Phong liêu nhữ tâm
Chương 1 : Tiết tử
Tháng năm, Giang Nam, xuân hoa nở rộ, một vườn hoa hồng lá cây tinh xảo, nguyên bản nên làm cho người ta say mê thưởng thức cảnh đẹp, lúc này cũng là lạnh lùng vắng lặng, một cỗ không khí trầm trọng hiu quạnh bao phủ khuôn viên, thậm chí ngay cả gió xuân nên mềm nhẹ lay động cũng buồn ủ rũ, lười nhác chuyển mình .
Ở một góc giả sơn sau hoa viên, truyền đến một trận lại một trận anh ách tiếng khóc, tiếng nói non nớt nhu tế.
“Tiểu thư, người đừng khóc nữa được không?” một cô gái cỡ chừng 11, 12 tuổi, vẻ mặt kiên cường, nghiêm túc đứng ở cạnh giả sơn, hòa hoãn khuyên giải an ủi một tiểu cô nương cũng trạc tuổi nàng, đang ngồi ôm gối khóc rấm rức không ngừng.
Nửa tháng trước, lão gia cùng phu nhân trên đường đi trao đổi buôn bán gặp phải bọn sơn tặc, hạn số mệnh vong, tiểu thư cũng khóc suốt nửa tháng. Ngày thường, tiểu thư đúng là cũng hay khóc, nhưng suốt nửa tháng nay, ngày nào tiểu thư cũng khóc, khóc đến đôi mắt to tròn của nàng cũng hóa thành hạt anh đào, đỏ tươi, sưng húp, nàng thật đúng là lo tiểu thư sẽ khóc đến hỏng cả mắt mất!
「 Ân…… Nhưng mà…… Ta…… Ta khổ sở thôi! Ô……」 giương một đôi mắt cơ hồ đã không mở ra được, tiểu nữ oa nức nở khóc kể, bàn tay mũm mĩm bé xinh quẹt quẹt hai hàng lệ châu lã chã tuôn rơi.
「 Ta cũng vậy, rất khổ sở nha! Nhưng mà ta cũng không giống tiểu thư như vậy……」 tiểu nha hoàn cũng lên tiếng than thở.
Lão gia cùng phu nhân đối xử với nàng tốt lắm, bọn họ đột nhiên đi rồi, nàng cũng thực thương tâm, rất khó qua a! Nhưng mà, nếu nàng cũng giống tiểu thư, chỉ biết khóc như vậy, cũng không phải biện pháp đi!
Huống chi, tiểu thư tựa hồ còn chưa biết, sau khi lão gia cùng phu nhân qua đời, ca ca của lão gia baoi nhiêu năm chưa hề lui tới, lại tất tả mang theo cả nhà, gia quyến đều tới đây rồi. Nàng thật chán ghét cái đại thiếu gia cùng đại tiểu thư vừa mới tới nha! Nhưng mà nàng cũng chỉ là một nha hoàn, làm gì có quyền phát biểu ý kiến nha!
Đột nhiên, một trận tiếng bước chân từ xa truyền đến, rõ ràng hướng các nàng đi tới; Tiểu nha hoàn tuổi còn nhỏ nhưng đã sớm trưởng thành, ánh mắt lập tức dâng lên cảnh giới, quay đầu nhìn nam tử trẻ tuổi đang dần dần tiếp cận các nàng.
「 Tiểu đường muội còn khóc a!」
Nam tử ước chừng hai mươi tuổi, cúi nhìn hai tiểu nữ oa trước mặt, đôi mắt hẹp dài mang theo giảo hoạt cùng lỗ mãng, làm cho lời nói thân thiết, tỏ vẽ quan tâm của hắn lộ ra vẻ giả dối, xảo biện.
Đáng tiếc, nữ oa đang “chuyên tâm khóc” vẫn chưa phát hiện ngữ khí không hề có thành ý của nam tử, nàng tò mò ngẩng đầu lên, nhìn thấy chính là đường huynh mà nàng không mấy ấn tượng lắm. (có gặp mấy lần đâu mà nhớ >.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
10 chương
12 chương
69 chương
52 chương
179 chương
78 chương