Tiểu thiên thần!!! mau mau đến bên anh
Chương 8 : Cứu người.
Nhanh
chóng rời khỏi biệt thự nhà họ Vũ,Tiểu Tuyết bước lên con siêu xe của mình rồi
phóng vụt trên đường lớn.Dừng xe lại trước biệt thự của mình,Tiểu Tuyết tức
giận bước vào nhà.Hôm nay thật là xui xẻo.Làm chuyện gì cũng không may mắn.Không
thể vào được nhà họ Vũ,vậy cô phải làm gì để tìm ra ngũ thái tử bây giờ.Chẳng
lẽ bây giờ phải bó tay sao???
***********Một
năm sau************
Trong
căn biệt thự màu trắng sang trọng.Một cô vừa ngâm mình trong dòng nước mát, vừa
tranh thủ lướt wed tìm kiếm thêm thông tin khác về tập đoàn Vũ.Trên màn hình
máy tính,thông tin về Vũ Nguyên Khang hiện ra trước mắt cô.Điều khiến cho cô
chú tâm đó chính là dòng chữ "Vũ Song An,người thừa kế duy nhất của tập
đoàn Vũ Thị."Tại sao lại không phải là Vũ Nguyên Khang???Hắn ta là con
trai nhà họ Vũ mà???
Hàng
loạt câu hỏi hiện hữu trong đầu của Tiểu Tuyết khiến đầu cô đau nhói.Nhưng nhà
họ Vũ,cô không thể đột nhập thêm một lần nào nữa.Cô gắng moi móc một chút thông
tin cuối cùng.Tiểu Tuyết cuối cùng cũng tìm được một manh mối duy nhất có thể
giúp cho cô có được hồ sơ của Nguyên Khang.
Ngôi
trường đại học Trịnh Tử Thiên,hắn ta đang học ở đây.Vậy cô cũng có thể học ở
đây.Như vậy thì có thể đột nhập vào phòng hồ sơ của trường để tìm hồ sơ về
Nguyên Khang rồi.Thật tốt quá.
Mặc
nhanh chiếc váy màu trắng vào,Tiểu Tuyết bắt đầu đi tạo hồ sơ giả cho mình và
xin vào trường Trịnh Tử Thiên để học.Vì con xe của cô đang bảo trì nên cô phải
đi bộ đến siêu thị gần nhà.Ở đó,Tiểu Tuyết mua sắm những thứ cần thiết để đi
học như một người bình thường.Mua xong tất cả mọi thứ,cô đi từng bước nhẹ trên
con đường đầy lá vàng của mùa thu.
Bộp...Bụp...Bịch... những
tiếng động chói tai vang lên khích thích sự tò mò của Tiểu Tuyết.Lần theo những
tiếng động đó,Tiểu Tuyết đi vào một con hẻm nhỏ.Trước mặt cô là một cô gái đang
nằm sõng soài trên mặt đất cũng với một vũng máu.Bên cạnh là một vài tên to
con,bặm trợn mặc đò đen đang chỉa súng về phía cô gái đó.
Thấy
tên kia chuẩn bị kéo còi thì Tiểu Tuyết xông thẳng đến cho hắn ta một cước,tên
đó ngã lăn quay xuống đất vì chưa kịp đề phòng.Mấy tên còn lại cứ đứng thẫn thờ
vì vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.Nắm bắt thời cơ,Tiểu Tuyết liên tiếp cho
mấy tên con lại ăn võ của cô.Kết quả,mấy tên đó nằm ôm người dưới chân cô.
Nhân
cơ hội đó,Tiểu Tuyết vội dìu cô gái kia rồi chạy ra khỏi cái hẻm.Mau chóng bắt
chiếc taxi,Tiểu Tuyết cùng cô gái đó yên vị trên ghế và phóng vụt về biệt thự
của cô,để lại mấy tên kia đứng ở sau la hét.
Chiếc
taxi dừng lại trước biệt thự,hai người bước xuống.Dìu cô gái kia về phòng dành
cho khách,băng bó vết thương rồi thay quần áo cho cô ta xong,Tiểu Tuyết cũng
tranh thủ vào phòng tắm vệ sinh cho mình.
Lúc
Tiểu Tuyết bước ra khỏi phòng tắm cũng là lúc cô gái kia tỉnh lại.
-
Cô sao rồi???- Thấy cô ấy cựa quậy ngồi dậy,Tiểu Tuyết vội chạy đến đỡ cô ấy
ngồi lên.
-
Đây là đâu???Tại sao tôi lại ở đây???Còn cô,cô là ai???- Cô gái kia nhìn Tiểu
Tuyết.Bị vẻ đẹp của cô làm cho mê hoặc.Nhìn Tiểu Tuyết hồi lâu,cô gái kia mới
từ từ hỏi.
-
Lúc nảy tôi thấy cô bị mấy tên áo đen làm hại nên cứu và đưa cô về đây.Đây là
nhà tôi.Tôi tên là Tử Tuyết.
-
Hóa ra là như vậy.Thành thật cảm ơn cô.- Cô gái kia cúi đầu,cười nhẹ.Nụ cười
như nắng ban mai,thật nhẹ nhàng.
Bây
giờ,Tiểu Tuyết mới có cơ hội nhìn khuôn mặt của cô gái đó.Thật sự là rất xinh
đẹp.Bị Tiểu Tuyết nhìn chằm chằm,cô gái đó ái ngại quay mặt đi.
-
Xin lỗi.Nhưng cô thật đẹp.- Biết mình hơi thô lỗ,Tiểu Tuyết vội cúi đầy xin
lỗi.
-
Cô cũng rất đẹp.Mà quên,tôi là Khã Nhi,Trịnh Tử Khã Nhi.- Cô gái kia xòe cánh
tay trắng nõn của mình ra bắt tay với Tiểu Tuyết.- Cô bao nhiêu tuổi?- Khã Nhi
tiếp lời.
-
Tôi 19.Còn cô?- Tiểu Tuyết cười thân thiện hỏi Khã Nhi.
-
Vậy cô phải gọi tôi bằng chị rồi.Tôi 24 tuổi.- Khã Nhi cũng cười.- Mà thôi,chị
có việc,phải đi gấp.Hy vọng sẽ có thêm nhiều cơ hội để nói chuyện với em.Cảm ơn
em vì đã cứu chị.- Khã Nhi nhìn đồng hồ rồi luyến tiếc nắm lấy tay của Tiểu
Tuyết nói lời từ biệt.
-
Không có gì.Thôi,chị về đi.- Tiểu Tuyết cười nhẹ.
Nói
rồi,Tiểu Tuyết đưa Khã Nhi ra đến cổng thì một chiếc xe nào đó đã đợi sẳn.Từ
trên xe,một chàng trai bước xuống,đi về phía Khả Nhi và Tiểu Tuyết.Dáng người
cao lớn,săn chắc của anh ta khiến Tiểu Tuyết bị mê hoặc.Trên khuôn mặt là một
chiếc kính hàng hiệu màu đen che đi khuôn mặt hoàn mĩ của anh.
-
Chị,về thôi.- Giọng nói nhẹ nhàng của anh khiến Tiểu Tuyết trong giây lát đơ
người lại.
Thấy
biểu hiện khá thú vị của Tiểu Tuyết,Khã Nhi cười nhẹ rồi giới thiệu về chàng
trai đứng đối diện cả hai.
-
Đây là em trai chị,Trịnh Tử Tuấn Kiệt.
-
Chào cô.Tôi là Tuấn Kiệt.Rất cảm ơn cô đã cứu chị tôi.- Tuấn Kiệt cười nhẹ.Tuy
không thấy mặt anh nhưng qua nụ cười đầy mê hoặc kia,cô có thể tưởng tượng ra
khuôn mặt đầy hoản mĩ của anh.Cả hai người này có lẽ rất có máu mặt trong thành
A này đây.
-
Chào anh.Tôi là Tử Tuyết.Vương Vô Tử Tuyết.- Đáp trả lại nụ cười của Tuấn
Kiệt,cô cũng cười.Nụ cười của cô sáng chói làm hình bông tuyết trên trán phát
sáng lên trong vài giây rồi vụt tắt khó có thể thấy được.
Nhưng,tất
cả đều lọt vào con mắt của Tuấn Kiệt.Nhìn thấy hiện tượng này,Tuấn Kiệt mơ hồ
nhớ lại gì đó.Nhếch mép cười đầy thú vị,Anh chào tạm biệt Tiểu Tuyết rồi kéo
chị gái lên xe phóng đi.
Nhìn
con xe khuất dần,Tiểu Tuyết thở dài rồi đi vào biệt thự.Chuẩn bị cho buổi học
ngày mai.Tìm hiểu sơ qua về Trịnh Tử Thiên,Tiểu Tuyết khá bất ngờ khi ngôi
trường này khá rộng lớn và đặc biệt.Ngôi trường đạt rất nhiều thành tích và hầu
như 89% sinh viên sau khi ra trường đều có việc làm.Qủa không phải là một ngôi
trường tầm thường.
6h
sáng.
Reng...Reng...Reng....
Tiếng
chuông đồng hồ báo thức vang lên inh ỏi.Tiểu Tuyết bật người dậy,tắt nhanh
chiếc báo thức rồi đi vào nhà vệ sinh làm VSCN.15 sau,Tiểu Tuyết bước ra trong
một chiếc áo sơ mi ca rô đỏ đen,hai tà áo buộc lại với nhau tạo nên một cá tính
riêng.Chiếc quần jean rách là thứ không thể thiếu.Đôi dày bata màu khiến cô nổi
bật hơn.Vật dụng không thể thiêu là chiếc mũ snapback màu đỏ đen cá tính.
Soi
lại mình trong gương,cảm thấy mọi thứ khá hoàn hảo,Tiểu Tuyết lấy chùm chìa
khóa rồi xuống gara,chọn cho mình con Lamborghini Reventon.Chiếc xe phóng vụt
như bay trên đường lớn.Dừng lại trước cổng trường đại học danh tiếng Trịnh Tử
Thiên,Tiểu Tuyết hiện tại đang là tâm điểm chú ý của mọi người.
Cô
bước xuống,phong cách cá tính thu hút đa số ánh mắt của mọi người.Cô từ từ đi
vào trong trường thì một lần nữa,một con siêu xe nào đó thắng lại,tất cả mọi
người rời ánh mắt khỏi cô mà quay lại nhìn về hai con người vừa bước xuống xe
kia,không ngoại trừ Tiểu Tuyết.
HẾT
CHƯƠNG 08
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
15 chương
48 chương