Chồng Tôi Ngoại Tình
Chương 1
Edit: Huyết Lệ Tuyệt Tâm
*********************
Danh tính: Liên Húc Sanh
Giới tính: nữ
Tuổi: 35
Nghề nghiệp: viên chức bình thường
Tình trạng hôn nhân: đã kết hôn
Dân cư cố định:
Con: Trì Tử Kiến (trước mắt còn ở nhà trẻ, nghề nghiệp không thể nào xác nhận, bất quá theo bản thân nói lớn lên muốn làm “Cổ nhân”??)
Ba đẻ: Liên Liên Phát (Nghề nghiệp: ông chủ nhà trọ)
Mẹ đẻ: Đinh Hiểu Hoa (nghề nghiệp: bà chủ nhà trọ)
Em trai: Liên Húc Đồng (nghề nghiệp: sinh viên)
Lưu động dân cư:
Chồng: Trì Khải (Nghề nghiệp: quản lý công ty)
Cha chồng: Trì Sính (nghỉ hưu ở nhà)
Mẹ chồng: Đoạn Trân (nghề nghiệp: y sư trung y)
Tình huống cơ bản như trên, tuyệt đối chân thật, không hề có nửa điểm giả dối, nếu có chỉ là do trùng hợp ==!!
Tôi nghĩ mình đã trải qua hơn ba mươi năm sống trên đời, mười mấy năm lễ tình yêu, lễ rửa tội. Bảy đến tám năm rèn luyện Internet, cùng một, hai năm với tư cách của một người mẹ. Tôi cũng coi như đã sống đến mức rất thông hiểu hết mọi việc ở trên đời.
Thường xuyên lạnh lùng cười khi xem trên Internet chuyện nam phóng khoáng, nữ oán hận, chuyển thành ly hợp, tại địa điểm bắt được quả tang mà làm náo loạn một phen. Ở tại khi mọi chuyện rơi xuống đáy sâu của vực thẳm, thế nhân đều say, độc mình tôi tỉnh.
Tôi thường nói: “Tình yêu nam nữ chớ có nên làm quá như thế”
Tôi cũng thường nói “Đã buông tay thì dứt khoát buông tay đi, như thế sẽ còn giữ lại được một chút tôn nghiêm cho bản thân”
Tôi lại nói: “Trên thế giới ếch ba chân khó tìm, nhưng đàn ông có hai chân rất hiếm có sao?”
Tôi không ngừng mà nói: “Phụ nữ muốn độc lập, ít nhất ở thời điểm mất đi tình yêu, vẫn nên giữ lại một chút tự tôn cho bản thân”
Tôi lại cường điệu nói “Đàn ông chỉ có giá trị P, không ai đạt được đến giá trị B” [1]
Với tôi mà nói thống hận nhất chính là khóc sống khóc chết níu kéo, phụ nữ bất lực lấy tự tử để kết thúc sự thống khổ.
Mất mặt, hạ lưu xứng đáng bị vứt bỏ. Chính mình không chịu thua kém đánh nam nhân đã bội bạc, cuối cùng vẫn là bị bội tình bạc nghĩa.
Nếu dáng vẻ đáng thương, tóc tai bù xù cũng là một cách, vì sao không để trong lòng mỗi người lưu lại bóng hình xinh đẹp của ngày xưa?
Hơn nữa giữ chồng là một môn kỹ thuật, một môn đòi hỏi tay nghề cao, là trải qua nhiều năm bách luyện, sau mới đạt được tới cảnh giới thăng hoa. Chỉ có phụ nữ kiên trì mới làm được như vậy.
Đàn ông quản lý thế giới, phụ nữ quản lý đàn ông, vì thế phụ nữ thông qua một người đàn ông, có thể là quản lý toàn bộ thế giới.
Khí chất này tôi nhất định là phải có đầu tiên.
Gần nhất, tôi mới phát hiện, tôi cũng nhạy cảm như một cô nhóc. Bạn đừng theo tôi xả ra cái gì mà tinh thần thống nhất, tình yêu ngang hàng.
Tôi muốn chính là cái người nằm bên cạnh mình kia, tôi muốn tinh thần của anh ta chỉ có tôi, thân thể cũng chỉ được do mình tôi giữ lấy.
Chẳng sợ tôi nuốt không trôi, tôi chỉ muốn anh là của riêng mình. Loại bánh bao này cũng không nên dễ dàng cho ra bên ngoài, nếu một khi đã ra bên ngoài, tuyệt đối sẽ có án mạng đổ máu.
Tôi tuy rằng không nói, nhưng trong nội tâm của tôi ẩn ẩn có một cảm giác: chồng của tôi có phải hay không cũng ngoại tình!?
**********
Ám độ trầm thương
( ám độ trầm thương: bên ngoài sáng giả vờ làm thế này để che giấu việc chính làm ẩn mật trong tối, chọn cách tấn công không ai nghĩ tới)
Tôi không phải là loại người mẫn cảm. Xác thực mà nói tôi rất thô, dây thần kinh không được nhạy cảm cho lắm.
Nếu bạn đem toàn bộ thế giới ra cười nhạo xem thường trước mặt tôi, tôi sẽ xem như là không thấy.
Tôi nhiều lần tự giễu sở dĩ quan hệ của mình không được hòa thuận với mẹ chồng, chủ yêu là do tôi không có nhãn lực nhìn thấu tâm tư của mọi người. Nhìn không thấy được ánh mắt u oán của mẹ chồng, cùng bộ mặt nặng nề của bà.
Nhớ rõ khi còn chưa kết hôn, mẹ chồng lôi kéo tay của tôi, thập phần thành khẩn nói : “Khi hai đứa kết hôn, đồng nghĩa với việc mẹ đã giao toàn bộ gia sản cho con rồi đó, con có cái gì cho mẹ đây?”
Tôi có tật xấu là cái gì cũng không thèm để ý, nhưng tuyệt đối không thể ở trước mặt tôi đề cập đến tiền. Nhưng trước khi đến đây, mẹ tôi đã ngàn lần chiếu cố, vạn lần chiếu cố nhất định tôi phải cùng cha mẹ chồng có quan hệ tốt, vì thế tôi đành nhẫn, nhu thuận đáp lại: “Con đưa cho mẹ biên lai”
“Ách?” thấy mẹ chồng không có phản ứng, không xong rồi!
Xem ra mẹ chồng tương lai tựa hồ đối với câu trả lời này không hài lòng cho lắm.
Chẳng lẽ còn muốn tính lợi tức hay sao? ==
Lần này tôi liền không chút do dự, hiên ngang lẫm liệt nói : “ Đòi tiền không có, đòi mạng con có một cái mạng!”
Lúc ấy tôi chỉ nhìn thấy mặt mẹ chồng tương lai có bộ dáng co rút phi thường thống khổ, vội vã hỏi : “Mẹ, mặt mẹ rút gân kìa, có cần con giúp mẹ cắm mấy cây châm hay không?”
Kết quả là từ nay về sau, mẹ chồng rốt cuộc không tìm tôi tán gẫu cùng mình nữa.
Còn có một lần đến nhà chồng ăn cơm. Khi đó Tử Kiến còn chưa có sinh.
Vào cửa không bao lâu, mẹ chồng liền mở miệng :
“A Sanh, vào cửa lâu như vậy, như thế nào ngay cả phản ứng cũng chưa có?” mẹ chồng thường dùng ánh mắt ai oán nhìn tôi.
“Ách? Phản ứng, có mà!”
“Có?” mẹ chồng dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới trước mặt tôi, bà còn thật không sợ ngã, kích động lôi kéo tay của tôi hỏi: “Có khi nào?”
“Vừa mới!”
“Vừa mới?”
“Đúng vậy! Con vừa thấy mặt đã chào, chẳng lẽ mẹ không có nghe thấy sao?”
Lần này mẹ chồng rõ ràng ngay cả biểu tình đều giảm đi khá là nghiêm trọng.
Ba tôi thường nói một câu: “Nuôi A Sanh nhà chúng ta có thể lớn lên được như vậy, thật không phải là dễ dàng gì.”
Đó là ví dụ thực tế bên ngoài, ngay cả ngốc như vậy cũng đều phát giác ra chồng mình ngoại tình, có thể thấy được tình huống nghiêm trọng đến cỡ nào.
Lúc trước là chúng ta xem mắt mới quen nhau, giống như bao nhiêu người khác. Sau một đoạn thời gian nói chuyện tình yêu, cho rằng đã tới thời điểm liền kết hôn. Trên đường tình của chúng tôi cũng không xuất hiện người thứ ba (giới hạn nhận thức của tôi cho là như thế)
Nhưng tôi đã quên mất một chuyện, nghe nói bộ dáng của chồng tôi rất được. Trên đường 90% ánh mắt đều quay đầu lại nhìn anh, ngoại trừ 10% còn lại là người mù, cận thị.
Trái lại, tôi… hắc hắc, vừa vặn tỷ lệ nghịch với anh. Kết quả là ở trong ánh mắt ai oán của bao nhiêu phụ nữ, tôi dễ dàng bắt được “Phiếu cơm dài hạn” này.
Lão công ít nói, khả năng lãng mạn không đáng nói, quả thực là rất có nề nếp. Nhớ ngày đó nếu không xem điều kiện bên ngoài của anh miễn cưỡng có thể chấp nhận được, thì tôi làm sao có thể gả cho cái đầu gỗ này được cơ chứ.
Cho nên, động tác mới xuất hiện thường xuyên của anh làm cho tôi thanh tỉnh, ý thức được nguy cơ đã đến!
Anh bắt đầu đối xử với tôi rất ôn nhu. Cư nhiên dùng thật nhiều thời gian cùng tôi nói chuyện phiếm trên mạng… Mặc dù công việc ở công ty cũng không phải là nhàn nhã gì, nhưng cũng không quên chia sẻ cho tôi một khuôn mặt tươi cười… OMG! Đây không giống với người đàn ông của tôi. Người đàn ông của tôi, tôi dùng đã thuận tay, tôi nhắm mắt lại cũng có thể tìm được anh trong đám đông, trăm phần trăm chuẩn xác không lầm.
Dùng đầu óc của tôi cùng giác quan thứ sáu của phụ nữ, tôi khẳng định chồng của tôi ngoại tình.
********
Tiểu Lí tàng đao
(Ẩn giấu sau nụ cười là dao găm)
Chồng của tôi là cái loại nếu thấy tôi sinh bệnh anh cũng chẳng quan tâm. Thậm chí tôi ho khan đến chết anh cũng không quản, lại còn oán giận nói:“Ho khan, em nên đi ra ngoài, đừng gây ầm ĩ làm anh không ngủ được”
Vậy là được rồi, đó mới là người đàn ông của tôi, tôi rất yên tâm.
Gần nhất, chẳng lẽ nam nhân của tôi đã thay đổi tính? (PS: “Tính” này đặc chỉ tính cách)
Ôm bụng nằm lăn lộn trên ghế shô pha, tôi bị đau dạ dày.
Khẳng định gần đây là do chồng của tôi mà phải suy nghĩ quá nhiều, thế mới biết hao tổn tinh thần đến thế nào? Rốt cuộc mới cảm nhận được cái gì gọi là “tương tư khổ”
Chồng tôi khi trở về liền nhìn thấy tôi giống con chó con đang lăn lộn ở trên ghế shô pha. Nếu là trước kia, anh khẳng định liếc mắt một cái, sau đó sẽ đi về trong phòng. Tôi đang chờ anh xem tôi là người trong suốt không nhìn thấy, mà lựa chọn đường vòng để đi.
“Bà xã làm sao vậy?”
Khuôn mặt anh đột nhiên vọt tới trước mặt tôi.
“Ông xã, em đau dạ dày”
Thanh âm run rẩy, cả người tôi đều phát run, tôi mặc niệm : “Nếu là nam nhân của tôi thì hãy bớt sàm ngôn đi, nhanh chút mau mau tiêu sái bóng dáng này đi nơi khác, để cho tôi tự sinh tự diệt đi”
“Đau dạ dày?”
“Đúng vậy” tôi nhu thuận gật đầu.
Top ~~Stop!Stop! Tôi như muốn dựng ngược lên, pha quay chậm! Vừa mới rồi là cái gì? Trời ạ! Anh thế nhưng lại nhíu mày, một bộ dáng đau lòng.
“Vậy trở về phòng nghỉ ngơi đi”
“Không được, em còn phải đi đón Tử Kiến”
“Anh đi đón”
“Em còn chưa nấu cơm”
“Để anh nấu”
Một người vẫn tin tưởng vững chắc đàn ông không dính dáng đến phòng bếp như anh, thế nhưng lại sẽ nấu cơm?
Cằm của tôi sắp rớt xuống rồi. Anh một phen ôm lấy tôi sải bước đi về hướng phòng ngủ.
Đem tôi đặt ở trên giường, sau đó cẩn thận đắp chăn lên cho tôi, thuận tay khẽ vuốt ve gương mặt của tôi một chút.
“Ông xã, em ngủ không được, anh có thể dỗ em ngủ được không?” tôi lôi kéo ống tay áo của anh, tiếp tục làm nũng. Nhìn xem anh có thể chịu đựng được bao lâu.
Chồng của tôi tựa hồ có chút do dự, tôi để ý thấy như thế, trong lòng kêu gọi: cự tuyệt em đi, hung hăng cự tuyệt em đi!
Tôi đang chờ anh từ bỏ, chỉ thấy anh cởi áo khoác ra, nhấc chăn lên chui vào trong, để đầu của tôi gối lên trên tay anh. Tư thế rất không thoải mái, tôi né tránh, tay của anh liền lập tức kéo đầu của tôi trở về, thuận thế đem tôi ôm chặt vào trong ngực. Được rồi, nếu anh không chê mệt, tôi cũng lười động.
“Ông xã, kể chuyện cổ tích đi”
Anh cư nhiên lại ôm ta, kể chuyện cổ tích cho tôi nghe, mãi cho đến khi tôi mệt mỏi ngủ thiếp đi. Trước khi mơ mơ màng màng ngủ, hình như tôi có nói với anh là anh không phải là nam nhân trước kia của tôi.
Tuyệt đối có vấn đề! Không phải trong lòng có quỷ thì còn cái gì nữa đây? Tuy có một chút cảm động, nhưng cảnh giác mới là thật.
Đây chính là manh mối.
Anh vô số lần giáo dục tôi, hôn nhân chính là hôn nhân, không cần ôm ảo tưởng. Chân lý hôn nhân chính là ổn định, em không cần nghĩ hôn nhân của mình phải thật sự đẹp nhất, phải hoàn mĩ nhất, hôn nhân không phải là biểu diễn tạp kỹ. Nếu ngày nào đó anh muốn thể hiện tình yêu chỉ là ôm em một cái, đó cũng chỉ là một biểu hiện bình thường mà thôi.
Tôi cũng đã chịu được thói quen cuộc sống một mình trước kia khi chưa lập gia đình, cũng đã được nhiều năm rồi. Thậm chí tôi còn tin tưởng vững chắc rằng có thể không cần có hôn nhân trong suốt quãng đường còn lại.
Muốn tẩy não, phải làm ngay từ khi còn nhỏ, như việc ăn đường. Muốn làm cho đứa nhỏ rời xa kẹo, biện pháp tốt nhất chính là liền đến giáo huấn cho nó đường là thạch tín, ăn một lần sẽ gục.
(thạch tín: Thạch tín có tên hóa học là asen, thuộc nhóm kim loại nặng và là một khoáng vật màu xám thép, Ở dạng hợp chất vô cơ, thạch tín rất độc nếu sử dụng với liều lượng cao)
Tôi đã tin như thế.
Sau đó thạch tín rơi xuống.
Tôi không cách nào chống đỡ nổi.
Bản thân tôi là thuộc loại tín ngưỡng “độc lập”. Tuy rằng sau khi kết hôn, cả nhà mọi người kiên quyết phản đối tôi đi làm. Cách nói của phần đông:
Chồng tôi: Đừng lãng phí nộp thuế thu nhập cá nhân. =.=
Cha tôi: con gái, con không muốn sống nữa hay sao.
Mẹ tôi: không lo lắng cho bản thân thì cũng phải lo lắng cho người khác chứ.
Em trai: ra ngoài mà gặp em, trăm ngàn lần đừng chào hỏi.
Cha chồng: oa ha ha ~~ (tôi đến nay vẫn chưa biết là hàm nghĩa gì)
Mẹ chồng:….(vẫn là mẹ chồng công lực thâm hậu, đã đạt tới cảnh giới không cần nói gì cũng hiểu)
Cuối cùng tôi cũng mặc kệ người khác có hài lòng hay không, đi con đường của mình.
Đi làm không bao lâu, liền ngáp ngắn ngáp dài mấy ngày liền, thật là nhàm chán, cầm tờ tạp chí lật qua lật lại giết thời gian. Tôi chán đến chết nhìn vào, đột nhiên tinh thần bỗng rung lên.
Một thí nghiệm phi thường đơn giản.
Làm cho anh ta lựa chọn phương thức nào sau đây mà anh ta cho rằng là món ăn nhanh gọn nhất:
A: mứt hoa quả
B: trứng
C: cơm
D: uống nước
E: Salad
Việc này không cần phải hỏi anh, tôi có thể thay anh trả lời. Tôi cầm bút không do dự khoanh tròn đáp án D
Chồng tôi là một người lười tiêu chuẩn, có thể ngồi tuyệt không đứng, có thể nằm tuyệt không ngồi, có thể uống tuyệt không cắn. Anh cũng không có ăn hoa quả có vỏ, trừ phi có người bóc hết vỏ, nguyên nhân rất đơn giản: Phiền toái!
Tôi hứng trí bừng bừng lật xem đáp án
Phân tích:
A:__Yêu đương vụng trộm lũy thừa 40%
B:__55%
C:__0%
D:__99%
E:__60%
99%? Shit
Trách không được thời gian gần đây anh mới bước vào cửa đều hôn tôi. Có đôi khi ở thời điểm tôi điên cuồng đánh CS, thì anh ngồi bên cạnh xem tivi nhớ tới cái gì đó, liền cù cù gan bàn chân của tôi, chiến thuật thể hiện cảm tình làm cho người ta khó hiểu! (*CS là tên một game trò chơi)
Ném tạp chí đi, nghĩ đến CS đang chơi rất tốt, rất thống khoái, thuận tiện giải quyết tâm tình buồn bực.
Tôi đi theo đại bộ đội càn quét (trên cơ bản tôi cũng chỉ có thể đi theo sau mông người khác mà thôi). Rất nhanh đã đến được căn cứ của đạo tặc, khi phát hiện ra một đạo tặc không nhúc nhích, tôi lập tức cười nở hoa (oa ha ha, hắn hiện tại không có mặt ở đó điều khiển nhân vật mà không giết, về sau khó mà giết được) Vì cẩn thận nên tôi tiếp tục quan sát thêm một chút, ôichọc mấy thương thử xem, nhưng hắn không có phản ứng gì (đúng thật là không có mặt ở đó để điều khiển nhân vật rồi)
Cơ hội ngàn năm khó gặp, như thế nào có thể dễ dàng bỏ qua. Bị ác thú vây, tôi thay đao hoa quả chuẩn bị chém lên trên cái cổ kia của đại “Dưa hấu”
Ngay tại khi đao của tôi còn cách đầu hắn 0,01 mm, thì thương trên tay hắn đột nhiên phóng lửa, vì thế tôi lập tức thành than tổ ong…
Tôi bội phục nói: “Huynh đệ, ngươi thật là tuyệt, đánh ngươi như vậy mà ngươi vẫn giữ được không tức giận, tố chất tâm lý thật sự là rất tốt.”
Lời của hắn đáp lại thiếu chút nữa làm tôi hôn mê: “Ta vừa rồi đi tolet, một lát quay lại liền thấy tiểu tử ngươi kề đao muốn chém ta, hoàn hảo vừa kịp để ta vượt qua giết được ngươi”
Trải qua lần này, tôi nhận thức được rằng, cho dù có người lơ là cảnh giác, thương trên tay hắn nói không chừng đều có thể phóng ra lửa…
***********
Thoát khỏi trò chơi mới phát hiện chồng tôi thế nhưng lại đang gọi tôi
Suất Suất lão công: bà xã??
Suất Suất lão công: ăn cơm trưa chưa?
Khó lắm mới thấy sự săn sóc xuất phát từ ông xã, tôi rất nhanh hồi phục lại tinh thần.
Phiêu Phiêu lão bà: còn chưa có ăn, ông xã, em rất nhớ anh ~
Suất Suất lão công: bà xã, anh hiện tại rất muốn hôn em (xuất hiện một cái icon “Môi hôn”)
Phiêu Phiêu lão bà: chán ghét, làm người ta thẹn thùng.
Suất Suất lão công: hắc hắc….Hôm nay về nhà sớm một chút, anh chờ em ~!
Tôi tâm tình “không yên” đến tận giờ tan tầm.
Mở cửa chân trước vừa mới bước vào trong phòng, tay của tôi bị người nào đó kéo mạnh vào trong phòng, mất trọng tâm, mắt thấy mặt sắp tiếp xúc thân mật với sàn nhà, thì có một cánh tay khác vòng qua ôm lấy thắt lưng của tôi, lập tức tôi bị xoay tròn một cái.
Khi tôi còn chưa kịp thanh tỉnh, một cái hôn liền đè ép xuống dưới. Tôi kích động trợn to mắt, thấy rõ trước mắt là gương mặt của ông xã, phát hiện lúc này anh đang có mưu đồ gây rối với tôi.
Tôi không ngừng lùi lại, cho đến khi lưng chạm phải cánh cửa, anh vẫn không có ý buông ra. Đột nhiên tôi kinh hô một tiếng, anh thế nhưng…thế nhưng biểu diễn cách thức hôn lưỡi tiêu chuẩn. Anh đem môi dưới của ta dùng sức mút vào, lưỡi của anh đột nhập hàm răng của tôi, hung hăng hôn, một tay còn lại thâm nhập vào vạt áo trước ngực tôi.
Khả năng hôn của anh vẫn chưa làm cho tôi mê muội, ở dưới đầu lưỡi khiêu khích, tôi thủy chung không thể ý loạn tình mê. Vẫn tiếp tục suy nghĩ anh rốt cuộc có mục đích gì? Có phải hay không nghĩ muốn cho làm cho tôi nghiện để đạt được một chồng hai vợ?
Truyện khác cùng thể loại
91 chương
64 chương
58 chương
148 chương
70 chương
57 chương
27 chương