Chờ sau khi Tiểu Ngọc Nhi tỉnh lại, một loan đao sáng chói bén nhọn trực tiếp đặt ở trên cổ nàng, khiến Tiểu Ngọc Nhi sợ tới mức thiếu chút nữa thét ra tiếng. Mà Đại Ngọc Nhi ở một bên đã sớm tỉnh lại, nhìn thấy nàng rốt cục tỉnh, liền nói lớn: "Tiểu Ngọc Nhi, muội rốt cục đã tỉnh, ta rất sợ muội xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn." Mà đại hán to lớn ở một bên giữ Đại Ngọc Nhi lại không kiên nhẫn nắm chặt loan đao: "Các ngươi nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì, câm miệng!" "Các ngươi rốt cuộc là ai, bắt chúng ta rốt cuộc vì mục đích gì!" "Chỉ cần cha các ngươi đáp ứng điều kiện của chúng ta, không làm tay sai cho bọn người Đại Kim, chúng ta tất nhiên sẽ không thương tổn đến các ngươi!" Đại hán giải thích. "Ngươi đừng nghĩ đến việc dùng chúng ta hai để uy hiếp Khoa Nhĩ Thấm!" Tiểu Ngọc Nhi lập tức hiểu được ý đồ của bọn họ, phá hoại đại hôn giữa người Mông Cổ và người Mãn, ai là người chiếm được lợi ích lớn nhất? kết quả đã rõ ràng. "Tiểu nha đầu, có đáp ứng hay không cũng không phải là việc ngươi có thể định đoạt, ngoan ngoãn câm miệng đi!" đại hán kia cười lạnh, đem đao nhọn đến0 Tiểu Ngọc Nhi trước mặt, ngụ ý không cần nói cũng biết. Tiểu Ngọc Nhi không thể không tạm thời ngậm miệng lại. Nhưng mà xe ngựa đang đi tới đột nhiên ngừng lại, bọn họ liền mang theo hai người ra khỏi xe ngựa. Chỉ thấy cách xe ngựa không xa có một người cưỡi tuấn mã, tay cầm đại đao, uy phong lẫm liệt đứng ở một chỗ. Tiểu Ngọc Nhi cùng Đại Ngọc Nhi cũng cảm giác được có người tới cứu các nàng, vội vàng la lớn lên. Mà người đến cũng không dài dòng, thấy đám người kia không có ý muốn thả người, trực tiếp cầm đao ra trận, một hồi sau, những người kia đều bị giết chết. Mà mã xa trên xe thấy thế, vội vàng quay đầu xe chạy mất. Hoàng Thái Cực giận dữ, đám người này thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Sau đó hắn cũng vội vàng đuổi theo xe ngựa. Tiểu Ngọc Nhi thấy hắn chạy theo xe ngựa, nhất thời có chút nóng vội, tên ngu ngốc này, có ngựa để cưỡi, chạy làm cái gì a! Đại Ngọc Nhi thì lại hướng về phía sau mà kêu cứu. Mắt thấy người nọ đã đi mất, Tiểu Ngọc Nhi không hề do dự, nhân lúc hai tên nam tử to lớn đang phân tâm nàng liền hít một hơi cắn vào tay tên đó, thừa dịp hắn đau đớn, Tiểu Ngọc Nhi vội vàng đá hắn xuống xe ngựa, mà người nọ cũng vì không kịp phòng bị liền lăn vài vòng trên đất. Đại Ngọc Nhi cũng nhân cơ hội đem tên nam tử bên cạnh đẩy vào trong xe ngựa, sau đó ôm lấy Tiểu Ngọc Nhi nhảy xuống xe ngựa. Hai người cũng có chút trở tay không kịp, Đại Ngọc Nhi thiếu chút nữa liền ngã xuống bẫy rập của thợ săn, may mắn Tiểu Ngọc Nhi ở một bên tay mắt lanh lẹ nắm chắc tay nàng, Đại Ngọc Nhi mới may mắn tránh khỏi. Đại Ngọc Nhi chưa định thần nhìn nàng: "Tiểu Ngọc Nhi..." Tiểu Ngọc Nhi cũng không nói nửa lời, nàng cảm thấy cánh tay mình hiện tại dường như bị Đại Ngọc Nhi kéo muốn đứt ra, hơn nữa sức lực của nàng căn bản là không đủ, trước mắt dường như cũng không còn đỡ được Đại Ngọc Nhi nữa, Hoàng Thái Cực vừa đúng lúc xuất hiện, nắm chắc cánh tay Tiểu Ngọc Nhi, sau đó dùng sức đem Đại Ngọc Nhi kéo lên. Đại Ngọc Nhi kinh hỉ nhìn nam nhân ở trước mắt: "Là ngươi, nhất định là ngươi!" "Đến, cùng nhau dùng, chúng ta đỡ nàng đi." Hoàng Thái Cực nói với Tiểu Ngọc Nhi đang ở một bên. Tiểu Ngọc Nhi chỉ cảm thấy mình thật muốn khóc một trận lớn, dùng sức dùng sức, tay nàng muốn đứt lìa rồi! Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng mà Tiểu Ngọc Nhi vẫn làm theo lời của Hoàng Thái Cực đồng thời đem Đại Ngọc Nhi kéo lên. Đại Ngọc Nhi được kéo lên, Tiểu Ngọc Nhi cũng kiệt sức ngồi ở một bên, mà lúc này những người kia tựa hồ không cam lòng, trở về lần nữa, nam nhân to lớn duy nhất còn ở trên xe kia hung hăng đem đao nhọn về phía Hoàng Thái Cực, sau đó vội vàng quay xe rời đi. Tiểu Ngọc Nhi nghe thấy tiếng ngựa và tiếng huýt gió mới quay đầu lại, chỉ thấy loan đao kia đang bay tới trực tiếp nhắm vào đầu Hoàng Thái Cực, nàng cảm thấy cả kinh, đầu óc còn chưa hiểu rõ, nhưng thân mình lại nhanh chóng vọt lên phía trước, chắn trước mặt Hoàng Thái Cực. đao nhọn lập tức liền đâm vào sau lưng của Tiểu Ngọc Nhi, nàng chỉ cảm thấy phía sau lưng truyền đến từng trận đau đớn liền hồi, sau đó thì ngất đi. Hoàng Thái Cực vội vàng ôm nàng lại, nhìn Tiểu Ngọc Nhi ngã vào trong lòng hắn, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp. Đại Ngọc Nhi nhìn thấy rất nhiều máu chảy ra từ lưng Tiểu Ngọc Nhi, hoảng loạn la lên: "Máu, muội ấy chảy máu thật nhiều! Mau, chúng ta mau đưa Tiểu Ngọc Nhi về tìm đại phu!" Hoàng Thái Cực vội vàng hoàn hồn, nhanh chóng ôm lấy Tiểu Ngọc Nhi chạy về bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm. Mà ở chỗ của Nỗ Nhĩ Cáp Xích, hắn nhìn chằm chằm những tên thích khách bây giờ chỉ là tử thi trên đất, trên mặt mặc dù không thể hiện ra cái gì, nhưng mà bên trong con ngươi lại tràn ngập tức giận. Đa Nhĩ Cổn ở một bên cũng tiến lên, đem tin tức biết được bẩm báo cho Nỗ Nhĩ Cáp Xích: "Phụ Hãn, nhi thần đã phái người điều tra, đám người kia đều là hoạn quan, bọn họ bắt cóc nhi nữ và chất nữ của tộc trưởng vì muốn ngăn liên minh giữa Đại Kim ta cùng Khoa Nhĩ Thấm, là sát thủ Minh triều phái đến." "Thì ra là Minh triều." Nghe vậy, ánh mắt Nỗ Nhĩ Cáp Xích trở nên âm trầm, ẩn ẩn tức giận. Bện dưới, Hoàng Thái Cực đang ôm Tiểu Ngọc Nhi vội vàng chạy trở về, Đại Ngọc Nhi theo sát phía sau. "Đại phu, đại phu ở đâu?!" Hoàng Thái Cực nhìn gương mặt Tiểu Ngọc Nhi tái nhợt vì mất máu quá nhiều, trong lòng nóng như lửa đốt. Đa Nhĩ Cổn thấy thế vội vàng ra nghênh đón: "Bát ca, việc này là sao vậy?" "Hỏi cái gì a? Nhanh chóng tìm đại phu đến!" Đại Ngọc Nhi vội vàng quát Đa Nhĩ Cổn. Đa Nhĩ Cổn ngẩn người, nhưng nhìn thấy thương thế Tiểu Ngọc Nhi cũng vội vàng phục hồi lại tinh thần, chạy đi tìm đại phu. Tộc trưởng và Tái Kỳ Nhã cũng nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền chạy ra, nhìn thấy sắc mặt Tiểu Ngọc Nhi tái nhợt ngất ở trong ngực Hoàng Thái Cực, tim Tái Kỳ Nhã nhất thời chậm nửa nhịp, thanh âm run rẩy hỏi Đại Ngọc Nhi: "Ngọc Nhi, đây là có chuyện gì? Tiểu Ngọc Nhi như thế nào lại bị thương thành như vậy?" Thanh âm Đại Ngọc Nhi cũng khóc nức nở theo: "Đều tại ta, nếu không phải ta không cẩn thận, Tiểu Ngọc Nhi cũng sẽ không thành như vậy." Hoàng Thái Cực ở một bên tuy rằng cũng nóng vội, nhưng vẫn tiến lên giải thích: "Không liên quan đến ngươi, nàng vì giúp ta cản đao mới bị như vậy, muốn trách thì cũng nên trách ta." Lúc này, Đa Nhĩ Cổn mang theo đại phu vội vàng chạy tới, đại phu cũng không dám tiếp tục chần chờ thêm nửa phần, vội vàng xem mạch cho Tiểu Ngọc Nhi, sau đó hướng Hoàng Thái Cực nói: "Làm phiền bối lặc gia đem Tiểu Ngọc Nhi Cách Cách ôm vào trong doanh trướng, tiểu nhân phải rút đao cầm máu cho Tiểu Ngọc Nhi Cách Cách." Nghe vậy, Hoàng Thái Cực vội vàng đem Tiểu Ngọc Nhi ôm vào trong doanh trướng cách bọn họ gần nhất. Mà Đại Ngọc Nhi đang lúc lơ đãng quay đầu lại thì thấy một nam tử từ chỗ mấy thi thể kia đứng lên, lấy ra đao nhọn ném về phía Nỗ Nhĩ Cáp Xích. "Đại Hãn, cẩn thận!" Đại Ngọc Nhi thất thanh thét chói tai. Vốn là Nỗ Nhĩ Cáp Xích đang tính trở lại trướng vừa đúng lúc quay đầu lại, sau đó nhanh chóng tránh thoát khỏi nguy hiểm, đao nhọn kia chỉ xượt một chút qua cánh tay của hắn. Đa Nhĩ Cổn bật người lập tức giết chết tên thích khách, mà Hoàng Thái Cực ở trong trướng nghe được âm thanh ở bên ngoài liền buông Tiểu Ngọc Nhi ra rồi xông ra ngoài, đến trước mặt Nỗ Nhĩ Cáp Xích: "Phụ Hãn, ngài không có việc gì chứ? Truyền đại phu!" Nỗ Nhĩ Cáp Xích khoát tay: "Không có việc gì, chút thương tích nhỏ này để hai ngày nữa thì tốt rồi, con vẫn nên nhanh chóng đi nhìn vị tiểu cách cách đã giúp con cản đao kia đi, thương thế của nàng so với ta nghiêm trọng hơn nhiều." đáy mắt Hoàng Thái Cực hiện lên một tia rối rắm, sau khi xác định Nỗ Nhĩ Cáp Xích thật dự không có trở ngại gì, liền thi lễ lui ra, một lần nữa đi tới doanh trướng của Tiểu Ngọc Nhi. Đại Ngọc Nhi cũng nhìn thấy Nỗ Nhĩ Cáp Xích không việc gì cũng liền qua chỗ của Tiểu Ngọc Nhi, vào doanh trướng nhìn nàng. Trại Tang ngược lại không có đi vào, dù sao Tiểu Ngọc Nhi có Tái Kỳ Nhã chiếu cố cũng đủ rồi, vì thế hắn tiến lên âm thanh mang theo sự áy máy nói với Nỗ Nhĩ Cáp Xích: " việc Hôm nay, đều là Trại Tang ta sơ sẩy, thỉnh Đại Hãn thứ tội." "Ai việc, hôm nay sao có thể là lỗi của ngươi, đều là do những kẻ giả dối giúp cho Minh triều kia. Hơn nữa, nữ nhi và chất nữ của ngươi cũng liều mình cứu ta và con ta, ta cảm kích ngươi còn không kịp đâu! Trại Tang, số của ngươi thật sự quá tốt, có một nữ nhi và chất nữ tốt như vậy a!" Thấy Nỗ Nhĩ Cáp Xích không có nửa phần oán giận, trong lòng Trại Tang nhẹ nhàng thở ra: "Đai Hãn không trách cứ là tốt rồi, có thể cứu được ngài và nhi tử của ngài cũng là phúc khí của nữ nhi và chất nữ ta." Nỗ Nhĩ Cáp Xích gật gật đầu, tiếp tục trở về doanh trại cùng Tại Tang đề xuất việc liên minh Mà Tiểu Ngọc Nhi sau bị Hoàng Thái Cực ôm vào doanh trướng, vẫn như cũ là bị vây trong trạng thái hôn mê, chỉ có thời điểm đại phu rút đao, nàng mới bị đau đớn làm tỉnh. Thấy nàng rốt cục mở to mắt, Đại Ngọc Nhi mừng như điên nói: "Tiểu Ngọc Nhi, muội thấy thế nào?" Trên trán Tiểu Ngọc Nhi đều đau đến chảy lạnh, hiện tại không có sức lực trả lời Đại Ngọc Nhi, chỉ an ủi cười với nàng, nhưng sau đó nàng lại đau tới ngất đi. Mà Hoàng Thái Cực ở bên cạnh thấy một màn này, đáy mắt hiện lên một tia lo lắng. Tái Kỳ Nhã Đồng dạng lo lắng không thôi vô tình thấy Hoàng Thái Cực còn đứng bên cạnh, mà đại phu lập tức phải cởi áo của Tiểu Ngọc Nhi để bôi thuốc cho nàng, liền bước lên phía trước nói với Hoàng Thái Cực:"Bối lặc gia, một ngày hôm nay ngài vì cứu Ngọc Nhi và Tiểu Ngọc Nhi mà vất vả nhiều, ngày mai là ngày đại hôn của ngài và Triết Triết, nơi này có ta và Ngọc Nhi đã đủ rồi, ngài cũng nên trở về nghỉ ngơi." Hoàng Thái Cực đứng ở đó không nói gì, hắn tính chờ đại phu xác định thương thế Tiểu Ngọc Nhi không có gì trở ngại mới rời đi, nhưng rất nhanh hắn liền thấy đại phu mở xiêm y của Tiểu Ngọc Nhi, lộ ra đầu vai trắng nõn mượt mà, hắn vội xoay người sang chỗ khác, trên mặt có chút xấu hổ, hắn ho khan hai tiếng rồi gật đầu với Tái Kỳ Nhã, sau đó đi ra ngoài. Kỳ thật vết thương lần này của Tiểu Ngọc Nhi nhìn có vẻ rất nghiêm trọng, nhưng cũng không có thương tổn đến phần yếu hại, sau khi uống thuốc xong nàng liền tỉnh, nhưng vẫn không thể tùy tiện xuống giường, cho nên nàng đương nhiên bỏ lỡ đại hôn của Hoàng Thái Cực và Triết Triết. Mà đêm đại hôn của Triết Triết, Đại Ngọc Nhi một thân toàn mùi rượu xông vào chỗ nàng ở, đi theo sau là Hải Lan Châu đang lo lắng không thôi. "Ngọc tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy?" Tiểu Ngọc Nhi đỡ lấy Đại Ngọc Nhi sắp muốn ngã đặt nàng trên giường, nghi hoặc hỏi. Đại Ngọc Nhi say khướt ngồi dậy, nói chuyện cũng có chút gập gập ghềnh ghềnh: "Ta? Ta không sao cả! Ta chì là đang cao hứng! Cô cô gả cho cô phụ, ta thay nàng cao hứng!" Nhưng lập tức nàng liền uể oải gục đầu xuống: "Vì sau hắn lại là cô phụ? Vì cái gì a? Vì cái gì a?" Đại Ngọc Nhi càng nói càng kích động, hung hăng kéo cánh tay Tiểu Ngọc Nhi, động vào làm ảnh hưởng đến miệng vết thương phía sau Tiểu Ngọc Nhi, khiến nàng đau đến nhe răng nhếch miệng. Mà Đại Ngọc Nhi sau một phen phát tiết qua, giờ đã ngủ. Tiểu Ngọc Nhi thở dài một tiếng, sau đó kêu Hải Lan Châu hỗ trợ đem Đại Ngọc Nhi đăt nàng lên giường, sau đó đắp chăn tốt cho nàng, để Đại Ngọc Nhi ngủ yên. Đại Ngọc Nhi đêm nay không bình thường, Tiểu Ngọc Nhi tất nhiên là nhìn ra, vì thế nàng liền hỏi Hải Lan Châu một chút chuyện tình của Đại Ngọc Nhi, mà Hải Lan Châu cũng xem Tiểu Ngọc Nhi là hảo tỷ muội, cũng không giấu diếm nữa nói ra thực tình. Sau khi nghe qua toàn bộ câu chuyện, Tiểu Ngọc Nhi vẫn cảm giác đến có chút không thể tin: "Tỷ là nói, Ngọc tỷ tỷ nàng thích Hoàng Thái Cực?" "Ân." Hải Lan Châu gật gật đầu, có chút đau lòng nhìn Đại Ngọc Nhi: "Ngọc Nhi nàng lần đầu tiên thích một người, nhưng lại phát hiện vị đại anh hùng kia là cô phụ, người đến để cưới cô cô, trong lòng của nàng không thoải mái cũng là hiển nhiên." "Làm sao có thể như vậy? Ngọc tỷ tỷ không phải thích Đa Nhĩ Cổn sao?" Tiểu Ngọc Nhi trực tiếp thốt ra. "A?" Hải Lan Châu hơi hơi sửng sốt, ngược lại cười nói: "Muội cũng biết Đa Nhĩ Cổn a? Bất quá Ngọc Nhi giống như không thích hắn, thậm chí còn có chút ghét hắn đi." Vốn đang có chút ảo não vì chưa gì đã nói lộ hết ra nhưng Tiểu Ngọc Nhi nghe vậy càng ngây ngẩn cả người: "Tỷ đã gặp Đa Nhĩ Cổn?" Hải Lan Châu gật gật đầu: "Đúng vậy, hắn nhiều lần đều cùng nói chuyện với Ngọc Nhi, đều chọc cho Ngọc Nhi tức giận, hôm nay ở tiệc cưới, Ngọc Nhi còn hung hăng đá hắn một cước đâu." Nghĩ về một đôi hoan hỉ oan gia, Hải Lan Châu nhắc tới cũng không nhịn được cười. "Thật vậy chăng?" Tiểu Ngọc Nhi kinh hỉ hỏi. Nghe vậy, Hải Lan Châu kỳ quái nhìn nàng một cái, nhưng vẫn trả lời: "Đúng vậy, nhưng mà muội vui vẻ cái gì a?" Tiểu Ngọc Nhi cưỡng chế tâm tinh vui sướng trong lòng, lắc đầu với Hải Lan Châu: "Không có gì, bây giờ đã trễ rồi, tỷ cũng nên về sớm nghĩ ngơi đi, tỷ nói với Tô Mã một tiếng, nói Ngọc tỷ tỷ ngủ ở chỗ này của ta." Vừa lúc hôm nay Hải Lan Châu trải qua một ngày bị gây áp lực cũng có chút mệt mỏi, gật gật đầu rồi đi ra ngoài. Hải Lan Châu vừa đi, Tiểu Ngọc Nhi rốt cuộc không che dấu được tâm tình hưng phấn của chính mình. Đa Nhĩ Cổn, cái tên này chính là chấp nhất của cả cuộc đời nàng, vì hắn nàng cam tâm tình nguyện trả giá hai mươi năm thanh xuân, ngọc thạch câu phần* cũng chỉ vì không muốn tiếp nhận sự thật rằng nam nhân mà mình yêu lại yêu một nữ nhân khác. [*] Ngọc nát đá tan, cùng nghĩa với lưỡng bại câu thương: Cả hai bên cùng chịu thương tổn. Tiểu Ngọc Nhi nhìn chằm chằm vào Đại Ngọc Nhi, Ngọc tỷ tỷ, nếu như tỷ đã không yêu hắn, vậy ta, có thể thay thể được vị trí của tỷ trong lòng hắn hay không, để hắn có thể yêu ta như hắn đã từng yêu tỷ sâu đậm như vậy?