“Được thôi.” Băng Tâm thản nhiên gật đầu trước ánh mắt ngạc nhiên của Phong. Che dấu cái ý nghĩ đằng sau nụ cười chứa đầy thuốc chuột… Mai ta nhất định sẽ tẩm thuốc chuột vào đồ ăn của ngươi…Không! Ta sẽ lấy thuốc chuột để nấu thay nước. Ta sẽ ủ thức ăn vào chai thuốc yêu dấu kia! Chơi nguyên chai luôn cho nó bổ dưỡng! Ngươi liệu mà siêu độ cho mình trước đi! Aaaaaaaaa!!! Tức quá!! Đâu đó có tiếng hét ai oán phát ra từ tận sâu cõi lòng của một cô gái khiến mọi người không lạnh mà nhất loạt run… 15 phút sau... “Xong rồi hả cháu?” Thấy Băng Tâm lững thững bước xuống với cái khay trống không trên tay, mama Phong bước tới mỉm cười hỏi. “Vâng…xong rồi..” Băng Tâm trả lời một cách ngây ngô, một giây sau đó liền nói tiếp, vẻ hơi lúng túng: “Cậu ta uống thuốc rồi ạ.” “Ừ, cháu đưa cái khay đây bác đem cất cho.” Mama Phong bật cười nhẹ rồi đón lấy cái khay thuốc trên tay Băng Tâm. Chợt nhận thấy gì đó bác ta liền ngước đầu lên nhìn cô, đôi lông mày khẽ xô lại với nhau: “Tay cháu sao thế này?” Băng Tâm chớp mắt nhìn bác gái rồi nhìn xuống cổ tay mình, giờ cô mới phát hiện ra, do ban nãy cố cắt dây trói nên cứa phải mấy đường vào tay, những vết thương vẫn còn đang rỉ máu. Không biết thì thôi, khi biết rồi bỗng cô cảm thấy đau rát…Ngước mặt lên nhìn vẻ mặt lo lắng của bác gái, cô chợt cười hì hì đồng thời giấu cánh tay thương tích kia ra đằng sau lưng: “Không có gì đâu bác, chỉ bị trầy tí thôi..không sao đâu ạ.” “Không sao là thế nào? Để đấy, bác rửa vết thương cho!” Bác ta hừ mũi một cái rồi cốc nhẹ vào trán Băng Tâm, cương quyết nói, ra hiệu cho cô đứng yên đó rồi đi vào bên trong. Băng Tâm đứng ôm trán ngây ngốc nhìn theo dáng người cao cao đầy sức hút đang khuất dần kia, tuy mới lần đầu gặp mặt nhưng cô luôn cảm thấy bà luôn có cái gì đó rất thân thuộc. Có lẽ bà là một người rất dịu dàng và luôn tạo thiện cảm cho người đối diện như các bạn cô vẫn nói… Nhắc đến mới nhớ, không thấy cái mặt tiền của bốn người kia đâu cả. Chắc tụi họ vác mấy cái đầu đen tối kia về hang ổ mà gặm nhấm cả rồi… Đứng ngắm nghía căn phòng, tuy nó rất rộng nhưng không hề lạnh lẽo và trống trải như cô vẫn thường nghĩ. Thoang thoảng đâu đây là mùi hương ấm áp vô hình nhưng lại rất chân thật. Băng Tâm nhẹ hít một hơi rồi khẽ mỉm cười. Thật sự nơi dây mang lại một cảm giác bình yên đến khó tả… Ánh mắt cô chợt bị thu hút bởi một khung ảnh treo ở bức tường đối diện. Cô bước tới thì nhận ra đó là một bức ảnh chụp gia đình Phong, có lẽ là chụp cách đây từ lâu rồi và hình như là chụp ở Mỹ thì phải. Bức ảnh chỉ vỏn vẹn có ba người nhưng lại như rực sáng với nụ cười rạng rỡ của mama Phong, trông bà không khác bây giờ là mấy duy chỉ có mái tóc vàng óng mềm mại là ngắn hơn một phần, bên phải là khuôn mặt mỉm cười hạnh phúc của bác trai. Và ở giữa tất nhiên là khuôn mặt bầu bĩnh của Phong, trông cậu lúc đấy chắc mới chừng sáu bảy tuổi gì đó. Nhìn chằm chằm vào thằng nhóc xinh trai trong bức ảnh, một luồng khí uất hận lại phập phồng lên trong cuống họng cô… Vì có mẹ là người gốc Mỹ bố là người Việt nên Phong là con lai, cậu “chộp” được đôi tròng mắt xanh trong veo đầy sức mê hoặc của mẹ, “ăn cắp bản quyền” cái mái tóc đen nhánh của bố… Nhưng nhìn chung thì Phong vẫn giống bố nhiều hơn. Tuy trong bức ảnh trông bác trai có vẻ ôn hòa nhưng cô vẫn thầm đoán được qua nét cái mặt và ánh mắt kia, rằng ông ấy là một người rất nghiêm nghị… Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, papa cậu ta cũng “ẹp zai” thiệt đó nha… (>”-”