Tiểu Nương Tử Nhà Đồ Tể
Chương 96
Chuyện sau này của Lâu đại lang và Lưu đại lang là Hồ Kiều nghe Lâu phu nhân kể. Nay quan hệ của các nàng bắt đầu trở nên thân thiết hơn, trái lại quan hệ của Lâu phu nhân và Lưu phu nhân vốn thân thiết giờ lại có chút xa cách.
Lưu phu nhân thỉnh rất nhiều lần cũng không thỉnh được Lâu đại lang tới nhà, cuối cùng hỏi thăm ngày Lâu đại lang nghỉ ngơi thì tự mình đưa Lưu đại lang tới Lâu gia chơi. Lâu đại lang là một hài tử chăm chỉ, ngày nghỉ cũng có một đống bài tập phải làm, vì vậy liền ấn theo cách tiêu khiển bình thường của mình, tìm cho Lưu đại lang hai cuốn truyện quỷ thần chí dị, lại sợ hắn không biết chữ còn chu đáo tìm một người sai vặt biết chữ tới đọc truyện cho hắn giải buồn.
Cuối cùng Lưu đại lang khóc lóc chạy về.
Lâu đại lang còn không biết tại sao hắn lại khóc nữa, chỉ âm thầm mắng hắn là “quỷ khóc nhè”, còn chưa làm gì đã khóc như tiểu cô nương, hắn nhưng không có thời gian mà hầu hạ đâu.
Tình cảnh ở chung của hai người tới miệng Lưu đại lang lại chuyển thành một ý nghĩa khác. “Lâu ca ca… hắn không muốn chơi với con, liền bảo tên sai vặt kể chuyện ma để dọa con, nương, con rất sợ…”
Lưu phu nhân lại thật sự cho là Lâu đại lang nghịch ngợm. Chức quan hai nhà không phân cao thấp, từ trước tới nay nói chuyện ngang hàng, nay hài tử bị dọa trở về, buổi tối đã uống trà an thần mà nửa đêm còn khóc, Lưu phu nhân vô cùng tức giận, sau đó liền uyển chuyển nói chuyện với Lâu phu nhân, bảo nàng dạy dỗ lại Lâu đại lang, bảo hắn đừng có mà lấy chuyện ma ra hù người khác.
Chờ Lâu phu nhân hỏi Lâu đại lang thì thấy vẻ mặt hắn rất vô tội, còn nói chuyện xưa trong sách rất thú vị nên mới cho tên sai vặt tới đọc truyện cho hắn giải buồn, mình thì phải làm bài tập mà tiên sinh giao, nếu không thì sẽ bị đánh tay, Lâu phu nhân liền hiểu được là chuyện gì. Từ trước đến nay luôn là một người rất có giáo dưỡng nhưng khi nhắc tới chuyện này với Hồ Kiều thì cũng có chút tức giận: “Nào có ai nuôi dạy hài tử như vậy chứ? Lại còn như thế nữa thì hài tử có tốt đến mấy cũng thành vô dụng! Nàng còn cho rằng như vậy là thương con đâu, cũng không xem đứa nhỏ đã bị cưng chiều thành dạng gì rồi!”
Ở điểm này, Hồ Kiều vẫn là có chút kinh nghiệm, “Cho dù có là nữ nhi thì sủng thành như vậy cũng không được, vạn nhất gả đi rồi còn không phải sẽ lo lắng bị nhà chồng ăn thịt không nhả xương luôn sao?” Cho dù là trai hay gái thì đều phải dạy dỗ nghiêm khắc một chút mới tốt.
Từ đó về sau mỗi lần Lưu phu nhân nhắc đến chuyện dạy con thì các phụ nhân khác đều biến thành người điếc, chỉ qua loa có lệ cho có, không bị động tới thì giả làm người câm, tóm lại là thời điểm giao lưu dạy dỗ hài tử, mọi người đã bỏ qua Lưu phu nhân.
Quận Vân Nam rất rộng nên khí hậu tự nhiên thất thường, lưu truyền rằng: “một núi phân bốn mùa, mười dặm bất đồng tiết” để chỉ điều này. Lúc gieo trồng vụ xuân thì phía nam ẩm ướt, hoa màu đều đã gieo trồng, nhưng phía bắc lại có rét tháng ba, đổ mưa đá rồi lại tuyết lớn, mạ non đều bị chết, hoa màu năm nay có vẻ là không thể trông cậy vào được. không chỉ như vậy, nếu như tiếp tục như thế thì nông dân không chịu nổi, đến lúc đó sẽ xuất hiện lưu dân, tương đương với chôn tai họa ngầm.
Hàn Nam Thịnh cai quản quận Vân Nam nhiều năm, loại chuyện đột phát này trải qua không ít, lập tức triệu tập các quan phụ tá vào thương thảo, còn không quên thỉnh thông phán Uất Trì Tu tới.
Nào biết đâu rằng, đây mới là bắt đầu.
Đến tháng tư, quận Vân Nam bắt đầu đổ mưa tầm tã cả quận, mùa mưa thực sự đã đến. Lúc đầu người dân còn ngóng trông trời đổ nhiều mưa, sau đó lại ngày ngày ngóng mưa tạnh. Đáng tiếc ông trời lại giống như đã bị chọc thủng một cái lỗ vậy, nếu như còn tiếp tục như vậy nữa thì rất nhanh hoa màu đều sẽ bị ngập úng… một năm này, các quan viên quận Vân Nam đã nghe được tin xấu nhiều hơn tin tốt, không phải nơi này hạn thì là nơi khác úng, còn có mưa quá lớn làm cho đất núi bị sạt lở, còn có thôn trang bị đất đá trôi vùi lấp…
Tinh thần và thể xác Hàn Nam Thịnh đều mệt mỏi, phái quan viên các cấp đi đến các khu vực gặp thiên tai cứu viện trước, chân chính phải mệt mỏi bôn tẩu. Hứa Thanh Gia cũng nằm trong diện phải đi. Hồ Kiều thật ra rất muốn đi theo hắn, đáng tiếc trong nhà giờ có ba hài tử, căn bản không thể rời đi nàng. Nàng chỉ có thể thu xếp đồ đạc cho hắn, lại đi nhờ vả Phương sư phó đi theo Hứa Thanh Gia, vạn nhất như gặp phải chuyện gì thì cũng cho thể che chở cho hắn một chút.
Nàng vẫn rất thương tiếc cho Hứa Thanh Gia.
Phương sư phó cũng không từ chối, ngừng dạy bọn nhỏ, thu thập hành trang, không nói hai lời liền đi theo Hứa Thanh Gia. đi theo Hứa Thanh Gia chỉ có hai người là Vĩnh Thọ cùng Phương sư phó, còn có cùng đi công tác Đoạn Công Tào, cùng với binh lính sai dịch phủ quận thủ phái đi.
Toàn bộ châu quận tình hình tai nạn liên tiếp, nghe nói Hàn phủ quân đã dâng tấu chương, bị kim thượng khiển trách, lại cũng không dám chậm trễ, chỉ có thể ngày ngày cẩn trọng. Các nam nhân ở bên ngoài lao lực bôn ba, hậu viện các nữ nhân cũng tạm thời đình chỉ xã giao, năm trước thường xuyên liên hoan ngắm hoa yến đều hủy bỏ, chỉ ngẫu nhiên có quan hệ giao hảo tới cửa trao đổi một chút tình báo.
Sau khi Hứa Thanh Gia đi nửa tháng thì Hồ Kiều vẫn chưa nhận được tin tức gì của hắn, nàng liền bắt đầu đi tới phủ quận thủ. Nàng trước kia chưa từng biết mình lại là người da mặt dày, cho dù Hàn phu nhân không thích nàng thì nàng cũng không quá để ý, trước kia chỉ xem như điểm danh, hiện nay lại là ngồi ở phòng đãi khách của Hàn phu nhân, ngồi một bận chính là nửa ngày, chỉ để chờ Hàn phu nhân bằng lòng gặp mặt mình một chút, nói một hai câu mà thôi.
Đại để là Hứa Thanh Gia hiện giờ tới nơi nào, tình hình cứu trợ thiên tai ra sao... Chỉ cần nghe được tín tức hắn mạnh khỏe thì nàng có thể thở ra một hơi.
Ngay cả Hàn phu nhân cũng bị nàng làm ầm ĩ không có biện pháp, ở trước mặt Hàn tiểu nương tử trước mặt oán trách hai câu: “Hứa phu nhân đây là chuẩn bị muốn đạp vỡ ngạch cửa nhà ta sao? không thể cho ta nghỉ ngơi hai ngày chắc?”
Hàn tiểu nương tử lại nghĩ, Hứa đồng tri văn nhã quân tử lại săn sóc tỉ mỉ, nếu là nàng gả cho một trượng phu như vậy, biết hắn phải đi vào nơi nguy hiểm thì cũng sẽ ngày đêm bất an. Nàng cũng nghe nha hoàn bên cạnh mình dùng giọng nói tràn ngập mộng tưởng khen Hứa đồng tri, quân tử như ngọc thì cũng không nói, trên đời này lang quân tuấn tú cũng không thiếu, hắn lại còn toàn tâm toàn ý với Hứa phu nhân, chẳng những cự tuyệt quan lớn cầu thân mà còn chưa từng nạp thiếp, ân ái với Hứa phu nhân như thuở ban đầu, thật sự là làm người hâm mộ.
“Mẫu thân cũng ngẫm lại, nếu như là cha đến khu thiên tai, mùa này khắp nơi đều là mưa là bùn, chỉ sợ mẫu thân cũng sẽ gấp gáp đứng ngồi không yên.”
Có thông phán phu nhân đối lập, hiện giờ ác cảm của Hàn phu nhân đối với Hồ Kiều đã vơi đi phân nửa, cảm thấy nàng cũng coi như là một người không tệ, cũng không nhiễm những thủ đoạn vô lại của những người đàn bà đanh đá nơi phố phường. Bởi vậy nên Hồ Kiều có đến thì Hàn phu cũng khách khí với nàng hơn rất nhiều.
Đến tháng năm Hứa Thanh Gia vẫn chưa về, Vĩnh Thọ đã chạy đi chạy lại mấy bận, thứ nhất là truyền tin trong nhà, an ủi trái tim Hồ Kiều, thứ hai cũng là lấy chút đồ quần áo tắm rửa gì đó.
Hồ Kiều sắp xếp xong quần áo cho hắn, còn chuẩn bị một túi dược liệu lớn. Lại mở bao quần áo Vĩnh Thọ đưa về ra, chỉ thấy quần áo giày dép bên trong đều đã rách nát, có cái hình như là bị xé rách, phần lớn là bị ma sát hỏng, đế giày cũng bị mài rách cả, liền gọi Vĩnh Thọ tới hỏi chuyện.
Tài ăn nói của Vĩnh Thọ kém ca Vĩnh Lộc, nói Hứa Thanh Gia xém chút nữa đánh nhau với thủ lĩnh một bộ lạc người Di ở Địch Khánh, là bởi vì tình hình thiên tai ở đây nghiêm trọng nhưng thủ lĩnh người Di lại không xem di dân là người, mà chỉ đối đãi như heo như chó, một chút cũng không thương tiếc. Hứa Thanh Gia từ trước đến nay thương bá tánh, lúc ấy lòng đầy căm phẫn, ngôn ngữ liền kịch liệt chút, thủ lĩnh Di nhân kia ngại quan viên người Hán này nhiều chuyện nên hai bên đều không chịu nhường, đến mức sắp đánh nhau, may mà có Phương sư phó lộ ra một phen võ nghệ mới trấn trụ được được thủ lĩnh người Di kia.
Dù Vĩnh Thọ chỉ nói lại nhẹ nhàng bâng quơ nhưng Hồ Kiều nghe cũng hãi hùng khiếp vía, lập tức trong thư nhà liền mắng Hứa Thanh Gia máu chó phun đầu, chỉ nói hắn không nghĩ đến nàng và bọn nhỏ, đi tới khu vực người Di lại không suy nghĩ cho an nguy của bản thân. Nếu như không có Phương sư phó đi cũng thì chẳng lẽ muốn nàng tự mình đi cùng hắn chắc?! Nay có con có cái, nào có rãnh rỗi như lúc trước?
Mỗi khi Hồ Kiều nghĩ tới liền phiền muộn không thôi.
Hứa Thanh Gia nhìn thư nhà của nàng liền cười như nếm mật, Phương sư phó ở cạnh còn tưởng là vợ chồng son viết lời âu yếm gì. Chờ đến khi gọi Vĩnh Thọ đến hỏi chuyện, Vĩnh Thọ nhắc tới phu nhân còn lòng còn sợ hãi: “Phu nhân… Phu nhân lúc ấy thực hung dữ”, giống như hận không thể tự mình chạy tới bắt đại nhân về vậy, “Vẫn luôn… Vẫn luôn mắng đại nhân không biết yêu quý thân thể của mình, không cho nàng được sống yên ổn…”
Phương sư phó khẽ nhếch mày: Phu nhân này cũng thật là phân liệt, trên thư thì viết ngọt như mật đường, không nghĩ tới thực tế lại là như vậy.
Hứa Thanh Gia lại còn cười ngây ngô, còn cảm thán: “Tính tình của nàng là như vậy đấy, ngay cả một câu nới ngọt ngào cũng không biết!” Tựa hồ cảm thấy ở trước mặt Phương sư phó và Vĩnh Thọ nói những lời này có chút thất thố, ho nhẹ một tiếng, lại yên lặng lấy thư ra đọc một lần nữa, nhìn thấy cuối thư nhắc tới dược liệu, chỉ nói phía trên đã ghi chú rõ cách dùng, một câu thừa thãi cũng không có, có thấy được là vô cũng tức giận, ngay cả nét chữ cũng rất mạnh mẽ.
Chỉ là hắn nhìn bút pháp kia, có vẻ là viết trong lúc vội vàng, nhưng bút ý rõ ràng mang theo triền miên (?), vì thế lập tức đề bút viết một phong thư hồi đáp ngọt ngọt ngào ngào.
Trong thư gọi Hồ Kiều là tâm can bảo bối, ngay cả mấy lời như trằn trọc, ngày nhớ đêm mong gì gì cũng nói ra được, cuối thư mới nhắc tới bọn nhỏ. Tóm lại đây là một bức thư tình nóng hôi hổi, Hồ Kiều đọc bức thư chuẩn mực của thư tình này của hắn mà cũng nhịn không được bị chọc tức đến bật cười. hắn đây là có ý gì?
Mình gửi đi một phong thư mắng hắn, hắn liền hồi đáp một bức thư tình nóng bỏng, cái này làm cho nàng… Sao có thể mắng tiếp được nữa?
Vì truyền tin, mới đi theo hán tử người Di học cưỡi ngựa không bao lâu, Vĩnh Thọ cảm thấy chân mình cũng sắp biến thành chân vòng kiềng mất, phần đùi non cũng sắp bị mài rớt một tầng da, nhưng khi nghĩ đến lần trước phu nhân mắng một trận mà giờ đây chỉ cười cười không mắng thì thở phào một hơi.
Ít nhất là chuyến này dễ dàng chút, chỉ là hơi mệt mỏi mà thôi.
Hôm sau Đoạn phu nhân tới chơi nói chuyện phiếm giải sầu, nghe được Hứa đồng tri gửi thư nhà liền hỏi phu quân nhà mình. Đoạn Công Tào đi ra ngoài mấy tháng mà môt phong thư nhà cũng không gửi về, cũng không biết tên đáng ghét này có phải là bị cô nương người Di nào hút hồn rồi không, nào nhớ tới phải gửi thư về nhà?
Hồ Kiều nghĩ đến bức thư kia, Hứa đại lão gia nhà nàng từ đầu tới cuối đều không có một câu nhắc tới Đoạn Công Tào. Đoạn phu nhân thấy vẻ xấu hổ của nàng liền nở nụ cười: “Ta liền biết lão gia nhà muội khẳng định chỉ lo viết lời ngọt ngào, còn sợ giấy không đủ, nào có chuyện sẽ nhắc tới vị kia nhà ta chứ!”
Hồ Kiều vội bảo Tiểu Hàn đi phía trước kêu Vĩnh Thọ lại đây, “Ta đây không phải… Là sợ nói không rõ sao? Trong thư thật ra cũng nhắc tới Đoạn đại nhân, chỉ là nói không tỉ mỉ, để Vĩnh Thọ tới nói cho tỷ tỷ, chẳng phải rõ ràng hơn sao? hắn đã tự mình tới khu thiên tai, tất cũng tận mắt nhìn thấy, so với thư còn rõ ràng đâu.”
Đoạn phu nhân tất nhiên không bị nàng lừa dối cho qua, chỉ chỉ vào nàng cười: “Muội cứ dỗ ta đi, tưởng ta không biết sao?!”
Phu thê ân ái cũng bị trêu ghẹo, Hồ Kiều cũng không biết nói cái gì cho phải. Ứng đối trên phương diện này nàng có phần kém cỏi.
Đoạn phu nhân nghe nói Đoạn Công Tào trong khoảng thời gian này vội vàng làm việc, ngay cả thời gian ăn ngủ cũng bị rút ngắn lại rất nhiều, người thì cũng không bị thương gì, chỉ là đen gầy hơn. Nghe thấy hắn ở bên ngoài còn tính quy củ nàng liền yên lòng, cũng sắp xếp một túi dược liệu quần áo nhờ Vĩnh Thọ mang qua.
Chức vụ này của Hứa Thanh Gia, không chỉ phải phụ trách muối lương bắt trộm… Mà còn phải phụ trách công trình thủy lợi, sắp xếp cho di dân… Công tác đã kéo dài qua tháng bảy. Lại không biết trong tháng sáu, Hồ Hậu Phúc mang theo thương đội đến, lần này đi cùng hắn, còn có một vị nghe nói là biểu huynh của Hứa Thanh Gia.
Hồ Kiều nghe được người gác cửa tới báo cữu lão gia tới, nàng liền tự mình dẫn theo bọn nhỏ ra của nghênh đón. Hồ Hậu Phúc đã mang theo một nam tử chừng hai bảy hai tám tuổi đi tới, xa xa nhìn thấy nàng liền rất vui mừng. Ấn tượng của Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối với vị cữu cữu mỗi năm sẽ đến hai ba lần, lần nào cũng có rất nhiều lễ vật đẹp lạ này rất là sâu sắc, nên lập tức nhào tới mỗi đứa một một chân hắn.
Khó được hai tiểu tử này hôm nay không đi Lâu phủ học mà ở nhà nghỉ ngơi.
Hồ Hậu Phúc ôm lấy hai đứa vào trong ngực, dùng râu gãi gãi mặt bọn chúng cười ha ha rồi mới giới thiệu với Hồ Kiều: “Vị này chính là… Khụ, vị này chính là Trịnh đại lang ở Tề Lỗ.”
Hồ Kiều cũng không để ý tới việc hắn giới thiệu người trẻ tuổi vóc người cao gầy này lắm, chỉ thi lễ với Trịnh đại lang rồi mời hai người vào đại sảnh nói chuyện, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía Hồ Hậu Phúc, cũng chỉ coi đây là người kết bọn với hắn trên đường đi, cũng không cảm thấy có gì.
Hồ Hậu Phúc cỏ vẻ như không nghĩ tới muội muội nhà mình lại chậm tiêu đến vậy, lại khụ một tiếng mới nhắc nhở nàng: “Muội muội, bà bà của muội họ Trịnh.”
Bà bà nàng họ gì, Hồ Kiều thật đúng là không biết.
Bất quá hiện tại đã biết cũng không có gì, chỉ nhàn nhạt lên tiếng, “Ồ”. Chợt hiểu ra: “Ca nói họ gì?”. Sau đó lại nhìn về phía thanh niên họ Trịnh kia, trong lòng đã bắt đầu suy đoán về mối quan hệ giữa Hứa Thanh Gia và người này.
Hồ Hậu Phúc chỉ có thể lại lần nữa căng da đầu nói: “Bà bà của muội… Là cô cô ruột của Trịnh đại lang.”
Giờ thì Hồ Kiều cũng đã hiểu rồi, chắc vị này tới là để nhận thân thích đây, là biểu huynh của Hứa Thanh Gia. Nay nàng lăn lộn giữa các phu nhân, đã không còn là Hồ Kiều chỉ còn biết dùng nắm đấm giải quyết vấn đề trước kia nữa, khi chèn ép người khác cũng không chút khách khí. Giả vờ kéo Hồ Hậu Phúc qua một bên, giọng nói nhỏ nhưng đủ ai cũng nghe thấy:
“Ca ca, huynh đây là chỗ nào quen được hắn vậy? Phu quân thường nói cữu gia đối đãi hắn như con ruột, có ơn tái sinh nên báo đáp ân tình đã thu lưu của cữu gia là hiển nhiên. Chỉ là cũng phải đề phòng một chút có người nghe thấy phu quân phát đạt liền giả mạo thân thích tới thơm lây, cái này thật sự không hay ho! Phu quân đi công tác bên ngoài còn chưa có về đâu, có cần muội nhờ phủ quân đại nhân tìm mấy sai nha đi tra lại lịch của vị Trịnh đại lang này không nhỉ, mắc công nhận nhầm người thì sao?!”
Hồ Hậu Phúc hiện giờ cũng đã được tôi luyện khôn khéo hơn không ít, mày cũng nhíu lại, thở ngắn than dài: “Đều do ca ca ta lúc ấy ở Tề Lỗ ham uống mấy chén rượu, người ta hỏi ca ca sinh ý thế nào, ca nhất thời đắc ý nên nói ra muội phu của mình nhậm chức ở quận Vân Nam. Nào biết Trương chưởng quầy làm buôn bán với ta kia lại tìm tòi nghiên cứu, rồi… Rồi tìm ra được một thân thích tới… không bằng muội muội cứ lưu người lại không phủ, chờ muội phu về rồi tính tiếp? Chắc cũng ổn nhỉ, dù sao muội phu cũng sẽ không nhận sai người đi?” trên mặt Trịnh Nhạc Sinh lúc đỏ lúc trắng, ngẩng cao cổ biện bạch với Hồ Kiều: “Ta rõ ràng là biểu huynh của Hứa đồng tri, chờ biểu đệ trở về, nhìn xem có phải thực sự là thân thích hay không?!”
Trịnh đại lang kia tên Nhạc Sinh, thực sự đúng là nhi tử của cữu cữu Hứa Thanh Gia. hắn vẫn còn rất ấn tượng với vị cô cô kia của mình, lúc trước Trịnh thị và ấu tử trở về nhà mẹ đẻ sống nhờ, lúc đầu nhà mẹ đẻ cũng là cơm ngon trà thơm hầu hạ. Trịnh gia có truyền thống vừa làm ruộng vừa đi học, nhưng cha của Trịnh Nhạc Sinh đọc sách không ra gì, làm buôn bán lại rất được, hai gian cửa hàng trong nhà kinh doanh cũng không tệ, sau lại tin lời người khác nên thua lỗ. Rơi vào đường cùng thế là mượn hết bạc tích góp của Trịnh thị để đổ vào trong cửa hàng.
Trịnh thị cũng là vì cầu hai mẹ con có thể được nhà mẹ đẻ che chở, bà là một nữ tử mềm yếu, trừ nhà chồng chỉ còn thể dựa vào nhà mẹ đẻ. Nào biết sinh ý của Trịnh gia được sống lại, nhưng… Bạc tích góp được bị mượn đi thì không còn quay về nữa.
Lúc Trịnh thị còn sống, Trịnh cữu cữu còn có thể nể mặt muội muội, ít nhất cho Hứa Thanh Gia đi học, chỉ là phụ nhân mà Trịnh cữu cữu lấy là một người khắc nghiệt, cung cho gạo thóc, một tháng hai mẹ con phải ăn tằng tiện vẫn chỉ đủ hai mươi ngày. Hoặc là là Trịnh thị mặt dày đi xem sắc mặt tẩu tử kiếm một chút gạo về, hoặc là tự mình làm chút đồ thêu gửi bán, hoặc có đôi khi còn phải đào chút rau dại tới sống tạm.
Tóm lại cuối cùng tích góp của Hứa gia hoàn toàn hết sạch, Trịnh Nhạc Sinh vào huyện học, Hứa Thanh Gia lại bị bức đi học nghề…
Năm đó Hứa Thanh Gia rời đi Trịnh gia, vợ chồng Trịnh cữu cữu còn chắc chắc rằng hắn sẽ bị nhà hôn thê kia đuổi đi. Hai vợ chồng còn từng nghị luận: “Nghe nói nhà hôn thê hắn có chút tích góp, lại là phường đồ tể, sao có thể chịu bỏ tiền cho hắn đọc sách? nói không chừng sẽ bắt hắn đi theo làm đồ tể, không chừng đến lúc đó hắn chịu không nổi thì cũng chỉ có thể trở về tiếp tục học nghề mà thôi. “
Tẩu tử nhà mẹ đẻ của Trịnh cữu mẫu chỉ sinh được một đứa con gái, nhỏ hơn Hứa Thanh Gia ba tuổi, chưa hứa gả cho ai, có chút xiêu lòng với Hứa Thanh Gia. Tẩu tử nhà mẹ đẻ nàng liền nhắc tới trước mặt Trịnh cữu mẫu, muốn để Hứa Thanh Gia tới nhà mình ở rể, “Nhìn hài tử kia trắng nõn sạch sẽ, người lại văn nhã tuấn tú, nếu như hắn cưới tỷ nhi nhà ta thì dù là đọc sách nhà ta cũng chi nổi, nói không chừng tỷ nhi nhà ta tương lai còn làm tú tài nương tử đâu.”
Kỳ thật Trịnh cữu mẫu cũng muốn Hứa Thanh Gia ở rể nhà mẹ đẻ, như vậy không cần lấy ra số tiền lúc trước của Hứa gia, coi như là hắn ở rể nhà mẹ đẻ nàng, dùng đó làm sính lễ cho Trịnh gia thôi. Bất quá nghĩ đến Hứa Thanh Gia rất thích đọc sách, bức hắn học nghề mấy tháng lại nhắc tới cọc hôn nhân này, chỉ sợ khi nghe được sau khi kết hôn nhà vợ sẽ chu cấp cho hắn đọc sách thì hắn chắc chắn sẽ không từ chối.
Vốn đã tính toán đâu vào đấy rồi, kết quả Hứa Thanh Gia lại cố tình không đi theo dự tính, dứt khoát rời đi, làm cho tính toán của Trịnh cữu mẫu thành công cốc.
Sau lại qua mấy năm, công bố yết bảng, Hứa Thanh Gia một lần thành danh thiên hạ, Trịnh cữu với Trịnh cữu mẫu còn nghi hoặc: “Chắc là trùng tên trùng họ đi? Người khác thi một làn tóc cũng bạc trắng, hắn mới nhiêu tuổi? Nào dễ như vậy mà trúng bãng nhãn? Đó chính là sao khúc tinh hạ phàm!”
“nói không chừng hắn hiện tại còn ở Hỗ Châu giết heo đâu, cưới một bà tử đồ tể, ngày ngày vây quanh dầu mỡ đao búa, kém xa chất nữ nhà ta! thật là một tiểu tử không biết điều!”
Nào biết sau lại, Trương chưởng quỹ mà Hồ Hậu Phúc gặp ở Tề Lỗ kia vừa lúc quen biết với Trịnh cữu, trở về liền chúc mừng Trịnh cữu. Người Trịnh gia thế mới biết thì ra tên của bãng nhãn năm đó nhìn thấy cũng không phải trùng tên trùng họ, mà căn bản chính là một người!
Trịnh cữu và Trịnh cữu mẫu còn có chút không tin: “Chẳng lẽ… hắn lại thật sự thi đậu?”
“Cũng nói không chừng? Phụ thân đoản mệnh kia của hắn cũng là tuổi còn rất trẻ đã thi đậu.”
“Nếu không, hay là cho đại lang đi xem thử xem?”
Người Trịnh gia đi theo Trương chưởng quầy đến nhận thân thích, Hồ Hậu Phúc mới biết được mình thế mà lỡ làm một chuyện ngu xuẩn. Từ đáy lòng mà nói, hắn thật sự không thể thích nổi người Trịnh gia. Lúc trước khi Hứa Thanh Gia mới tới cậy nhờ Hồ gia, thật sự là hai bàn tay trắng, mà Trịnh gia hiện giờ ở huyện thành cũng có cửa hàng mặt tiền, sinh ý rất là rực rỡ, có thể thấy được bạc kiếm được không ít.
Nhà cậu không nghèo mà cháu ngoại trai lại nghèo đến mức đi xin cơm, Hồ Hậu Phúc có thể thích nổi sao?
Bất quá, với việc người Trịnh gia tự mình mò đến quận Vân Nam thì còn không bằng chính hắn mang tới cùng, cũng dễ tùy cơ ứng biến. Dù sao bây giờ Hứa Thanh Gia cũng là quan viên, cho dù là nhà cậu cũng không thể làm gì hắn.
Sau đó, Trịnh Nhạc Sinh gặp được tiểu nương tử đồ tể mập mạp xấu xí trong truyền thuyết. Chỉ là sau khi thấy lại phát hiện nàng lại vô cùng xinh đẹp, toàn thân khí phái, biểu muội ở nông thôn kia của hắn căn bản không thể so.
Vị tiểu nương tử đồ tể này có một đôi mắt sáng, nhìn vào mắt hắn tựa hồ có thể nhìn thấu tâm can hắn vậy, làm Trịnh Nhạc Sinh trong phút chốc có chút chột dạ.
Nhìn liền biết không phải là người yếu đuối dễ bị người nắn bóp, hoàn toàn khác với vị cô cô kia của hắn.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
49 chương
9 chương
10 chương
9 chương
87 chương
82 chương