Gần 12 giờ đêm, hộp đêm Phú Hào vẫn luôn náo nhiệt như mọi ngày. Tiếng nhạc đinh tai nhức óc cũng với những âm thanh cười đùa ồn ã. Đây chính là hộp đêm nổi tiếng bậc nhất đất Hongkong này. Đúng lúc này, kim đồng hồ điểm 12 giờ, tiếng nhạc vụt tắt, mọi người cũng nín thở chờ đợi. Từ cầu thang dẫn lên tầng hai vang lên tiếng giày cao gót cộp cộp. Ánh mắt bọn đàn ông đều nhìn đến nơi tiếng động phát ra. Sau đó, tất cả đều kích động hét lên: "Black Rose! Black Rose! Black Rose!" Black Rose là hoa khôi của hộp đêm, một ả gái nhảy, một con đào kép thành thục. Mười bảy tuổi nhưng cơ thể đã sớm dậy thì thành công, khuôn mặt mị hoặc chết người. Cô mới vào làm ở hộp đêm này hơn một năm trước. Giống với các cô đào khác ở đây, Black Rose bồi rượu khách hàng rất nhiệt tình nếu được yêu cầu. Họa chăng, điểm khác biệt giữa Black Rose với các đào chính là, mỗi thứ sáu hàng tuần, cô sẽ không tiếp khách mà chỉ thực hiện vai trò của một gái nhảy và có hai quy tắc bất thành văn với khách hàng, chính là bán nghệ không bán thân, hầu rượu không hầu ngủ. Tuy bị gắn cái mác "chảnh chọe với khách" nhưng Black Rose vẫn được các ông chủ săn đón rất nhiệt tình, số tiền mà cô kiếm được trong một ngày có khi hơn hẳn tiền mà một số đào kiếm trong một tuần. Có thể nói, Black Rose chính là con gà đẻ trứng vàng cho hộp đêm. ... Trước những tiếng hú hét của bọn đàn ông, Black Rose kiêu kỳ bước lên sàn nhảy. "Are you ready?" Cô phóng ánh mắt gợi tình xuống dưới sân khấu. "Yes!!!" Đám người phía bên dưới hét lớn. "OK!" Black Rose thu lại ánh mắt của mình, cười rất tươi: "And now. MUSIC!" Nhận được tín hiệu của cô, DJ lại bắt đầu mở nhạc. Black Rose dựa vào cây cột trên sàn, chuyên tâm nhảy múa, chẳng hề để ý đến những ánh mắt thèm thuồng của đám người bên dưới. Cô bày ra dáng vẻ sexy nhất, quyến rũ nhất, chết người nhất, làm câu hồn đoạt phách đám nam nhân. Gần ba mươi phút trôi qua, khi bài nhảy đến khúc cao trào nhất, một đống tiền được đám nam nhân ném lên vũ đài. Black Rose nở nụ cười mị hoặc, rút bông hoa hồng đen vẫn luôn cài trên tóc ra, ném xuống đám người bên dưới. Bài nhảy lúc này cũng vừa vặn kết thúc. Mặc kệ bông hoa kia là do ai bắt được, Black Rose không quan tâm bước xuống vũ đài, tiến về phòng nghỉ của chính mình. Cởi ra bộ quần áo hở hang ướt nhẹp mồ hôi, tùy tiện ném nó dưới đất, Black Rose mặc vào một chiếc váy đen bó sát tôn lên những đường cong tuyệt đẹp. Cụm từ "không có sexy nhất, chỉ có sexy hơn" mà dùng trên người cô đúng là chuẩn không lệch một phân. Cô dựa vào bàn, lấy điện thoại trong túi xách mở ra xem. 12 cuộc gọi nhỡ. Hừ, ông ta cũng còn nhớ tới cô cơ đấy! Black Rose cười mỉa, ném điện thoại sang một bên. Đúng lúc này, cửa phòng mở ra. Một người phụ nữ tầm 25 tuổi bước vào. Trên người cô ta là một bộ váy hai dây màu đỏ, khoe trọn vòng một hút hồn. Cô ta là Lữ Anh Hồng, má mì của hộp đêm. Black Rose nhìn Lữ Anh Hồng, nhàn nhạt hỏi: "Chị Hồng, có đem theo thuốc không?" Lữ Anh Hồng rút một điếu thuốc trong bao , đưa cho Black Rose. Black Rose rít một hơi dài, sau đó từ trong miệng nhả ra một chùm khói bạc. Cô gảy gảy tàn thuốc xuống đất, lại nhìn Lữ Anh Hồng: "Chị Hồng, lúc nãy thấy sếp Lý đứng trước cửa chờ chị, còn mua cả hoa hồng nữa, không định đi cùng anh ấy à?" Lữ Anh Hồng dụi tàn thuốc vào bên trong gạt tàn, nói: "Hôm nay có khách quen, không thể đi được, chị đã nói với sếp Lý rồi. Với cả, chị cùng anh ta chẳng qua chỉ là bạn giường tình một đêm thôi, sẽ không thể phát triển xa hơn. A Ly, em đừng liên tưởng quá nhiều. Hôm nay phá lệ một chút, chốc nữa qua VIP 1 đi, có người muốn gặp em đó!" Nói rồi, Lữ Anh Hồng bỏ đi. Nhìn cánh cửa đã khép chặt, Black Rose bất giác thở dài. Cuộc đời chính là như vậy, cho dù hai người yêu nhau, cũng chưa chắc đã đến được với nhau. Ví dụ điển hình không đâu xa chính là Lữ Anh Hồng cùng Lý Thanh. Một người là má mì hộp đêm, người còn lại là cảnh sát. Một người chính tà bất phân, người còn lại mang nặng tư tưởng công lý là tất cả. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đã đủ gây khoảng cách giữa hai người. Còn chưa kể đến con mắt người đời nhìn vào ra sao. Không nghĩ nữa, Black Rose thở dài dụi tắt điếu thuốc, sửa sang lại trang phục có chút nhăn nhúm, nhanh chóng rời khỏi phòng. Hừ, tình yêu ư? Trong cái xã hội tạp nham này còn tồn tại thứ đó sao?