Tín Đồ Ngày Xuân FULL
Chương 20
Tết Dương Lịch được nghỉ ba ngày, sau bữa tiệc tối xong, mọi người nhanh chóng giải tán.
Lúc trở về, Lâm Chính Trạch lái xe, Hình Mạn ngồi ở ghế phụ bên cạnh, Kinh Trập và Lâm Kiêu ngồi ở hàng ghế sau, hai người mỗi người chiếm một bên cửa xe, khoảng cách ở giữa gần như có thể nhét được hai người Trần Mộc Dương.
Kinh Trập là sợ anh lại dẫm phải váy, còn Lâm Kiêu… Anh liếc mắt nhìn hàng phía trước, khuôn mắt căng cứng không chút cảm xúc.
Di động vang lên vài tiếng, bị anh chỉnh về chế độ rung, lúc cúi đầu nhìn thấy ở trong nhóm chat riêng, Trần Mộc Dương và Giang Dương như hai con ngỗng ha ha ha cười to, anh có chút bực bội, tắt luôn di động.
Càng về cuối năm cửa hàng của Hình Mạn càng thêm vắng vẻ, Lâm Chính Trạch hỏi tình hình hai câu, dì ấy cũng không có hứng thú trả lời.
Gần đây hai người đều bận, ngày thường đều không có ở nhà, lần gần nhất mọi người cùng nhau ăn cơm đã là vào ngày tuyết rơi rất lớn của tuần trước.
Cho nên lần này thừa dịp kỳ nghỉ Tết Dương Lịch, hai người đều tới.
Bọn họ muốn nhân cơ hội này gần gũi với bọn nhỏ nhiều hơn.
Hôm nay các phụ huynh cũng không tới nhiều, lúc hai người đến thính phòng thì tiệc tối đã bắt đầu được một lúc.
Tiết mục của Lâm Kiêu và Kinh Trập ở đoạn giữa nhưng hai người bọn họ đã đi vào trong hậu trường để chuẩn bị.
Lân Chính Trạch và Hình Mạn đều từ chỗ làm chạy đến, gặp mặt nhau ở ngoài cổng trường, lúc ngồi xuống mới có cơ hội nói chuyện.
Hình Mạn nhỏ giọng hỏi Lâm Chính Trạch: “Công ty anh bao giờ họp thường niên thế?”
Họp thường niên xong mọi người sẽ được nghỉ ngơi.
Trước kia Hình Mạn cũng không quan tâm lắm, nhưng năm nay trong nhà có nhiều thêm một người, một mình dì ấy không ứng phó hết được.
Lâm Chính Trạch nghĩ lầm vợ mình muốn đi, thuận miệng hỏi: “Em muốn đi à? Vậy để anh bảo thư ký thông báo thời gian họp cho em trước.”
Vốn dĩ vẫn chưa quyết định, nhưng Hình Mạn lười giải thích nên chỉ “ừm” một tiếng.
Hình Mạn hỏi Lâm Chính Trạch: “Tới kỳ nghỉ đông anh muốn dẫn Kinh Trập về sao? Hay là đón bà lên đây đi.”
Lâm Chính Trạch khẽ nhíu mày, chú ấy không có nhiều thời gian rảnh rỗi, Hình Mạn lại được nuông chiều từ bé, qua bên kia khả năng cũng không thể ở được quá một ngày, nếu để người khác đưa Kinh Trập đi thì chú ấy cũng không yên tâm được.
Nhưng nếu không cho Kinh Trập trở về thì chỉ sợ càng không được, đứa nhỏ kia rất nhạy cảm, vẫn luôn lo lắng bà giao phó cô cho Lâm Chính Trạch là bởi vì sức khỏe không còn tốt nữa.
Nếu Kinh Trập không thể trở về thăm, e là đến lúc đó sẽ lo lắng không yên.
Chú ấy vẫn chưa thể nghĩ ra phương án nào tốt hơn.
Có điều… “Bà sẽ không qua đây đâu.” Chú ấy nói.
Hình Mạn không hiểu, nhỏ giọng nói thầm một câu: “Sao bà vẫn cố chấp như trước nhỉ.
Một mình bà ở vùng núi như vậy quá nguy hiểm.”
Hơn nữa, theo như Hình Mạn được biết thì ở bên kia bà cũng không còn người thân.
Tuy rằng Hình Mạn không quen, cũng không có cái gì gọi là lòng đồng cảm, nhưng có lẽ do ở chung với Kinh Trập được một thời gian nên trong lòng cũng có vài phần quan tâm đối với bà cụ mới chỉ gặp một lần kia.
Lâm Chính Trạch lắc đầu: “Con người sống cần có tôn nghiêm, cả đời bà ấy đã cống hiến, hiện giờ tay chân còn nhanh nhẹn, bà muốn ở lại quê hương là vì hy vọng còn có thể cống hiến chút giá trị nào đó cho đất mẹ của mình.
Đón bà qua đây chưa chắc đã tốt cho bà.”
Hình Mạn cái hiểu cái không, chỉ “à” một tiếng.
Lâm Chính Trạch cũng rất muốn đón bà lên đây, nhưng chuyện này chú ấy cũng đã suy nghĩ rất nhiều lần, đồng thời cũng đoán được tám chín phần tâm tư của bà, trực giác của chú ấy biết bà sẽ không rời núi Lạc Âm.
Nơi đó có nhà của bà, có những người thân đã mất của bà, có bạn bè của bà, bà vì nơi đó mà đã cống hiến tất cả.
Việc bà phó thác Kinh Trập ra ngoài đã là quyết tâm lớn đến nhường nào rồi.
Trừ khi một ngày nào đó bà thật sự không thể cử động được nữa, có lẽ bà mới đồng ý tiếp nhận sự giúp đỡ của người khác.
Bà không muốn để cho Kinh Trập nhìn thấy bà già cả bất lực quá sớm, bà hy vọng mình có thể tự mình sinh hoạt, tự mình làm những công việc vẫn có thể làm được.
Tuổi của bà đã không còn trẻ, một hơi cuối có thể tan bất cứ lúc nào, rồi cuối cùng cũng không còn đủ sức để gồng mình nữa.
Kinh Trập vẫn chưa trưởng thành, bà sẽ không để bản thân nhụt chí trước.
Lâm Chính Trạch thấy Hình Mạn không hiểu thì nghiêng đầu nói: “Nếu dựa theo tính toán của em, bà lại đây, em sẽ sắp xếp như thế nào?”
Hình Mạn hơi sửng sốt, đại não nhất thời ngừng lại, dựa theo suy nghĩ của dì ấy, nếu đã đưa bà lại đây thì đương nhiên sẽ chăm sóc đối xử như người lớn trong nhà.
Nhà bọn họ có thêm một bà cụ nữa thì vẫn dư sức chứ đúng không?
Lâm Chính Trạch lắc đầu: “Chúng ta không thể kiêu căng như vậy được, Nam Lâm là nhà của chúng ta, nhưng không phải nhà bà.”
Suy nghĩ này giống như bố thí, giống như cách nhìn ngạo mạn của người giàu nhìn xuống người nghèo, mặc dù chính bọn họ cũng không có loại suy nghĩ như vậy.
Hình Mạn theo bản năng muốn phản bác lại, nhưng đột nhiên hiểu ra gì đó nên không nói chuyện nữa.
Thật ra, Lâm Chính Trạch và nhà họ Thẩm không có mối quan hệ ràng buộc nào cả, thậm chí bà dùng tôn nghiêm cả đời mình mới quyết định đưa đứa nhỏ phó thác lại đây.
Chỉ vì bà sợ một ngày nào đó trong tương lai mình không còn nữa, Lâm Chính Trạch có thể dựa vào một phần giao tình ngày xưa mà thay bà chăm sóc đứa nhỏ.
Sức khỏe của bà không còn được như trước, nhưng tốt xấu gì vẫn có thể tự chăm sóc cho mình, thậm chí còn làm được chút việc nhỏ trong cuộc sống hàng ngày.
Nếu bọn họ thật sự đón bà qua đây, tất cả sinh hoạt hàng ngày của bà đều có người khác chăm lo, chuyện đó đối với bà chính là một loại tra tấn.
Đây cũng là nguyên nhân mà Lâm Chính Trạch vẫn luôn do dự, ở tuổi của bà nếu đưa tới Nam Lâm thì khẳng định không thể tìm được công việc nào phù hợp, nếu để Lâm Chính Trạch nuôi bà thì thật sự không thành vấn đề. nhưng chưa chắc bà đã tình nguyện để người khác nuôi dưỡng.
Lâm Chính Trạch than một tiếng: “Bà cũng sợ là nếu bà rời núi Lạc Âm rồi, Kinh Trập sẽ không còn nhà nữa.”
Hình Mạn suy nghĩ một lát mới hiểu được, khẽ gật đầu.
Trong lòng hai người đều buồn phiền, nhất thời không biết phải làm thế nào mới phải.
Mỗi người đều có con đường riêng của mình, người khác không thể thay thế họ đi được.
Trước kia Hình Mạn vẫn không thể hiểu được, nhưng lúc này lại cảm thấy Lâm Chính Trạch rất tôn trọng bà.
Vốn ban đầu Hình Mạn chỉ cảm thấy chuyện này rất đơn giản, chỉ cần đón bà tới đây là được.
Nhưng bây giờ…
Nếu thuận lợi, bà và Kinh Trập sẽ ở chỗ này mấy năm.
Nếu không thuận lợi.
Hình Mạn cố gắng đổi vị trí của mình và bà để suy nghĩ, nếu mình là bà, chỉ sợ lúc thân thể còn khỏe mạnh cũng không đồng ý ăn nhờ ở đậu như thế, ở lại nơi quen thuộc thì ít nhất những năm còn lại của cuộc đời còn được tự mình nắm giữ, mặc dù một ngày nào đó bà không còn nữa thì đều có những người quen thuộc làm đám tang, cháu gái có trở về cũng là về nhà chịu tang.
Bởi vì bà có nhà.
Một lát sau, Hình Mạn chuyển đề tài: “Kinh Trập và Nghiêu Nghiêu quan hệ cũng không tệ.”
Lâm Chính Trạch gật đầu, trong lòng cũng cảm thấy vui mừng, A Long cũng thường xuyên báo lại với Lâm Chính Trạch là Kinh Trập rất chăm chỉ học hành, nhưng mỗi lần thời tiết không tốt là con bé lại hay lo lắng cho bà.
Lúc trước Lâm Chính Trạch còn nghĩ là trong nhà có một đứa trẻ ngoan ngoãn thì nói không chừng còn có thể kéo theo Lâm Kiêu tốt hơn, hiện giờ xem ra đúng thật là có chút hiệu quả, dạo gần đây Lâm Kiêu cũng chăm chỉ học tập hơn.
Lúc Kinh Trập mới tới, Lâm Chính Trạch còn lo lắng Lâm Kiêu có ý kiến, nhưng hiện tại Lâm Chính Trạch có thể yên tâm được rồi.
Hình Mạn vẫn có chút tin tưởng đối với con trai mình, nhịn không được cười nói: “Anh yên tâm đi, con trai mình là kiểu mạnh miệng nhưng mềm lòng, thằng bé cũng thật sự thương em gái nó.
Khi còn nhỏ nó từng rất giận chúng ta, nhiều lần nó trừng mắt em còn chột dạ, nhưng anh thấy thằng bé đã bao giờ nói nặng lời với chúng ta chưa?”
Nhắc tới chuyện này, Lâm Chính Trạch cũng hơi chột dạ, nhịn không được nói: “Cả đời chúng ta bận rộn cũng không biết vì cái gì.”
Những năm trước bọn họ còn cảm thấy công việc quan trọng hơn, nhưng hôm nay trong lòng lại cảm thấy tiếc nuối, nếu trước kia có thể bỏ ra nhiều thời gian hơn để ở bên con trai thì thật là tốt.
Hai người còn đang đắm chìm trong cảm xúc thì Kinh Trập và Lâm Kiêu đã chuẩn bị lên sân khấu.
Dưới sân khấu mọi người hò hét chói tai, các loại âm thanh đứt quãng truyền tới.
Càng nghe càng cảm thấy không thích hợp.
Hình Mạn cũng hưng phấn lôi kéo Lâm Chính Trạch, cười nói: “Anh nhìn xem, hai đứa thật xứng đôi.”
Từ trước đến nay Hình Mạn luôn là kiểu người không đứng đắn, nói chuyện với bọn trẻ cũng không lựa lời, nhiều lần Lâm Chính Trạch cũng sợ Hình Mạn nói bậy nói bạ trước mặt mấy đứa nhỏ.
Lâm Chính Trạch nhìn không được kéo tay Hình Mạn, nghiêm túc nói: “Em đừng nói bậy.”
Hình Mạn “ơ kìa” một tiếng: “Em nói cho anh nghe, anh không cảm thấy bọn nhỏ xứng đôi sao? Anh nhìn đi, Kinh Trập xinh xắn biết bao!” Nói xong, Hình Mạn không khỏi cảm thán một tiếng: “Không thể không nói, bà dạy dỗ con bé rất tốt.”
Kinh Trập đến ở nhà họ Lâm, tất cả mọi người đều thích cô bé, không phải là mọi người trong nhà bọn họ phá lệ bao dung, mà bởi vì bản thân Kinh Trập cũng là một đứa trẻ ngoan ngoãn, chăm chỉ, lương thiện, ấm áp.
Trước kia, Hình Mạn còn lo lắng từ nhỏ Kinh Trập đã không được bố mẹ giáo dục, những đứa nhỏ được ông bà chăm sóc thì khó tránh khỏi có tính tình kiêu căng ngạo mạn, lỡ như có nhiều thói hư tật xấu thì Hình Mạn cũng không tiện mở miệng dạy dỗ.
Nuôi dưỡng một đứa trẻ đâu phải đơn giản như vậy.
Nhưng với Kinh Trập, Hình Mạn lại đỡ lo rất nhiều, cô gần như không có thói quen xấu nào cả, làm việc nghiêm túc thỏa đáng, mặc dù từ nông thôn đến ở trong thành phố, có nhiều đồ vật chưa được thấy qua, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không tự ti và nhút nhát, ngược lại còn rất có chừng mực.
Lâm Chính Trạch thở dài: “Người nhà họ Thẩm rất tốt, đáng tiếc…”
Hình Mạn nhịn không được nhíu mày: “Chẳng phải anh từng cho hai đứa nhỏ đính hôn từ bé sao? Anh nói xem, nếu cưới Kinh Trập vào nhà chúng ta thì thật tốt biết bao.
Em sẽ đem bán công ty anh để làm sính lễ, chúng ta thân càng thêm thân.”
Lâm Chính Trạch dở khóc dở cười: “Những lời nói lúc hai đứa còn bé chỉ là đùa giỡn, giờ nói ra em không ngại mất mặt sao, hai đứa nhỏ đều lớn như vậy rồi.”
Hình Mạn bĩu môi: “Mất mặt gì chứ, thời đại bây giờ tìm vợ cho con trai rất khó.
Con trai của anh như vậy, có thể tìm được vợ hay không cũng chưa chắc đâu nhé.
Vậy nên có cơ hội thì phải nắm giữ, không thể để tuột mất được.”
Lâm Chính Trạch nghe đến đó, nhịn không được hừ lạnh một tiếng: “Em cũng biết con trai em có cái đức hạnh gì à? Người ta còn đang chướng mắt nó đấy!”
Tốt xấu gì cũng là con trai mình đẻ ra, nói đến chuyện này, Hình Mạn không vui, cãi lại: “Tuy thằng bé không có tác dụng gì nhiều, nhưng ít nhất vẻ bên ngoài cũng không tệ, cũng không làm hại ai bao giờ, biết đâu Kinh Trập lại thích mặt này của thằng bé thì sao!”
Vẻ mặt của Lâm Chính Trạch rõ ràng là ghét bỏ, thậm chí còn có vài phần bắt bẻ.
Hình Mạn hung hăng đánh cho Lâm Chính Trạch một cái, gằn giọng nói: “Rốt cuộc Lâm Kiêu có phải là con trai của anh không thế?”
Lâm Chính Trạch thu lại biểu cảm trên mặt, ánh mắt nhìn lên trên sân khấu.
Lâm Kiêu học tập chẳng ra gì nhưng các loại hình giải trí thì lại học dễ như trở bàn tay.
Tuy Lâm Chính Trạch không hiểu ca khúc hai đứa nhỏ nhà mình hợp tấu là gì, nhưng nghe tiếng ồn ào bên dưới thì cũng thấy được Lâm Kiêu rất được mọi người trong trường chào đón.
Lúc nãy không biết là ai hô lên, nói là giống cảnh trong hôn lễ.
Lâm Chính Trạch cũng nhịn không được suy nghĩ một chút, nếu hai đứa nhỏ này thật sự…
Nhưng hình ảnh bà cụ run rẩy nắm tay đột nhiên nhảy ra trong đầu Lâm Chính Trạch.
Lâm Chính Trạch chợt nhíu mày, nghiêng đầu nói với Hình Mạn: “Con trai em nếu dám gây tai họa cho người ta, anh cũng không còn mặt mũi nào đi gặp bà nữa.”
Hình Mạn bĩu môi: “Con trai em cũng không kém đâu!”
Hình Mạn bẻ ngón tay đếm kỹ các ưu điểm của Lâm Kiêu: “Đẹp trai này…” Nói xong thì ngừng lại mười mấy giây cũng không nghĩ ra được ưu điểm thứ hai, vì thế Hình Mạn vỗ tay: “Được rồi, thằng bé không xứng.”
Lâm Chính Trạch nhịn không được nhắc nhở Hình Mạn lần nữa: “Em không được nói bậy bạ gì trước mặt đứa nhỏ, đặc biệt là Lâm Kiêu.
Em cẩn thận cho anh một chút, đừng để nó có ý xấu gì với người ta đấy.”
Biểu diễn kết thúc, Kinh Trập và Lâm Kiêu từ trên sân khấu đi xuống, đi về phía bên này, cong eo ngồi xuống hàng ghế sau.
Kinh Trập phất tay với hai người, Hình Mạn cũng cười vẫy tay với cô, sau đó cảm thán một câu: “Thật là ngoan! Anh nhìn con trai anh xem, hình như nó còn không nhìn thấy chúng ta nữa.”
Lâm Chính Trạch hừ nhẹ một tiếng: “Chỉ sợ thằng bé đã quên bố mẹ nó rồi.”
Lâm Kiêu và Kinh Trập ngồi xuống, các bạn học sinh nam nữ ở hàng phía sau đều vây quanh nói chuyện với bọn họ, mặt mày hớn hở nói cho Lâm Kiêu biết quang cảnh lúc nãy kích động như thế nào, còn nói giống cảnh hôn lễ.
Lâm Chính Trạch nhịn không được nắm chặt tay Hình Mạn.
Hình Mạn nhỏ giọng nói: “Trẻ nhỏ mà thôi, ngoài miệng nói như thế nhưng sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy đâu.”
Sau đó lại nghe thấy Lâm Kiêu cà lơ phất phơ giơ tay nói với đám bạn: “Đưa ảnh chụp cảnh hôn lễ cho tớ thưởng thức nào.”
Thân thể Kinh Trập rõ ràng cứng đờ lại một chút, cuối cùng cũng nhịn không được kéo Lâm Kiêu, đứa con trai không biết cố gắng kia rốt cuộc cũng nhìn thấy bố mẹ của nó, hình như nó thật sự đã quên bố mẹ mình, vẻ mặt dại ra một lúc lâu, sau đó xoay người, cuối cùng không nhúc nhích nữa.
Lâm Chính Trạch nghẹn khí trong lồng ngực, nghiêng đầu nói với Hình Mạn: “Em nói xem, có phải thằng bé chột dạ hay không?”
Hình Mạn cười trộm một chút rồi nhỏ giọng an ủi Lâm Chính Trạch: “Thằng bé đã lớn rồi, lúc nói chuyện anh nên kiềm chế lại một chút.
Ngộ nhỡ nó không có cái tâm tư kia, nhưng anh lại đi khơi dậy thì khổ ra.”
Lông mày Lâm Chính Trạch nhăn thành bánh chẻo, đau đớn nói: “Nếu nó dám làm bậy, anh nhất định sẽ đánh gãy chân nó.”
–
Dọc đường đi, ai cũng không nói chuyện, không khí quái lạ đến cực điểm.
Thậm chí Lâm Kiêu còn nhịn không được mắng thầm bản thân: Mày chột dạ cái rắm!
Xuống xe, Hình Mạn vòng đến chỗ Kinh Trập, nắm tay cô kéo đi, vừa đi vừa nói chuyện, hỏi cô có đói bụng không, có muốn ăn cái gì không.
Kinh Trập đi theo dì Hình Mạn vào nhà, lên lầu thay quần áo.
Ở phía sau, Lâm Chính Trạch và Lâm Kiêu đều ăn ý không động đậy, hai bố con đứng đối diện nhau ở trong sân.
Lúc này Lâm Chính Trạch mới chợt phát hiện ra, không chỉ vóc dáng Lâm Kiêu cao lên, mà vẻ mặt không cảm xúc kia cũng đã giống một người trường thành.
Lâm Chính Trạch ngẩng đầu nhìn kỹ Lâm Kiêu, không dám nói trắng ra, ngược lại chỉ ám chỉ với anh, lạnh giọng nói: “Đừng có ngày nào cũng dẫn em gái đi làm loạn, con bé thành tích đứng thứ nhất ban, nếu làm chậm trễ con bé, con có chịu trách nhiệm được không?”
Lâm Kiêu bĩu môi: “Con làm loạn gì chứ?”
Lâm Chính Trạch đánh một cái lên bả vai Lâm Kiêu: “Đừng có cãi bố, có bản lĩnh thì đem thành tích ra nói chuyện.
Con cứ thi lọt vào mười lớp đầu tiên đi rồi hẵng nói.”
Nói xong lại cảm thấy không đúng, cách nói này chẳng khác gì đang nói: Nếu con có thể lọt vào mười lớp đầu tiên, bố sẽ cho phép…
Lâm Chính Trạch nhịn không được mím môi, nghĩ bụng, dù sao thằng bé cũng không thể lọt vào mười lớp đầu tiên được.
Lâm Kiêu gật đầu: “Chỉ cần qua 600 người là được.”
Lâm Chính Trạch hừ một tiếng: “Đừng có khoác lác, cẩn thận nói trước bước không qua.”
Lâm Kiêu không để bụng, nhìn thấy thái độ của bố mình như vậy thật ra anh cũng thở phào nhẹ nhõm, nhân cơ hội nói: “Nghỉ đông con muốn dẫn Muội Muội về núi Lạc Âm.
Em ấy rất nhớ bà, nếu bố không có thời gian rảnh thì để A Long chở chúng con qua đấy.”
Thật ra anh tự đưa Kinh Trập đi cũng không có vấn đề gì, nhưng mẹ luôn chuyện bé xé ra to, chỉ sợ là mẹ không yên tâm.
Lâm Chính Trạch vừa mới dặn dò anh xong, nhất thời cảm thấy lời mình nói thật sự dư thừa, nhưng nếu để Lâm Kiêu đi thì ngược lại chú ấy có thể yên tâm một chút, thế là không tình không nguyện “ừm” một tiếng: “Điều kiện trong núi không tốt lắm, con nên chuẩn bị sẵn tâm lý, nếu muốn đi thì không được kén cá chọn canh, đến nhà Muội Muội rồi thì phải biểu hiện cho tốt một chút.”
Lâm Kiêu làm một cái tư thế “OK”.
“Bố yên tâm đi!”
Vừa vào đến cửa nhìn thấy Hình Mạn và Kinh Trập, Lâm Chính Trạch lập tức nói chuyện này ra.
Kinh Trập nghe xong không giấu nổi ý cười trong mắt, Hình Mạn liếc nhìn Lâm Kiêu, đột nhiên dùng sức nắm hai bên má con trai mình: “Gặp bà rồi con phải biểu hiện cho tốt, nghe chưa?”
Lâm Kiêu nghi hoặc nhìn mẹ mình một cái, cảm thấy cách nói của Hình Mạn có gì đó quái quái, nhưng cuối cùng anh cũng không nói gì, chỉ gật đầu.
“Vâng.”
Đợi bố mẹ đều rời đi, Kinh Trập mới nhỏ giọng hỏi anh: “Lúc nãy chú nói gì với anh thế?”
Lâm Kiêu nghiêng đầu nhìn cô, nhỏ giọng trả lời: “Còn không phải em đột nhiên ôm anh, bố anh cho rằng anh thế nào với em.”
Kinh Trập lắp bắp nói: “Nhưng mà do em sợ anh dẫm đứt dây thắt lưng của em, không phải, không phải em cố ý đâu.”
Lâm Kiêu cười cười: “Em khẩn trương cái gì, anh đâu có bắt em chịu trách nhiệm.”
Kinh Trập: “…”
–
Tuy rằng lớp 26 chỉ là một lớp yếu, nhưng đến kỳ thi cuối kỳ, không khí học tập lại vô cùng say mê.
Tiệc vui chóng tàn, sau đó phải nhanh chóng bước vào cuộc đua ôn tập.
Ngay cả âm thanh tám chuyện của đám bạn cũng yếu đi, chỉ thấy mọi người tận dụng triệt để mọi thứ để chấn chỉnh lại tinh thần.
Tần Tuyết nói với Đào Tinh Tinh, lớp trưởng và Kinh Trập đang gặp phải khó khăn, hai người bị môn Địa Lý hành cho chết đi sống lại.
Tiết tự học, khắp nơi đều là tiếng học thuộc lòng, phòng học vang lên tiếng ong ong như có một ngàn con ong mật đang tụ tập lại nơi đây.
Tần Tuyết buồn ngủ đến mức đầu gục xuống đất, dạo gần đây cô ấy còn chẳng có thời gian để trang điểm tút tát lại nhan sắc.
Cô ấy đưa tay xoa mặt một chút, xoay cái cổ đã cứng đờ, sau đó lại nhìn lớp trưởng đang ngồi trên bục giảng.
Tính kỷ luật của lớp 26 rất kém, Thầy Hồ đã đưa ra quy định, mỗi khi có tiết tự học, nếu như thầy cô không đến thì cần phải có một bạn trong ban cán sự lên ngồi trên bục giảng để trông coi lớp.
Tiết tự học này, người lên trông coi lớp là Lâm Kiêu.
Anh ngồi ở đấy, một tay chống cằm, yên lặng xoay cây bút trong tay.
Kinh Trập ném cho anh một mảnh giấy nhỏ, muốn anh chuyên tâm hơn một chút.
Tần Tuyết quay đầu liền thấy Lâm Kiêu đang đọc mảnh giấy đó, anh ngước mắt nhìn Kinh Trập đang ngồi ở hàng thứ hai rồi bật cười, sau đó chỉ chỉ vào cuốn sách của mình, ý là: Anh biết rồi.
Biểu cảm đó mang theo một chút nuông chiều và nhường nhịn.
Tần Tuyết bất đắc dĩ chậc lưỡi một tiếng.
Ôm theo náo nhiệt đi lôi kéo Đào Tinh Tinh buôn dưa, cô ấy nhỏ giọng nói: “Từ sau bữa tiệc đêm giao thừa, tớ không thể nào nhìn ra tình anh em giữa lớp trưởng và Kinh Trập nữa, tớ dám lấy đầu tớ ra đảm bảo, lớp trưởng tuyệt đối có ý kia với Kinh Trập.”
Đào Tinh Tinh đang bị cảm cúm, lấy một miếng khăn giấy ra để xì mũi, nghe vậy cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Lớp trưởng cúi đầu ngồi trên bục giảng, từ góc độ này nhìn lên, anh đẹp trai đến mức dù là người hay thần đều căm phẫn đố kỵ.
Đào Tinh Tinh nói một cách thương tâm: “Tớ có thể cảm nhận được lớp trưởng đã rời xa tớ rồi.”
Tần Tuyết dường như đã quên Đào Tinh Tinh vẫn còn thích lớp trưởng, do dự nắm lấy tay cô ấy: “Cái đó, chuyện đã qua lâu rồi…”
Đào Tinh Tinh chợt quay đầu, nhếch miệng cười: “Tớ nhìn thấy lớp trưởng ở bên Kinh Trập còn hăng hái hơn so với lúc ảo tưởng lớp trưởng thích tớ.”
Tần Tuyết ngây người một lúc, kích động đánh cô ấy một cái: “Tớ biết mà! Đâu phải chỉ mình tớ cảm thấy như vậy.”
Hai người nắm lấy tay nhau, còn nháy mắt ra hiệu với nhau, dáng vẻ ship couple đến điên cuồng.
Vốn dĩ Tần Tuyết vẫn còn lo lắng cho tâm trạng của Đào Tinh Tinh, không dám nói gì với cô.
Nhưng giờ phút này giống như nước lũ tuôn trào, tan học rồi cô ấy còn gửi cho Đào Tinh Tinh những tấm ảnh chụp lại hiện trường vào đêm tiệc đó.
“Cậu xem tấm này đi, lớp trưởng nâng váy giúp Kinh Trập kìa, ôi mẹ ơi! Tớ xem mà đỏ hết cả mặt.”
“Phóng to cho tớ xem với, có rõ không? Tớ cứ cảm thấy biểu cảm của lớp trưởng rất thú vị!”
“Cảnh hậu trường còn trắng trợn hơn nữa!”
“Cái tấm mà cậu ấy cúi đầu kề sát bên tai… Ôi tớ chết mất!”
Đào Tinh Tinh ôm lấy lồng ngực, nắm chặt cổ tay của Tần Tuyết, nói một cách chắc nịch: “Đây là ảnh đám cưới đó!”
Tần Tuyết thấy cô ấy kích động như vậy thì ngược lại càng điềm tĩnh hơn, cười nhếch mép: “Nhưng tớ thấy Kinh Trập vẫn chưa có ý đó với lớp trưởng đâu.”
Bộ dáng vô cùng hả hê.
Đào Tinh Tinh cau mày: “Ôi! Lớp trưởng thật đáng thương!”
Tần Tuyết cảnh giác nhìn cô ấy: “Cậu là đồ độc ác cuồng nam chính, cậu không được đau lòng thay cậu ấy.
Con gái của tớ còn phải thi vào trường Thanh Hoa Bắc Đại.
Tuy tớ cũng phải thừa nhận hai người họ rất xứng đôi, nhưng trước kỳ thi đại học, thân làm mẹ, tớ không cho phép bọn họ yêu đương!”
Trong các bộ phim tình cảm hay các cuốn tiểu thuyết lãng mạn, cuồng nam chính đại diện cho sự thiên vị nam chính trên phương diện tình cảm.
Đào Tinh Tinh nhận ra Tần Tuyết là một người cuồng nữ chính, lập tức đập bàn, nhưng cô ấy hiểu được con trai mình chỉ là một người không biết cố gắng, đành nhỏ giọng phân bua: “Con trai của tớ đã rất cố gắng rồi, hơn nữa ngoại hình còn rất đẹp trai!”
Hai “bà mẹ” gân cổ cãi nhau nửa ngày, cuối cùng đành phải thỏa thuận: Việc sống việc chết, có mệnh phú quý hay không là do ông trời.
Thế nên… Cứ thuận theo tự nhiên thôi.
–
Kinh Trập không hề biết những chuyện này, mỗi ngày đều ôn bài một cách chăm chỉ và mong đợi đến kỳ nghỉ.
Gần đây cô luôn nghe thấy mọi người nói chủ đề phân lớp.
Một học kỳ đã qua đi, một vài bạn có thành tích đi lên, một số bạn thì giảm sút, ngay cả thành tích của lớp 26 cũng trải dài.
Có lúc Tần Tuyết nói: “Huhu, bạn yêu à, cho dù tớ có nhai hết đống sách này cũng không thể thi vào một lớp với cậu được.”
Đào Tinh Tinh nói: “Tớ còn có hy vọng sẽ được học chung lớp với một vài người quen, còn Kinh Trập thì sợ là một người quen cũng khó gặp.”
Nét mặt hai người kia lại trở nên vui mừng: “Nhưng bọn tớ có thể khoe khoang rằng bạn thân của bọn tớ học ở lớp số Một.”
Lúc vào trường để thi cuối kỳ, có người còn nói rằng: “Có thể học chung lớp với nữ thần hay không, đều phải dựa hết vào hôm nay!”
Tại phòng thi ở trường cấp ba, vị trí được sắp xếp theo thành tích, Kinh Trập ngồi ở dãy đầu tiên.
Bạn nam kia vốn dĩ là học sinh của lớp số Bảy, cậu ta lọt top năm mươi trong kỳ thi tháng trước, nếu lần này vẫn có thể giữ vững phong độ thì có thể xếp vào lớp số Một.
Kinh Trập quay đầu nhìn lướt qua, cô nhận ra rằng mình không hề quen biết ai trong số những người ngồi ở vùng đầu tiên.
Bất chợt, cô cảm thấy có chút thất vọng.
Khi dãy cuối cùng làm xong bài thi và bước ra khỏi trường thi, mọi người đều quay về phòng học.
Vừa dọn dẹp bàn học vừa đợi thầy cô đến để giao bài tập cho kỳ nghỉ đông, cũng như phát biểu cảm nghĩ khi sắp phải nói lời chia tay.
Năm lớp Mười là năm hạnh phúc nhất, nhưng kỳ nghỉ vẫn chỉ có hai mươi ngày, Thầy Hồ vì muốn khuyên các học trò của mình không nên lơ là nên đặc biệt dặn dò rằng: “Các em đã hạnh phúc lắm rồi, lên lớp Mười Hai các em phải học đến ngày Hai Mươi Tám tháng Chạp, và còn khai giảng sớm hơn bây giờ, tính đi tính lại thì chỉ nghỉ được bảy ngày là cùng.”
Cả lớp đồng loạt hô lên một tiếng “Vãi”, mắng trường học quả thật là biến thái.
Thầy Hồ nói: “Về nhà nhớ làm bài tập đấy, năm sau gặp lại, thầy sẽ không còn là giáo viên chủ nhiệm của các em nữa, các em vào lớp mới rồi, những thầy cô khác sẽ không dễ tính như thầy đâu.”
Cả một năm học được kết thúc bằng bài tập nghỉ đông, thật là tàn nhẫn biết bao.
Có một bạn học sinh nào đó lên tiếng: “Thầy ơi, em không muốn xa thầy.”
Trong phút chốc bầu không khí trở nên buồn bã, thầy Hồ vẫn cười tủm tỉm như vậy, dáng vẻ ôn hoà, ông ta lấy máy ảnh ra: “Đến đây, chúng ta chụp chung một tấm ảnh đi, có thể đồng hành cùng các em trên một quãng đường dài như vậy, thầy thật sự rất vui.
Cho dù thầy hay mắng các em không nghiêm túc học hành, nhưng các em đều là những đứa trẻ tốt, nếu các em có thể nghiêm túc học tập hơn nữa thì sẽ tốt biết bao.”
Cả lớp cười rộ lên, các bạn học sinh ở hai bên đều cố gắng tập trung vào ở giữa.
Lớp bọn họ đã chụp xong ảnh tập thể, hôm đó mọi người bớt chút thời gian từ tiết Thể Dục để chụp ảnh.
Ngoài trời còn có tuyết rơi, tất cả mọi người đều đứng ngay hàng thẳng lối.
Lúc ảnh chụp được phát ra, mọi người đều phải bật cười, bởi vì hôm đó sắc trời âm u, ánh sáng không được tốt, thợ chụp ảnh thì lại không có mắt thẩm mỹ.
Vì hôm đó trời lạnh, mặt ai nấy cũng đỏ bừng lên, chóp mũi hồng hồng.
Lớp trưởng đẹp trai cùng dàn gái xinh, cuối cùng đếm trên đầu ngón tay, duy chỉ có lớp trưởng và học bá là thoát khỏi thảm hoạ ống kính này mà thôi.
Thậm chí, hai con người đáng chết này người thì đứng trước kẻ thì đứng sau, lớp trưởng không nhìn vào ống kính mà lại cúi đầu nhìn học bá.
Thế nên lúc phát ảnh ra, ai cũng hỏi lớp trưởng đang nhìn gì vậy?
Trần Mộc Dương lập tức giơ tay: “Tớ biết tớ biết, cậu ấy đang đếm xoáy tóc của em gái cậu ấy!”
Lâm Kiêu mắng cậu ta một câu: “Con mịa cậu!”
Thế là ngày hôm đó ai đi qua Kinh Trập cũng liếc nhìn vào xoáy tóc của cô.
Kinh Trập rất xấu hổ khi bị mọi người nhìn như vậy, hận không thể tàng hình ngay lập tức, cô trách Lâm Kiêu: “Đều tại anh đấy!”
Sau đó Lâm Kiêu đứng trên bục giảng nói một câu như thật: “Không được nhìn xoáy tóc của Kinh Trập nữa, ai muốn nhìn thì phải trả tiền.”
Trần Mộc Dương la lên: “Tớ trả năm xu!”
Đám bạn ở bên dưới cười đến ngặt nghẽo, từng người một lần lượt ra giá, đến khi đạt đến một trăm, Lâm Kiêu cười khẩy một tiếng: “Tớ mua đứt rồi, mọi người giải tán đi!”
Trần Mộc Dương lúc nào cũng muốn đối nghịch với anh: “Cậu ra giá bao nhiêu vậy lớp trưởng? Tiền tiết kiệm của cậu còn ít hơn em gái cậu đấy.”
Lâm Kiêu trầm mặc một lúc, cười như không cười: “Tớ bán thân.”
Trần Mộc Dương chắp tay: “Cậu lợi hại!”
Khi nghe nói phải chụp ảnh tiếp, có một vài người kêu lên: “Thầy ơi, mở filter làm đẹp đi thầy!”
Một vài người khác thì hô lên: “Lớp trưởng ơi, đừng nhìn xoáy tóc của học bá nữa! Nhìn ống kính đi kìa!”
Mọi người lại cười lên, không khí buồn bã nhờ vậy mà giảm bớt một phần nào.
Kinh Trập có thể cảm nhận được Lâm Kiêu đang dựa sát gần mình, cô nghiêng đầu nhìn anh một cái, vừa hay anh cũng đang nhìn cô.
Cô nói: “Anh… Anh đừng nhìn em.”
Lâm Kiêu đứng sát bên cô: “Em quản anh được sao?”
Kinh Trập im lặng.
Lâm Kiêu vui vẻ nhìn cô bị nghẹn họng, cười đắc ý.
Thầy Hồ chậm rì rì, là một ông chú trung niên không biết sử dụng smartphone, mò cả nửa ngày cũng không biết bật filter làm đẹp ở đâu, càng không biết cách bật view camera.
Có một bạn nam ở hàng đầu chạy lên giúp đỡ ông.
Lâm Kiêu phải chờ lâu nên hơi mất kiên nhẫn, anh nghiêng đầu hỏi cô: “Em muốn đi vào ngày nào?”
Kinh Trập nghĩ đến ngày cô được gặp bà nội cách không xa nữa nên cười híp mắt, quay đầu nhìn anh: “Để xem khi nào anh rảnh đã, em thì sao cũng được.”
Lâm Kiêu biết cô đang rất sốt ruột, nhưng vẫn muốn trêu chọc cô một chút, bèn cố ý kéo dài giọng rồi hỏi cô một cách nghiêm túc: “Tuần sau nha?”
Hôm nay vừa hay là thứ Hai, nếu đi vào tuần sau thì ít nhất phải đợi thêm một tuần nữa.
Kinh Trập cũng ngại nói không, ánh mắt trở nên ảm đạm, mím môi nói: “… Được.”
Lâm Kiêu đưa tay lên nhéo nhéo má cô: “Trên mặt em hiện lên ba chữ ‘Tôi không vui’ rồi kìa!”
Kinh Trập lắc đầu: “Em không có.”
Lâm Kiêu càng dựa sát vào cô hơn: “Có thật là không có không? Vốn dĩ anh định ngày mai sẽ đi, nhưng nghe em nói như vậy, thế thì tuần sau đi nha!”
Lúc này Kinh Trập mới nhận ra anh đang chọc mình, liền nắm lấy cánh tay anh, vừa buồn rầu vừa khẩn cầu gọi anh một tiếng: “Anh…”
Kéo giọng ra thật dài.
Lâm Kiêu xoa xoa lỗ tai, nhỏ giọng nói: “Làm nũng không có tác dụng với anh đâu, nói đi.”
Kinh Trập mím môi, ghé sát vào tai anh: “Ngày mai mình đi nha, được không anh?”
Cuối cùng Lâm Kiêu cũng hài lòng, anh cười đắc ý: “Được.”
Tách tách tách, khi hô “quả cà tím*” lần thứ ba, Lâm Kiêu và Kinh Trập giống như đang tách biệt khỏi đám đông.
*茄子 (qié-zi): Cà tím, khi phát âm hai từ này thì khẩu hình miệng như đang cười, mọi người hay hô “茄子” để giữ nụ cười khi chụp ảnh.
Khi từ “OK” và từ “quả” trong “quả cà tím” vang lên cùng lúc, Lâm Kiêu ngẩng đầu lên thì phát hiện đã chụp xong rồi.
Anh sờ mũi một chút, đợi mọi người giải tán rồi mới ngồi xuống thu dọn đồ đạc.
Đồ đạc của anh rất lộn xộn, lúc thu dọn cũng không theo trật tự nào.
Kinh Trập là một người rất giỏi trong khoản dọn dẹp, nhìn anh làm việc mà thấy đau đầu thay.
Cô nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc của mình, sau đó ghét bỏ đập vào cánh tay anh một cái, ý bảo anh tránh ra, rồi ngồi vào chỗ của anh giúp anh dọn dẹp lại.
Anh đứng dựa vào đó nhìn cô, kiếm được chút lời nên bắt đầu khoe mẽ: “Muội Muội của anh giỏi thật đấy! Cái gì cũng biết làm.”
Lớp phó lao động thu dọn xong thì nhanh chóng rời đi, đến cổng trường mới nhớ ra mình quên kiểm tra lại vệ sinh, bèn gửi tin nhắn vào nhóm lớp: “Quét dọn vệ sinh xong rồi đúng không? Nếu ai còn ở phòng học thì giúp tớ chụp một tấm ảnh với, tớ cần báo cáo cho giáo viên hậu cần, tớ quên mất.”
Có người đứng ngoài cửa đã chụp lại một tấm ảnh.
Mọi người đã về gần hết, trước đây phòng học vẫn luôn đầy ắp đồ vật nhưng nay lại trở nên trống rỗng, sách vở cũng đã được thu dọn mang về nhà hết.
Vậy nên hình ảnh lớp trưởng và học bá đang ngồi ở phía trên cũng hiện lên rõ ràng hơn.
Học bá đang dọn dẹp đồ đạc, lớp trưởng cúi đầu nhìn học bá.
Bức ảnh được gửi vào nhóm lớp, lớp phó lao động gửi lại một biểu tượng cảm xúc đã nhận được.
Qua một lúc sau, có người ngoi lên: Tớ kìm nén không nổi nữa rồi! Tớ nhất định phải nói mới được, mắt của lớp trưởng mọc trên người học bá đúng không?
Lúc cậu ta nói câu này ra, đúng lúc thầy Hồ gửi ảnh chụp tập thể vào trong nhóm chat, lớp phó học tập cũng gửi một tấm ảnh vào trong nhóm, hai bức ảnh đó vừa hay nằm dưới câu nói của cậu bạn kia.
Trong bức ảnh mà thầy Hồ gửi, lớp trưởng cũng đang nghiêng đầu nhìn học bá.
Trước khi chụp ảnh còn có người nhắc nhở anh rằng: Lớp trưởng ơi, đừng nhìn xoáy tóc của học bá nữa! Nhìn ống kính đi kìa!
Không biết tém lại là gì.
Dừng khoảng ba giây.
Bên dưới là một loạt tin nhắn đồng tình…
【Cậu nói rất đúng】
【Cậu nói rất đúng+1】
【Cậu nói rất đúng+2】
…
【Cậu nói rất đúng+10086】.
Truyện khác cùng thể loại
393 chương
11 chương
230 chương
28 chương
44 chương