Tới tháng bảy, lúc Hứa Thanh Gia về nhà thì Hứa bé con đã có thể đỡ thanh rào giường đi tới đi lui, chẳng qua chỉ cần buông tay một cái là sẽ ngã ngồi xuống. Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối mấy tháng này vậy mà ngoan ngoãn hơn rất nhiều, Hồ Kiều lại không biết là việc này có liên quan đến Lưu đại nhân. Tình hình thiên tai ở quận Vân Nam rất nghiêm trọng, áp lực của Hàn phủ quân rất lớn, Lâu đại nhân đi theo hiệp trợ xử lý sự vụ, mỗi ngày đều cảm thấy đầu phình to, về nhà liền xách theo nhi tử tới giảng chuyện để giải tỏa áp lực, thuận tiện cảm thán một chút làm quan thật khó khăn, sau đó phổ cập tình hình thiên tai của quận Vân Nam cho hắn, thuần túy là cảm xúc dâng trào mà bộc phát. Lâu đại lang mỗi ngày bị Lâu đại nhân bị áp lực công việc đè nén phải lấy chuyện dạy con ra để giải tỏa, thì chính hắn lại học cách này, mỗi ngày bắt lấy mấy sư đệ tới dạy bảo. Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối cùng với hai tiểu tử nghịch ngợm Đoạn gia đều biết phụ nhân nhà mình bôn ba ở bên ngoài, tiểu hài tử tuy rằng không nói gì nhưng lại rất mẫn cảm, bị Lâu đại lang ngày ngày sau giờ học xách đi dạy dỗ, bốn đứa nhỏ xếp hàng đứng đó, Lâu đại lang đi tới đi lui, rất có uy nghiêm của giáo viên chủ nhiệm. Bốn tiểu tử đều vểnh tai nghe Lâu đại lang nói, từ đôi câu mấy lời của hắn phỏng đoán trình độ bận rộn hiện nay của phụ thân mình, vậy mà không một câu oán giận. Bất giác, Lâu đại lang khi đứng trước mấy tiểu tử nghịch ngợm này đã có địa vị của đại ca. Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối mỗi ngày trở về cũng không gây hoạ bướng bỉnh, tạo phiền phức cho Hồ Kiều. Hồ Kiều còn vui mừng cảm thấy hai tiểu tử giờ học chữ đọc sách vậy mà biết thêm không ít lễ nghĩa, cố ý chuẩn bị điểm tâm và vải vóc tặng cho tiên sinh để cảm tạ. Khi Hứa Thanh Gia trở về thì cả người vừa gầy vừa đen, quần áo trên người cũng rất là lôi thôi. Hai tiểu tử nhìn thấy hắn còn xém nữa nhận không ra, đứng ngây ngốc trong viện mới hét lên một tiếng rồi lao tới, “Cha, cha cuối cùng cũng về rồi! Cha mà không về nữa là muội muội cũng biết đi luôn đó!” Lúc hai hài tử nhào tới, Hứa Thanh Gia liền ngồi xổm xuống mở ra hai tay đón lấy bọn chúng. Hai đứa nhào vào trong ngực hắn cọ cọ, sau đó cùng chun mũi: “Cha thật thối! Thối quá! trên người cha có mùi phân ngựa…” Hứa Thanh Gia ôm ghì lấy hai tiểu tử dám ghét bỏ hắn này vào trong ngực, cố ý hun thối bọn chúng, hai hài tử hét toáng. Chợt ngẩng đầu lên thấy Hồ Kiều đang ôm Hứa bé con đứng ở bậc thang, khóe miệng cong cong, nhìn vô cùng dịu dàng, Hứa Thanh Gia liền cảm thấy mệt mỏi mấy tháng nay như được buông xuống. Hứa Tiểu Bảo và Võ Tiểu Bối nhân cơ hội chui ra từ nách hắn, lại không nỡ chạy quá xa, chỉ đứng cách hắn khoảng mười bước cảnh giác nhìn hắn. Hứa Thanh Gia đứng dậy, đi nhanh tới ôm lấy vợ con vào lòng, Hồ Kiều ngửi thấy mùi vị trên người hắn hận không thể bịt mũi: “Chàng đây là… Mấy tháng rồi không tắm rửa?” Hứa bé con đã bị mùi hương này làm nhíu chặt mày nhỏ lại, tay nhỏ không chút khách khí dùng sức đẩy mặt cha mình ra. Hứa Thanh Gia cảm nhận được sự cự tuyệt trên bàn tay núc ních ấy, cưới lớn hôn Hứa bé con, “Ghét bỏ cha như vậy sao?” Hứa bé con không biết vị hôi thấu trời xanh này có phải cha ruột mình không, chỉ biết là đẩy không ra, lại bị hôi không chịu nổi, cuối cùng òa khóc. Mấy nhà hoàn vú nuôi đều ra xem, sau đó hận không thể đi vào làm việc tiếp. Hứa Tiểu Bảo cùng Vũ Tiểu Bối nhìn không ra, nhưng nha hoàn các bà tử nhìn ra, đại nhân nhìn là đang ôm bé con nhưng hai bàn tay thật ra thì đang ôm chặt lấy hông phu nhân, giữa hai người kẹp lấy đứa nhỏ, hắn còn nhất định phải hôn cho được Hứa bé con. Lạp Nguyệt không cẩn thận nhìn thấy đại nhân hôn xong tiểu nương tử thì thuận tiện cũng cọ qua mặt của phu nhân, nhìn thì vô tình, chỉ có trời mới biết là có cố ý hay không?! Nàng là một hoàng hoa khuê cúc, lập tức lôi các nha đầu khác vào phòng. Đại nhân và phu nhân đứng ngay tại của, các nàng đi ra ngoài thì không hay lắm. Hồ Kiều nghe được giọng nói tràn ngập ý cười của Hứa Thanh Gia ở bên tai: “A Kiều, vi phu nhớ nàng muốn chết!” “Từ đâu tới một kẻ dơ dáy, miệng lại đầy hồ ngôn, ta phải bảo nha hoàn đuổi đi mới được!” Hồ Kiều cố nén ý cười trừng hắn. Hứa Thanh Gia nhích về phía trước: “Nàng ngửi thử xem, ta cảm thời mình như cả đời chưa tắm vậy. thật là bội phục một số người Di, bọn họ cả đời chỉ tắm có ba lần, ta đây cách dơ dáy còn rất xa đâu!” Hồ Kiều ghét bỏ Hứa đại nhân, bằng tốc độ ánh sáng kéo hắn vào phòng tắm, lột sạch quần áo, nhét vào thùng tắm. Hứa phu nhân tự mình múc nước, thay hắn gội đầu, bỏ bồ kết vào, thay hai lần nước mà vẫn chưa gội sạch đầu, nước trong thùng đục ngầu, Hứa phu nhân thực sự tin tưởng hắn đã mấy tháng không tắm rửa, bỗng nghĩ tới một chuyện, cả kinh nói: “Chàng sẽ không… sẽ không có chấy chứ? Đừng có mà lây cho bọn nhỏ!” Đồng tri đại nhân: “…” hắn rốt cuộc là bị ghét bỏ thành cái gì vậy chứ? Thay quần áo xong, trực tiếp bị phu nhân phân phó, bảo nha hoàn lấy đi xử lý, chờ thay ba lần nước thì cuối cùng cũng tẩy sạch được một thân bùn đen kia, thoải mái dễ chịu ngâm gần nửa canh giờ mới dậy lau người, sau đó… Mặc lên người y phục bằng vải bông mềm, đồng tri đại nhân thay đổi kết luận vừa nãy. Thực ra thì lão bà nhà mình vẫn không thể tính là quá ghét bỏ mình! Nhìn bộ quần áo này xem, đều là đồ mới. Chỗ không hoàn mỹ duy nhất là mấy tháng này bôn ba, lại không ăn uống tốt, người gầy đi rất nhiều, quần áo may theo kích cỡ lúc trước nhưng lại rộng thùng thình, giống như một cây sào phơi quần áo vậy, nhưng thực ra thì cũng thêm vài phần hương vị phiêu dật. Cũng chỉ là mặt quá đen, phá hư mỹ cảm chỉnh thể. Chờ hắn mặc xong, lại lấy ra dép lê đã chuẩn bị sẵn. Hứa Thanh Gia mang dép lê này vào chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái, cúi đầu nhìn, cười nói: “Đôi bạch guốc hình dáng kì lạ này mang vào thế mà thật thoải mái.” Kỳ thật bạch guốc này cải tiến từ guốc gỗ mà ra, đế giày làm bằng gỗ, mặt giày làm bằng bạch, cũng có làm bằng da trâu, gọi là guốc da trâu, thích hợp đi trong mưa hoặc trong bùn. Chẳng qua Hồ Kiều này đế giày lại là mây, không phải đế gỗ, mang vào rất thoải mái, là sản phẩm của hiện đại mà ra. Nàng làm ra thứ này đã được một thời gian, vừa nãy lúc tắm cho Hứa Thanh Gia phát hiện trên chân hắn có rất nhiều bọng nước có máu, có cái bị vỡ có cái không, có thể thấy được trên đường vất vả thế nào. Nghe nói chỗ bị thiên tai, ngay cả đường đi cũng không có, chỗ có thể cưỡi ngựa còn tốt, chỗ không thể cưỡi ngựa thì phải đi bộ qua. Hơn nữa lúc đầu hắn còn không biết cưỡi ngựa, một đường này đi theo sai dịch, binh lính mới dần dần học được cưỡi ngựa, xem như ăn rất nhiều khổ. Chờ xử lý xong mấy bọc nước, tụ máu, bôi thuốc lại lấy vải sạch bó lại thì liền rửa tay bày cơm. Hứa Thanh Gia ở bên ngoài ăn bờ ngủ bụi, bỗng về nhà được ăn canh nóng thì chỉ cảm thấy như được tái thế làm người. Chờ hắn ăn xong thì Hồ Kiều mới nhắc tới vị biểu huynh Trịnh Nhạc Sinh kia của hắn. “Đại ca mang hắn theo tới, vốn là đợi chàng về nhận thân thích rồi đi, kết quả là chàng mãi mà không về, ta liền làm chủ để đại ca cùng thương đội đi trước. Còn Trịnh Nhạc Sinh thì an bài ở phòng khách tiền viện, chỉ cung cấp cơm canh mỗi ngày. hắn còn chê nhà đồng tri đại nhân mà ngay cả gà vịt cũng không có, quá là keo kiệt. Còn đùa giỡn Lạp Nguyệt đến đưa cơm…”. Hứa Thanh Gia không nghĩ tới người Trịnh gia vậy mà thật sự tìm tới đây, dù sao cũng không có khả năng là cả đời cũng không gặp, bọn họ tìm tới đây thì cũng thôi, chỉ là là đúng lúc hắn lại không ở nhà nên rất áy náy: “Ta không ở nhà, để nàng phải chịu uất ức rồi!” Vừa nghe thấy cái tên Trịnh Nhạc Sinh hắn liền biết người này đúng là biểu huynh nhà mình, lại nghe hắn việc hắn đã làm thì càng chắc chắc hơn. “hắn không… không vô lễ với nàng chứ?” Hồ Kiều cười vô cùng dịu dàng, “Kỳ thật… hắn cũng không dám vô lễ với ta! hắn đùa giỡn Lạp Nguyệt, còn nói muốn nạp Lạp Nguyệt làm thiếp, bị ta đánh cho một trận, giờ còn đang nằm trên giường đâu. Hứa đại ca, chàng không trách ta chứ?” “Nên!” Hứa Thanh Gia căm hận nói: “Ngày xưa ỷ vào cữu cữu sủng hắn liền muốn làm gì thì làm, còn muốn đến trong phủ ta cũng hoành hành ngang ngược, nào có chuyện tốt như vậy?” Lúc này mới nhớ tới hỏi: “Nàng đánh hắn rất nghiêm trọng sao?” Hồ Kiều cười tươi, “Nào có, nào có! thật ra… biểu huynh kia của chàng cực kỳ thiếu đòn, ta cũng… không làm gì hắn, hắn đã gãy hai cái xương sườn, có thể là do… thiếu canxi đi, xương hơi giòn?” đã lâu không thư giãn gân cốt, nàng còn định hoạt động gân cốt một phen, chỉ ngồi nói chuyện cũng thật là nghẹn. thật hiếm lắm mới có cơ hội động thủ… Kết quả đối thủ còn không chịu được một kích, Hồ Kiều vô cùng tiếc nuối! “Thiếu Canxi? Xương giòn? Đó là cái gì” Hồ Kiều nỗ lực giải thích: “Chính là… Chính là đại phu có nói, có lẽ là do thân thể không tốt nên xương cốt hơi giòn đi. Cũng không phải là khuyết điểm gì lớn, uống chút canh xương hầm là được rồi. không phải là… ăn gì bổ nấy sao.” Gãy xương thì phải uống canh xương. “Chàng ở Trịnh gia ăn rau dại bánh ngô, biểu huynh chàng tới nhà chúng ta, ta chính là ngày ngày bảo phòng bếp hầm xương cho biểu huynh chàng uống, ta thật là quá nhiệt tình hiếu khách mà!” Thấy Hứa Thanh Gia có chứa ý cười, tựa hồ cũng không trách cứ nàng, nàng liền nhịn không được khích lệ chính mình một chút. Hứa Thanh Gia vốn còn đang nghiêm túc, nghe được lời này rốt cuộc nhịn không được cười, gõ trán nàng một cái: “Nàng nha đầu bướng bỉnh này! Trịnh Nhạc Sinh… không tìm nàng phiền phức chứ?” Hồ Kiều cảm thấy vẫn là phải giúp Trịnh Nhạc Sinh tẩy trắng một chút: “Biểu huynh kia của chàng vốn là có chút không biết lễ nghĩa, từ khi bị ra dạy dỗ quà thì rất cung kính với ta, có lẽ là… Cảm thấy địa vị của đồng tri phu nhân cũng không thấp, không thể coi khinh ta?!” “Đúng vậy! hắn tất nhiên là sợ uy nghiêm của đồng tri phu nhân nên mới cung kính!” Hứa Thanh Gia cười dựa ở trên giường, ôm nàng vào trong ngực, Hồ Kiều gối lên ngực hắn, có thể nghe được từ trong ngực truyền đến tiếng cưới khẽ, trong lòng không khỏi nghĩ đến, hắn chắc là thực sự vui vẻ, không nhớ tới chuyện xưa nữa cho nên mới có thể cười thoải mái như vậy. Như vậy nàng liền an tâm rồi. Giả ngu vờ ngốc đùa hắn một chút, giữa những bận rộn vất vả có thể cười thì tốt rồi. Nàng làm sao không biết Trịnh nhạc phi bị mình dọa sợ?! Ngày ấy sau khi đánh xong nàng còn đặc biệt hung tàn cảnh cáo hắn: “Lần sau nếu còn để ta biết ngươi đùa giỡn nha hoàn trong phủ thì cẩn thận ta tìm sư phó chưởng đao tốt nhất quận Vân Nam tới cho ngươi tịnh thân, đỡ cho ngươi gây chuyện như vậy nữa!” Lúc đó Trịnh Nhạc Sinh bị nàng đánh ngã xuống đất, không bao giờ có thể đoán được tức phụ của biểu đệ thế mà không thuộc phái nghiêm nghị đại nghĩa giảng đạo lý, cũng không thuộc phái khóc sướt mướt hoang mang lo sợ, thế mà… lại thuộc phái vũ lực, thật là quá ngoài dự đoán! Nghe được lời này, hắn bị dọa vội lấy tay che háng, co thành một con tôm, sợ sau đó mình thật sự sẽ thành thám giám trong cung mất. Lạp Nguyệt ở một bên còn chưa khô nước mắt, hung hăng phun một ngụm nước bọt lên mặt hắn, hắn cũng không dám liếc mắt nhìn tỳ nữ kia một cái nào nữa.