Xin chào tất cả mọi người! Ta tên Minh Nguyệt, một cái tên bình thường như bao cái tên bình thường khác. Ta là cô nhi không cha không mẹ, lớn lên trong cô nhi viện. 5 tuổi được 1 tổ chức sát thủ nhận nuôi, mà kể ra thì ta cũng ko hiểu đạp phải vận cứt chó gì mà lại đc nhận nuôi cơ. Chẳng là, hôm ấy, ta đang tranh cái bánh mì cùng bọn nhóc trong nhà ăn, hăng quá ném luôn cái dép vào cái thằng đứng đối diện. Thế mà nó cũng tránh được, tài thật. Ta cũng phải công nhận thằng nhóc ấy nó quá là tài luôn: nó là đứa đầu tiên tránh được cái dép tông xì tin của ta khi ném vào một ai/thứ gì đó. Mà thật đấy nha, hắc hắc, tuổi thơ của ta gắn liền với biệt hiệu nữ hoàng bắn bách phát bách trúng mà. Thành tích của ta thì nhiều ko kể xiết: nào lúc hái trộm táo ở nhà bác Lam gì đó này, lúc hai trộm cam nhà bác Long nữa chứ,... tóm lại là rất nhiều bla.. bla.. bla Trong lúc ta đang tán thưởng thằng nhóc đấy cùng hồi tưởng lại một thời huy hoàng của mình thì cái tiếng ồn ào bàn tán cứ loanh quoanh luẩn quẩn bên tai ta. Hắc hắc, hay là bọn chúng đang nói về tài năng tuyệt vời ông mặt trời của ta, có thể lắm chứ! Sau một hồi tự kỉ, ta ngẩng đầu lên. Đập vào mắt ta là cảnh tượng như thế này: cái dép tông của ta, với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đang từ từ hạ cánh trên cái bản mặt rất chi là giống xã hội đen đang thù lù ngoài cửa. Và... "Bốp" Chiếc dép của ta đã vĩ đại in dấu ấn trên khuôn mặt của xã hội đen ngoài cửa....... Tĩnh... Hoàn toàn tĩnh lặng............................ "Phốc..." "Ha ha ha ha..." Vâng, có lẽ bây giờ bạn đang hỏi ai là người đủ can đảm để cất tiếng cười một tên xã hội đen ư? Đáp án ko ai khác, chính là: ta. Ta thề, mặc dù lá gan ta rất lớn, nhưng ta cũng ko phải loại người thích tìm phiền toái. Bất quá, nhìn cái cảnh tượng này ta không thể nào chịu nổi. Vì vậy, mặc cho mặt ai đó đã trở nên vặn vẹo, đen hơn cả đít nồi đi nữa, ta vẫn sảng khoái cười cợt. Cười đến gần sái quai hàm, trong lòng ta lại âm thầm ảo não. Mặc kệ, áp dụng chính sách binh tới tướng chặn, ta vẫn cây ngay ko sợ chết đứng đón nhận ánh mắt như tia laze chiếu tới. "Cháu quả thật là có tài năng NÉM DÉP nhỉ?" - Ông bác xã hội đen hỏi, nhưng kể cả thằng ngốc nhất đi nữa cũng nhận ra cái ông bác này đang nghiến răng nghiến lợi mới nặn ra được một vài chữ. "Chỉ là một vài tài lẻ thôi ạ!" - Mặc kệ bản mặt đen thui của ai đó, ta vẫn rất khiêm tốn cùng lễ phép trả lời. "Ha ha ha, khá lắm nhóc con! Được, ta sẽ nhận nuôi con bé." - Chậc chậc, thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách. Cơ mà, ông ấy nói gì ý nhỉ? Nhận nuôi? Nhận nuôi ai cơ? Cô bé?? Cô bé nào??? Ta nhìn ngang nhìn dọc, trên đầu có mấy cái dấu chấm hỏi to đùng. Và ngày hôm đó, ta đã được nhận nuôi bởi một ông xã hội đen chính hiệu. Không ngờ là ta có thể đoán được chính xác như vậy. Thật ra, ông bác này là sát thủ, ta thuận miệng hay gọi là xã hội đen thôi. Sau 10 năm với các bài huấn luyện ác quỷ, ta cũng đã trở thành một sát thủ chính hiệu. Và sau 5 năm nữa, với xác suất hoàn thành nhiệm vụ là 100%, ta đã trở thành "Sát la chi nữ vương" - sát thủ no. 1 thế giới khiến cả thế giới phải run sợ. Hắc hắc, ta biết ta giỏi mà. :]]. Nhưng mà lạ thật đấy! Ta chỉ giết vài vài người, tay dính ít huyết huyết, lừa tiền người một chút thôi mà! Ai bảo trời sinh ta yêu tiền hơn mạng đâu? Haiz... Thực oan uổng mà!