"Ừhm, ở đây nói." Vẻ mặt Hiên Viên Hạo dịu dàng đi đến bên cạnh Nhược Vi, trong mắt chứa đều là nụ cười, người có mắt đều có thể nhìn ra được Hiên Viên Hạo yêu thê tử mình nhiều như thế nào.
Đôi mắt tròn của Đậu Đậu và Cầu Cầu mở to nhìn nam nhân đứng bên cạnh mẫu thân mình, gương mặt nghi hoặc, khỏi phải nói bộ dáng kia đáng yêu biết bao nhiêu, Nhược Vi trực tiếp ôm lấy Đậu Đậu và Cầu Cầu mỗi người hôn một cái, nhìn Hiên Viên Hạo trong lòng chua xót.
Đậu Đậu và Cầu Cầu cho là Nhược Vi đây là lại muốn cùng bọn họ chơi, cười khanh khách lên, đây là Hiên Viên Hạo lần đầu tiên nghe Đậu Đậu và Cầu Cầu bật cười, trên mặt hứng thú nhìn Đậu Đậu và Cầu Cầu, Nhược Vi ở một bên nhìn buồn cười, nghĩ thầm mấy phụ tử này thật đúng là chơi thật khá.
Nhược Vi lại cùng Đậu Đậu và Cầu Cầu chơi đùa một lát, thấy Đậu Đậu và Cầu Cầu hơi mệt liền bảo Đậu Đậu và Cầu Cầu nằm ở trên giường nhỏ nghỉ ngơi, Nhược Vi ở một bên canh chừng, không bao lâu, Đậu Đậu và Cầu Cầu liền ngủ mất.
Hiên Viên Hạo vẫn là lần đầu tiên thấy Nhược Vi và hai đứa bé chơi đùa như vậy, trong lòng có cảm giác rất thỏa mãn.
Sau khi dỗ Đậu Đậu và Cầu Cầu ngủ, Nhược Vi và Hiên Viên Hạo rón rén ra khỏi gian phòng, Nhược Vi vẫn chưa có dùng điểm tâm, Xuân Phân thấy Nhược Vi từ phòng đi ra rất có ánh mắt bảo tiểu nha đầu từ phòng bếp nhỏ bưng điểm tâm tới.
Hiên Viên Hạo sau khi rời giường bị lão thái thái gọi đi dạy bảo một trận vẫn chưa dùng điểm tâm, lão thái thái vốn là bảo Hiên Viên Hạo cùng nhau dùng điểm tâm, nhưng Hiên Viên Hạo muốn trở về viện tử của mình và Nhược Vi cùng nhau dùng cơm, cho nên liền chạy nhanh về.
Nhược Vi và Hiên Viên Hạo hai người vừa nói vừa cười dùng qua điểm tâm, dùng xong điểm tâm, hai người mang gương mặt hài lòng, dù sao đây chính là sau khi Nhược Vi sanh xong đứa bé hai vợ chồng lần đầu tiên ngồi đối diện nhau dùng điểm tâm, vợ chồng son cũng cực kỳ quý trọng thời gian ở chung cùng nhau.
Sau khi ăn cơm xong Nhược Vi tự mình từ trong tủ quần áo lấy ra y phục lúc mình mang thai làm cho Hiên Viên Hạo, hầu hạ Hiên Viên Hạo thay quần áo mới, nhìn y phục mình tự tay may mặc ở trên người Hiên Viên Hạo, trong lòng cảm giác vô cùng hài lòng.
Vóc dáng thon dài, rắn rỏi, sóng mũi cao, bờ môi dày mỏng vừa phải, gương mặt tuấn mỹ, ánh mắt câu người, lông mày đen đậm, Nhược Vi kìm lòng không được xoa gương mặt Hiên Viên Hạo, đầu ngón tay lưu luyến vuốt ve gương mặt tuấn mỹ của Hiên Viên Hạo. 『 diễn đàn lê quý đôn』
Hiên Viên Hạo nhìn trước mắt tiểu nữ nhân này trầm mê trong "Sắc đẹp" của mình thì dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất hưởng thụ.
Nhược Vi không tự chủ liếm cánh môi, vội vàng không kịp chuẩn bị chiếc lưỡi thơm đã bị Hiên Viên Hạo lấy thế lôi đình cuốn vào trong miệng, liều chết triền miên, ngươi truy ta đuổi, nước bọt giao hòa nhau.
Một lúc lâu, Nhược Vi thở dốc nằm trong ngực Hiên Viên Hạo, bực mình đấm vào bờ ngực rắn chắc của Hiên Viên Hạo, thật sự là mỗi lần mình hôn môi đều mệt gần chết, còn đối với chút chuyện vừa mới cũng không đủ.
Hai cái đầu tách ra, khóe miệng hai người còn lộ chỉ bạc, trong lúc lơ đãng Nhược Vi lười biếng liếm miệng một cái, Hiên Viên Hạo lại thiếu chút nữa khắc chế không được mình, mới vừa rồi nếu không phải là nghĩ tới lát nữa phải đi ra ngoài mời khách, hai người đã sớm lăn đến trên giường.
Qua một lúc lâu, hai người mới từ trong sự kích tình bình phục lại, đôi môi Nhược Vi nhìn có chút sưng đỏ, người sáng suốt vừa nhìn là có thể biết vừa mới xảy ra chuyện gì.
Nhược Vi xấu hổ bảo Xuân Phân lấy nước đá chườm lên, trên môi sưng đỏ mới dần giảm bớt, tỉ mỉ kiểm tra một lần rồi trang điểm lại mình, phát hiện không có gì không đúng mới dám ra cửa.
Kinh thành Hiên Viên gia tới đây có mấy người cùng vai vế với Hiên Viên Hạo, trưởng bối cũng không có, chỉ là cũng không xê xích gì nhiều, chỉ là nếu ở kinh thành làm đầy tháng thì bà con Hiên Viên gia khẳng định cũng tới, bởi vì Liễu gia thôn thì không tiện lắm, cho nên có thể tới nhiều tiểu bối như vậy cũng không tệ, dù sao Nhược Vi cũng hài lòng.
Lão thái thái giống như có chút không hài lòng về việc trưởng bối của Hiên Viên gia ở Kinh thành không có xuất hiện, thật ra thì chuyện này Nhược Vi cảm thấy không có gì ghê gớm lắm, chỉ là nhìn bộ dáng lão thái thái rất quan tâm chuyện này, Nhược Vi cũng không dám nói ra cho lão thái thái nghe.
Lão thái thái cảm thấy thật vất vả không dễ gì chờ mong khi có được hai đứa cháu, hận không thể cho người trong cả thiên hạ biết, vì vậy khi mà những trưởng bối trong gia tộc Hiên Viên không tới đây tham gia tiệc đầy tháng của cháu chắt mình thì lão thái thái cảm thấy không hài lòng, thật ra thì cũng coi như là đụng vào vết thương lòng lão thái thái. 『 diễn đàn lê quý đôn』
Quan trọng nhất là Cố Gia tới mấy vị trưởng bối, khiến lão thái thái cảm thấy mất thể diện, nhà ngoại người ta trưởng bối đều tới, trong khi đó nhà mình một trưởng bối chẳng lẽ cũng không tới được, cho nên lão thái thái hai ngày nay ở trong trạng thái vừa vui mừng nhưng lại vừa cảm thấy mất hứng.
Vui mừng là vì hai đứa cháu chắt đầy tháng, thân thể luôn khỏe mạnh cứng cáp, càng ngày càng đáng yêu, mất hứng chính là người trong gia tộc Hiên Viên ở kinh thành khiến lão thái thái cảm thấy mất thể diện.
Nhưng trái với cảm xúc cũng ngăn cản không được lão thái thái tâm tình vui mừng vì hai đứa cháu chắt. Vào ngày đầy tháng này, sáng sớm lão thái thái đã rời giường, lão thái gia đang ngủ bị lão thái thái đánh thức, thấy dáng vẻ lão thái thái hưng phấn, lão thái gia vô cùng bất đắc dĩ, dù sao lão thái thái trông mong cháu chắt mong nhiều năm rồi.
Phu thê Hiên Viên Kiệt cũng dậy rất sớm, bởi vì hôm nay hai vợ chồng còn phải đãi khách, Nhược Vi làm vai trò là nàng dâu ngoan ngoãn đi theo mẹ chồng.
Tiệc đầy tháng Liễu gia thôn cùng những thôn dân có quan hệ tốt với Liễu gia cũng nhận được thiệp mời, mặc dù có thể phần lớn người nhìn không hiểu trên thiệp mời viết cái gì, nhưng mà điều này cũng biểu thị Liễu gia đối với người dân Liễu gia thôn thôn bình đẳng như nhau, cũng không bởi vì thôn dân nhìn không hiểu hay dùng thái độ tùy ý mời thôn dân tới tham gia tiệc đầy tháng.
Các vị tiên sinh ở thư viện Nhược Thủy cũng nằm trong danh sách mời, tiệc đầy tháng xem như là Liễu gia và Hiên Viên gia cùng nhau làm chung với Liễu gia ở Liễu gia thôn, Nhược Vi sinh đứa bé nên làm một lần, mà mấy vị chủ tử trong gia tộc Hiên Viên trong khoảng thời gian này cũng ở Nhược Thủy Sơn Trang, lão thái thái không thể nào không cho cháu chắt mình làm tiệc đầy tháng, cho nên, cuối cùng thương nghị kết quả chính là hai nhà đặt chung một chỗ làm, dù sao cũng là vì muốn náo nhiệt.
Vì vậy, hôm nay Thụy Ca và Đào Đào mặc quần áo mới đi theo tỷ phu là Hiên Viên Hạo đứng ở cửa ra vào đón khách, lúc mở tiệc còn phải đi theo Hiên Viên Hạo khắp nơi mời rượu, kết quả hai huynh đệ một ngày chạy lên xuống, dĩ nhiên là mệt vô cùng.
Gần trưa, khách đến nhà không sai biệt lắm, nam tử thì có Hiên Viên Hạo mang theo Thụy Ca và Đào Đào đang chiêu đãi, lão thái gia cùng Quái lão đầu và các vị tiên sinh trong thư viện Nhược Thủy ở một chỗ nói chuyện phiếm với nhau.
Hiên Viên Kiệt giúp đỡ Hiên Viên Hạo chiêu đãi khách, khách nữ thì có Cố Thanh Liên chiêu đãi, mấy vị mợ ở Cố Gia tới cùng nói chuyện phiếm với lão thái thái, Nhược Vi luôn ở trong viện (nhà ở có tường thấp bao quanh) của mình chờ, Cố Thanh Liên đã dặn dò không bảo nàng đi gặp gỡ khách mà ở trong viện mình coi chừng Đậu Đậu và Cầu Cầu cho tốt.
Đến giờ ăn trưa, Nhược Vi mới mang Đậu Đậu và Cầu Cầu đi gặp khách, lúc đến thì bên trong nhà mọi người đang trò chuyện vui vẻ, lúc Nhược Vi vào nhà nghe lão thái thái đang khen Đậu Đậu và Cầu Cầu, "Bà đây có được hai đứa cháu chắt thật đúng là có phúc, lúc mới sinh ra đời da dẻ trắng trẻo mềm mại, lại tính cách thông minh, bình thường cũng không ầm ĩ cháu dâu ta, về sau nhất định là đứa nghe lời, ăn ngon ngủ ngon, ngày nào cũng vậy, bà đây chính là yêu thích vô cùng." Lão thái thái kiêu ngạo nói. Nhược Vi nghe được lời của lão thái thái vừa vui mừng vừa lúng túng, chân mới vừa bước vào cửa tiến cũng không được mà lui cũng không xong.
"Ơ, mới nhắc tào tháo, tào tháo liền đến, đây không phải là cháu dâu và cháu chắt mà lão thái thái ngài luôn nghĩ tới đã tới rồi đây." Mợ lớn đôi mắt sắt và sáng nhìn thấy Nhược Vi ôm Đậu Đậu ở cửa thì vui mừng nói.
"Nhược Vi xin chào các vị trưởng bối," Nhược Vi ôm Đậu Đậu khẽ chào một cái, vì người trong nhà quá nhiều, một hồi cũng gọi không tới, Nhược Vi dứt khoát chào một câu các vị trưởng bối, cũng không còn ai có thể lựa ra để ý .
"Ôi! Cũng đừng đa lễ, mau đưa đứa bé ôm tới ợ lớn nhìn một chút, nghe lão thái thái nói ta chính là không kịp đợi muốn nhìn một chút hai cái đứa bé này rồi." Mợ lớn Trương thị vui vẻ nói.
Nhược Vi theo lời ôm Đậu Đậu đi tới trước mặt mợ lớn Trương thị, cầm Đậu Đậu trong tay dịu dàng đưa ợ lớn Trương thị ôm, Xuân Phân ôm Cầu Cầu theo sát phía sau.
Mợ lớn Trương thị nhẹ nhàng từ trong tay Nhược Vi nhận lấy Đậu Đậu, dịu dàng sờ vào Đậu Đậu còn đang ngủ, thấy Đậu Đậu đang ngủ say, cũng bế một chút rồi trả Đậu Đậu lại cho Nhược Vi.
Cầu Cầu thì đã rơi vào trong tay mợ hai Lý thị, mợ hai Lý thị vẻ mặt dịu dàng nhìn Cầu Cầu đang ngủ say, cảm khái khen một câu, thật sự là đứa nhỏ đáng yêu!
Yêu thích đến độ không muốn buông tay, hôn rồi lại hôn, mới để cho Hạ Chí đem Cầu Cầu ôm cho lão thái thái, Đậu Đậu bị mẹ chồng Nhược Vi ôm, lão thái thái ôm tiểu tâm can Cầu Cầu, gương mặt yêu thích vô cùng.
Bên trong nhà còn có mấy vị phu nhân gia đình giàu có ngồi, thấy bộ dạng lão thái thái vui mừng, rối rít đáp lời nói: "Lão thái thái, vừa nhìn thì biết ngài chính là người có phúc, người ta trông mong tôn tử mấy năm trời có lẽ còn chưa có trông được, chính là lão thái thái lần đầu tiên trông liền trông được đến hai đứa chúa chắt, có thể thấy được là người có phúc khí lớn đến thế nào rồi." Những phụ nhân khác cũng rối rít phụ họa nói.
Mặc dù lão thái thái biết những người này cũng không thật tâm nói những lời này, nhưng những lời này đối với lão thái thái thật hứng thú, lão thái thái nghe xong cười tươi, có thể thấy được lời này đúng là nói đúng trong lòng lão thái thái.
Một nhóm người thấy lão thái thái chỉ cần nghe cùng hai đứa bé có liên quan liền vui mừng, suy nghĩ một hồi liền hiểu lão thái thái đối với Nhược Vi đứa cháu dâu này rất xem trọng, cho dù không phải, ít nhất đối với Nhược Vi sanh hai cái đứa bé này cũng rất xem trọng, những trong lòng những phụ nhân này cũng bắt đầu tính toán.
Tiệc đầy tháng chu toàn cùng mọi người cũng qua đi, dĩ nhiên đồng thời Nhược Vi cũng nhận được một đống lớn ánh mắt ước ao ghen tị, chỉ là Nhược Vi không quan tâm đến, dù sao người ta ước ao ghen tị bất kế là người hay là vật của mình, Nhược Vi không biết mình có cái gì tốt để quan tâm, ăn no không có chuyện làm mới có thể đi quan tâm những thứ này.
Dĩ nhiên cũng nhận được rất nhiều lễ vật, lễ vật quý trọng nhất nhiều nhất chính là do mấy vị mợ Cố Gia đưa và ở Nhược Thủy Sơn Trang một thời gian mới hồi kinh.
Trong khoảng thời gian này Nhược Vi và mấy vị mợ chung sống rất tốt, tình cảm không tồi, lúc chia tay Nhược Vi rất không đành, mẹ chồng Nhược Vi còn thú vị bảo Nhược Vi dứt khoát theo hồi kinh làm Nhược Vi thẹn thùng không thôi.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
36 chương
10 chương
90 chương
63 chương