Trở thành tiểu thư
Chương 1 : Trường black knight
- híc . anh đừng từ chối em mà . gia đình chúng ta đã có hôn ước đó - một cô gái xinh đẹp , dịu dàng đang đứng khóc trước mặt một tên hotboy cao ráo lạnh lùng . hắn nhìn cô tỏ vẻ chán ghét khinh khỉnh
- tôi mặc kệ cái hôn ước đó đấy , cô làm gì được tôi nào ? có giỏi thì đi báo cáo .xin mời - hắn làm ra kiểu mời mọc
- anh Phong . anh nỡ đối xử vói em như vậy sao ? - cô ôm mặt khóc nức nở . hắn vẫn vậy , nhìn cô khinh khỉnh coi thường . đám con gái bên cạnh hắn cũng nhởn nhơ nhìn cô như muốn nói rằng " ngu xi , mặt dày ba la ba la ....." cô thật buồn khi thấy hôn phu củo mình như vậy , đã bao nhiêu năm nay , hắn vẫn vậy , vẫn coi thường cô . tuy rằng cô xinh không ai sánh bằng , là một tiểu thư của một tập đoàn hùng mạnh nhất nhì trong nước nhưng cô yếu đuối , nhút nhát . ăn mặc thì lại càng không giống con nhà giàu chút nào < giản dị mà > , làm hắn ghét , ghét cay ghét đắng , đi cùng cô hoặc cặp cùng cô như một sự xỉ nhục đối với hắn . tình cờ nó gái đi ngang qua trường vô tình nhìn thấy cảnh đó , cô gái với ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn , nhìn những đứa con gái bên cạnh hắn , rồi nhìn cô gái đang khóc kia , chợt nó thấy cô gái đó có khuôn mặt cực kỳ giống nó . y như bản sao của nhau vậy .nó nhếc môi cười lanh rồi cũng bước đi . nó học trường Blue , ngôi trường dành cho những người bình dân , bình thường cách trường Black Knight không xa , trường Black Knight được coi là ngôi trường dành cho giới thượng lưu , gia đình giàu có và khá giả . cô gái đó làm nó suy nghĩ , chưa bao giờ nó nghĩ nhiều như bây giờ , " cô ta là ai ? sao lại giống mình y đúc vậy ? " một dấu hỏi to đùng trên đầu nó . rồi lại lầm lũi đi . bao giờ nó cũng đội một cái mũ lụp xụp , quần áo ăn mặc bui bặm . ở trường nó được coi như một kẻ lập dị vậy , nhưng nó dù sao cũng không quan tâm mấy . nó có nhiều khả năng đặc biệt mà mọi người không hề có . một sức khỏe phi thường , một khả năng đặc biệt , điều khiển được tất cả mọi thứ bằng ánh mắt và suy nghĩ , từ con người đến đồ vật vô tri . giỏi võ , hay đánh lộn , mà chẳng ai nhìn thấy bộ mặt thật của nó bởi nó lúc nào cũng đội mũ làm che đi nửa khuôn mặt nó . quay lại trường Black Knight nào . lúc này cô gái đó đang được lũ hám zai , xi cuống vì hắn đánh bầm dập . còn hắn đứng khoanh tay nhìn và nhếch mội cười . nó thấy mình sao tự nhiên đau khắp mình mẩy , mặc dù không phải lúc đánh nhau và nó không hề bị đánh . hình ảnh của cô gái đó hiện ra trước mặt nó như van nài cầu xin điều gì đó . như bừng tỉnh , nó đứng phắt dậy khỏi ghế bước đi
- này Băng , cậu đi đâu đó ? - lớp trưởng gọi nó
- có việc . xin nghỉ cho tớ - lạnh lùng quay đi . tên lớp trưởng này cũng quen với tính nó rồi nên chỉ biết gật đầu . đi nhanh qua trường Black Knight , cảnh tượng khủng khiếp đập vào mắt nó . cô gái đó đang bị đánh , và mội lần đánh đó nó cũng đều cảm thấy đau . tức giận với cảnh này , nó co chân lấy đà , bật qua hàng rào sắt bay vào trong khu vực sân sau của Black Knight . " bịch " tiêp đất an toàn , kéo mũ xuống thêm một chút nữa rồi tiến đến đám đông .
- đánh đã đời nhỉ ? hành hạ một cô gái yếu đuối thích lắm sao ? một lũ chó chết . con nào cũng xấu xí và nồng nặc mùi mỹ phẩm , thật là ô uế .- giọng nói lạnh lùng bất cần của nó làm cả đám giật mình kể cả hắn . tất cả dồn mắt về phía kẻ lạ mặt " khách không mời " < là nó > . nhìn cái tướng cao gầy , bụi bặm lập dị của nó làm ai cũng giật mình .
- mày / cô là ai - hắn cùng đám con gái đó hỏi
- một đối thủ của các cô - nó nói và hành động đi đôi với lời nói . từng đòn nó đánh ra đều nhằm vào mặt , tay chân bụng của đổi phương . hắn đứng đó nhìn theo từng bóng người bay qua bay lại bay lên rồi đập xuống đất một cách thô bạo . nó ra tay thật nặng quá , làm đám con gái con nào con nấy ngất luôn xau khi tiếp đất . sau khi giải quết xong , nó đến bên bế cô gái đó lên , cô gái đó lúc này đang lả đi vì bị đánh quá nhiều , máu chảy ra cả khóe môi .
- cô là ai ? sao giám lộng hành ở trường này ? - hắn lúc này mới lên tiếng sau khi chứng kiến màn biểu diến của nó
- một người không chịu được cảnh bất bình khi chứng kiến cảnh một thằng con trai xấu xí , mà lại đi núp váy gái , kêu gái đập hội đồng một người yếu đuối . đủ rồi chứ ? - nó nói rồi bế cô gái đó đi , lần này ra bằng cổng chính . hôm nay nó nghỉ học , đưa cô gái đó về nhà mình , lau những vết thương trên người cô gái rồi nấu cháo cho cô gái đó .
- đây là đâu vậy ? - cô gái đó e dè hỏi
- nhà tôi - nó quay người lại
- sao ....sao ....bạn giống ...giống tớ thế ? - cô gái lắp bắp và bất ngờ .
- trùng hợp thôi . - nó trào phúng .
- mà sao mình lại ở đây ? - cô gái hỏi
- cô bị đánh , tôi cứu . hết - nó nói
- cảm ơn . mình tên Băng . năm nay 18 tuổi , hiện mình đang học lớp 12 trường Black Knight . còn bạn ?
- Băng . Blue .- nó nói gọn
- cùng tên . hy hy . ba mẹ bạn đâu ?
- chết rồi . tai nạn .
- à , tớ xin lỗi . thế bạn ở một mình trong căn nhà to này à ?
- ưk` . nhiều chuyện quá nhỉ ? này ăn đi .
- tks bạn . à tên đầy đủ của mình là Dương Hải Băng , bạn là gì Băng ? hỳ nói ra để tiện xưng hô ấy mà .
- Hoàng Thiên Băng .
- ờ Thiên Băng .
Hải Băng ngồi múc từng thìa cháo , lại nghĩ ngợi lung tưng và lại khóc cô yêu Phong vậy mà Phong chỉ đem cô ra làm trò cười . kêu lũ con gái đánh đập cô . thạt chua sót , nước mắt lăn dài trên má . nó nhìn thấy cũng cảm thấy chạnh lòng , đưa tay quệt nước mắt cho Hải Băng . Hải Băng chợt nghĩ ra một ý nghĩ .
- Thiên Băng . bạn giúp mình một truyện được không ?
- nói . nếu được thì giúp . còn không thì xin lỗi .
- à . chuyện này cũng dễ thôi . vì hai đứa mình giống nhau mà .
- không hiểu .
- bạn hãy thay tớ làm Dương hải Băng .
- không sợ bị ba mẹ phát hiện sao ?
- không đâu . họ đi công tác suốt ngày , làm gì có tời gian mà để ý đến tớ .
- anh em ? không có sao ?
- tớ có anh hai , nhưng ảnh đi du học từ nhỏ cơ , chưa có về nhà lần nào .
- xin lỗi tôi không làm được . còn bạn , bạn sẽ đi đâu chứ ?
- mình sẽ chết < cười chua sót >
- gì ? điên à ?
- mình nói thật đó . mình đau khổ lắm . bao nhiêu năm nay bị anh Phong lôi ra làm trò đùa , mình ghét hắn , hận hắn . năn nỉ bạn đó . Thiên băng
- không được . < dứt khoát >
- < quỳ > tớ xin cậu , xin cậu hãy báo thù cho tớ .
- cậu bị điên rồi .đứng dậy . mau .
- cậu không đồng ý thì tớ không đứng dậy đâu .
- ok . đứng dậy.
- tks bạn . hỳ hỳ . tớ muốn lên sân thượng hóng mát .
- được tôi đưa cậu đi . hai người lên sân thượng . nhà nó không to lắm nhưng cũng thuộc dáng khá đồ sộ , có 4 tầng kể cả tầng thượng . trước đây nó có đầy đủ cha , mẹ , thì có người làm nhưng từ khi ba mẹ mất đi thì nó đã cho người làm nghỉ hết . nó ở một mình trong ngôi nhà to xụ này . tự quét dọn , tự nấu ăn . tiền thì trong tài khoản không thiếu . đủ để nó sống độc thân đến già vẫn dư kha khá .
- oa , mát thiệt , trời buổi sáng hôm nay thật trong lành .
- ư` , có thế mà cũng làm cạu cảm thấy phấn khích sao ?
- đương nhiên , lần cuối cùng tớ nhìn thấy nó mà .
- là sao ?
- không gì đâu , cậu đã hứa là giúp tớ là phải giúp thật đó nhé . tớ sinh ngày 23/12/1993
- cùng ngày sinh với tôi .
- ưkm` . hy hy . bạn qua kia lấy ghế đi , lấy cho tớ với nhé
- được . khi nó quay đi , Hải băng trèo lên lan can . quay lại nhìn nó mỉm cười mãn nguyện
- Thiên Băng . cảm ơn bạn nhé , mình đi trước . nó giật mình quya lại . vội chạy đén nhưng không kịp nữa . lúc này cái khả năng điều khiển mọi thứ bằng ánh mắt của nó không phát huy được tác dụng vì khi nó chạy đến nơi thì Hải băng kia đã nằm dưới đất kia rồi . hoảng hốt , nó chạy như bay xuống dưới chạy ra chỗ hải Băng
- Hải Băng , sao cậu dại dột vậy chứ . nó xốc Hải Băng
- cậu ...hứa rồi ..thì ...phải giữ lời .....với tớ .....tớ biết ơn ...cậu ....tớ ..học lớp 12a1 . cậu ...cậu lên lớp . lấy cặp ....trong cặp có đầy đủ thông tin về tớ . tớ luôn đem nó theo đề phòng có bất trắc còn có người thông báo về gia đình ....... sau khi tớ đi . cậu ......chôn tớ ......cạnh mộ ba mẹ cậu ...để tớ chăm sóc họ thay cậu .
- được . tôi hứa . Hải Băng
- cảm ơn
Hải Băng nhắm mắt trên môi vẫn nở một nụ cười . nó thấy thật tội nghiệp cho Hải Băng , sao phải chịu đựng như thế này chứ . bế Hải Băng lên nó thì thầm
- được , tôi sẽ lấy lại công bằng cho cậu bằng mọi giá . mặc dù mới biết cậu nhưng tôi có cảm giác rất thân thuộc với cậu . hình như trog những giấc mơ thủa nhỏ của tôi , tôi thường thấy cậu . cậu là người bạn cùng lớn lên trong mơ với tôi . nó đặt hải Băng lên chiếc giường trong phòng nó . chiếc giường trắng lạnh lẽo , nó tìm một bộ đồ giống Hải Băng đang mặc < trường không yêu cầu đồng phục .> tắm rửa < vì dính máu trên người > thay đồ rồi đi ra
- cậu nằm tạm ở đây . tôi đến trường lấy cặp cho bạn rồi tôi về ngay . đợi tôi một lát thôi . nó ra ngoài , nhảy lên chiếc xe mô tô của nó < nó xài mô tô được một năm nay rồi > phi nhanh đến Black Knight . đậu xe vào trong bãi đậu xe . chạy đi kiếm lớp 12a1. nó chạy bở hơi mới thấy cái biển lớp 12a1 nằm trình ình trên tầng 5 làm cho nó chạy lên cầu thang muốn đứt hơi . đứng trước cửa lớp . làm thầy giáo và cả lớp giật cả mình . và một người ngủ dưới cuối lớp cũng phải ngóc đầu lên rồi lại gục xuống .
- Hải Băng . em đi đâu mà giờ này mới vào lớp ? - ông thấy khó chịu hỏi
- cho lấy cặp . rồi đi . - nó lạnh lùng nói làm thầy và cả lớp xửng sốt , lần đầu tiên thấy Hải Băng có thái độ như thế này . nó ngang nhiên đi đến chỗ bàn trống hẳn nhiên đó là chỗ của hải băng vì cả lớp trống mỗi chỗ đó . lây chiếc cặp trong ngăn bàn rồi đi ra nói với thầy giáo
- cho em xin nghỉ . - rồi đi luôn . ông thầy vã cả mồ hôi vì nó còn đáng sợ hơn cả hắn < cái tên đang ngủ cuối lớp > một đám tang nhỏ được nó làm cho Hải Băng , từ giờ nó là Dương hải Băng và ngược lại , Hải Băng sẽ là Thiên Băng . ba nấm mộ được xây cạnh nhau trong nghĩa địa gần nhà nó . nó cầm cặp của Hải Băng kia đi ra khỏi cổng nhà , khóa cổng lại , và lang thang gần cổng trường Black Knight .
- tiểu thư . mời cô lên xe . nó nhíu mày rồi cũng chui vào trong xe . chiếc xe chuyển bánh đi đến ngôi biệt thự to lớn . nó xuống xe và đi vào nhà .
- cháu hơi mệt , ai có thể đưa cháu lên phòng được không ạh ? - nó không biết phòng Hải băng ở đâu nên đành dùng cách này vậy
- vâng , tiểu thư để tôi đỡ cô lên - một cô giúp việc tươi cười . từ nay nó sẽ là Dương hải Băng . tiểu thư nhà họ Dương nổi tiếng với tập đoàn Ánh Dương với chuỗi nhà hàng khách sạn , và du lịc trải dài trên khắp cả nước . giởi thiệu tý : hắn < vị hôn phu của Hải Băng và bây giờ là nó > Trần Hoàng Lâm Phong . một đại thiếu gia lạnh lùng đẹp trai của tập đoàn Trần thị nổi tiếng với mạng lưới công nghệ thông tin , phần mềm máy tính ........ thời trang . một hotboy của Black Knight . ghét Hải Băng tức nó bây giờ vì Hải Băng xuốt ngày bám theo hắn . nó lướt qua căn phòng này . toàn một màu hồng làm nó khó chịu . nó muốn thay đổi và cần thay thay đổi lại căn phòng này . thay đổi lại cách sống của Hải Băng trước đây , và " ba , mẹ " về có lẽ cần hỏi lý do tại sao lại có người giống mình y đúc vậy . nó sẽ phải đóng một vai mà ngoài nó và bản sao kia của mình thì không có ai biết . Dương Hải Băng. nó ngỉ học một ngày để thay đổi lại mọi thứ , quần áo , cách bài trí phòng , sơn lại phòng . người làm trong nhà cứ gọi là ...ngạc nhiên cực độ . không hiểu tại sao " tiểu thư " tự nhiên lại thay đổi chỉ trong một ngày . nhưng không ai giám hỏi . ông quản gia thấy lạ thì hỏi
- thưa tiểu thư , từ trước đến nay cô đều thích như thế này tại sao bây giờ lại thay đổi ạh ?
- à , hỳ , tự nhiên cháu muốn thay đổi chút thôi . - nó cười mà thầm rũa trong lòng rằng tại sao mình lại đi làm những hành động ngớ ngẩn này . hắn . một ngày không bị Hải Băng làm phiền thì cũng thấy thoải mái nhưng mà lại thấy thiếu thiếu vì không có trò gì để chơi . hàng ngày Hải Băng lẽo đẽo đi theo nên hắn ngày ngày có trò chơi , hành hạ Hải Băng đủ trò < dã man thật , không biết hắn có phải con người không , không biết trái tim hắn làm bằng gì mà lại đối xử với Hải Băng như vậy . rồi sau này sẽ biết tay nó >
- sao hôm nay búp bê lại không đi học nữa anh ? tụi em thật buồn tay chân - một đứa con gái õng ẹ.o
- hay nó không giám đi học nữa ? - một đứa khác . hắn thì im lặng không nói gì . hắn không quan tâm . nó ngồi nhà mà cứ hắt hơi liên tục < nó: tao mà biết con nào đang rủa tao thì tao bẻ cổ ~ Nhok: * dã man quá chị ơi * > chiếc xe hơi màu đen sang trọng đỗ trước cổng trường Black Knight , một cô gái với mái tóc đen mượt được tỉa đuổi theo phong cách , chân đi đôi giày búp bê màu trắng sữa , váy trắng tinh khôi . cô bước xuống như một vầng hào quang chói sáng . vâng đó chính là nó Hải Băng < nó từ bây giờ sẽ là Hải Băng > . một Hải Băng hoàn toàn mới , xinh đẹp , dịu dàng nhưng cũng có đôi chút lạnh lùng .
- mọi người về đi . cháu vào trường đây - nó nói
- vâng - cả đám người cúi đầu sau khi đám người của mình rời khỏi , khuôn mặt nó trở lại vẻ lạnh lùng thường có của nó . chậm rãi bước vào trường . nó và Hải Băng kia chiều cao cũng ngang nhau thì phải . nó cao 1m70 . nếu nó ăn mạc bụi bặm thì nhìn nó khác hẳn mặc váy , mặc váy khiến nó khó chịu nhưng mà bắt buộc phải mặc vậy .lặng lẽ đi vào chỗ hôm trước lấy cặp , đặt cặp lên bàn . ngồi vào ghế . lấy máy nghe nhạc từ trong cặp ra gắn tai nghe .
- Hải Băng , sao hôm qua cậu nghỉ học vậy ? - một cô bạn cùng lớp hỏi
- tớ mệt - trả lời gọn lỏn
- đã khỏe chưa mà đã đi học ?
- đã . nó trả lời thờ ơ cho qua chuyện . hắn đi vào lớp thấy nó ngồi đó thì nhếc môi cười . nó nhìn lại , đôi mắt lạnh lùng vô hồn và nhếc môi cười trào phúng .
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
9 chương
16 chương
99 chương
5 chương
6 chương
51 chương
93 chương
40 chương