên ở ngoài cửa vậy? Sao Cũng Được: Có thể là mèo. Song Mộc Lâm: Nhưng anh nghe thấy nó đang gặm gỗ. Sao Cũng Được: Chắc là côn trùng thôi. Song Mộc Lâm: Hình như trời đang mưa hả? Sao Cũng Được: Không mưa, chỉ có gió thổi thôi. Song Mộc Lâm: Oh. Qua một lúc, Kinh Trập chủ động hỏi anh. Sao Cũng Được: Anh, có phải anh bị lạ giường không? Song Mộc Lâm: Không phải. Sao Cũng Được: Nếu anh thấy có gì không thoải mái thì cứ nói với em nha. Song Mộc Lâm: Ừm, không sao đâu, em ngủ đi! Anh đổi sang khung chat khác, chạy đến nhóm nhỏ thả một loạt bom, hy vọng nổ banh hai thằng chết tiệt đó. Hai con chim lợn đã ngủ rồi, không còn ai để ý đến anh nữa. Anh lặng lẽ nằm đếm cừu đếm sao, sau đó chơi game Tetris và trò rắn săn mồi. Chơi mệt đến mức đầu óc tê liệt nhưng hai mắt vẫn mở thao láo như cũ. Con mèo đó lại đến, không biết là đang đi săn hay là nhìn thấy cái gì, thấp giọng gầm gừ phát ra âm thanh cảnh cáo. Cùng lúc đó Kinh Trập cũng bật dậy, cô đẩy cửa phòng ra, nhỏ giọng kêu: “Meo meo?” Trong chốc lát, giọng của con mèo kia đã trở lại bình thường, dịu dàng kêu lên một tiếng: “Meo~” “Không được kêu nữa đâu đó, về nhà đi nha!” Lâm Kiêu thở ra một hơi thật dài, từ trước đến nay anh chưa bao giờ nghe thấy âm thanh nào hay đến vậy. Đột nhiên trong đầu anh toàn là hình bóng của Kinh Trập, một em Thẩm Kinh Trập, hai em Thẩm Kinh Trập,… Anh ngồi bật dậy, áo ngủ trễ xuống khỏi bả vai, lộ ra phần ngực và vùng bụng rắn chắc. Anh vỗ vỗ lên cơ bắp của mình, nhẹ nhàng nói một câu: Tao muốn sử dụng bọn mày. Sau đó với lấy điện thoại gửi cho Kinh Trập một tin nhắn. Song Mộc Lâm: Muội Muội, anh có một yêu cầu hơi quá phận. Sao Cũng Được: Hửm? Tốc độ của mạng không được nhanh lắm, Kinh Trập nằm xuống, sắp ngủ tới nơi rồi tin nhắn mới vang lên. Ảnh đại diện của anh là ảnh anime, biểu cảm cũng giống với con người anh. Nhưng bây giờ anh đang nói: Anh có thể đến phòng em, trải chăn dưới đất rồi nằm ngủ không? Gần như chỉ hai giây sau, tin nhắn đã được thu hồi lại. Song Mộc Lâm: Thôi bỏ đi, không có gì. Kinh Trập không hiểu do anh bị lạ giường hay làm sao, tóm lại trong đầu cô bây giờ đều là anh. Dáng vẻ của anh lúc nói chuyện với bà nội rất khác so với ngày thường, lễ phép và khách sáo hơn nhiều. Không biết là do anh muốn nịnh bà nội để khiến bà vui vẻ, hay là vì muốn dỗ cô vui lên nên ở trước mặt bà nội khen cô không ngớt. Bà nội vẫn luôn tươi cười, cô rất rất vui mừng. Kinh Trập suy tư một vài giây, ngồi dậy chạy đến gõ cửa phòng Lâm Kiêu. Lâm Kiêu đang mắng Trần Mộc Dương và Giang Dương, mắng xong hai người kia anh lại tự mắng bản thân. Sau đó anh đứng lên trong khi nửa người trên đang trần trụi, định ra ngoài sân tản bộ, ngắm khung cảnh núi non lúc về đêm, gột rửa đầu óc bị hai con lợn chết kia đầu độc. Nào ngờ vừa mở cửa ra đã thấy Kinh Trập đang đứng sừng sững trước cửa. Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Kiêu suýt nữa bị doạ cho hồn lìa khỏi xác. Kinh Trập lần đầu tiên nhìn thấy anh không mặc áo, trong phút chốc không kịp phản ứng lại. Trầm mặc hai giây ngắn ngủi, Lâm Kiêu kéo cô vào phòng mình rồi đóng cửa lại. Giống như bên ngoài có quỷ vậy. Kinh Trập có chút sững sờ kêu lên một tiếng: “Anh…?” Lâm Kiêu giống như tỉnh lại từ trong cơn mơ, sờ sờ sau gáy, lộ ra biểu cảm khó xử, nhưng vẫn không quên trả đũa cô: “Vô lễ chớ nhìn. Vậy mà em còn nhìn chằm chằm anh?” Kinh Trập ngơ ngác quay đầu đi: “Oh.” Đột nhiên cô thấy cả người nóng ran, cảm thấy nếu mình còn ở đây thì không được hay cho lắm, bèn xoay người định rời đi. Lâm Kiêu “này” một tiếng, giả vờ ho nhẹ, mềm giọng nói: “…Đừng đi!”.