Lục Trường An bị bọc kín trong chăn từ cổ tới chân lập tức vùng dậy, đầy bụng căm tức trừng mắt nhìn Lương Tuyển: "Đắp cái gì mà đắp, muốn làm gia nóng chết à!" Lương Tuyển mặt không đổi sắc: "Trời sắp tối rồi, gió núi lớn lắm." "Lớn cái đầu ngươi!" Lục Trường An cuốn chăn lại nện vào người Lương Tuyển: "Tự mình đắp đi!" Động tác này của Lục Trường An khiến dây lưng áo bào nới lỏng, lộ ra lồng ngực trắng như tuyết. Lương Tuyển rũ mắt, quay đầu muốn đem chăn về phòng. "Dừng lại!" Lục Trường An nằm sấp trên giường, bĩu môi sai bảo: "Tới đấm lưng cho ta." Lương Tuyển nói: "Ta không biết xoa bóp." Lục Trường An nghiến răng: "Vậy thì tới gãi ngứa cho ta!" Lương Tuyển trầm mặc một lát rồi nói: "Đốt huân hương nên không có muỗi." Lục Trường An phẫn nộ ngồi dậy quát: "Gia không sai bảo được ngươi đúng không!" Lương Tuyển cúi đầu im lặng không nói. Lục Trường An tức giận: "Cứ tưởng mua người hầu hạ ta, không ngờ lại mua phải ông nội!" Lương Tuyển vẫn không nói gì. Lục Trường An đập mạnh lên giường: "Gia nói cho ngươi biết, trong tay ta đang có khế ước bán thân của ngươi, nếu làm gia không vui thì bất cứ lúc nào cũng có thể đuổi ngươi ra ngoài!" Lương Tuyển giương mắt nhìn y: "Ngươi mua ta về, tất nhiên tùy ngươi định đoạt." Lục Trường An lập tức nghẹn lời, bị hắn chọc giận đến đau gan! Thời gian qua y chưa từng đối đãi với Lương Tuyển như người hầu, nào ngờ bao nhiêu tâm ý đều ném cho chó ăn! Y tức giận nói "Quỳ xuống!" Lương Tuyển phất áo vải, eo lưng thẳng tắp, không kiêu ngạo không tự ti quỳ một chân xuống. Lục Trường An tức giận đến độ hai mắt đỏ ngầu: "Được được được, vậy ngươi cứ quỳ ở đây hối lỗi đi!" Nói xong y nhảy xuống giường muốn về phòng, đi mấy bước lại tức giận quay người hung hăng đạp hai cước lên lưng Lương Tuyển. Lương Tuyển gồng mình yên lặng để mặc y đạp. Lục Trường An tung cửa vào phòng, chỉ thấy tâm trạng tốt đẹp đêm nay đã bị tên Lương đầu gỗ làm hỏng bét. Sắc trời tối đen, Lục Trường An buồn bực nằm lỳ trên giường, không nhúc nhích, không đốt đèn, cũng không ngủ được. Hồi lâu sau y thở dài một hơi, đột nhiên cảm thấy chán nản vì nhận ra giữa mình và Lương Tuyển tựa như có một vực sâu không cách nào vượt qua được, hắn không phải đoạn tụ, có lẽ thật sự không thể chấp nhận mình. Nghĩ vậy Lục Trường An liền thấy mũi chua xót, nước mắt không kìm được rơi xuống, y nghĩ nếu lúc trước mình không tò mò xem lén quyển bí tịch Long Dương kia thì tốt rồi, nếu thế có phải y sẽ không biến thành đoạn tụ, sẽ yên ổn lấy vợ sinh con như người khác, sẽ sống một cuộc đời bình thường không? Phát hiện mình đoạn tụ hơn nửa năm, đây là lần đầu tiên Lục Trường An bắt đầu hoài nghi bản thân, lần đầu tiên xót xa cho chính mình. Lục Trường An âm thầm rơi lệ, khóc ra hết tất cả bất an dồn nén từ năm ngoái đến giờ. Qua hồi lâu, Lục Trường An phát tiết xong rốt cuộc cũng thấy trong lòng dễ chịu hơn. Y chậm chạp đứng dậy định ra ngoài rửa mặt rồi ngủ tiếp, nào ngờ vừa mở cửa lại trông thấy Lương Tuyển vẫn còn quỳ ở đó! Lục Trường An: "......" Y lầm bầm: "Đúng là tên đầu gỗ mềm không được cứng không xong!" "Ê! Cút về ngủ đi!" Lục Trường An chậm rãi đi tới. Lương Tuyển quay đầu nhìn Lục Trường An, đêm nay ánh trăng rất sáng nên hắn vừa liếc một cái đã thấy mắt Lục Trường An sưng to như hai quả đào. Lương Tuyển vịn đầu gối đứng dậy hỏi: "Muốn uống nước à?" Lục Trường An lắc đầu: "Không phải, ta đi rửa mặt." Lương Tuyển quỳ đến đầu gối tê cứng: "Ngươi ngồi đây đi, ta múc nước tới cho ngươi." Lục Trường An được hắn hầu hạ rửa mặt xong, Lương Tuyển đang định bưng chậu nước đi thì tay áo bỗng nhiên bị kéo lại. Lục Trường An ngước đôi mắt sưng to nhẹ giọng hỏi hắn: "Ngươi, ngươi thật sự không thể thích ta sao?".